Chiết Khương

Chương 88

Nhưng Khương Nhiêu không muốn hắn gắp miếng thịt này cho nàng. Nàng đẩy đũa hắn về, vừa gắp từng miếng thịt trong bát mình sang bát hắn, vừa liếc mắt thấy xungquanh không ai chú ý đến nàng. Vì vậy, nàng bèn nói nhỏ, gần như thầm thì: "Ta không ăn." "Ta quá mập rồi."

"..." Khương Nhiêu cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ được hóa trang của mình rồi đưa tay sờ sờ. Nàng nhớ rất rõ, Khương Hữu Phúc là một tên nhóc câm điếc, ốm yếu và hơi mập mạp. Nàng diễn rất sâu nên trông vẻ mặt rất nghiêm túc.

Mắt Dung Đình đen láy và sâu thẳm. Khi thấy nàng ra vẻ nghiêm trọng, đáng yêu đến mức buồn cười,trong mắt hắn thoáng hiện ý cười.

Cách vài bàn, Liễu Hòa Quang và Tạ Đồng Ngạn nhìn thức ăn trên bàn mà không muốn ăn, một ngườinhìn về phía Dung Đình rồi cười khẩy: "Tên tàn phế chết tiệt đó hại chúng ta mấy ngày nay không cócơm ngon ăn, vậy mà còn cười vui vẻ như vậy."

Người kia nói: "Nếu không phải vì đến thăm hắn, Quốc trượng gia cũng sẽ không chủ trương để thưviện làm gương tiết kiệm."

"Đúng là sao chổi xui xẻo, phải tìm cơ hội dạy cho hắn biết quy củ của thư viện."

... Ngày thường Khương Nhiêu đã ăn sơn hào hải vị nhiều, thỉnh thoảng ăn cơm rau dưa khiến nàng cũngthấy vui vẻ, cái bát nhỏ lập tức hết veo. Nhưng nếu ngày nào cũng ăn như thế này, trước tiên không nói đến việc có ngán hay không, ít nhấtcũng không có lợi cho việc hồi phục vết thương ở chân của hắn.

Nàng đặt bát đũa đã dùng sang một bên, ngồi đối diện với Dung Đình và có rất nhiều điều muốn hỏi. Dung Đình đã ăn xong từ lâu, lặng lẽ nhìn nàng.

Khương Nhiêu ngẩng đầu muốn nói, nhưng hắn lại mở miệng trước: "Sao ngươi lại bất cẩn thế này?"

Dung Đình giơ ngón tay lên, chỉ vào khóe môi nàng, ra hiệu cho Khương Nhiêu: "Dính cơm kìa."

Nếu Khương Nhiêu là nàng của bình thường thì nhất định sẽ xấu hổ vì hạt cơm dính trên khóe miệng,thực sự không lịch sự. Nhưng hôm nay nàng là Khương Hữu Phúc! Không những không xấu hổ mà còn thản nhiên dùng mu bàn tay lau khóe miệng, muốn lau đi hạt cơmđó. Nhưng mu bàn tay không dính gì cả.Nàng lau hai lần đều không được, thế là nàng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Dung Đình. Ở đâu? Dung Đình mím môi, dường như rất bất lực rồi đưa tay ra. Đầu ngón tay hắn chạm vào má nàng, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng, khớp xương thon dài rõ ràng nên khi chạm qua khiến má Khương Nhiêu cảm thấy ngứa ngáy, bèn rụt người lại.

Trong đôi đồng tử của hắn phản chiếu khuôn mặt của Khương Nhiêu, ngoài lớp trang điểm che giấu dung mạo thật của nàng thì không có gì khác. Nhưng khi hắn buông tay xuống, quả nhiên trên đầu ngón tay chai sạn có dính một hạt cơm: "Đây này."

Khương Nhiêu cũng không biết mình đã làm thế nào mà hạt cơm lại dính vào khóe miệng. Rõ ràng nàng ăn từng miếng nhỏ rất chậm nhưng bằng chứng đã dính ở đó rồi nên nàng cũng không thể không thừa nhận. Nàng cúi đầu xuống, sau đó mới nhận ra rằng má nàng hơi đỏ lên, may mà được lớp trang điểm dày che phủ nên mới không lộ ra ngoài.

Dung Đình cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình. Vừa rồi khi chạm vào má nàng, ngón tay hắn rõ ràng đã run rẩy và căng thẳng. Mà lúc này, sau tai hắn lại hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.

...

Khương Nhiêu vốn định hỏi rõ tại sao thức ăn trong thư viện lại tệ như vậy, nhưng sau bữa trưa, Dung Đình lại bị một học tử gọi đi sao chép bản gốc của một cuốn sách cổ. Khương Nhiêu có chút bất mãn, nàng mong chờ chân của Dung Đình mau chóng hồi phục nên chỉ muốn hắn nghỉ ngơi ngay khi có thể. Nhưng việc sao chép sách lại không thể từ chối với lý do chân bị thương.

Tuy Khương Nhiêu bất mãn thật đấy nhưng nàng chỉ có thể nhìn Dung Đình vào thư phòng. Nàng muốn giúp đỡ nhưng lại bị thư đồng ngăn lại, không được vào trong.

Lúc này cánh cửa thư phòng khẽ mở, một người bước ra. Hoài Thanh nhìn Khương Nhiêu, khựng lại một chút mới không gọi nhầm. Chỉ là, khi hắn ta xưng hô có chút gượng gạo: "Khương công tử, nô tài có chuyện muốn nói với ngài."

...

Khương Nhiêu cau mày nghe Hoài Thanh nói xong. Trước đây, nàng vẫn luôn cho rằng có Yến bá phụ ở đây thì Dung Đình sẽ không bị bắt nạt. Nhưng hóa ra là nàng sai rồi. Tuy Yến bá phụ là thư sinh có danh vọng nhất trong thư viện, nhưng ông ấy lại là người cứng nhắc, trong mắt chỉ có sách vở. Vì vậy, đối với việc học tử có ăn ngon ngủ yên hay không, có bị bắt nạt hay không ông ấy hoàn toàn không quan tâm. Trừ khi có người nói thẳng những chuyện này trước mặt ông ấy.

Nàng cầm que củi nhỏ viết xuống đất: "Ta đi hỏi Yến bá phụ một chút." Nàng sẽ là người nói thẳng chuyện này trước mặt ông ấy. Nàng nói tại sao thức ăn trong thư viện lại tệ đến mức này, rõ ràng là có người đang giở trò.

Khi rời khỏi sân của thư phòng, có mấy người bước vào sân rồi đi lướt qua nàng. Khương Nhiêu vội vã đi qua, một người trong số đó khẽ dừng lại, quay đầu nhìn. Nhìn bóng lưng Khương Nhiêu, hình như y đã nhận ra gì đó.

Thư đồng bên cạnh hỏi: "Đại nhân, vị tiểu công tử đó là người ngài quen sao?"

Bùi Tùng Ngữ thản nhiên nhìn sang nơi khác: "Ừm." Y nói: "Hôm nay Tứ gia đưa nghĩa tử của mình vào thư viện, nói với ta hãy để ý nhiều hơn, chắc là cậu ta rồi."

Lúc này, Vu Âm Học cũng dừng bước: "Khương Tứ gia còn có một nghĩa tử sao?"

Bùi Tùng Ngữ gật đầu: "Ta cũng mới biết thôi."

Vu Âm Học như đang ngẫm nghĩ gì đó. Trưa nay, hắn ta đã gặp nghĩa tử này một lần ở nơi dùng bữa.Lúc đó, cậu ta đang ở cùng một chỗ với Dung Đình. ... "Cửu Điện hạ, xin dừng bước." Dung Đình sao chép xong bản thảo, đang định rời khỏi thư phòng thì Vu Âm Học bước nhanh đuổi theo hắn. Tuy thái độ không thể nói là mười phần cung kính, nhưng so với ánh mắt ẩn chứa sự nhắm vào và thù địch của trước đây thì giờ đây trong mắt lại ẩn chứa sự nịnh bợ sắp bộc lộ ra ngoài. Hắn ta chắp tay: "Cửu Điện hạ, tại hạ có một việc muốn nhờ."

Lần trước, ở tiệc mừng thọ của lão phu nhân Bá phủ, từ đầu đến cuối, hắn ta đều không tìm được cơ hội nói chuyện với Khương Tứ gia. Bây giờ, Khương Tứ gia thỉnh thoảng cũng đến dạy vài tiết thư pháp và hội họa, nhưng tiếc là hắn ta không giỏi vẽ tranh, thư viện lại có nhiều học tử nên vẫn không có cơ hội nói chuyện với ông ấy. Chuyện hôn nhân đại sự là do phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy, là lời của người mai mối. Hắn ta muốn làm nữ tế của ai thì việc lấy lòng người đó luôn không sai.

Dung Đình liếc nhìn hắn ta. Khóe môi cong lên một đường cong có thể coi là hiền hòa nhưng đáy mắt lại lạnh lùng, tựa như không hề cười. Vu Âm Học nhìn tiểu sư đệ mà ngày thường hắn ta khinh thường này, thật lòng thì cũng không muốn nhờ hắn chuyện này. Xuất thân của mẫu thân hắn ta quá thấp kém nên cũng không thể tìm được bất kỳ mối quan hệ nào cho hắn ta, hắn ta cũng không còn cách nào khác. Chỉ là khi cầu xin người khác, hắn ta khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, nói chuyện vòng vo, không đi thẳng vào vấn đề: "Khương Tứ gia dạo này đang dạy học ở thư viện..."

Vu Âm Học muốn Dung Đình giới thiệu về hắn ta. Đây vốn là chuyện hắn ta định nhờ Bùi Tùng Ngữ, nhưng trưa nay hắn ta lại thấy nghĩa tử câm điếc mà Tứ gia nhận nuôi đang ăn cơm cùng Dung Đình chứ không phải Bùi Tùng Ngữ. Ai có quan hệ tốt hơn với Khương gia, đây là chuyện rõ như ban ngày. Vu Âm Học không chắc Dung Đình có giúp hắn ta hay không, nhưng nếu hắn không giúp cũng không sao, hắn ta có thể đi nhờ Bùi Tùng Ngữ giúp đỡ: "Nếu Cửu Điện hạ có gặp Khương Tứ gia, hoặc là cô nương và thiếu gia Khương gia thì..."

"Sư huynh." Dung Đình ngắt lời hắn ta. Hắn chớp chớp đôi mắt hồ ly, nhưng trong đồng tử lại như có một lớp sương mù dày đặc che phủ mang đến cảm giác lạnh lùng xa cách, khiến người ta không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn. "Sư huynh không cần lo lắng, nếu có lúc đó, ta nhất định sẽ nói giúp sư huynh vài lời tốt đẹp."

Vu Âm Học mừng rỡ khôn xiết. Lúc này, hắn ta mới hiểu tại sao Yến Nam Tầm luôn nói Dung Đình thông minh. Hắn ta mới nói được một nửa mà hắn đã hiểu hết rồi. Đầu óc nhanh nhạy, hiểu ý người khác. Thậm chí, hắn còn không so đo hiềm khích trước đây mà sẵn lòng giúp hắn ta. Vu Âm Học thầm nghĩ trong lòng: Đúng là tên ngây thơ, dễ lừa gạt. Trong lòng hắn ta vẫn có chút khinh thường, nhưng trên mặt lại lộ vẻ chân thành cảm ơn: "Cảm ơn Cửu Điện hạ."

Dung Đình từ từ ngẩng đầu liếc nhìn hắn ta, khẽ cười: "Không cần cảm ơn đâu." Vu Âm Học xoay người rời đi. Hắn ta hoàn toàn không biết nụ cười dịu dàng trên mặt thiếu niên, lúc này lại giống như cái vòi của bò cạp độc. Đáy mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo giống như đuôi bò cạp đã được tẩm kịch độc.

...

Yến Nam Tầm ra ngoài mua sách nên không có ở trong thư viện. Cho nên, phải đến chiều nàng mới tìm được ông ấy. Khương Nhiêu ủ rũ quay lại thư phòng, thấy có người đang nói chuyện với Dung Đình thì dừng lại, chờ ở một bên. Cho đến khi Vu Âm Học rời đi, nàng mới đi đến bên cạnh Dung Đình, viết vài chữ trên lòng bàn tay hắn: "Người vừa rồi là ai?" Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn nói chuyện với người khác lâu như vậy. Khá kỳ lạ.Dung Đình cúi đầu nhìn chữ nàng viết. Ánh mắt dần dần tối sầm lại. Nhưng khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn có chút bối rối, do dự như muốn nói lại thôi. Thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng Khương Nhiêu chợt nảy ra một số suy đoán không hay. "Sao vậy?"

Dung Đình vẫn do dự muốn nói lại thôi. Khương Nhiêu cau mày… Chẳng lẽ hắn bị thư sinh vừa rồi bắt nạt mà không dám nói.

Dung Đình ấp úng: "Ta..." Dường như hắn có điều gì rất khó nói. Trái tim Khương Nhiêu chùng xuống. Không lẽ nàng đoán đúng rồi?

Dung Đình cụp mắt xuống, hàng mi dài rũ xuống tạo thành một bóng lờ mờ: "Nếu ta nói ra thì sợ ngươi sẽ nghĩ ta là loại tiểu nhân thích nói xấu sau lưng người khác."

Khương Nhiêu kiên quyết lắc đầu. Sao có thể chứ? Chỉ cần dựa vào tình bạn khi trong bát hắn có một miếng thịt mà còn chia cho nàng, nàng đã tin hắn. Nhưng trong mắt nàng lại có chút lo lắng không giấu được, sợ rằng thực sự giống như nàng đoán. Vậy thì những ngày tháng của hắn ở thư viện này quá khó khăn rồi.

Dung Đình khẽ nhếch môi, độ cong rất nhỏ nên rất khó bị người khác phát hiện. Giọng nói hắn trầm thấp, vẫn là giọng điệu do dự và cực kì vô tội. "Vị sư huynh này của ta là người không tốt lắm. Là kẻ thích tư lợi, phóng túng thành thói rồi."