Chiết Khương

Chương 158

Ra khỏi nhà bà bán hoa, Khương Nhiêu áng chừng lẵng hoa đầy hoa trong tay, mặc dù cầm theo cũngkhông sao, chỉ có điều nó khiến trông nàng giống như đang đi dạo thăm thú trên đường, nếu tìm ngườiqua đường nghe ngóng gì đó thì lại trông không được nghiêm túc. Nàng sợ bị người khác nói dối lừagạt cho qua chuyện nên chia bớt đống hoa mai mua được cho đám nha hoàn, thấy lẵng hoa bằng tretrúc sắp thấy đáy thì bỗng từ sau lưng có một bàn tay với những ngón tay thon dài vươn ta lấy lẵng hoatrong tay nàng đi. Nàng quay đầu lại, Dung Đình cụp mắt nhìn vào lẵng hoa, lẵng hoa kia để nàng cầm thì có vẻ to lớnnhưng bị hắn cầm lại trông có vẻ nhỏ bé. Hắn quét sạch toàn bộ lá rụng trong lẫn ngoài viện nhà bà cụ nên ra ngoài chậm hơn Khương Nhiêu.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Dung Đình cúi đầu, thờ ơ liếc mắt nhìn chỗ hoa mai không còn mấy cành trong lẵng hoa, sau đó lạinhìn mấy cành hoa trong tay mỗi nha hoàn kia, hắn nhếch miệng nói: “Ta cũng muốn.” Khương Nhiêu nhìn ánh mắt cố chấp so đo của hắn mới hiểu được hắn cũng muốn có hoa. Nàng không ngờ hắn lại có hứng thú với mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ này nhưng vẻ mặt hắn bây giờ, cho dùlà ai cũng có thể nhìn ra được hắn muốn có thật. Khương Nhiêu nở nụ cười, để nốt mấy cành hoa còn lại trong tay vào trong lẵng hoa trong tay hắn. Dung Đình đứng sau lưng nàng, trong ánh mắt vừa có sự hài lòng nhưng vẫn chưa vừa lòng hẳn. Hắn vẫn cảm thấy những cành hoa mai nàng cho mấy nha hoàn kia đẹp hơn những cành hoa mai cònlại trong lẵng hoa rất nhiều, hắn giống như người bị lạc trong sa mạc, luôn luôn cảm thấy khát. HắnSeen 25131012/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-158.1107481/8
chậm rãi đi sau lưng Khương Nhiêu, bước chân nàng nhỏ bước chân hắn lớn nên chẳng mấy chốc hắnđã đuổi kịp, hắn giơ tay buông vải mỏng trên vành mũ Khương Nhiêu xuống. Mới vừa nãy uống nước trong viện nên Khương Nhiêu đã vén vải mỏng rủ xuống từ vành mũ lên, cuốicùng bà cụ cũng nhìn thấy dung mạo Khương Nhiêu, bà ấy cứ luôn kéo tay Khương Nhiêu khen nàngxinh đẹp. Dung Đình bị ngó lơ sang một bên, dù có tỏ ra đáng thương hay nghe lời đến đâu cũngkhông được cô nương của hắn liếc mắt nhìn dù chỉ một cái. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Lúc đó hắn đã muốn buông vải mỏng trên vành mũ xuống rồi. Nếu nàng đã không nhìn hắn, vậy cũng đừng nhìn cái gì khác, cũng đừng bị người khác nhìn thấy. Hắn nhẫn nhịn đến bây giờ, cuối cùng cũng thực hiện được mong muốn, Dung Đình thở phào nhẹnhõm. Tầm nhìn của Khương Nhiêu bị lớp vải mỏng cản trở, nàng không hề hay biết trong lòng Dung Đìnhđang suy nghĩ gì. Lúc tầm nhìn mờ đi một chút, bàn tay nàng lại bám vào cánh tay Dung Đình đangđứng cách nàng rất gần một cách hết sức tự nhiên. Động tác thân thiết không có chút đề phòng nào của nàng khiến Dung Đình càng hiểu suy nghĩ tronglòng mình xấu xa đến mức nào. Nhưng hành động yếu đuối dựa vào người mình của Khương Nhiêukhiến hắn không hề suy nghĩ lại hay hối hận chút nào. Khương Nhiêu sợ những lời mình nói sẽ bị người khác nghe thấy lên cố gắng ghé sát tai Dung Đìnhnhất có thể. Dung Đình thấy nàng có lời muốn nói thì dừng lại, hơi cúi người xuống, Khương Nhiêudùng tay che quanh lỗ tai hắn, thì thầm nói nhỏ: “Mới vừa nãy bà ấy nói với ta là lão bản của kháchđiếm bị cháy này có một biểu ca làm người hầu trong nha môn, tên biểu ca này có quan hệ khá tốt vớimấy quan sai trong nha môn, cứ lần theo đám người đó mà điều tra, có lẽ có thể tìm được nội giántrong nha môn.” Nàng sợ bị người khác nghe thấy nên nói rất nhỏ nhưng trong giọng nói lại có chút phấn khích, giốngnhư tìm được thứ gì tốt, vẻ mừng rỡ vui mừng thể hiện rõ ra mặt. Mặc dù giáo dưỡng không cho phépnàng chủ động mở miệng đòi hỏi một câu khen ngợi khích lệ nhưng cho dù là ai cũng có thể cảm nhậnđược sự kiêu ngạo và đắc ý trong giọng nói của nàng, rõ ràng là nàng muốn được người ta khen ngợi.12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-158.1107482/8
Nghe nàng nói xong, mặc dù Dung Đình không nói gì nhưng cũng nở nụ cười tươi. Hắn cũng đã điều tra rõ ràng chuyện ẩn đằng sau chuyện ông chủ khách điếm chết đuối, những gì nàngnghe được chẳng qua cũng cỏ là một góc tối trong chuyện đó mà thôi. Nhưng hắn không nói mấy câu khiến người ta mất hứng như “Ta đã biết từ lâu rồi” với nàng, mà saukhi nàng nói dứt lời, hắn hơi nhón chân, giơ tay lên, xoa nhẹ cái đầu sau vành mũ của nàng, giọng nóitrầm khàn đầy cưng chiều: “Ta biết rồi.” Hắn cũng có qua có lại, hơi cúi đầu xuống, ghé sát vào tai Khương Nhiêu bảo: “Vừa nãy ta mới đi rakhỏi nha môn, Tri huyện mời ta đến phủ ông ấy ngồi một lát, thời gian cũng gần đến rồi, không bằngbây giờ ta qua đó luôn.” Đến lúc hắn đứng thẳng dậy, Khương Nhiêu sờ vành tai mình, tuy nói hơi thở Dung Đình đã bay theogió nhưng dường như nàng vẫn có thể nghe thấy giọng nói trầm ấm của hắn, vành tai nàng có hơi nóngbừng lên. Phủ Tri huyện ở trong thành, lúc Dung Đình và Khương Nhiêu cùng đi vào, Tri huyện đã sớm đứng đợibọn họ ở ngoài cổng lớn. Tri huyện họ Tả, dáng vẻ trông khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo khí chất nhã nhặn, nhìn thấy DungĐình và Khương Nhiêu đi đến, ông ấy tỏ ra cung kính khách sáo đón chào. Ông ấy mời hai người đi vào trong phủ, trước tiên phải đến thư phòng cùng với Dung Đình nên ông ấysai nha hoàn dẫn Khương Nhiêu đến phòng khách, uống trà ăn điểm tâm. Khương Nhiêu ngồi đợi trong phòng khách, Tri huyện phu nhân không ở đây, người chào hỏi tiếp đónnàng là nha hoàn trong phủ. Nha hoàn không ngừng xin lỗi giải thích với Khương Nhiêu, sau khi biết Tri huyện phu nhân đã đi rangoài mua đồ trang sức, tất nhiên trong lòng Khương Nhiêu cũng không so đo. Thế nhưng không biếtnha hoàn được lão gia căn dặn gì hay là do dân phong nơi này như thế mà lại tỏ ra nhiệt tình hiếukhách như vậy. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-158.1107483/8
Chẳng qua cũng chỉ là nữ chủ nhân có việc không có ở đây mà thôi, sao lại coi là tiếp đãi không chuđáo chứ. Nhưng kể cả khi nàng đã nói không để ý thì những nha hoàn kia vẫn tỏ ra hổ thẹn, lúc dâng nước trà vàđiểm tâm lên thái độ ân cần quá mức, khiến nàng giống như lúc gặp bà cụ bán hoa kia muốn bỏ bạcmua hoa cũng không cho, không biết nên làm thế nào, nàng chỉ còn biết nhanh chóng uống trà, ăn điểmtâm. Trong trà thoang thoảng mùi bột gạo nhưng không chỉ không đắng mà trái lại còn có vị ngọt thanh. Khương Nhiêu nhấp một ngụm nhỏ, hai mắt sáng rực lên, sau đó nàng lại uống thêm mấy ngụm, nhữngnha hoàn ân cần đứng xung quanh hầu hạ nàng thấy nàng thật sự thích thì mới yên tâm hẳn. Sau khi nha hoàn Tả phủ rời đi, phía góc bàn bỗng nhiên động đậy, Khương Nhiêu cúi đầu xuống, nhìnthấy một bé trai mặc áo khoác ngoài màu xanh đậm, trên cổ đeo khóa trường mệnh đang khom lưngchui ra từ dưới gầm bàn. Khương Nhiên đang uống trà lập tức khựng lại, có nha hoàn vội vàng chạyđến, ôm bé trai lên, không ngừng xin lỗi Khương Nhiêu: “Khương cô nương, đây là tiểu thiếu gia nhàta, thiếu gia còn nhỏ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, vẫn xin cô nương thứ lỗi.” Bé trai tay nhỏ chân cũng nhỏ, tay chân trông còn không to bằng một nửa nha hoàn đang ôm cậu bé,mặc dù cậu bé không mập nhưng cánh tay nhỏ đầy ngấn thịt, cho dù đã bị ôm lên nhưng hai tay vẫnduỗi về phía cái bàn, vừa nhìn đã biết cậu bé muốn thứ gì đó đang để trên bàn. Khương Nhiêu thấy cậu bé như vậy, lại nhìn lướt những thứ để trên bàn vuông, sau đó đẩy đĩa điểmtâm để trên bàn đến trước mặt cậu bé, bé trai lập tức giãy ra khỏi tay nha hoàn, tự mình leo lên một cáighế bành bên kia bàn, rõ ràng là muốn cầm điểm tâm ăn. Nhưng động tác vươn tay của cậu bé lại khựng lại giữa không trung, cậu bé lễ phép hỏi trước KhươngNhiêu một tiếng: “Vị khách này, tỷ có thể cho đệ ăn miếng điểm tâm này được không ạ?” Khương Nhiêu nở nụ cười: “Đệ cứ ăn đi.” Tất nhiên nàng sẽ không ngăn cản cậu bé, đối với đứa trẻ đáng yêu mặt mũi nhanh nhẹn hoạt bát, tuổivẫn còn nhỏ này, nàng nhìn không khỏi muốn được ôm một cái. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-158.1107484/8
Cậu bé cầm miếng điểm tâm lên bắt đầu ăn, mặc dù hành động xông vào phòng khách có chút hấp tấpnhưng tướng ăn lại lịch sự nhã nhặn, vẫn có thể khiến người ta nhìn ra là người có gia giáo. Khương Nhiêu ngồi bên cạnh uống trà, nhìn cậu bé ăn điểm tâm. Nha hoàn có chút xấu hổ: “Bình thường lão gia và phu nhân cũng không đối xử tệ với thiếu gia, chỉ làsợ ngài ấy đau răng nên bảo ngài ấy ăn ít đồ ngọt thôi, không ngờ ngài ấy lại bị mùi thơm thu hút chạyđến trước mặt cô nương.” “Đừng ngại.” Nàng vẫy tay gọi nha hoàn lại gần nàng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Bình thường lão giaphu nhân nhà các ngươi cho phép nó ăn mấy miếng điểm tâm?” “Hai ba miếng thì vẫn được.” Khương Nhiêu nhìn cậu bé cầm một miếng điểm tâm cắn từng miếng nhỏ, vẫn chưa ăn xong, nói vớinha hoàn: “Nếu đã sợ nó đau răng thì đừng để nó ăn nhiều điểm tâm quá, bây giờ cất đĩa điểm tâm nàyđi thôi.” Nha hoàn khẽ gật đầu, lấy đĩa điểm tâm trên bàn đi. Cậu bé mới ăn một miếng điểm tâm bách hoa cao thì đĩa điểm tâm đã biến mất tăm, ngay lập tức ánhmắt cậu bé đầy ấm ức. Khương Nhiêu đã quen đối phó với Khương Cẩn Hành, tính tình bướng bỉnhcủa đứa trẻ trước mặt này chưa chưa bằng một nửa đệ đệ nàng lúc nhỏ, lúc cậu bé méo miệng muốnkhóc thì bỗng có một bàn tay giơ ra trước mặt cậu bé. Trong lòng bàn tay đó có một cái khăn sạch được mở ra, trên khăn có một miếng bánh bách hoa mànàng đã cất đi trước đó. “Cho đệ.” Cậu bé cầm miếng bánh bách hoa lên, nín khóc mỉm cười. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-158.1107485/8
Khương Nhiêu thấy cách đã từng đối phó với đệ đệ có hiệu quả thì càng cười tươi hơn, bắt đầu hỏichuyện nhi tử của Tri huyện: “Đệ mấy tuổi rồi?” Cậu bé giơ bàn tay lên xòe năm ngón tay bé bé xinh xinh với nàng. Nha hoàn nói với Khương Nhiêu: “Tiểu thiếu gia ba tuổi ạ.” Có tiền lệ Khương Cẩn Hành bốn tuổi đã có thể nghịch ngợm đến nỗi chó trên đường cũng đuổi theocậu bé để cắn phía trước, Khương Nhiêu nhìn đứa bé tự tìm ghế ngoan ngoãn ngồi ăn bánh bách hoanày càng nhìn càng thích. Cậu bé ăn xong bánh bách hoa, thấy Khương Nhiêu đội mũ rộng vành, ngây thơ đặt câu hỏi: “Đây làphòng khách, tỷ có muốn bỏ mũ xuống không?” Lúc mới đi vào, Tri huyện đại nhân đi thẳng đến thư phòng với Dung Đình nên chưa chào hỏi nóichuyện với Khương Nhiêu, vậy nên Khương Nhiêu cũng không bỏ mũ rộng vành xuống, cộng thêmnàng đã quen đội mũ rồi nên mãi vẫn không bỏ xuống. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy tò mò của cậubé, nàng có chút không đành lòng khiến cậu bé thất vọng, nàng bèn lấy mũ xuống, hỏi cậu bé: “Đệ tênlà gì?” Nàng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, trong viện không có dấu hiệu nào cho thấy Dung Đình ra khỏi thưphòng, nàng có phần thất vọng, tiếp tục nói chuyện với nhi tử của Tri huyện. Cậu bé ngạc nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm vào mặt Khương Nhiêu, đứa bé chợt nhảy xuống khỏighế bành, ngồi xếp bằng bên chân Khương Nhiêu, cách Khương Nhiêu rất gần: “Tả Ký Hiên.” Tả Ký Hiên. Giọng nói non nớt bập bẹ của cậu bé vang lên, mỗi chữ đều nói không rõ ràng mà bập bẹ ngắc ngứ. Khương Nhiêu cúi đầu nhìn cậu bé, nhìn từ góc độ này xuống, gương mặt cậu bé vừa trắng vừa mềm,hồng hào mềm mại giống như bánh gạo nếp vừa hấp chín, cõi lòng nàng cảm thấy vô cùng dịu dàng,hỏi hắn: “Đệ biết viết chữ chưa?” 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-158.1107486/8
Cậu bé nghiêm túc gật đầu: “Biết ạ.” Tả Ký Hiên kiêu ngạo ngửa mặt lên, nói thêm một câu: “Đệ biết viết được vài chữ rồi.” Khương Nhiêu hiểu ý cười một tiếng, xòe bàn tay ra với cậu bé: “Muốn viết tên cho ta xem không?” Cậu bé vẫn gật đầu, ngoài miệng nói chữ gì em cũng biết nhưng tay lại không vươn ra, nha hoàn đứngmột bên nở nụ cười: “Cô nương, người chớ để ý thiếu gia nhà chúng ta, ngài ấy chỉ biết viết những chữđơn giản thôi, còn tên thì chỉ sợ không biết viết hết đâu. Ngài ấy thích nhất là nói chuyện với cô nươngxinh đẹp, người tuyệt đối đừng để ý đến ngài ấy nữa, nếu không đến lúc ngài đi, e là thiếu gia lại khócđến nỗi núi đổ tường sập mất.” Khương Nhiêu có chút sững sờ, nàng chưa từng gặp đứa trẻ nào có tính tình như này, trong chốc látnàng cũng quên rút tay về. Lời nha hoàn nói khiến Tả Ký Hiên tức giận trong lòng, cậu bé bực tức có phần tự kiêu cất giọng nói:“Đệ biết viết.” Sau đó cậu bé giơ ngón tay lên, chạm vào lòng bàn tay Khương Nhiêu. Nhưng hắn còn chưa kịp di chuyển ngón tay trên lòng bàn tay Khương Nhiêu để viết chữ thì tayKhương Nhiêu đã bị một người khác nắm lấy, nàng ngước mắt lên, nhìn thấy Dung Đình. Dung Đình mới đi từ thư phòng ra, đi theo sau là Tri huyện nơi này. Tri huyện bế nhi tử lên, Khương Nhiêu nhìn người nắm chặt tay mình, tuy vẻ mặt hắn nở nụ cười ấmáp nhưng ánh mắt lại âm u, mang theo thứ gì đó nàng không thấy rõ, cố chấp nắm tay nàng kéo nàngđứng lên khỏi chỗ ngồi. Mới vừa nãy, Tri huyện nóng lòng bàn chuyện với Dung Đình, Khương Nhiêuchưa thể chào hỏi đàng hoàng với ông ấy, Dung Đình kéo Khương Nhiêu nhìn về phía Tri huyện, giớithiệu với Khương Nhiêu: “Niên Niên, đây là Tả đại nhân.” Khương Nhiêu lại chưa nhìn vào Tri huyện mà vẫn nhìn vào sườn mặt Dung Đình một lúc lâu. Mặc dù khóe môi hắn đang nở nụ cười nhưng lúc nhìn về phía nhi tử Tri huyện thì ánh nhìn lại có phầnlạnh lùng, rõ ràng là người có dung mạo rất tuấn tú nhưng lại giống như hoa hồng, luôn luôn có gai. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-158.1107487/8
12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-158.1107488/8