Chiết Khương

Chương 157

Đánh người? Khương Nhiêu quay đầu nhìn lại, thấy rõ người gọi tên nàng đúng là Dung Đình chứ không phải aikhác, nàng lại quay đầu lại nhìn bà cụ bán hoa cười một tiếng rồi nói: “Bà là bà hoa mắt rồi ạ.” Bà cụ bán hoa đến đây từ đường Trường Thiên nên đã nhìn thấy cảnh Dung Đình tàn nhẫn ngangngược túm đầu người giống kéo lê trên mặt đất giống như người chết, lạnh lùng kéo người đó vàotrong ngõ. Lúc đó bà ấy giật nảy mình, bây giờ thấy Khương Nhiêu mua nguyên một rổ hoa của mìnhnên bà ấy có lòng tốt muốn giúp Khương Nhiêu tránh khỏi tai họa, bà ấy liếc mắt nhìn Dung Đình rồilại nhìn sang Khương Nhiêu, ánh mắt đầy sự không tán thành lắc đầu với nàng, muốn kéo KhươngNhiêu đi.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Khương Nhiêu vẫn đứng im không di chuyển gì, kiên nhẫn trả lời bà cụ: “Chàng ấy là người rất tốt ạ.” Khương Đình chậm rãi đi đến, hắn nghe thấy lời bà cụ bán hoa nói cũng nghe thấy lời Khương Nhiêunói, trong mắt hắn chất chứa ý cười. Hắn tiến lên nhận lấy lẵng hoa làm bằng tre trúc trong tay KhươngNhiêu, hơi cúi người xuống chào bà cụ lưng còng kia, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Bà, bờ sông gió lớn,bà ở đâu, vãn bối đưa bà về.” Hắn tỏ ra như không nghe thấy lời bà cụ và Khương Nhiêu nói với nhau, không hề có chút tức giận haykhông vừa lòng nào với bà cụ, trong ánh mắt chỉ có ý cười dịu dàng, bà cụ nhìn hắn một cái, bàn taydần dần không còn run rẩy nữa, bà ấy quan sát cẩn thận Dung Đình một lúc nhưng vẫn lui về sau mộtbước. Nụ cười trên mặt Dung Đình như bị đóng băng, dáng vẻ hắn giống như bị tổn thương vì thái độ nàycủa bà cụ, hắn cụp mắt, nhìn Khương Nhiêu như thể mình đã làm sai chuyện gì đó. Khương Nhiêu không đành lòng nhìn hắn như vậy, nàng kéo ống tay áo hắn, giải thích với hắn: “Chỗđường Trường Thiên có người bị đánh, người ra tay đánh người rất tàn nhẫn, nghe nói bị đánh đến tànSeen 25131012/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-157.1107471/9
phế cả hai tay.” Nàng ngập ngừng một lúc, liếc mắt nhìn bà cụ, sau đó lại nhìn Dung Đình: “Bà ấy cho rằng là… Làchàng.” Dung Đình nhíu mày lại, vẻ mặt lại càng tủi thân hơn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Đánh người trên đường, coi thường vương pháp.” Hắn cau mày, giọng điệu lúc nói câu này rất bìnhtĩnh, chỉ mấy câu nói đã rửa sạch tội lỗi bà cụ vừa đổ cho mình: “Không phải ở đấy có đạo tặc đấychứ?” Khương Nhiêu thở dài một tiếng rồi nói: “Vẫn chưa biết là ai ra tay đánh người nữa.” “Cơ mà người bị đánh cũng không phải loại người lương thiện gì cả, nghe nói là con đồ nổi tiếng nơinày.” Khương Nhiêu nhìn sang bà cụ, thấy lúc nhìn Dung Đình dáng vẻ bà cụ vẫn có chút cảnh giác,thế là giọng điệu nàng không khỏi có phần lo lắng, lời nói ra cũng có chút nặng lời, nói hẳn mấy câunhư không phải loại người lương thiện gì cho cam ra thành lời: “Bà này, bà nhận ra bọn họ không?” Bà cụ mù mờ lắc đầu. Bà ấy nhìn thấy chỗ đường Trường Thiên có người bị đánh thì sợ đến nỗi bước nhanh rời đi, sau đó lạivội vã bán hoa nên cũng không đi nghe ngóng xem người bị đánh là ai. Thấy bà ấy thật sự không biết, Khương Nhiêu gọi một người qua đường đến, người qua đường này biếttên của hai người bị đánh, vừa nghe thấy tên hai người này bà cụ lập tức cau mày lại vẻ mặt đầy tứcgiận, bà ấy cúi đầu: “Hóa ra là bọn hắn.” “Cái thứ nghiệp chướng mà.” Khương Nhiêu hỏi thêm để bà ấy nói tiếp: “Sao lại là nghiệp chướng ạ?”12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-157.1107472/9
Vẻ chán ghét trên mặt bà ấy rất rõ ràng: “Hai người đó trộm cắp chà đạp cô nương nhà lành khôngchuyện nào không làm, sớm muộn gì cũng phải gặp phải trời phạt.” “Đúng vậy.” Khương Nhiêu hùa theo, lắc lắc tay bà cụ bán hoa: “Ta nghe người ta nói bọn hắn còn kêugào mình vô tội nhưng bình thường bọn hắn làm nhiều việc ác như vậy, chắc chắn có không ít kẻ thù.Chúng ta vừa đến nơi này, không thù không oán với bọn hắn, tất nhiên sẽ không dây vào bọn hắn. Bànày, bà lại nhìn lại lần nữa xem, có phải bà nhìn nhầm rồi không?” Nàng buông tay bà ấy ra, đẩy Dung Đình đến trước mặt bà cụ: “Lúc trước chàng ấy bị thương, mấyngày nay vừa khéo không có sức đánh người nữa.” Bà cụ bị lời nàng nói làm cho sửng sốt một phen, bà ấy lại nhìn Dung Đình, ban đầu bà ấy có ấn tượngrất sâu đậm với bóng dáng kéo người vào trong hẻm nhỏ kia, người đó có dáng người cao gầy, dánglưng nhìn cũng không cường tráng nhưng lực tay lại rất khỏe, giữa Dung Đình và người đó cũng chỉgiống như y phục là đều là màu đen, khiến người khác không nhìn rõ trên y phục có dính máu haykhông, giày cũng không giống nhau. Bà ấy lại quan sát kỹ hơn, sau đó bà ấy khựng lại, giơ bàn tay run run lên: “Tóc…” Hình như trâm gài tóc và búi tóc của người đánh người kia không giống với của chàng thanh niêntrước mặt. Bà ấy nhìn liếc qua một lượt, vốn dĩ bà ấy cũng không nhớ quá rõ người kia, chỉ vì trong lòng bà ấy tinlời Khương Nhiên nên càng nhìn bà ấy càng cảm thấy không giống. Khương Nhiêu ló đầu ra từ sau lưng Dung Đình: “Là không giống đúng không ạ?” Lúc này Dung Đình nở nụ cười nhẹ với bà cụ bán hoa, nụ cười trông rất hiền lành đúng mực, khóe mắtbình thường lúc không cười thì hơi xếch lên bây giờ vì cười nên hơi chúc xuống, khiến bà cụ nhìn màthấy mềm lòng, hối hận nói: “Là ta nhìn nhầm.” Khương Nhiên chợt gật đầu, nàng nghe thấy bên cạnh còn có một số người đi đường đang bàn tán nóingười ra tay đánh người là người tàn nhẫn, nói hai người bị đánh vô tội. Vừa nghĩ đến bà cụ nhìn nhầmngười đánh người khác là Dung Đình, Khương Nhiêu không khỏi lo lắng người khác cũng sẽ nghĩ như12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-157.1107473/9
vậy, nàng bức xúc nói: “Người bị đánh rõ ràng là hai tên lòng lang dạ sói, tám mươi phần trăm là kẻthù có thể xếp hàng từ Hà Đông đến tít Hà Tây, ai biết kẻ thù nào đánh bọn hắn chứ? Còn vô tội sao…Quạ đen cũng không đen bằng tâm can hai người bọn hắn.” Bà cụ chợt bật cười vì lời mắng chửi đầy xúc tích của nàng, bà ấy cười lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mubàn tay Khương Nhiêu, sau đó lại nói lại lần nữa để cho Khương Nhiêu yên tâm: “Là bà già như tanhìn nhầm rồi.” Ở nơi dân phong cởi mở, thì vẫn phải giữ vững quy củ nam nữ thụ thụ bất thân. Bà cụ thấy trongnhững chuyện liên quan đến Dung Đình, cử chỉ và hành động của Khương Nhiêu hoàn toàn khôngtránh tị hiềm nên bà ấy cũng đoán được bảy tám phần quan hệ giữa hai người họ. Vừa nhìn đã biết con người cô nương này tính tình bình tĩnh không hấp tấp nhưng vừa nghe thấy langquân của mình bị hiểu nhầm thì lập tức giải thích rõ sự việc thay cho lang quân của nàng, lúc này tráilại nàng lại trở thành người mồm miệng nhanh nhạy, nói chuyện sắc bén, nói ra những lời này nàngcũng không sợ người khác nói mình điêu ngoa. Nghĩ như vậy, bà ấy vẫn kéo tay Khương Nhiêu không buông ra mà tiếp tục vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nụcười càng thân thiết hơn. Dung Đình âm thầm kéo Khương Nhiêu đang đứng bên cạnh bà bán hoa ra, nói với bà ấy: “Để hai vãnbối đưa bà về.” Bị hai người họ một trái một phải đưa về, trên khuôn mặt già nua của bà cụ dần dần nở nụ cười, bà ấyđi gần sát lại Khương Nhiêu hơn một chút, mặc dù cô nương này không lộ mặt nhưng tính tình thật sựkhiến người ta yêu quý. Bà ấy chậm rãi nhìn Khương Nhiêu, tuy nàng không nhấc mũ ô sa lên, mặc dù không nhìn thấy rõ mặtKhương Nhiêu nhưng nghe giọng của nàng kết hợp với phong thái khí chất của nàng thì có thể thấysao nàng có thể là người có diện mạo xấu xí chứ? Bà ấy nghĩ đến những lời mắng chửi liền mạch vừanãy của Khương Nhiêu, thật sự là bà ấy càng nhìn càng cảm thấy thích, nha đầu như này có thể tíchphúc nghiệp được mà cũng có thể bảo vệ của cải. Đến lúc đi đến bên ngoài nhà thấp bà ấy ở, bà ấyhiếm khi kéo tay Khương Nhiêu không muốn buông tay: “Tiểu cô nương, hai vị còn định ở lại trấn nàymấy ngày nữa? Nếu như không chê thì có thể đến chỗ bà cụ già ta đây ngồi một lát.” Khương Nhiêu liếc mắt nhìn gian phòng thấp thấp kia, đôi mắt nhìn qua quả táo thối rữa trong đấtkhông ai nhặt và lá táo rụng rơi trước gian phòng, trong lòng nàng cũng đoán được bà bà này sống mộtmình ở đây, lòng nàng thấy có chút thương hại nhưng cũng không thể hiện ra ngoài. Nàng nhếch khóe12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-157.1107474/9
miệng lên nở nụ cười, đôi mắt cười sáng ngời rạng rỡ, lúm đồng tiền in hằn trên má: “Chỗ của bà còncó hoa mai sao? Nếu có thì cháu sẽ đi, cháu còn muốn mua hoa mai của bà nữa.” Lời nói của nàng chạm đến đáy lòng bà cụ khiến bà ấy cảm thấy ấm lòng hơn: “Trong viện có hai câymai, chỗ đó có hoa mai, cô nương muốn hái thế nào cũng được.” Khương Nhiêu vui vẻ đi bên cạnh bà cụ, được bà cụ kéo tay đi vào trong viện của bà ấy. Lúc nàng định bước qua cánh cổng thì mới chợt nhận ra có chút không đúng. Khương Nhiêu quay đầu nhìn lại, Dung Đình không đi theo hai người họ. Hắn nhìn bàn tay đang kéo Khương Nhiêu đi của bà cụ, dáng vẻ cô đơn có chút buồn bã giận dỗi đứngđằng kia, giống như bị thờ ơ cực kỳ. Lúc nàng vừa ngoái đầu nhìn lại, vẻ giận dỗi trên khuôn mặt hắn vẫn chưa vơi bớt bao nhiêu nhưnghắn cũng đã thành thật đi lên phía trước. Nha hoàn thị vệ đều đứng đợi ngoài bên ngoài. Đi vào viện tử, bà cụ cầm kéo cắt hoa đưa cho Khương Nhiêu, chỉ vào hai cây mai ở phía đông và phíatây viện tử cho nàng xem: “Đó hai cây mai ở chỗ đó đấy, cô nương nhìn xem, nở hoa rất đẹp, cháu cứcắt đi là được.” Khương Nhiêu có lòng muốn nói chuyện với bà cụ: “Bà, bà đi cắt cùng ta luôn, đừng để ta cắt bỏ thứnào quý giá của bà.” “Chỗ này của bà làm gì có thứ quý gì chứ, nếu mà có thật thì cô nương cắt đi cũng được.” Khương Nhiêu vẫn kéo bà cụ đến gốc cây mai, sau khi cắt hoa mai xong thì nàng lập tức nhét vàotrong túi bà cụ: “Bà, bà bán hoa ở bờ sông, vậy bà có biết buổi đêm ở đoạn đường ta gặp bà đấy có ngưdân nào không ạ?”12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-157.1107475/9
Bà cụ nói: “Chỗ đó nước bùn sâu, không thể đi thuyền nên không có con thuyền nào, vào mùa thu thìcòn có thuyền treo đèn bắt cua vào buổi đêm nhưng mùa này thực sự không có nhiều.” Khương Nhiêu có chút thất vọng, bà ấy hỏi nàng: “Cô nương hỏi cái này là muốn biết chuyện gì sao?” “Ta nghe nói đêm qua có vị chưởng quỹ của khách điếm mới rơi xuống nước ở đó.” Vừa nhắc đến chuyện người chết thì gì là chuyện như thế nào cũng là chuyện mà không ai có thể nở nụcười được, bà cụ nghiêm mặt, thở dài: “Buổi sáng ta mới nghe nói đến chuyện này, thật sự đáng tiếc,cũng không biết người này phạm tội gì mà hơn nửa đêm khiến người của quan phủ đi bắt, biểu ca củatên đó còn làm người hầu trong quan nha cũng không thấy có thể bảo vệ cho tên biểu đệ này củamình.” Khương Nhiêu im lặng lắng tai nghe, liếc mắt nhìn về phía Dung Đình, muốn để hắn cũng biết việcnày, thế nhưng nàng vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Dung Đình đâu, nàng nói với bà cụ:“Ta mua chỗ hoa mai này ạ.” Nàng muốn đưa ngân lượng cho bà cụ nhưng nói thế nào bà cụ cũng không chịu lấy, Khương Nhiêukhông còn cách nào khác đành phải bảo với bà ấy là mình muốn uống nước, sau đó nhân lúc bà ấy đivào phòng bếp thì lặng lẽ để nhét bạc xuống dưới kéo cắt hoa để trên bệ đá rồi lại dùng lá cây phủ lên. Sau khi làm xong những chuyện này, nàng đi tìm Dung Đình, lúc này mới nhìn thấy hắn đang cầm chổiquét lá rụng ở ngoài cổng ra vào. Khương Nhiêu cắn môi, đứng ở chỗ cổng ra vào nhìn hắn, trong lòng cảm thấy thích thú, hai mắt cườicong cong. Nàng thấy ban đầu lúc đến đây hắn còn có chút bực mình, trong lòng còn lo lắng nàng đồng ý vào nhàbà cụ ngồi trò chuyện với bà cụ một lúc sẽ làm chậm trễ việc hắn tra án. Bây giờ nàng lại nhìn thấy hắngiúp bà cụ quét lá rụng ngoài cổng, hắn không mất kiên nhẫn mà bỏ đi. Dung Đình nhìn thấy nàng cười thì cũng nở nụ cười với nàng, đế giày dẫm lên những quả táo lưu cữurơi rụng trên mặt đất đã bắt đầu thối rữa, ngả người ra sau như thể sắp ngã đến nơi. Khương Nhiêu12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-157.1107476/9
không ngờ có việc quét lá rụng thôi mà hắn cũng tây chân vụng về như vậy, thế là nàng vội vàng chạychậm ra chỗ hắn muốn đỡ hắn nhưng lại bị Dung Đình đã đứng vững ôm eo lại. Mặc dù nàng không giúp được hắn cái gì nhưng hắn vẫn dựa vào nàng nói: “Chân ta đau, nàng cho tamượn bờ vai để dựa vào nghỉ một lúc là được rồi.” Khương Nhiêu bèn để hắn dựa vào cái mình, mãi cho đến khi bà cụ trong nhà gọi họ vào uống nước thìhai người mới tách nhau ra, Khương Nhiêu đỏ mặt đi vào trong trước. Dung Đình đi ngay sau lưng nàng, tay vẫn cầm chổi, mặt mày bình tĩnh thản nhiên nhưng cánh tay giơlên nhấc cái chổi qua lưng, xoay vù vù một vòng, cũng thể hiện tâm trạng vui vẻ và hài lòng của hắn. Lần quét lá rụng này cũng rất đáng giá. Mỗi một ánh mắt cử chỉ của nàng đều không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn, lúc nhìn những quả táonát và cành khô bên ngoài cửa, có lẽ nàng lại bắt đầu thương xót người khác. Đừng thương xót người khác, cứ thương xót một mình hắn là được. Bà cụ đưa chén nước cho Dung Đình trước, Khương Nhiêu vẫn muốn nghe ngóng chuyện biểu ca củatên lão bản khách điếm, thế nên nàng đi theo bà cụ vào phòng bếp, một lúc sau mới đi ra. Mặc dù Dung Đình nhận chén nước bà cụ đưa nhưng hắn cũng không uống. Khương Nhiêu cầm chén nước lên ngửa đầu định uống nước nhưng hắn lại giơ tay ra lấy cái chén trongtay nàng đi. Khương Nhiêu đã ngửa đầu uống nước luôn rồi nhưng lại không uống được gì, nàng hoang mang nhìnDung Đình, không hiểu tại sao hắn lại phải lấy nước uống của nàng đi. Khương Nhiêu cau mày nhìn Dung Đình giơ chén nước của mình đến bên môi hắn rồi uống một hớpto, lúc nuốt nước xuống hầu kết hắn di chuyển lên xuống. Dường như hắn đợi một lúc rồi mới xoay cáichén nửa vòng, quay mặt chén môi hắn không chạm vào về phía Khương Nhiêu rồi đưa trả cho nàng.12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-157.1107477/9
Dung Đình im lặng không nói, Khương Nhiêu chợt hiểu ra điều gì đó, đôi mắt đầy sự bình tĩnh chớpchớp: “Hồi trước chàng để ta ăn điểm tâm trước, để ta thử độc cho chàng sao.” Cho nên bây giờ hắn đang thử độc giúp nàng? Ngón tay đang cầm chén gỗ của Dung Đình nắm chặt lại, trí nhớ hắn tốt hơn Khương Nhiêu rất nhiều,tất nhiên hắn nhớ được chuyện Khương Nhiêu nói đến là chuyện gì. Lúc này vẻ mặt hắn đầy hối hận,quay đầu nhìn về phía cây mai ở phía đông viện tử kia. Khương Nhiêu thấy vẻ mặt hắn như vậy thì cũng đã biết đáp án, hắn như này là vẫn còn có chút đanghi, mặc dù đã không còn nghi ngờ nàng nữa những vẫn ôm tâm lý nghi ngờ với những người khác. Chẳng qua về chuyện hắn ép nàng ăn điểm tâm thì bây giờ lại vận đổi sao dời, đổi thành là hắn. Thật ra cho dù hắn không làm như vậy thì nỗi tủi thân uất ức vì lúc đầu gặp hắn luôn bị hắn xa lánhcũng đã dần phai mờ trong lòng nàng đến nỗi biến mất không còn lại gì. Một lúc lâu sau, bên tai nàng vang lên giọng nói của hắn. “Ta hối hận rồi.” Mặc dù giọng nói đó trầm khàn nhưng nghe thôi cũng dã có thể cảm nhận được nỗi hối hận sâu sắc củangười nói Khương Nhiêu thấy vành tai sau của hắn đỏ bừng lên, trong lòng bỗng nhiên có chút buồn cười khôngnhịn nổi, cái tên này hắn… tốt quá đi. Nàng cúi đầu xuống, lặng lẽ quay ngược cái chén trong tay lại nửa vòng, chạm môi vào đúng vị trí hắnmới uống nước rồi uống một ngụm nhỏ, vành tai cũng âm thầm đỏ bừng lên. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-157.1107478/9
12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-157.1107479/9