Chiết Khương

Chương 92

Liễu Hòa Quang chậm chạp ra khỏi sân đến bên cạnh Tạ Đồng Ngạn, phối hợp với hắn ta rồi cười đầy khinh miệt: "Đưa cung tên cho hắn để làm gì? Chỉ tổ phí mất một mũi tên tốt." Liễu Hòa Quang thấy ngón tay Dung Đình siết chặt lấy cây cung, khớp ngón tay căng cứng, trắng bệch để lộ ra vẻ đang cố gắng đè nén sức mạnh. Trong lòng hắn ta vô thức cảm thấy sợ hãi. Nhưng khi thấy thiếu niên áo trắng ngồi trên xe lăn có thân hình yếu ớt, nỗi sợ kia lập tức tan biến.

Sợ gì chứ? Chỉ là một kẻ vô dụng như bùn nhão. Liễu Hòa Quang vỗ vai Tạ Đồng Ngạn: "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian vào tên tàn phế này, Tam Hoàng tử và Thập Thất Hoàng tử đang bắn cung bên kia, qua đó xem họ đi." Tạ Đồng Ngạn vờ như vô tình nhưng thật ra là cố ý, nhẹ nhàng nói một câu: "Tài bắn cung của Thập Thất Hoàng tử còn lợi hại hơn so với Tam ca hay Cửu ca của ngài ấy." Không ai biết hai người Tạ Thủ phụ và Liễu Các lão đều có quan hệ thân thiết với Từ Quốc trượng. Danh tiếng của ba gia tộc này ở bên ngoài là kiểu thanh liêm chính trực, không bè phái không tư lợi nên rất hợp ý Chiêu Vũ Đế. Tuy bên ngoài là vậy nhưng bọn họ lại âm thầm kết thành một thế lực, muốn để Thập Thất Hoàng tử trở thành Thái tử rồi giành lấy hoàng quyền.

Người xướng kẻ họa, thế nên, Liễu Hòa Quang cũng luôn khen ngợi Thập Thất Hoàng tử. "Nếu không phải có kẻ khác ra tay trước, có lẽ Thập Thất Hoàng tử mới là đệ tử duy nhất của Yến tiên sinh trong năm nay." Hắn ta quay đầu nhìn Dung Đình với ánh mắt đầy chế giễu. ‘Kẻ khác’ ở đây đương nhiên là chỉ Dung Đình.

Nhưng lần quay đầu này lại làm bước chân hắn ta khựng lại. Từ khoảng cách mấy chục bước, không biết Dung Đình đã giương cung bắn tên từ khi nào. Gió thổi bay mái tóc đen được buộc lên cao của hắn, khuôn mặt tuấn tú trông rất nhàn nhã, thậm chí cả động tác cũng có vẻ thờ ơ. Trông khác xa với biểu cảm nhẹ nhàng, điềm nhiên của thiếu niên chính là cây cung dài đã dễ dàng bị hắn kéo căng. Tên đã lắp vào cung, đây không phải chuyện đùa nữa.

Liễu Hòa Quang lập tức kéo Tạ Đồng Ngạn, lúc này một tiếng "vút" vang lên. Một mũi tên xuyên mây không biết đã bay đi đâu. Liễu Hòa Quang thở phào nhẹ nhõm rồi cười khẩy: "Còn tưởng hắn có bản lĩnh gì đấy, chậc, bắn lên trời thì có gì hay, sợ mất mặt à?" Từ xa, Dung Đình khẽ khàng gõ ngón tay trên xe lăn.Một. Hai. Trúng! Trên trời vang lên tiếng kêu thảm thiết. Một con nhạn đầy máu rơi từ trên trời xuống rồi đập vào mặt Liễu Hòa Quang. Liễu Hòa Quang bị cú va chạm từ trên trời rơi xuống làm bất ngờ, ngã ngửa ra đất. Hắn ta ngửi thấy mùi tanh của lông chim từ con nhạn, muốn ho khan vài tiếng nhưng miệng lại ngậm đầy lông nhạn. Đến khi hắn ta ‘phì phì’ nhổ ra, nhấc con nhạn lên thì thấy mũi tên xuyên qua cổ nó. Một mũi tên đâm xuyên họng, không chừa đường sống. Liễu Hòa Quang bị dọa đến nỗi rùng mình.

Tạ Đồng Ngạn chưa kịp phản ứng gì thì một tiếng ‘vút’ nữa lại đến, hắn ta lảo đảo rồi ngã ngồi xuống đất, đầu nặng trĩu. Một mũi tên dài xuyên qua búi tóc hắn ta, lọn tóc lớn bị mũi tên cắt đứt rồi rơi xuống đất. Tạ Đồng Ngạn ngơ ngẩn, trên đầu đội một mũi tên giống như cài một cái trâm gỗ kích cỡ to gấp nhiều lần bình thường trông buồn cười vô cùng. Hắn ta đột nhiên cảm thấy cổ mình hơi lạnh.

Dung Đình nhìn hai người từ trên cao xuống. Tay cầm mũi tên, đầu mũi tên lướt qua cổ họ chỉ để bọn hắn cảm nhận được hơi lạnh, nhưng không gây thương tích. Chỉ cần thêm một nữa thôi thì cổ họng bọn họ sẽ bị cắt đứt. Tạ Đồng Ngạn không dám động đậy, ngửa đầu nhìn lên. Ánh sáng mặt trời chói lòa khiến khuôn mặt của Dung Đình trở nên mơ hồ. Ánh sáng khiến cho bộ áo trắng của hắn trở nên lung linh, sạch sẽ và thánh khiết. Nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lùng. Đầu mũi tên dài lướt qua với tốc độ lúc nhanh lúc chậm, sau đó, dừng lại ở yết hầu Tạ Đồng Ngạn rồi xoay tròn. Tạ Đồng Ngạn run rẩy, nghẹn họng không dám cử động, nói: "Bên cạnh, bên cạnh còn có người nhìn, ngươi cư xử cho phải phép đi!"

Dung Đình mỉm cười, hình như hắn vừa nghe được chuyện cười gì đó. Hắn nhìn giống người sẽ tuân thủ theo quy củ lắm à? Dung Đình bỗng buông tay rồi ném tất cả các mũi tên và cây cung vào trong lòng hai người kia. Bởi vì hắn nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Hắn đã nhận nhầm một lần rồi nên sẽ không bao giờ nhận nhầm tiếng bước chân đó nữa.

Cây cung nặng nề cứ như được ném xuống đất một cách tùy ý nhưng lại đập thẳng vào vai của Liễu Hòa Quang. Liễu Hòa Quang đang mừng thầm vì tưởng mình đã làm cho Dung Đình sợ hãi, nhân cơ hội đứng dậy thì lại bị cú va chạm bất ngờ này làm ngã xuống đất. Một bên vai trước đó hắn ta đã cố ý va vào Khương Nhiêu ở sân săn bắn giờ lại đau nhói như bị gãy xương.

Khương Nhiêu vội vàng trở lại, thấy hai người đang run rẩy dưới đất, sau đó nàng ngước nhìn Dung Đình. Trong mắt nàng tràn đầy sự khó hiểu bởi vì cảnh tượng này thật kỳ lạ. Tại sao hai tên Liễu Hòa Quang và Tạ Đồng Ngạn vừa nãy còn hống hách và phách lối bây giờ lại thảm hại như vậy?

Sự tàn nhẫn trong mắt Dung Đình đã tan biến. Đôi mắt hắn sáng như sao, dịu dàng như trăng nhưng lại chặn tầm nhìn hướng về phía sau của nàng: "Bọn họ muốn ta bắn tên cho xem, cuối cùng lại bị dọa sợ. Ta định trả lại cung và tên cho hai người đó thì thấy họ ngã dưới đất nên mới muốn đỡ họ dậy."

"Ngươi dùng tên à?"

"Ta không tiện di chuyển, không thể nắm tay họ được."Khương Nhiêu nghe lời hắn nói mà trong đầu thì vẫn không thể nào tưởng tượng được. Nhưng với người vốn không thích tiếp xúc cơ thể với người khác như Dung Đình thì nàng cũng không nghi ngờ gì. Nàng chỉ gật đầu rồi thôi.

Nhắm mắt nói láo! Liễu Hòa Quang không yên lòng, khẽ vặn người. Nói là đỡ người nhưng thực ra là muốn giết người, nói là trả cung nhưng thực ra là muốn đánh người. Tài tình thật!

Dung Đình nghe thấy tiếng động của hắn ta thì ánh mắt liếc nhìn hắn ta trở nên lạnh lùng. Nếu không phải vì nàng ở đây nên hắn mới kiềm chế thì đầu mũi tên chắc chắn sẽ phải dính máu người để làm dịu đi sự khó chịu trong lòng hắn. Hắn quay lại nắm lấy cổ tay Khương Nhiêu: "Đừng đỡ họ, trên người họ có máu, bẩn lắm."

Khương Nhiêu vốn không có ý định giúp họ. Hai người đó rút băng ghế nhỏ của nàng, suýt làm nàng ngã, thậm chí bọn họ còn gọi nàng là đứa câm, nhà quê. Nàng không thể lấy ơn báo oán mà đỡ họ dậy như Dung Đình, dáng vẻ thê thảm của họ chỉ làm nàng cảm thấy đúng là ác giả ác báo. Trong lòng nàng, thậm chí còn muốn mang một chiếc ghế ra ngồi ngay đó để ngắm cảnh thê thảm của họ thêm một lúc.

Nhưng mà... Nàng cực kỳ nhạy cảm với các mối nguy. Nàng đẩy xe lăn của Dung Đình, muốn đưa hắn rời xa hai kẻ xấu này. Bây giờ chân hắn vẫn chưa lành hẳn, chỉ có thể dựa vào kỹ năng bắn cung để dọa hai kẻ xấu này chịu thiệt một chút. Nhưng nếu lát nữa hai tên đó đứng dậy đánh người… Chắc chắn hắn không thể đánh lại được. Về phần nàng thì khỏi phải nói. Thậm chí, cho dù hai người bọn họ cùng hợp sức thì một kẻ tàn tật và một người yếu ớt có thể đánh lại ai chứ? Khương Nhiêu cân nhắc tình thế rồi chạy biến đi.

Liễu Hòa Quang ôm lấy vai mình, đau tới mức không đứng dậy được. Nhưng Tạ Đồng Ngạn đã đứng dậy trước, nhìn theo bóng lưng họ. Chuyện Dung Đình đảo trắng thành đen làm hắn ta cho tức đến phát bệnh, hắn ta nằm trên đất thở dốc, mặt lúc xanh lúc trắng. Tên phế vật này ở thư viện lúc nào cũng mang vẻ mặt u ám và nhút nhát, chưa từng phản kháng. Sao hôm nay hắn lại trở nên điên cuồng như vậy?

Hôm nay, còn có bách tính ở Kim Lăng và các quý nữ của các thế gia theo dõi, bị một kẻ tàn tật sỉ nhục trước mọi người như vậy khiến thể diện của hắn ta mất sạch rồi! Tạ Đồng Ngạn chưa bao giờ mất mặt đến thế, hắn ta nhìn gã sai vặt của mình, giận run người rồi chỉ vào Dung Đình: "Đánh! Đuổi theo đánh hắn cho ta!"

Nhưng không ai dám di chuyển. Bên khán đài có tiếng ồn ào. Chiêu Vũ Đế được hơn mười vị quan viên và thị vệ tháp tùng cũng xuất hiện ở sân săn bắn.

Tối hôm qua, Chiêu Vũ Đế ở lại cung của Gia Hòa Hoàng hậu theo thường lệ. Gia Hòa Hoàng hậu đã cố ý đốt hương Chiêu Vũ Đế thích. Trong chiếc đỉnh đồng ba chân tỏa ra làn khói mang theo mùi hương của cam tùng hệt như sương mù. Gia Hòa Hoàng hậu nhẹ nhàng xoa bóp hai vai cho Chiêu Vũ Đế khiến tâm trạng của Chiêu Vũ Đế vui vẻ, sau đó bà ta mới nhắc đến việc thi hai môn bắn cung và cưỡi ngựa ở thư viện Bạch Lộ.

Bà ta vốn chỉ định nhắc sơ qua vài câu, chờ tin tức Dung Đình mất mặt truyền đến thì có thể tự nhiên khóc lóc kể lể trước mặt Chiêu Vũ Đế. Nếu như Tiểu Thập Thất của bà ta biểu hiện tốt, bà ta còn có thể hả hê một phen. Đúng lúc có thể bù lại sự uất ức do bị Vân Quý phi sỉ nhục vài ngày trước. Không ngờ Chiêu Vũ Đế lập tức quyết định muốn xuất cung đến sân săn bắn xem hai canh giờ.Ngày hôm sau là ngày các quan viên được nghỉ. Chính sự không nhiều, Chiêu Vũ Đế lại rất thích bắn cung nên đã đến sân săn bắn từ sớm. ... Ông ta vừa đến, tất cả học trò, quan viên và bách tính ở sân săn bắn đều quỳ xuống khấu đầu. Chiêu Vũ Đế cho miễn lễ, sau đó ông ta ngồi xuống ở chính giữa đài cao. Ánh mắt ông ta tinh tường thấy được con nhạn bị bắn rơi, đôi mắt sáng ngời rồi hỏi: "Con nhạn này doai bắn rơi?"

Lý Nhân cho người dẫn Tạ Đồng Ngạn và Liễu Hòa Quang tới. Mặc dù hai người không vui nhưng cũng không dám lừa gạt Hoàng đế: "Là Cửu Điện hạ."

Ánh mắt Chiêu Vũ Đế hiện lên sự vui vẻ, khóe mắt hơi cong rồi gật đầu. Ông ta vẫn nghĩ rằng cho dù chân của Dung Đình có lành thì việc dưỡng thương cũng phải mất hơn một năm, tài nghệ bắn cung chắc chắn đã giảm sút. Bây giờ thấy con nhạn bị tên xuyên cổ như vậy đúng là ngoài dự đoán của ông ta.

Lúc này, Dung Đình cũng được người đưa đến. Tạ Đồng Ngạn căm hận liếc hắn.

Lúc Dung Đình vừa vào thư viện Bạch Lộ, cha hắn ta đã dặn dò Thập Thất Hoàng tử mới là người có khả năng trở thành tân đế nhất, là người họ cần lôi kéo và lấy lòng. Còn Cửu Hoàng tử dù bị tàn phế hai chân nhưng vẫn là cái gai trong mắt Từ Quốc trượng. Tạ Đồng Ngạn khó chịu vô cùng. Hắn ta vốn muốn làm theo lời cha, để Dung Đình mất mặt nhưng không ngờ lại giúp hắn tỏa sáng.

Nghĩ đến tóc bị cắt đứt, Tạ Đồng Ngạn càng không thể chịu nổi. Thân thể da tóc đều do cha mẹ ban cho. Vậy nên, việc cắt tóc một người thậm chí còn tương đương với chém đầu người đó. Đây là sự sỉ nhục trắng trợn đối với hắn ta… Có thể vì cảm giác lạnh lẽo của đầu mũi tên lướt qua hầu kết của hắn vừa rồi vẫn còn, Tạ Đồng Ngạn vô thức cảm thấy sợ Dung Đình. Rõ ràng hắn đang mặc áo trắng, nhưng lại cho người ta cảm giác như đêm khuya rét lạnh.

Liễu Hòa Quang nhìn vẻ mặt của Tạ Đồng Ngạn, tuy hắn ta không bị cắt tóc nhưng trên người có mùi nhạn chết nồng nặc. Y phục dính máu bẩn trông rất nhếch nhác nên trong lòng hắn ta cũng cảm thấy bị sỉ nhục, thấy Tạ Đồng Ngạn đang tức giận hắn ta càng thêm uất ức và bất mãn, mấp máy môi.

Chiêu Vũ Đế thấy hắn ta có điều muốn nói, vốn dĩ ông ta luôn gần gũi với dân chúng, không có vẻ cao ngạo nên hỏi: "Ngươi có điều muốn nói à?"

Liễu Hòa Quang nói: "Thảo dân ngưỡng mộ vận may của Cửu Điện hạ, thảo dân bắn nhạn thì mười lần cũng chỉ có một lần có thể bắn xuyên cổ nó. Nhưng Cửu Điện hạ hôm nay vừa thử đã có vận may như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ."Hắn nói giảm nói tránh, biến kỹ năng bắn nhạn của Dung Đình thành nhờ vận may. Tạ Đồng Ngạn lén nhéo Liễu Hòa Quang một cái thật đau. Sao hắn ta lại to gan nghi ngờ kỹ năng của Hoàng tử trước mặt Hoàng đế vậy chứ?

Chiêu Vũ Đế nghe vậy thì quả nhiên không vui, ông ta khẽ nhíu mày. Nhưng ông ta hiếm khi nổi giận trước mọi người, thậm chí còn quan sát kỹ Liễu Hòa Quang. Liễu Hòa Quang là cháu của Đại học sĩ Đông Các - Liễu Cao, nổi tiếng là kẻ ăn chơi ở Kim Lăng, ông ta ở trong cung cũng đã từng nghe qua. Liễu Cao làm người khéo léo, xử sự lanh lợi và có năng lực vượt trội. Gần đây, Chiêu Vũ Đế hơi đề phòng vị quyền thần này nên luôn muốn tìm cơ hội trấn áp bớt uy phong của ông ta, để ông ta không quên đạo thần chủ. Tạ Thủ phụ cũng vậy. Ông ta nghĩ việc này hôm nay chính là một cơ hội. Nếu Dung Đình có thể thắng Liễu Hòa Quang và Tạ Đồng Ngạn thì ông ta cũng có thể cảnh tỉnh được Liễu Các lão và Tạ Thủ phụ. Để bọn họ thấy cho dù bọn họ có giỏi thế nào thì hậu duệ của họ cũng không thể so với Hoàng tử của ông ta, đã làm thần tử thì phải nghe lời ông ta. Chỉ là không biết Cửu nhi tử của ông ta có thể cạnh tranh được một lần hay không. Nếu Cửu nhi tử của ông ta còn không bằng một kẻ ăn chơi có tiếng ở Kim Lăng...

Chiêu Vũ Đế nhìn Dung Đình, ánh mắt có phần sắc bén: "Chỉ một mũi tên đúng là có thể cho là may mắn. Lý Nhân, đi chuẩn bị tên và bia cho Cửu Điện hạ." Ông ta nói với Dung Đình: "Cho con mười mũi tên, thử xem trình độ hiện tại của con như thế nào." Một mũi tên có thể nói là may mắn, mười mũi tên chắc chắn có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục.

Nói xong, ông ta lại nhìn về phía Liễu Hòa Quang và Tạ Đồng Ngạn: "Ba người các ngươi cùng thi đi, mỗi người mười mũi tên đến so tài với Cửu Hoàng tử." "Đến lúc đó, kẻ thua không có tội, còn người thắng thì có thưởng."

Sắc mặt Liễu Hòa Quang hơi thay đổi. Kỹ năng bắn cung của hắn ta chỉ ở mức tạm bợ, bình thường khi bắn nhạn, dùng mười mũi tên bắn mà trúng một mũi đã là may mắn. Bắn cung đối với hắn ta là việc vừa khó khăn vừa nhàm chán nên lâu dần hắn ta cũng lười, không bắn nữa. Vừa rồi hắn ta chỉ buột miệng nói càn để xả giận cho mình và Tạ Đồng Ngạn, chứ làm sao hắn ta có thể so tài? Hắn ta hơi sầu não, nhưng nghĩ đến Tạ Đồng Ngạn có kỹ năng bắn cung điêu luyện, chưa chắc sẽ chịu thiệt nên bao nhiêu sầu não bỗng chốc tan biến.

Khi đi vào sân bắn, Liễu Hòa Quang cố huých vào vai Tạ Đồng Ngạn: "Ta vừa bị đập trúng cánh tay, không thể dùng sức. Nhưng mà kỹ năng bắn cung của ngươi giỏi nên lát nữa trông cậy vào ngươi đấy." Tạ Đồng Ngạn cực kỳ tự tin về kỹ năng bắn cung của mình, cứ như đã tính trước mọi việc nên khẽ cười, coi như đồng ý với suy nghĩ của Liễu Hòa Quang.