Chiết Khương

Chương 90

Gia Hòa Hoàng hậu vô cùng ấm ức: "Cửu Hoàng tử do thần thiếp dạy dỗ, đương nhiên là thần thiếp biết thằng bé là một đứa trẻ tốt nên chưa bao giờ có ý nói không tốt về nó. Thương cho roi cho vọt, thần thiếp sợ nó đi sai đường nên mới luôn nghiêm khắc như vậy."

Chiêu Vũ Đế hơi giãn mày ra, nhưng giọng điệu vẫn nghiêm khắc: "Hoàng hậu nên chú ý lời nói và hành động của mình mới phải."

Tại yến tiệc hoàng cung, các phi tần đều tề tựu đông đủ. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Gia Hòa Hoàng hậu cảm thấy mất mặt, nhưng dù có bao nhiêu tức giận thì bà ta cũng không thể trút lên Hoàng đế mà còn phải cúi đầu nhận lỗi: "Là lỗi của thần thiếp."

Trở về cung Cẩm Tú, bà ta phẫn nộ siết chặt nắm tay. Vì thư viện được nghỉ nên Thập Thất Hoàng tử đang chơi đùa với con vẹt bên cửa sổ, Gia Hòa Hoàng hậu nhìn sang, bèn bực tức lẩm bẩm: "Đồ vô dụng."

Thập Thất Hoàng tử rụt tay lại, trong mắt hiện lên chút sợ hãi và nhẫn nhịn. Hôm nay, Gia Hòa Hoàng hậu không có tâm trạng để trách mắng cậu ta, bèn vén rèm đi vào bên trong.

Trước đây, phụ thân bà ta đã nhắc nhở bà ta đừng nuôi ong tay áo, nhưng bà ta lại không để tâm. Dù bà ta không hài lòng việc Dung Đình vào thư viện Bạch Lộ, nhưng một kẻ tàn tật thì dù có tài năng đến mấy, có thể gây ra bao nhiêu sóng gió được chứ? Nhưng nếu Vân Quý Phi và Dung Đình kết thành đồng minh thì đó lại là chuyện phiền phức rồi.

Gia Hòa Hoàng hậu hết nghĩ đến Dung Đình rồi lại nghĩ đến Vân Quý Phi, trong lòng càng ngày càng bực tức. Dung Đình ở thư viện Bạch Lộ đúng là không thể làm bà ta yên tâm như khi ở dưới tầm mắt bà ta. Chuyện hôm nay nếu không phải do thư viện Bạch Lộ ở xa, tin tức truyền về chậm thì bà ta cũng sẽ không bị mất mặt trước Chiêu Vũ Đế khiến Tần Vân có cơ hội cười nhạo bà ta.

Gia Hòa Hoàng hậu oán hận nên muốn tìm cách để Dung Đình rời khỏi thư viện Bạch Lộ.

"Cửu Hoàng tử đâu?"

Thị nữ đáp: "Dù đã đến ngày nghỉ nhưng Cửu Hoàng tử vẫn ở lại thư viện sao chép sách cổ, vẫn chưa về cung."

Từ khi Dung Đình vào thư viện Bạch Lộ, hầu như hắn chưa từng về cung.

Gia Hòa Hoàng hậu cau mày: "Đúng là biết làm người khác khó chịu."

Gia Hòa Hoàng hậu cười gằn: "Nhưng bản cung cũng sẽ không để hắn ta được toại nguyện đâu."

Bà ta đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước. Đúng vào dịp cuối năm, trong cung đèn hoa rực rỡ, bà ta đang mang thai Tiểu Thập Thất, ôm lò sưởi ngồi trên cao thưởng thức cảnh tuyết. Phía cuối con đường phủ đầy tuyết xuất hiện một bóng dáng bước đi lảo đảo, nhưng bóng dáng đó nhanh chóng bị những cục tuyết ném trúng làm cho ngã xuống đất. Đó là Dung Đình lúc nhỏ bị những đứa con của các phi tần không ưa hắn đuổi theo ném tuyết.Cơ thể của trẻ con vốn rất yếu nên hắn cũng không chạy nổi, sức yếu không địch lại nhiều người, mỗi lần cố gắng gượng dậy thì lại bị quật ngã xuống. Mãi cho đến khi hắn không thể bò dậy nổi, nằm trên đất kêu "mẫu hậu" trông thật lạnh lẽo đáng thương. Nhưng bà ta lại cười. Đó là lần đầu tiên bà ta cảm thấy vui như vậy từ sau khi bị ép nuôi dưỡng đứa trẻ có huyết thống thấp hèn mà bà ta hận đến tận xương tủy này. Lúc mẫu thân nó được sủng ái, bà ta bệnh nặng, Chiêu Vũ Đế lại bị vẻ đẹp và mưu kế của hồ ly tinh kia mê hoặc nên không quan tâm bà ta. Nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng phải đứa nhỏ của kẻ đó cuối cùng rơi vào cảnh không nơi nương tựa, rơi vào tay bà ta à? ... Gia Hòa Hoàng hậu nhớ lại, trong mắt hiện lên chút vui vẻ, ra lệnh cho cung nữ bên cạnh: "Mấy ngày nữa ở sân bắn sẽ có kỳ thi, ngươi nghĩ cách để Cửu Hoàng tử đi." Hằng năm, thư viện Bạch Lộ đều tổ chức kỳ thi cuối cùng của môn bắn cung ở sân bắn ngoại ô. Dân chúng có thể đến xem để đảm bảo công bằng. Gia Hòa Hoàng hậu dịu dàng nói nhưng nét mặt lại mang vẻ mỉa mai: "Rèn luyện tính cách của hắn ta một chút." Bà ta phải để cho hắn ta nhìn thấy người khác khí thế hiên ngang rồi nhìn lại bản thân tàn tật thế nào. Tốt nhất là khiến hắn ta phát điên trước mặt mọi người, cho mọi người thấy hắn ta điên cuồng đến đâu. ...

Năm đó, bóng dáng nhỏ bé cuối cùng cũng gượng dậy run rẩy trong tuyết. Hắn cố tránh đám trẻ phía sau đang đổ tuyết vào cổ hắn, cố gắng gõ cửa bằng ngón tay trầy trụa đang rỉ máu. Hắn biết mẫu hậu của hắn đang ở trong. Nhưng từ đầu đến cuối cánh cửa đỏ vẫn không hề mở ra, sự cách biệt giữa hai thế giới lạnh lẽo và ấm áp lại kín kẽ như vậy. ...

Trong thư phòng. Thiếu niên ngồi ngay ngắn trước bàn, nâng tay chép sách cổ. Ngón tay hắn cầm bút, trên đốt ngón trỏ phải có một vết sẹo nhạt màu. Khương Nhiêu cùng với khuôn mặt giả do cha nàng hóa trang, đang ngồi ở đối diện Dung Đình. Nàng nhận được sự cho phép từ Yến Nam Tầm để đi khắp nơi trong thư viện, thư đồng trong thư phòng không dám cản nàng nên đành ngoan ngoãn để nàng qua. Vào thư phòng, Khương Nhiêu đã định giúp hắn chép lại sách cổ nhưng bị Dung Đình từ chối. "Những quyển sách cổ này này đều là bản duy nhất, có chỗ thiếu chữ nên cần phải khoanh tròn lại sau đó đối chiếu với tiên sinh. Chuyện này khá phức tạp, để ta chép là được."

Chữ trên sách cổ khá hiếm gặp nên với chút sức của nàng thì viết một lúc sẽ đau cổ tay. Có điều, hắn lại không muốn nàng rời khỏi tầm mắt của hắn. “Ngươi lật sách giúp ta là được." Khương Nhiêu gật đầu. Nhưng nàng lại nghĩ... Thói quen này của hắn giống hệt như trong giấc mơ ban đầu của nàng. Trong mơ, mỗi khi hắn đọc sách thì luôn chỉ định nàng ở cạnh lật từng trang cho hắn. Còn hắn thì hoàn toàn không động đậy dù chỉ một ngón tay. Tuy hắn vẫn chống cằm nói là đọc sách, nhưng thật ra không khác đang giám sát nàng có lật sách cẩn thận hay không. Khi đó, nàng sợ chỉ một sai sót nhỏ thôi sẽ khiến hắn nổi giận rồi bị chém đầu như những người khác nên nàng căng thẳng, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Giờ đây, nàng lại dám thoải mái nhìn ngắm tay hắn viết chữ.

Khương Cẩn Hành thò đầu ra cửa sổ: "Nghĩa huynh, nghĩa huynh." Cuối cùng, cậu bé cũng thực hiện được ước mơ có một huynh trưởng. Dù vị huynh trưởng này không hề cao lớn khôi ngô như cậu bé tưởng tượng nhưng cậu bé vẫn muốn dẫn Khương Nhiêu đi dạo. "Vài ngày nữa có kỳ thi cưỡi ngựa bắn cung, ta muốn đi xem. Cha không cho ta đi, nói ta chỉ làm phiền người thêm." Cậu bé nhìn Khương Nhiêu với đôi mắt long lanh như mắt cún con, Khương Nhiêu bị cậu nhìn mức thấy mềm lòng: "Lúc đó, ta sẽ đi với đệ."Ngay lúc này, Hoài Thanh trở về: "Cửu Điện hạ, mấy ngày nữa sẽ có kỳ thi ở sân bắn, thông báo đã dán rồi, trên đó yêu cầu ngài cũng phải tham gia." Hoài Thanh lo lắng nhìn chân Dung Đình: "Có cần nô tài đi từ chối giúp Cửu Điện hạ không?" Vài ngày trước, Dung Đình còn nói với hắn ta, những hoạt động vô ích thế này thì không cần thiết phải đi. Hắn ta chỉ hỏi thêm một câu để xác nhận lại dù trong lòng đã dự định sẵn. Sau khi được Dung Đình cho phép, hắn ta sẽ tìm hai vị tiên sinh dạy cưỡi ngựa bắn cung để từ chối việc đến sân bắn.

"Không cần từ chối."

Giọng nói trầm thấp như đã suy nghĩ kĩ càng. Nhưng Hoài Thanh lại không hiểu hành động của chủ nhân. Sao Cửu Điện hạ nói đổi ý là đổi ý liền vậy?

...

Ngày thi cưỡi ngựa bắn cung, từng chiếc xe ngựa đậu bên ngoài thư viện Bạch Lộ. Gần đây, Khương Cẩn Hành đang học cưỡi ngựa nên Khương Nhiêu tặng cậu bé một con ngựa nhỏ màu đỏ tươi. Ngay từ sáng sớm cậu bé đã phấn khởi cưỡi ngựa lên đường. Cậu bé cưỡi ngựa một mình, đi theo sau có hơn mười người hầu Khương gia đi theo, bảo vệ an toàn tuyệt đối cho cậu bé.

Bên ngoài thư viện, phu xe lái chiếc xe hộ tống Khương Nhiêu đang kiểm tra lại xe ngựa thì đột nhiên lo lắng lau mồ hôi.

Khương Nhiêu phải chờ cha nàng trang điểm lại cho Khương Hữu Phúc nên ra khỏi thư viện chậm hơn người khác. Lúc nàng đi ra ngoài thì đã không còn bao nhiêu chiếc xe ngựa. Phu xe nói với vẻ lo lắng: "Hữu Phúc thiếu gia, xe của chúng ta bị gãy một thanh xe, ta phải mất ít nhất nửa tiếng để sửa lại nhưng e là đến lúc đó sẽ không kịp tới sân bắn." Phu xe bèn đề nghị: "Hay là ngài đừng đi nữa."

Khương Nhiêu cũng hơi do dự, nàng đã hứa với đệ đệ mình sẽ đi rồi. Hơn nữa, đệ đệ đã đi rồi, nếu nàng không đi thì chắc chắn đệ ấy sẽ nghĩ Khương Hữu Phúc không phải là huynh trưởng tốt.

Nàng đang suy nghĩ có nên về phủ Ninh An Bá tìm một chiếc xe ngựa khác thì bỗng có một công tử hào hoa phong nhã, mỉm cười xuất hiện trước mặt.

"Tiểu công tử gặp rắc rối gì sao?"

Vu Âm Học vốn cho rằng nghĩa tử của Khương Tứ gia trước giờ ở nông thôn. Bởi vì trong thọ yến hôm trước, “hắn ta” cũng không tham gia, lại còn chưa từng gặp gỡ ai khác nên chắc chắn không có giá trị gì ở Khương phủ. So với nghĩa tử này thì hắn ta vẫn muốn lấy lòng tiểu công tử thật sự của Khương phủ hơn. Nhưng Khương Cẩn Hành vừa gặp hắn ta thì đã giơ roi lên, thấy hắn ta thì muốn đánh. Vì vậy, hắn ta không dám đắc tội, lỡ may có bị đánh trúng thật cũng không thể kêu, hắn ta không muốn chịu thiệt nên chỉ có thể tránh xa Khương Cẩn Hành.

Nhưng hắn ta thường thấy Khương Cẩn Hành rất thân thiết với nghĩa tử này, cũng thấy Yến tiên sinh và Khương tứ gia đều đối xử tốt với Khương Hữu Phúc. Nếu nghĩa tử đó có chút giá trị... Vu Âm Học nảy ra ý xấu.Nghĩa tử đó cũng xuất thân không tốt giống hắn ta, có lẽ sẽ dễ lấy lòng hơn. Nhưng Khương Hữu Phúc luôn tránh hắn ta khiến hắn ta không có cơ hội tiếp cận. May thay hôm nay hắn ta đã tự tạo ra cơ hội cho mình. Vu Âm Học nhìn phu xe đang áy náy rối nói theo kế hoạch: "Xe ngựa có vấn đề à?" Thanh xe ngựa là do hắn ta cho người làm gãy nhân lúc phu xe không để ý. Nhắc đến chuyện này phải cảm ơn Dung Đình, hôm qua nhờ hắn hướng dẫn mà hắn ta mới nhận ra xe ngựa của Khương gia.

Hắn ta mời Khương Nhiêu: "Hay là ngươi đi chung xe với ta đi?" Khương Nhiêu nghe giọng điệu mời mọc của Vu Âm Học, trong đầu nảy ra tám chữ ‘mưu đồ tư lợi, ăn chơi quen thói”. Nàng lắc đầu mạnh. Cứ cho là phẩm hạnh của Vu Âm Học không có vấn đề thì nàng cũng không lên xe ngựa của hắn ta. Mặc dù nàng đang dùng thân phận nam tử thì cũng không thể dễ dàng lên xe ngựa của người lạ được.

Tiếng ngựa hí đúng lúc vang lên. Một chiếc xe ngựa dừng lại, màn xe được kéo ra lộ ra một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ. "Sư huynh, Khương công tử." Dung Đình vờ như rất ngạc nhiên nói: "Sao hai người vẫn chưa đi?" Hắn mặc đồ màu trắng mang đến cảm giác dịu dàng như nước: "Hay là lên xe ta đi?" Khương Nhiêu như tìm thấy cứu tinh, lập tức lên xe. Dung Đình nghiêng người kéo nàng lên bằng một tay, tay kia nâng lên, che đầu nàng.

Vu Âm Học bị từ chối liên tiếp nên tâm trạng không thoải mái. Thế nhưng, nghĩ đến việc Dung Đình vừa hỏi họ có muốn lên xe của hắn không thì bỗng có thêm vài phần thiện cảm với tiểu sư đệ này. Dù không được đi chung xe với nghĩa tử Khương gia như kế hoạch để kéo gần quan hệ nhưng ba người đi chung cũng không tệ. Vu Âm Học cũng theo sau Khương Nhiêu định lên xe. Nhưng vừa mở cửa xe mới thấy bên trong có hai người ngồi, không còn chỗ trống nữa, bởi vì chỗ trống dùng để đặt xe lăn.

Vu Âm Học: "..." Dung Đình áy náy nhìn hắn ta: "Sư huynh, chỉ trách xe của ta nhỏ quá, không đủ chỗ cho nhiều người." Khương Nhiêu cũng nhìn Vu Âm Học. Ánh mắt trong sáng như nước, nhưng lại như viết chữ đuổi người: Đi đi! Dung Đình: "Xe của Hoài Thanh và thư đồng có chỗ trống."

Vu Âm Học nghẹn lời. Hắn ta ngồi chung xe với đám thái giám và hạ nhân để làm gì. "Ta ngồi xe của ta." Hắn ta phất tay áo rời đi.

...

Ở bên kia, Lưu Hòa Quang và Tạ Đồng Ngạn nhìn về hướng xe ngựa của Dung Đình rồi nói với giọng điệu lạnh lùng khinh bỉ. "Hai tên tàn phế có quan hệ tốt thật." "Chỉ có người vô dụng mới chơi với hắn, không biết cái loại ngồi xe lăn như hắn lại đến sân bắn để làm gì." "Lỡ may có ngựa giẫm lên e là cũng không tránh được." Hai người cười ha ha.

...

Xe ngựa chậm rãi rẽ rồi bắt đầu di chuyển, cuối cùng Khương Nhiêu cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. "Sao xe ngựa nhà ta lại đột nhiên bị hỏng?"Lúc ở Yến thành, ngựa của cha nàng cũng đột nhiên phát bệnh nên đến hôm nay, nàng vẫn chưa nghe cha nói ai là kẻ thật sự gây ra chuyện đó. Dung Đình cụp mắt, nghiêng người tựa vào thành xe trông có vẻ nhàn nhã thoải mái. Hắn nói như vô tình: "Hôm qua, Vu sư huynh có hỏi ta về chiếc xe ngựa của phủ Ninh An Bá."

"Không lẽ là hắn ta?" Khương Nhiêu lẩm bẩm, nhưng Dung Đình bỗng ngẩng đầu lên, hắn nhíu mày, cảm xúc dao động, hơ khẽ một tiếng. Xe ngựa chạy rất êm trên đường phẳng.

"Nếu thật sự là hắn ta thì đều do lỗi của ta." Màu áo trắng như tuyết làm nổi bật thêm vẻ yếu ớt bệnh tật của hắn, dáng vẻ nhíu mày đau khổ như mỹ nhân bị bệnh sắp ho ra cả tim, lấy tay áo che mặt ho không ngừng.

Khương Nhiêu bỗng thấy đau nhói trong lòng: "Sao lại đổ lỗi cho ngươi chứ?"