Vu Âm Học nhận được tin từ Dung Đình nên lợi dụng sơ hở sai người làm hỏng thanh xe ngựa của Khương gia. Cuối cùng, Khương Nhiêu lại lên xe ngựa của Dung Đình. Rõ ràng Dung Đình mới là người bày mưu lập kế hết thảy nhưng đến cuối cùng hắn lại là kẻ ngư ông đắc lợi.
"Nếu không phải ta nói cho hắn ta biết xe ngựa nhà ngươi ở đâu thì hắn ta cũng không có cơ hội phá hoại." Tên đồng lõa này lại rũ mắt, làm ra vẻ cực kì đau lòng.
Dưới ánh sáng mờ ảo trong xe ngựa, thiếu niên tuấn tú cúi đầu rồi lại lẩm bẩm: "Mọi chuyện là do ta gây ra." Hắn mặc y phục màu trắng, khuôn mặt sạch sẽ thanh tú như sen.
Chuyện này làm Khương Nhiêu không khỏi nhớ đến đệ đệ nhà mình, cậu bé phá tan mái nhà vẫn còn cố cãi lại chứng cứ rành rành. Sau đó, nàng lại nhìn thiếu niên trước mắt vì một lỗi vô ý mà cúi đầu ủ rũ... Quả nhiên, không thể so sánh người với người được.
Nàng nói: "Ngươi chỉ vô ý bị người khác lợi dụng, không phải lỗi của ngươi."
Dung Đình cũng hơi ngẩng đầu lên nhưng vẫn hơi ủ rũ, ngón tay vẫn căng thẳng.
"Sau này, ngươi có gặp hắn ta thì đừng để ý nữa là được." Khương Nhiêu nói: "Từ trước tới giờ, dù có thấy hắn ta thì ta cũng không quan tâm."
Mắt Dung Đình sáng rực, khẽ cong khóe miệng: "Ừm."
...
Dung Đình đã sớm đoán được Vu Âm Học sẽ ngầm giở thủ đoạn, đương nhiên nàng cũng sẽ không lên xe ngựa của Vu Âm Học. Khi nói với Vu Âm Học chiếc xe ngựa nào của Khương gia, hắn đã biết hôm nay hắn và nàng sẽ cùng ngồi chung một xe ngựa.
Thiếu niên như con hồ ly lông trắng, người đẹp nhất chính là hắn và người gây họa cũng là hắn, không ai có thể mưu kế đa đoan bằng hắn cả. Nghĩ đến Vu sư huynh của hắn một lòng muốn làm nữ tế Khương gia, ánh mắt hắn lập tức trở nên ác liệt.
"Niên Niên." Hắn bỗng nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng.
Khương Nhiêu đang dựa vào cửa sổ xe ngựa nhìn ra. Ngay khi nàng ngoài quay đầu lại, bàn tay thon dài của hắn đã luồn qua sau tóc nàng, cầm lấy cây trâm rồi rút mạnh ra.
"Mạo phạm rồi."Mái tóc dài đến eo tức thì buông xuống. Khương Nhiêu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn đã dùng tay làm lược, buộc lại cho nàng một búi tóc nam tử, cài một trâm mới vào. Cây trâm ngọc phỉ thúy kết hợp ngọc quan giữ tóc do hắn tự tay làm. "Tóc ngươi rối rồi, chắc là trâm không vừa nên ta thay trâm cho ngươi."
“À thì ra tóc ta bị rối sao?” Khương Nhiêu lấy tay che đầu mình, theo bản năng ngẩng đầu lên. Nhưng cho dù nàng có ngẩng đến gãy cổ thì cũng không thể nhìn thấy tóc mình.
Dung Đình giơ tay chạm nhẹ vào sống mũi cao của nàng: "Bây giờ thì đã không rối nữa.”
Ngón tay hắn lạnh lẽo khiến Khương Nhiêu cúi đầu xuống. Nàng khẽ lắc đầu, búi tóc trên đầu không bị lung lay nên cũng ngoan ngoãn chấp nhận kiểu tóc và cây trâm hắn cài cho.
Rốt cuộc thì Dung Đình cũng hài lòng, hắn thích nhìn thấy trên người nàng có những thứ liên quan đến hắn, giống như một cách ngầm công khai. Công khai với mọi người rằng nàng thuộc về ai.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía khu săn bắn ở ngoài ngoại ô. Đường xá trong thành Kim Lăng bằng phẳng, càng ra ngoại ô đường càng trở nên quanh co gập ghềnh. Tuy xe ngựa vẫn đang lắc lư nhưng nội thất trong xe được bày biện rất thoải mái.
Vì đi đường xa nên Khương Nhiêu dậy sớm. Lúc này, mí mắt càng lúc càng nặng, nàng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ nên chìm vào giấc mộng.
Dung Đình đang xem một quyển sách về sơn thủy. Nam Chương mưa nhiều, không thuận lợi cho việc canh tác. Cho dù năm nay có quyên góp bao nhiêu lương thực thì đó cũng chỉ là giải pháp tạm thời, quyên góp càng nhiều càng khiến người dân vùng thiên tai sinh tính ỷ lại. Nhưng mà ở nơi không thuận lợi canh tác chưa chắc không thể nuôi trồng thứ khác. Dung Đình lật giở cuốn sách trong tay, nhíu mày suy nghĩ.
Ban đầu, hắn chẳng quan tâm đến việc có bao nhiêu người sẽ chết, cũng không hề quan tâm đến danh tiếng của mình. Nhưng nàng lại quan tâm đến thanh danh của hắn. Một ngàn đấu gạo, năm trăm đấu bột đã đổi được việc trong thư viện không ai dám chê cười hắn. Nếu nàng đã quan tâm thì hắn cũng phải quan tâm vậy.
Dung Đình tình cờ ngẩng đầu thì thấy Khương Nhiêu ngồi bên cạnh đã ngủ thiếp đi, đầu nàng gật gù. Hình như giấc mơ không được đẹp lắm nên nàng cứ nhíu mày, chứ không cười. Hắn lắc đầu, cởi áo ngoài muốn đắp lên người nàng.
Bỗng nhiên, nàng dựa vào vai hắn, tựa đầu lên vai rồi tiếng thở nhẹ vang lên đều đều. Nàng ngủ yên ổn hơn, giãn mày như thể tìm được chỗ dựa. Lúc này của cơ thể hắn bỗng cứng đơ.
Bên ngoài mặt trời đỏ lên cao, tiếng côn trùng không ngừng kêu vang nơi đầu ruộng. Trong khoang xe ngựa nhỏ bé, cả thế giới của hắn trở nên yên bình tĩnh lặng. Phồn hoa thế tục, hồng trần liên tục cũng không bằng cái dựa nhẹ này của nàng.
Hắn bảo vệ đầu nàng, kéo áo ngoài đắp lên người nàng, ngón tay vén lọn tóc rủ bên tai nàng, giọng trầm ấm nhẹ nhàng: "Niên Niên.”
Khương Nhiêu không tỉnh. Dung Đình mân mê sợi tóc nàng, giọng vẫn trầm ấm nhưng ánh mắt lạnh lùng lẩm bẩm: "Đừng để nam nhân nào búi tóc cho nàng nữa.”
Khương Nhiêu ngủ mơ mơ màng màng. Nàng mơ thấy cha hỏi nàng, có muốn tiếp tục ở lại thư viện Bạch Lộ không. Nhìn vẻ mặt thấy ông ấy lạnh lùng, dường như không muốn để nàng ở lại thư viện.
“Con vẫn muốn.” Nàng nói ngay.
Dung Đình đang quấn ngón tay quanh tóc nàng bỗng dừng lại.
Trong mơ, Khương Nhiêu không thấy phản ứng của cha, nàng sốt ruột nói thêm lần nữa: "Muốn!”Ánh mắt Dung Đình sầm lại. Hắn hơi giận nên buông tay ra khỏi tóc nàng, bờ vai kéo căng ra khiến người ta thấy khó chịu.
Ngay cả trong mơ tiểu cô nương cũng rất nhạy bén, dường như nàng nhận ra chiếc gối ôm của mình không ngoan ngoãn, giống như... Mọc chân và muốn chạy! Nàng vội nhích đầu sang, dựa sát hơn ôm lấy.
Dung Đình trông gầy yếu nhưng thực ra dưới lớp bạch sam là thân hình vai rộng eo thon, sau lưng có một lớp cơ nên ôm không hề thấy cấn chút nào. Hơn nữa, ngày nào cũng ngâm thuốc khiến hắn có mùi thơm thanh mát nên khi dựa vào làm cho người ta yên lòng. Khương Nhiêu ôm chiếc gối ôm hình người này, trong giấc mơ nàng cảm thấy an tâm vô cùng.
Dung Đình nhìn nàng rất lâu, cuối cùng cũng chỉ cười lạnh. “Nếu như nàng muốn thì cũng được.” Hắn sẽ giải quyết tất cả những kẻ muốn chạm vào nàng.
Khi đến sân bắn, xe ngựa dừng lại. Khương Nhiêu vẫn chưa tỉnh.
Tư thế ngủ của nàng đã từ tựa vai Dung Đình chuyển thành tựa vào đùi hắn, khi tỉnh dậy nàng kinh hãi đến mức hồn bay phách lạc: "Chân ngươi không sao chứ?”
Dung Đình đợi nàng tỉnh mới gọi phu xe mở cửa, hắn cũng đã nói dối thành quen: "Chúng không còn cảm giác nữa.”
Khương Nhiêu vẫn hơi hối hận, xuống xe ngựa trước hắn để đỡ hắn xuống xe. Nàng đặt chân xuống bậc thang nhỏ, vừa mới đứng vững thì tiếng bước chân vội vã từ phía trước truyền đến rồi dần dần tiến lại gần.
Khương Nhiêu chưa kịp thấy gì thì bậc thang nhỏ đã bị người ta đá bay. Nàng lại đang đặt chân trên bậc thang nên lập tức mất chỗ đứng, suýt chút nữa đã ngã. Nếu không được Dung Đình dùng tay giữ chặt từ phía sau thì nàng đã ngã khỏi xe ngựa rồi đập đầu xuống đất.
Khương Nhiêu nhíu mày tức giận.
Người khởi xướng việc này lại cười ngạo mạn nói: "Đứa câm kia đừng có ở chung với tên tàn phế này, sẽ gặp xui xẻo đấy."
Đấy là Liễu Hòa Quang.
Liễu Hòa Quang nhìn Khương Nhiêu nhưng cũng không coi ‘nàng’ ra gì. Hắn ta chỉ không hài lòng với việc một kẻ phế vật như Dung Đình mà còn có người bên cạnh chăm sóc. Hắn ta nhướng mày, tiến lên huých vào vai Khương Nhiêu. Hành động lôi kéo như đám công tử con nhà quyền quý thể hiện rõ sự vô lễ, hắn ta lại nói: “Không bằng đến tìm đại ca đây này.” Vẻ mặt như đang muốn bảo ‘ngươi đừng có không biết điều’.
Tạ Đồng Ngạn từ phía sau chạy tới, hắn ta cùng một giuộc với Liễu Hòa Quang nên cũng phụ họa theo: “Này, đồ nhà quê, không bằng để chúng ta dẫn ngươi đi gặp gỡ các quan lại quyền quý thật sự ở Kim Lăng. Chứ ở bên cạnh cái tên tàn phế do cung nữ sinh ra này thì ngươi có thể học được gì?”
Nhưng hắn ta còn chưa nói dứt lời thì đã kêu lên một tiếng ‘ây da’. Tạ Đồng Ngạn cúi đầu nhìn xuống thì thấy nhóc câm có vẻ ngoài bình thường ấy đang giẫm mạnh lên đôi giày của hắn. Cơn đau làm cho Tạ Đồng Ngạn lập tức nổi giận, giơ tay muốn tát Khương Nhiêu.
Nhưng tay hắn lại bị người khác giữ chặt. “Sư đệ đang làm gì vậy?”
Tạ Đồng Ngạn quay đầu lại thì thấy là Bùi Tùng Ngữ, sức lực ở trên tay lập tức tan biến. Tuy rằng cha hắn ta là Thủ phụ nhưng cũng đã già yếu, vài năm nữa chưa chắc còn giữ được vị trí Thủ phụ này. Bùi Tùng Ngữ xuất thân bần hàn nhưng tuổi còn trẻ đã làm đến chức Thị lang, là nhân tài nổi bật trong thế hệ sau. Mặc dù Bùi Tùng Ngữ và Tạ Đồng Ngạn là đồng môn, nhưng khi gặp y thì Tạ Đồng Ngạn lại ngoan ngoãn cúi đầu như gặp trưởng bối. Nước sông không phạm nước giếng, hắn ta bèn kéo Liễu Hòa Quang rời đi.
Bùi Tùng Ngữ nhìn phía Khương Nhiêu. Y không nhận ra Khương Nhiêu là nữ tử nên chỉ coi “hắn ta” là nghĩa tử được Khương Tứ gia nhận nuôi, hơi áy náy nói: “Hai vị sư đệ ấy có tính tình ngỗ nghịch, thích gây rắc rối nên có lẽ đã làm phiền nghĩa đệ rồi.”Khương Nhiêu nhìn y với vẻ cảm kích rồi mím môi. Dung Đình nhíu mày một cái, sợ nàng nàng sẽ nắm tay y để viết chữ giống như cách nàng làm với hắn.Vì vậy, hắn mở lời trước với vẻ khó chịu: “Đa tạ sư huynh.”
Bùi Tùng Ngữ mỉm cười với họ. Y lại nhìn Khương Nhiêu: "Tứ gia không ở đây nhưng ông ấy đã nhờ ta chăm sóc ngươi và Cẩn ca nhi. Chỉ trách là ta lại đến muộn nên suýt chút nữa xảy ra chuyện. Nghĩa đệ, sau này ngươi hãy đi cùng ta để tránh gặp chuyện phiền phức.”
Khương Nhiêu đang cân nhắc thì ống tay áo của nàng lại bị kéo nhẹ. Nàng quay đầu lại thì thấy ánh mắt đáng thương của Dung Đình. Nếu trên đầu hắn có đôi tai của chú chó nhỏ thì chắc chắn lúc này nó đang cụp xuống. Khương Nhiêu nghĩ vừa rồi nàng đã gối đầu lên chân hắn cả đoạn đường, sợ gây phiền phức khiến vết thương trên chân hắn tái phát. Nếu vậy mà nàng không canh chừng từng phút từng giây thì không yên lòng nổi.
Nàng quay đầu, lắc đầu với Bùi Tùng Ngữ. Tính cách Bùi Tùng Ngữ vốn hòa nhã nên cũng không muốn ép buộc người khác, y khẽ cười: "Vậy nghĩa đệ chăm sóc bản thân cho tốt.” Về phần việc Tứ gia giao phó thì y sẽ âm thầm bảo vệ bọn họ.
Khương Nhiêu cười cười rồi gật đầu.
Bùi Tùng Ngữ bỗng nhận ra tuy vị nghĩa đệ này không có ngoại hình nổi bật nhưng khi cười, đôi mắt lại rất sáng, chỉ tiếc là “hắn ta” lại không nói được. Y xoa đầu nàng, mỉm cười rồi lại rời đi.
Khương Nhiêu nhìn y rời đi, bỗng nhớ lại cảnh trong giấc mơ trước đây về y, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác áy náy.
Ống tay áo của nàng bị kéo nhẹ, giọng nói u sầu từ phía sau vang lên: "Bùi sư huynh là học trò giỏi nhất trong thư viện. Các tiên sinh thường hay khen ngợi tài năng của hắn ta, huynh đệ trong sư môn cũng thường vây quanh để bàn luận chuyện học vấn với hắn ta."
Ánh mắt Dung Đình đượm buồn: "Số mệnh của hắn ta tốt như thế, chứ không như ta. Lúc nào, tính tình âm trầm nên ta mới không được người khác yêu quý."
Ngón tay hắn nhẹ nhàng kéo tay áo của nàng rồi lay lay: "Chỉ có ngươi mới có thể ở bên ta, ngươi đừng đi."
Đáng thương, quá đáng thương! Vì vậy, Khương Nhiêu gật đầu thật mạnh.
...
Xung quanh trường săn bắn đã có nhiều bách tính đứng xem. Khương Nhiêu nhìn về phía xa xa, thấy có quý nữ thế gia đang ngồi thì nàng khẽ nhíu mày lại.
Nếu biết có thể vào đây với thân phận nữ tử thì nàng đã không cần phải biến mình thành bộ dạng lem luốc xấu xí như thế này. Vì nàng rời khỏi Kim Lăng đã lâu nên có vài chuyện nhỏ mà nàng không biết được.
Nàng nhìn sang nơi khác mà không hề biết từ xa có một ánh mắt đầy phức tạp đang hướng về phía nàng.
Thẩm Tú Oánh nhìn người đang đẩy xe lăn cho Dung Đình, nàng ta siết chặt khăn tay. Vì nghe nói Cửu Điện hạ sẽ đến nên hôm nay nàng ta mới đặc biệt đến vùng đất bẩn thỉu này. Sao người khác có thể tiếp cận Dung Đình mà nàng ta không thể? Tại sao tất cả mọi thứ đều khác với kiếp trước? Rõ ràng kiếp trước tính tình của hắn quái dị đến mức không phân biệt nam nữ, cho dù có là ai đi chăng nữa, ngoài tỳ nữ bên cạnh thì không ai có thể chạm vào áo hắn.
Khương Cẩn Hành chạy tới chỗ Khương Nhiêu. Một tay cậu bé nắm roi dài, còn tay kia cầm một cây cung lớn.
Khương Nhiêu còn tưởng cậu bé đến tìm mình nhưng không ngờ Khương Cẩn Hành lại chạy tới gần bên Dung Đình. Cậu bé đưa cung tên đến trước mặt Dung Đình: "Đại ca ca, huynh muốn bắn cung không?" Cậu bé còn nhớ lúc Dung Đình cứu mình ở Nghiệp thành là người có tài thiện xạ bách phát bách trúng.Khương Nhiêu nhéo má cậu bé, nàng nhớ đến cánh tay bị thương của Dung Đình lần đó nên hạ thấp giọng nói: "Đừng làm loạn nữa." Nàng nắm tay Khương Cẩn Hành, nhìn quanh một lượt rồi thấy gia nhân nhà mình bị cậu bé bỏ xa ở phía tây trường săn bắn. Thế là nàng bèn viết vào lòng bàn tay Dung Đình: "Ta đưa đệ đệ đến chỗ Khương Bình, lát nữa quay lại." Dung Đình gật đầu.
Liễu Hòa Quang và Tạ Đồng Ngạn khiêu khích không thành, bị Bùi Tùng Ngữ giáo huấn một trận nên bụng đầy tức giận. Thấy lúc này không có ai ở bên cạnh Dung Đình, bọn họ bèn lớn gan lại gần: "Khương tiểu thiếu gia tin lầm người rồi, một kẻ vô dụng cần được người khác chăm sóc như ngươi thì làm sao bắn cung được chứ."
Tạ Đồng Ngạn chỉ vào cái bia cắm đầy mũi tên, ném một cây cung dài và ống tên vào lòng Dung Đình, nói với vẻ oai phong đắc ý: "Nhìn thấy không, đây là bản lĩnh của gia. Nếu có bản lĩnh thì ngươi cũng thể hiện cho gia xem."
Chiết Khương