Hoài Thanh: "..." Bàn về chuyện làm người của Vu Âm Học thì việc hắn ta thích tư lợi là có thật. Nếu nói hắn ta quen thói phóng đãng thì hơi nặng nề, nhưng nếu nói hắn ta là quân tử... Hắn ta không khác gì con công hở tí xòe đuôi trước các quý nữ thế gia, nói là quân tử thì đúng là trái với lương tâm.
Hoài Thanh đang suy nghĩ có nên nói giúp Cửu Điện hạ một chút để lời nói của hắn đáng tin hơn hay không thì đã thấy Dung Đình ngẩng lên. Giọng điệu của hắn không nhanh không chậm, nhẹ nhàng, từ tốn và dễ nghe: "Yến tiên sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, luôn âm thầm phê bình sư huynh."
Hoài Thanh: "..." Khi nói tên tuổi của Yến Nam Tầm ra, cho dù người đứng trước mặt không phải Tứ cô nương, người mà chủ tử hắn ta nói gì nghe đấy, mà là cô nương hay công tử nào khác nghe vậy chắc chắn cũng sẽ tin. Nếu không thì nhìn thái độ phùng mang trợn mắt của Yến Nam Tầm đối với Vu Âm Học, bọn họ cũng phải tin.
Khi biết Dung Đình không bị bắt nạt, Khương Nhiêu thở phào nhẹ nhõm nhưng lại hơi nhíu mày. Chỗ đứng vừa nãy của nàng có thể thấy được mặt mũi của Vu Âm Học. Tuy hắn ta đứng trước mặt Dung Đình thì thua cả về nhan sắc lẫn khí chất, nhưng trong đám người thường cũng coi như tuấn tú. ... Biết người biết mặt nhưng khó biết lòng. Khả năng nhìn người của nàng đúng là cần cải thiện nhiều hơn.
Khương Nhiêu khẽ nheo mắt, trong lòng không còn chút thiện cảm nào với Vu Âm Học. Dung Đình nhạy bén phát hiện chút thay đổi này của nàng. Rõ ràng đang ở ngoài sáng, nhưng đôi mắt của hắn lại âm u như ở trong bóng đêm, tối đen như mực. Hắn như một người chơi cờ lão luyện đang liếc mắt khắp bàn cờ, xác nhận nàng tin lời hắn nói mới mở miệng tiếp lời: “Hắn ta vốn rất giỏi việc mưu cầu tư lợi, nói không chừng sẽ chủ động tìm ngươi...”
Dung Đình rất lo lắng cho Khương Nhiêu, thiếu chút nữa nói thẳng nàng phải ‘cách xa hắn ta ra’. Khương Nhiêu vừa tưởng tượng đến tình huống đó thì lập tức lắc đầu từ chối. Tính của nàng trước giờ luôn muốn tránh xa rắc rối, nếu như bất đắc dĩ không tránh được thì mới phải đối mặt. Dù bây giờ nàng không dùng thân phận nữ nhi để ra ngoài, nhưng loại người có đức hạnh xấu xa như thế thì tránh xa một chút vẫn tốt hơn.Cái đầu nhỏ của nàng cứ lắc như trống bỏi. Mặc dù Dung Đình vẫn thản nhiên nhưng khóe môi lại hơi cong lên.
Buổi chiều, tiếng đọc sách vang lên trong thư đường, bên ngoài tiếng lá tre vang lên xào xạc. Khương Nhiêu biết rõ khả năng của mình. Nàng lấy danh nghĩa nghĩa tử của cha nàng để vào thư đường nghe giảng, lỡ như tiên sinh gọi lên hỏi gì đó thì nàng sẽ khiến cha nàng mất mặt. Vì thanh danh của Khương gia nên nàng không vào thư đường làm gì, ngồi yên lặng bên bàn đá trong Thanh Sơn Thục chờ Yến Nam Tầm mua sách về. Đến khi những áng mây ở cuối chân trời nhuốm màu đỏ rực, nàng mới thấy Yến Nam Tầm mang một sọt sách về, Khương Nhiêu vội đứng dậy: “Yến bá phụ.”
Vẫn là cái người có vóc dáng thấp bé làm thuê hai ngày trước mang cơm tối cho Dung Đình. Hắn ta không nói gì mà chỉ đặt hộp cơm lên bàn với vẻ khinh miệt, không thèm nhìn ai rồi quay lưng đi thẳng. Dung Đình lại bị gọi đi chép sách cổ nên trong phòng chỉ còn mỗi Hoài Thanh. Hoài Thanh nghĩ sáng nay hắn ta đã nói chuyện này cho Khương Nhiêu, Tứ cô nương có cách nên cơm lần này hẳn sẽ tốt hơn hai lần trước. Không ngờ, khi hắn ta vừa mở hộp ra thì thấy lượng cơm không chỉ ít đi mà còn có cả vỏ trấu thô lẫn cát sạn, giống như gạo chưa được đãi sạch.
Hoài Thanh cầm hộp cơm chạy ra cửa, gọi người làm thuê đang định đi chỗ khác: “Lượng cơm ngày càng ít chúng ta đã không nói gì, hôm nay gạo còn chưa được đãi sạch thì nuốt làm sao trôi?” Cơm cho hạ nhân còn ngon hơn cả cơm của Cửu Điện hạ. Người làm thuê có vóc dáng thấp bé kia liếc nhìn Hoài Thanh một cách lạnh lùng rồi “hừ” một tiếng đầy khinh thường: “Có cơm ăn là tốt lắm rồi, ngươi ngửi mùi gạo xem, dân chúng đang chịu nạn đói còn không có một hạt cơm ngon thế này để mà ăn. Thế mà các ngươi còn kén chọn, mặt mũi Cửu Điện hạ đúng là lớn thật đấy.”
Hoài Thanh nghẹn họng. Hắn ta chợt nhớ đến lời dặn của Dung Đình. Không được tranh cãi với người khác, nếu tranh cãi thì chỉ làm mọi chuyện tệ hơn mà thôi. Dường như Hoài Thanh đã hiểu vì sao danh tiếng của Dung Đình trong cung lại tệ đến thế. Cho dù là người chưa từng tiếp xúc với hắn cũng nhận định hắn là kẻ xấu xa, là kẻ trời sinh đã có phẩm hạnh tồi tệ, không có thuốc chữa. Miệng lưỡi con người thật đáng sợ.
Đúng lúc này, vai của Hoài Thanh bị người ta đẩy làm đánh rơi hộp cơm trên tay xuống đất. Người làm thuê có vóc dáng nhỏ con kia tự va vào người khác nhưng lại lớn tiếng nói trước: “Chỉ vì không vừa ý mà ngươi còn làm đổ cả cơm như vậy à?”
“Ôi chao, đúng là lãng phí lương thực mà.”Hoài Thanh nhìn bát sứ vỡ nát cùng với cơm trên đất, mặt tái xanh. Cho dù hắn ta có trăm cái miệng thì cũng không thể bào chữa được. Có vài thư sinh đi ngang qua dừng lại xem, Hoài Thanh thấy bọn họ nhìn như vậy thì sợ hãi. Mấy ngày nay Dung Đình đã chịu nhiều điều tiếng, việc hắn ta lỗ mãng như vậy lại gây thêm rắc rối rồi. Hắn ta lúng túng: “Không phải, là ngươi đụng ta...”
“Sao lại không phải? Ai có mắt cũng nhìn thấy hết rồi.”
“Chát!”
Một tiếng roi quất mạnh trên mặt đất vang dội. Dây roi suýt chút quất trúng người thấp bé kia, hắn ta bị dọa run người, bèn quay người nhìn thì thấy một đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi đang cầm cây roi mềm rất dài. Bên cạnh đứa nhỏ là một thiếu niên lớn hơn chút có gương mặt bầu bầu và dáng người hơi mập. Yến Nam Tầm đi theo sau bọn họ, vẻ mặt ông ấy tối sầm.
Yến Nam Tầm đã sắp xếp một thầy dạy văn và thầy dạy võ cho Khương Cẩn Hành. Cậu bé còn nhỏ, không đủ sức nên không thể dùng binh khí nặng, chỉ có thể học cách dùng binh khí nhẹ trước. Lần nào, thầy dạy văn đến cậu bé cũng kêu đau đầu, chỉ có thầy dạy võ mới trị được cậu bé. Khương Cẩn Hành học cách dùng roi cả một buổi chiều, đúng là có hiệu quả.
Nhưng cái miệng nhỏ của cậu bé bĩu lại nhìn Khương Nhiêu, hơi áy náy vì mình không hoàn thành việc a tỷ đã giao: “Ta đánh lệch rồi.”
Cây roi này vốn nên quất thẳng vào người làm kia, nhưng vì tiếng roi vang dội, việc suýt chút nữa quất trúng người hắn ta cũng đủ dọa sợ hắn ta rồi.
Hắn ta hoảng sợ áng chừng khoảng cách giữa mình và Yến Nam Tầm. Vì cách khá xa nên hắn ta đoán rằng Yến Nam Tầm cũng không thấy gì rồi mới khẽ thở phào trong lòng.
Hoài Thanh như nhìn thấy cứu tinh, quỳ xuống trước người chưa bao giờ từng xuất hiện ở hậu viện thư viện là Yến Nam Tầm, nói: “Mấy ngày nay, nhà bếp càng ngày càng quá đáng, lượng cơm đưa càng ngày càng ít. Hôm nay lại càng tệ hơn nữa, trong cơm có cả sạn cát và vỏ trấu.”
“Xùy!”
Người làm thuê thấp bé kia tức giận nhìn Hoài Thanh: “Rõ ràng là Cửu Điện hạ kén chọn, chịu khổ không được, lần nào đưa cơm cũng phải nhìn vẻ mặt khó ở của hắn. Nhìn bát đĩa trên mặt đất vỡ hết thế kia mà còn định ngụy biện à?”
“Nói năng hàm hồ!” Yến Nam Tầm mở miệng: “Ngươi cho là ta không thấy gì hay sao?”
Tên lùn đó run lên, vừa định bao biện thì một tiếng ‘chát’ lại vang lên, cây roi quất thẳng vào bắp chân hắn ta.
Khương Cẩn Hành quất lần thứ hai, cậu bé xoa xoa cổ tay rồi cầm cây roi nghĩ: “Vừa rồi đánh chuẩn hơn, nhưng mà không đủ lực, nếu như có sư phó ở đây thì tốt rồi.”
Khương Nhiêu cười xoa đầu cậu bé.
Tên thấp bé kia quỳ trên đất run rẩy. Không đủ lực... Nếu như đủ lực thì nghĩa là muốn hắn ta chết luôn hay sao? Còn cần sư phó hướng dẫn... Hắn ta co rúm người lại.Yến Nam Tầm có tiếng là người không màng thế sự, từ trước đến nay chỉ tập trung nghiên cứu học vấn, không quan tâm những chuyện khác. Thậm chí, ông ấy ở hẳn trong Thanh Sơn Thục, không hề ngó ngàng gì đến hậu viện. Vì sao hôm nay ông ấy lại đến chứ? Trước khi cúi đầu xuống, hắn ta còn oán hận liếc nhìn Khương Cẩn Hành và Khương Nhiêu.
Yến Nam Tầm lạnh lùng nói: “Ta chưa hề lập ra quy củ vì nạn đói mà phải lấy bản thân làm gương ở trong thư viện. Không lẽ vì sợ người chết đói không đủ nên phải để cho nhiều người chết hơn nữa à?”
Khi Khương Nhiêu đến tìm ông ấy nói về việc nhà bếp khắt khe với đệ tử của ông ấy, ông ấy còn không tin. Sau khi tận mắt chứng kiến thì ông ấy cực kì phẫn nộ, thậm chí còn thấy hơi tự trách. Con cháu hoàng thất chịu thiệt thòi ở chỗ của ông ấy, ông ấy khẽ nhíu mày vì chuyện này rất quan trọng.
Sau khi phạt tên nhỏ con đó ba tháng lương bổng, ông ấy lại lấy lý do ăn cắp lương thực mà đuổi hắn ta ra khỏi thư viện. Về phần quản sự nhà bếp bị mua chuộc thì ông ấy đã thẳng tay cách chức ông ta luôn. Vì khế ước bán thân có hiệu lực trong vòng mười năm nên Yến Nam Tầm cho quản sự nhà bếp làm hạ nhân chạy vặt có địa vị thấp nhất trong bếp.
Gia Hòa Hoàng hậu cũng nghe được những việc xảy ra ở thư viện Bạch Lộ, lúc được người ta báo cáo, bà ta đang trong một buổi yến tiệc với cung phi. Bà ta vốn nghĩ rằng sự sắp xếp của phụ thân có thể giúp bà ta đuổi Dung Đình ra khỏi thư viện Bạch Lộ. Thế nhưng không ngờ chưa được bảy ngày thì người bị mua chuộc đã bị bắt, không thể giúp bọn họ làm việc đã đành mà còn phải tốn thêm một khoản bạc để bịt miệng. Đúng là một vụ làm ăn lỗ vốn!
Bây giờ trong học viện chỉ còn hai thiếu niên của Tạ gia và Liễu gia có quan hệ tốt với nhà bà ta, có thể khiến Dung Đình sống không yên ổn. Cũng may thanh danh của Dung Đình cũng chẳng tốt đẹp mấy, cho dù cứu vãn thì một khi tiếng xấu được xác nhận cũng không thể thay đổi dễ dàng như vậy được. So với việc hạ nhân bị trừng phạt, bách tính càng muốn xem người có quyền thế phạm sai lầm hơn, ít ra chuyện này có thể an ủi bà ta một chút.
Gia Hòa Hoàng hậu khẽ nhíu mày nhìn đôi môi đỏ mọng đang tươi cười của Vân Quý Phi. Khi thấy bà ấy lúc nào cũng vui vẻ thì bà ta lạ khó chịu. Bà ta nghi ngờ Vân Quý Phi là kẻ đứng sau mọi chuyện ở thư viện, cấu kết với tứ phòng của Khương gia gây khó dễ cho bà ta.
Gia Hòa Hoàng hậu không nhịn được cơn tức này, mân mê nhẫn ngọc trong tay, cười nhạt rồi nói với các phi tần: “Bây giờ, Tiểu Thập Thất đang học ở thư viện Bạch Lộ, Tàng Thư các trong thư viện cất giữ rất nhiều sách cổ quý hiếm, không thể mượn ở ngoài. Nếu như có vị Hoàng tử nào muốn xem thì bản cung có thể để Tiểu Thập Thất chép lại mang về, giúp các ca ca của thằng bé một chút.”
Bà ta nở nụ cười dịu dàng hiền từ, lúc nói đến ‘Tiểu Thập Thất’ thì ánh mắt cứ như vô tình nhưng lại hữu ý nhìn Vân Quý Phi. Vân Quý Phi vào cung muộn nên không có con. Nữ nhân trong hậu cung không có hài tử giống như thiếu đi một thanh kiếm sắc bén. Gia Hòa Hoàng hậu mỉm cười, bà ta có Tiểu Thập Thất nên đúng lúc có thể dùng thanh kiếm này đâm vào tim Vân Quý Phi.
Vân Quý Phi chỉ mỉm cười, sao bà ấy không nghe được ẩn ý của Gia Hòa Hoàng hậu chứ, nhưng bà ấy lại cười rồi khen ngợi: “Quả nhiên, tỷ tỷ rất biết cách dạy con.”
Gia Hòa Hoàng hậu khẽ nhíu mày, cảm thấy cực kì nghi ngờ.Bởi vì muốn Tần Vân nói được một câu tốt đẹp thì còn khó hơn để mặt trời mọc đằng Tây.
“Cửu Hoàng tử còn nhỏ tuổi đã thành đệ tử thân cận của Yến tiên sinh, nghe nói ở trong thư viện cũng rất được ngài ấy yêu thích. Đứa nhỏ này rất giỏi nên thần thiếp cũng thật lòng ngưỡng mộ.”
Đứa nhỏ có thể kết giao với Niên Niên nên Vân Quý Phi vừa nhìn đã thấy thuận mắt, lời khen này cũng là lời thật lòng.
Gia Hòa Hoàng hậu căng cứng, bà ta biết ngay Tần Vân không phải người hiền lành gì. Đúng là cái thằng tàn phế kia càng ngày càng có giỏi hơn, tuy trong lòng bà ta rất lo lắng nhưng vẫn cắn răng nói: “Nếu muội muội có con thì đương nhiên sẽ hiểu được nỗi vất vả nuôi con.”
Gia Hòa Hoàng hậu cố gắng giữ nụ cười, tiếp tục đâm vào tim Vân Quý Phi.
Nhưng Vân Quý Phi lại có vẻ thờ ơ, người khác ai cũng cười chê bà ấy không có con, nhưng không hề biết bà ấy vốn luôn tự uống thuốc tránh thai. Bởi vì bà ấy hoàn toàn không có ý định sinh con cho nam nhân mà mình không yêu. Dựa vào thế lực ngày càng lớn mạnh của gia tộc mình, có lẽ Chiêu Vũ Đế cũng không muốn để cho bà ấy có đứa nhỏ. Có lẽ Gia Hòa Hoàng hậu cho là bà ấy quá ngu ngốc nên mới nghĩ có thể chọc giận bà ấy vì chuyện nhỏ nhặt này à?
Vân Quý Phi cong môi cười rạng rỡ khiến Gia Hòa Hoàng hậu như bị nghẹn, nhưng ngoài mặt vẫn giữ sự đoan trang: “Mặc dù Tiểu Cửu thông minh, nhưng còn nhiều thiếu sót trong cách đối nhân xử thế, bản cung phải dạy dỗ thằng bé nhiều hơn.”
Vân Quý Phi liếc mắt, thẳng thừng nói: “Từ khi Cửu Hoàng tử về cung, bản cung chỉ nghe tỷ tỷ nói mỗi chuyện thằng bé không giỏi như nào. Người tốt nhìn ai cũng thấy tốt, người xấu thì nhìn ai cũng thấy xấu mà thôi. Muội chỉ nói thế, tỷ tỷ cũng nên xem lại mình đi.”
Gia Hòa Hoàng hậu suýt chút không kiềm chế được biểu cảm trên khuôn mặt, lúc này ngoài điện truyền đến tiếng thông báo của thái giám: “Hoàng thượng giá lâm.”
Chiêu Vũ Đế bước vào cửa, thấy Vân Quý Phi đang tức giận, gương mặt xinh đẹp càng thêm nổi bật động lòng người khiến ông ta thương xót hỏi: “Sao nàng lại giận rồi?”
Vân Quý Phi chu môi làm nũng: “Bệ hạ, lúc nào Hoàng hậu tỷ tỷ cũng nói Cửu Hoàng tử không tốt chỗ này hay không tốt chỗ kia. Mặc dù thần thiếp không có phúc phận làm mẹ, nhưng lại thấy đứa nhỏ nào của bệ hạ cũng là bảo vật độc nhất vô nhị. Có điều tỷ tỷ lại khắt khe như thế khiến thần thiếp cũng thấy ấm ức thay chúng nó.”
Mặt Gia Hòa Hoàng hậu biến sắc, bà ta chỉ hận không thể tiến lên bóp chết tiểu yêu tinh Tần Vân này.
Nhưng Chiêu Vũ Đế lại lạnh lùng nhìn Gia Hòa Hoàng hậu: “Xảy ra chuyện gì?”
Gia Hòa Hoàng hậu rũ mắt nhưng trong mắt không hề có chút bối rối nào: “Thư viện truyền tin nói Cửu Hoàng tử ăn đồ ăn không hợp khẩu vị, đập vỡ bát cháo. Bây giờ, Nam Chương đang có nạn đói, hành động này của thằng bé sẽ khiến lòng dân nguội lạnh, hiểu lầm hoàng thất xa hoa lãng phí, dẫn đến việc oán thán hoàng thất.”
Bà ta tự cho là cách giải thích này không có kẽ hở nên mới nói trước mặt Chiêu Vũ Đế: “Tiểu Cửu không biết đúng mực, là lỗi của người làm mẹ như thần thiếp. Đợi khi nào Tiểu Cửu về cung, thần thiếp chắc chắn sẽ dạy dỗ thằng bé thật tốt.”
“Nhưng mà...” Chiêu Vũ Đế nhìn Gia Hòa Hoàng hậu với ánh mắt kì lạ, ra hiệu thái giám phía sau trình khay lên. “Hôm nay trẫm đến đây là để khen thưởng Tiểu Cửu. Khương Hành Chu đã quyên góp một ngàn đấu lương thực và năm trăm đấu bột mì, cứu trợ thiên tai cho Nam Chương.”
Trong mắt Gia Hòa Hoàng hậu chứa đầy sự khó hiểu, Khương Hành Chu quyên góp lương thực liên quan gì đến Dung Đình chứ?
“Bài văn của Tiểu Cửu khiến cho hắn ta cảm động, bèn quyên góp lương thực lúa gạo để giúp quốc khố giảm đi chút gánh nặng.”Vân Quý Phi nghe xong thì cực kì vui mừng. Vừa nghe chuyện này thì bà ấy đã biết đây là ý tưởng của ai. Ngoại sanh nữ của bà ấy nhìn thì có vẻ ngây thơ, ngốc nghếch và không toan tính, nhưng những lúc cần mưu kế thì lại lanh lẹ như con mèo nhỏ. Lần này đoán chừng số lương thực kia lại là do nàng quyên góp. Giống như lần trước nàng mở kho phát lương, rõ ràng là ý kiến của nàng nhưng lại cố tình lấy danh nghĩa của cha nàng. Lần này, lại một mũi tên trúng hai đích, vừa mang lại tiếng tốt cho cha nàng vừa cho cả Cửu Hoàng tử. Cái gì tốt cũng kéo về phe của mình, đáng yêu quá đi mất!
"Có phủ Ninh An Bá đi đầu nên có không ít thế gia cũng quyên góp một ít lương thực." Trước đây, triều đình cũng tổ chức hoạt động quyên góp lương thực, nhưng không ai có quy mô lớn như phủ Ninh An Bá. Sự kiện quyên góp lương thực lần này nhờ có Khương Hành Chu quyên góp một ngàn đấu lương và năm trăm đấu bột mì lại khiến một số quan viên keo kiệt cũng phải bỏ ra một hai trăm đấu lương thực để quyên góp vì sĩ diện, giảm bớt gánh nặng cho ông ta.
Chiêu Vũ Đế đã lo lắng cho nạn đói ở Nam Chương mấy đêm liền, rõ ràng bây giờ ông ta đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đôi mắt ẩn chứa ý cười, nói: "Việc này đều là nhờ Cửu Hoàng tử."
Vân Quý Phi gật đầu: "Bệ hạ, Hoàng hậu tỷ tỷ cũng nói rồi, Cửu Hoàng tử còn nhỏ tuổi mà đã có thể giúp người phân ưu, đúng là không dễ dàng. Chỉ là không hiểu một đứa trẻ tốt như vậy, tại sao tỷ tỷ lại luôn nói nó không tốt."
Bà ấy nhìn Gia Hòa Hoàng hậu với vẻ khiêu khích, nhướng mày chất vấn: “Sao ta lại chưa từng thấy tỷ tỷ nghiêm khắc với Thập Thất Hoàng tử như vậy mà, có đúng không?"
Chiết Khương