Khương Nhiêu mở mắt ra sau đó chớp chớp đôi mắt cay xè mấy cái. Thấy người đang ôm mình ngồitrên lưng ngựa, nàng không khỏi ngẩn ra. Cú ngã nặng nề của nàng khiến con ngựa bị dọa sợ. Ngay khoảnh khắc đó, một thanh niên mặc đồ đentừ trên xuống dưới nhíu mày vọt tới ghìm chặt dây cương và khống chế được con ngựa đang hoảngloạn cong vó chạy như điên. Khương Nhiêu nương theo ánh trăng mà nhìn từ cằm lên khuôn mặt hắn,giọng nói khẽ run run: "Dung Đình." Đúng lúc này, tiếng kêu la ầm ĩ của Khương Cẩn Hành bỗng vang lên chỗ đầu tường phá hỏng bầukhông khí tốt đẹp giữa hai người. Cậu bé đắc ý đến mức vểnh cả mũi giày lên, vì đứng ngược sáng màmái tóc trông như đang bùng cháy vậy, miệng còn không ngừng hét về phía Khương Nhiêu: "Ta đã nóikhông sao rồi mà a tỷ cứ không tin! Uổng nước mắt quá!"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cậu bé leo lên đầu tường kêu la om sòm rồi nhất thời sơ ý nên ngã nhào xuống dưới. Việc này xảy rachỉ sau cú ngã Khương Nhiêu có một chút. Cả người Khương Cẩn Hành rơi thẳng vào trong đống củidùng để nhóm lửa, thật ra thì cũng không đau nhưng khác với tỷ tỷ có người đỡ, cậu bé không có nêncái miệng nhỏ nhắn dẩu lên. Cậu bé phủi mông ngồi dậy, cảm thấy không vui lắm. Một người áo đen đứng gần đó đã nhìn thấy cậu bé bị ngã nhưng lại không đỡ kịp, cánh tay vẫn còngiữ nguyên tư thế giơ giữa không trung định đón người. Sau đó người này tới gần Khương Cẩn Hành,ân cần hỏi: "Tiểu Thế tử ngã đau không?" "Cái tường chỉ cao có chừng này sao làm ta đau được?" Khương Cẩn Hành là một hài tử rất sĩ diện,hơn nữa cũng có chút võ công trong người nên không đến nỗi ngã quá đau, không lâu sau đã có thể bòdậy. Cậu bé nhìn người áo đen kia một cái, đôi mắt chợt nheo lại đầy cảnh giác. Cậu bé đang nhớ tới bóng đen nhanh chóng vụt qua mà mình từng nhìn thấy kia. "Đó là ám vệ của ta."Seen 25131012/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-154.1107441/9
Lúc này Dung Đình chợt lên tiếng. Sau khi an ủi con ngựa bị doạ sợ, Dung Đình kéo dây cương quay đầu ngựa dắt nó đi về một phía.Dưới ánh lửa, khuôn mặt đẹp không góc chết của hắn bên sáng bên tối, từ biểu cảm trên mặt không thểnhìn ra được cảm xúc thật sự trong lòng hắn, chỉ có mu bàn tay đang cầm dây cương là nổi đầy gânxanh như đang kiềm chế cái gì đó. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Khương Nhiêu nhận ra hướng hắn định đi nên vội vàng giơ tay ra túm lấy vạt áo trước người hắn.Nghe thấy tiếng lửa kêu lách tách sau lưng, nàng nuốt những câu muốn hỏi hắn vào bụng rồi sốt ruộtkêu lên: "Bên trong vẫn còn người, mau dập lửa cứu người." Dung Đình nhíu mày, nhanh chóng ôm Khương Nhiêu nhảy xuống dưới. Tất nhiên hắn biết rõ bên trong vẫn còn người, cũng nhìn thấy ánh lửa đang hừng hực ngút trời kia. Chỉ là hắn không muốn để ý đến những người chẳng liên quan gì đến mình mà thôi. "Mau dập lửa cứu người." Dung Đình nghiêm mặt quay sang lặp lại lời của nàng với ám vệ bên cạnh. "Đi điều tra kẻ phóng hoả." Lúc nói câu này, ánh mắt hắn loé lên vẻ độc ác. Quán trọ này nằm ở một nơi khá hẻo lánh, cũng không gần sông nên cần tốn khá nhiều công sức mớidẫn được nước tới dập lửa. May mà phát hiện kịp thời nên chỉ chừng nửa giờ sau mọi người đã dập tắtđám cháy. Nhưng vì lửa bùng lên quá mạnh nên mặc dù bị dập nhanh nhưng vẫn có mấy căn phòng bị đốt gãy xàngang. Khương Nhiêu đứng trong sân nhìn mà thầm giật mình. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-154.1107442/9
Quả nhiên là có người cố ý phóng hỏa. Chỗ bốc cháy theo thứ tự là phòng bếp ở tầng một và hành langtầng hai. Bốn đống củi chất đống ở phòng bếp bị người ta tạt dầu vào châm lửa. Cửa chính và cửa sổtrong các phòng đều bị khoá lại, hơn nữa trong cơm còn trộn thuốc mê. Nếu không phải Khương Nhiêuvà Khương Cẩn Hành vẫn tỉnh táo thì e rằng bọn họ sẽ thật sự chết cháy ở chỗ này. Trước cửa phòng nàng trên tầng hai cũng có hai đống củi to. Nhìn là biết kẻ phóng hoả muốn giếtnàng. Đám người của quan nha lững thững tới chậm. Bọn họ giúp tỷ muội hai người giải cứu những ngườicòn đang kẹt trong phòng ra ngoài sân, trong đó không có ai bị thương. Khương Cẩn Hành còn chạylên trấn trên đánh thức thầy lang mời tới khám bệnh và bốc thuốc giải mê cho những người bị trúngthuốc nữa. Sau khi bọn họ tỉnh lại, mọi người đến một quán trọ khách ở. Đến khi mọi chuyện đã đượcgiải quyết xong xuôi, Khương Cẩn Hành bắt đầu muốn tìm ông chủ và tiểu nhị quán trọ nãy giờ đã bịcậu bé lôi mười tám đời tổ tông ra mắng về hỏi tội. Từ đầu đến cuối hai người chưa hề lộ mặt nhưng rõ ràng trận hoả hoạn này là nhằm vào bọn họ.Khương Cẩn Hành sợ những kẻ kia lên thuyền bỏ chạy trong đêm nên tuy đã nửa đêm nhưng cậu bévẫn chạy tới bến thuyền điều tra tìm người. Khương Nhiêu gọi cậu bé lại: "Chắc chắn không chỉ quán trọ này có vấn đề. Không thể nào trùng hợpđến mức chúng ta tình cờ vào đúng nơi có bẫy như thế được. Không chừng mấy quán trọ trước đó báovới chúng ta là đã hết phòng, không thể vào ở nữa cũng có điều mờ ám đấy. Nếu đệ muốn điều tra thìnhớ điều tra cả mấy quán trọ kia nữa nhé." Thật ra nàng còn một suy nghĩ chưa nói ra, đó là người của quan nha tới quá trễ. Mặc dù vị trí quán trọnày khá hẻo lánh nhưng cũng không phải nơi hoang vu xa xôi gì, trong khi bình thường buổi tối luôncó lính đi tuần. Lửa cháy lớn như thế sao lính gác không làm gì được? Chẳng qua bây giờ người của quan nha đang chuyển hành lý tới quán trọ mới giúp bọn họ, KhươngNhiêu lại không phải người đa nghi nên mới không nói gì. Nghe Khương Nhiêu nói vậy, Khương Cẩn Hành gật đầu một cái. Vì vừa chạy vào trong dập lửa cứungười nên khuôn mặt cậu bé lem luốc, mà cậu bé cũng chẳng thèm lau, cứ để nguyên cái mặt đen thuinhư vậy trực tiếp xông vào bóng đêm cùng người của quan nha và ám vệ của Dung Đình. Khương Cẩn Hành nhếch nhác lem nhem thì đương nhiên Khương Nhiêu cũng chẳng khá hơn là bao.Trước đó nàng đã dùng thời gian ngắn nhất để mặc đồ chỉnh tề rồi nên quần áo trên người vẫn đầy đủ,chẳng qua không có Minh Thược tạo kiểu tóc giúp nên bây giờ mái tóc của nàng đang xoã tung. Nàng12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-154.1107443/9
quyết đoán đội luôn cái mũ vào che tóc đi. Không nhìn thấy tóc nữa nên nàng có thể giả vờ như đã vấntóc rồi. Tro trắng từ đồ gỗ bị đốt cháy bay ra đậu xuống trên vành mũ màu đen và trên vai nàng. Nhìn theo bóng lưng đệ đệ biến mất trong màn đêm, Khương Nhiêu vô thức cảm thấy không yên tâmlắm. Nhưng đệ đệ nàng trời sinh đã liều lĩnh, nếu không cho cậu bé rèn luyện nhiều hơn thì e rằng dù cótrưởng thành cậu bé cũng sẽ không chín chắn được. Mãi đến khi Khương Cẩn Hành đi khuất bóng rồi, Khương Nhiêu vẫn đứng dưới mái hiên tầng hai củaquán trọ mới, không định xoay người đi vào. Nàng đang tưởng tượng cảnh mình tìm được Dung Đình. Trong tưởng tượng của nàng, mình sẽ phải chạy xe băng qua Hoài Châu rồi vào trong rừng sâu núithẳm, chui qua hang động, vượt qua sông dài, lật tung từng tấc đất lên mới tìm được hắn. Ai ngờ cuốicùng hắn lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt nàng, trên người còn có nhiệt độ của sự sống và mùihương quen thuộc nữa... Cảm xúc hiện tại của nàng giống như khi muốn leo núi mà chỉ mới leo được hai bước đã phát hiện radưới chân là đỉnh núi rồi vậy. Mặc dù đã được như ý nhưng trong lòng nàng vẫn có cảm giác lâng lâng trên mây. Không chân thật chút nào, cứ như đang mơ vậy. Khương Nhiêu hít một hơi thật sâu rồi xoay người đẩy cửa ra. Đây là căn phòng thuộc về nàng trong quán trọ mới. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-154.1107444/9
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, người đang ngồi trước bàn quay đầu lại. Trên bàn là tấm bản đồ làm từ da dê mà trước đó Khương Nhiêu đã từng nhìn thấy. Thấy nàng bước vào, Dung Đình chỉnh lại tấm bản đồ da dê trên bàn một cái, lòng bàn tay hơi đổ mồhôi. Vì trên mặt Khương Nhiêu chẳng có biểu cảm gì nên nhất thời hắn hơi lo lắng không biết có phải nàngđang tức giận hay không. Hắn không biết nên giải thích chuyện giả chết với nàng như thế nào, cũngkhông biết nên bày ra biểu cảm gì, đang lúc nhức đầu thi chợt thấy tiểu cô nương hung hăng nhào vềphía mình, túm chặt lấy cổ áo mình rồi kéo xuống gần nàng. Dung Đình thuận theo nàng khom lưng xuống, còn nghĩ thầm trong đầu là chắc mình sắp bị đánh đâymà. Nhưng sau khi hắn kề mặt lại gần thì chợt cảm thấy cằm đau nhói. Kinh nghiệm hôn của Khương Nhiêu ít ỏi đến đáng thương. Nàng không chỉ không có người hướngdẫn mà còn gặp rào cản chênh lệch chiều cao nữa nên ngay cả vị trí môi hắn cũng không tìm được. Maxui quỷ khiếp thế nào mà nàng lại đụng vào cằm hắn, răng bị va mạnh đau đến mức nàng chẳng thèmnhón chân nữa luôn, môi bĩu ra, hai bàn tay nhỏ bé giơ lên ôm chặt lấy mặt Dung Đình như đang xácnhận xem hắn có phải hàng thật hay không. Nàng không ngừng xoa xoa niết niết, mãi đến khi tai hắnđỏ lên mới buông lỏng tay. Khương Nhiêu đội chiếc mũ có rèm che mặt lên rồi nhấc váy ngồi xuống ghế, đầu cúi thấp nhìn chằmchằm mũi giày thêu của mình, quyết tâm không thèm nhìn khuôn mặt làm người ta si mê của hắn:"Giải thích đi." Dung Đình sờ cái cằm vẫn còn hơi đau một cái, thật sự không rõ vừa rồi nàng muốn hôn mình haymuốn cắn mình nên đành dè dặt dịch lại gần người nàng rồi chậm rì rì lên tiếng: "Phụ hoàng đã bắt đầunghi ngờ Từ gia rồi." "Từ trước khi ta lên đường tới Hoài Châu lận." Tuy rằng Chiêu Vũ Đế yên tâm giao hậu cung cho Gia Hòa Hoàng hậu xử lý nhưng ông ta cũng chỉcho phép bà ta giở thủ đoạn trong phạm vi hậu cung mà thôi. Một khi Gia Hoà Hoàng hậu dám canthiệp vào chính sự trên triều đình và để Chiêu Vũ Đế nhận ra bà ta có tham vọng thì dù hình tượng bên12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-154.1107445/9
ngoài của bà ta có khéo léo biết điều đến đâu, bình thường bà ta tận tâm tận lực chấp chưởng Phượngấn đến mức nào thì cũng sẽ trở thành kẻ nhất định phải diệt trừ trong mắt Chiêu Vũ Đế thôi. Lòng dạ Đế vương là vô tình nhất. "Phụ hoàng vốn chỉ tình cờ phái ta tới Hoài Châu mà thôi. Ai ngờ đúng lúc đó Hề Tử Mặc lại gửi thưtới ép ta đi. Phụ hoàng bèn xuôi theo đó mà cử ta đi để xem thử mục đích của Hề Tử Mặc là gì." "Hề Tử Mặc là một kẻ vô cùng cẩn thận, rất hiếm khi lộ ra sơ hở. Hắn ta được lệnh của Hoàng hậu vàQuốc trượng gia phải giết ta. Còn chuyện rơi xuống núi kia thì không phải giả." Dung Đình không muốn cho Khương Nhiêu biết hắn là người đưa ra ý kiến giả chết nên đã đẩy hếttoàn bộ thủ đoạn và tâm cơ lên người Chiêu Vũ Đế: "Ba ngày sau khi ta rơi xuống núi, người mà phụhoàng cử đi tìm được ta. Nếu khi đó ta trở lại triều ngay thì chắc chắn sẽ nắm được binh quyền LĩnhNam, chẳng qua phụ hoàng sợ đánh rắn động cỏ, hơn nữa cũng có ý muốn dò xét mục đích cuối cùngcủa Quốc trượng nên quyết đoán tương kế tựu kế luôn. Thường ngày ông ta dốc hết sức chiều chuộngHoàng hậu, lại thông báo cho người ngoài biết về cái chết của ta, binh quyền Lĩnh Nam thì vẫn chưa cóai nắm giữ. Phụ hoàng muốn thử xem Quốc trượng có vội vàng tiến cử người lên nắm quyền haykhông." Bỗng nhiên Khương Nhiêu nhớ tới bữa tiệc trong hành cung trước kia. Vị Đế vương ngồi tít trên cao kia thế mà lại tự tay bóc vải cho Hoàng hậu, trong mắt đầy vẻ dịu dàngvà cưng chiều. Mặc dù ông ta chỉ trích Hoàng hậu ngay trước mặt mọi người là không đúng nhưng cuối cùng cũngkhông xử phạt bà ta. Ngay cả lúc tới và lúc rời đi cũng có Hoàng hậu kè kè bên cạnh. Tuy rằng khi đó nàng thầm lấy làm lạ trong lòng nhưng cũng không khỏi cảm thấy hai người giốngmột đôi thần tiên quyến lữ hiếm có trên đời. Thế nhưng hôm nay nghĩ lại thì nàng chỉ thấy lòng mìnhrét buốt. Vẻ dịu dàng và cưng chiều của Hoàng đế không hề có chút gì gọi là thật lòng cả. Ông ta chỉ muốn nâng Hoàng hậu lên cao hơn để dễ diệt trừ mà thôi.12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-154.1107446/9
Thảo nào tiểu di nhà nàng được chiều chuộng được thiên vị quá chừng mà lại chưa từng nghĩ đến việctrao trọn tim mình cho nam nhân đó. May mà bà ấy sáng suốt. "Vậy Hề Tướng quân chết thật rồi hả?" "Ừ." Dung Đình gật đầu một cái, hàng mi cụp xuống trông rất ngoan ngoãn dịu dàng, chẳng hề giốngmột người vừa từ chiến trường trở về chút nào, trên người hắn cũng chẳng có gì gọi là hơi thở chếtchóc. Hắn giấu tiệt cuộc chiến đầy nguy hiểm giữa mình và Hề Tử Mặc, hoàn toàn không nhắc gì đến cuộc.Thậm chí lúc nhắc đến Hề Tử Mặc, mặt hắn còn đầy vẻ đau thương, giọng nói cũng rõ thương hại:"Hắn ta và ta cùng ngã xuống vách núi nhưng lại xui xẻo hơn ta. Hắn ta gặp phải dã thú còn ta thì tìnhcờ bị mắc vào cành cây nên cố lắm mới còn sống trở về được." Lúc nói đến hai chữ "cố lắm", mặt mày hắn chợt trở nên nặng nề, giọng điệu cũng làm như vô tình thấpxuống làm người ta đồng cảm. Hắn còn vừa nói vừa ngước mặt lên nhìn nàng nữa. Nhưng sự thật là người gặp dã thú là hắn mới đúng. Lúc nào những kẻ đơn giản cũng dễ đối phó hơn những kẻ lòng dạ thâm sâu. Cảnh tượng đó quá kinh dị và tanh tưởi, nàng sẽ không muốn biết đâu. Dung Đình cầm lấy tay Khương Nhiêu, đầu ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại vuốt ve mu bàn tay nàngnhư một cách cám dỗ thầm lặng. Khương Nhiêu muốn rút tay ra nhưng không rút nổi, chỉ đành để mặccho hắn kéo tay mình, giữ nguyên tư thế này nghe hắn nói. "Phụ hoàng không cho ta hồi kinh, cũng không cho ta tiết lộ với bất kỳ ai việc ta còn sống. Ta khôngthể không nghe lời ông ta được, nếu không ông ta sẽ chém đầu ta ngay." "Mà ta thì còn phải giữ đầu lại để về gặp nàng nữa." 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-154.1107447/9
Ngón tay cái của Dung Đình khẽ khàng ma sát mấy lần trên mu bàn tay Khương Nhiêu. Sau khi nóixong, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng rồi chợt bất mãn giơ tay cởi chiếc mũ trên đầu nàng ra. Sau khi đặt mũ xuống, hai tay hắn đặt lên hai bên tay vịn để cơ thể cao lớn của mình bao phủ lấy tiểucô nương đang ngồi trên ghế. Hắn từ từ kề sát lại nhìn sâu vào mắt nàng. Bộ đồ màu đen trên ngườilàm nổi bật làn da trắng lạnh của hắn. Vì lúc nãy chạy nhanh bên ngoài mà tóc hắn bị gió đêm thổi tunglộn xộn. Hắn cứ trưng vẻ mặt vô tội ra nhìn nàng mãi, lời nói phát ra cũng rất thẳng thắn, rất giống mộtngười không hề có chút tâm cơ nào. Sau khi bị hắn cởi mũ, Khương Nhiêu khẽ cụp mắt xuống không chịu nhìn thẳng vào mặt hắn. Chút cảm xúc không vui loé lên trong mắt Dung Đình. Hắn kéo tay Khương Nhiêu đặt lên ngực mìnhrồi nói: "Niên Niên, khi bị rơi xuống vách núi ta đau lắm." "Ta hôn mê mấy ngày mới tỉnh." Nghe vậy, Khương Nhiêu bỗng ngẩng đầu lên nhìn hắn, cuối cùng thì ánh mắt sốt ruột lo lắng kia cũngchịu nhìn thẳng vào hắn rồi. Dung Đình rất hài lòng, đôi môi vô thức cong lên. Sau đó hắn khẽ nghiêngđầu vùi mặt vào hõm vai nàng: "Bây giờ ta đỡ rồi, không đau nữa." Hắn buông bàn tay trên ngực ra, chậm rãi đặt lên gò má Khương Nhiêu sau đó bưng mặt nàng lên.Hành động này tuy có vẻ nhẹ nhàng nhưng trên thực tế lại là chặn không cho nàng quay mặt đi chỗkhác nữa. Hắn cứ vậy mà mạnh mẽ ép nàng phải nhìn thẳng vào mình, sau đó mới dịu dàng hỏi: "Tanghe Cẩn ca nhi nói nàng khóc hả? Còn có tấm bản đồ trên bàn kia..." "Nàng muốn tới Hoài Châu tìm ta à?" Hai mắt hắn chợt sáng bừng lên. Khương Nhiêu bị hắn ôm mặt không thể quay đầu nhìn qua chỗ khácđược, chỉ có thể nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đến quá đáng của nam nhân phía trước. Nàng cảmthấy đáng lẽ mình nên tức giận mới phải. Dù sao thì mình cũng bị hắn lừa bấy lâu nay mà. Nhưng hìnhnhư trong lòng nàng không giận lắm thì phải. Tuy rằng trong lòng vẫn hơi để ý nên bĩu môi nhưng mặtmày nàng đã không còn lạnh như băng như vừa rồi nữa. "Nhặt xác thôi." Khương Nhiêu nói như giận cá chém thớt. Nàng có ý định tới Hoài Châu hai lần rồinhưng cả hai lần đều phải huỷ bỏ kế hoạch giữa chừng. Điều này còn khiến nàng nghi ngờ có phảimình và Hoài Châu xung khắc nhau hay không nữa kìa. Khương Nhiêu không khỏi tức giận. Nàng còn12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-154.1107448/9
chưa tính sổ hắn tội lần trước dám bỏ thuốc mê đưa nàng về Kim Lăng đâu đấy. Nghĩ đến đây, nàngkhông định mềm giọng nữa, lại bị hắn ôm mặt không quay đi chỗ khác được nên quyết đoán hừ lạnhrồi nhắm mắt lại luôn. Dung Đình cười rộ lên: "Nhặt xác cũng được." "Dù sao thì nàng cũng đã bằng lòng gả cho ta rồi mà. Cho dù là minh hôn, nàng cũng chỉ có thể gả chota mà thôi." Hắn từ từ siết chặt tay, đôi mắt vẫn nhìn nàng chăm chú nhưng giọng điệu lại ngang bướng đầy ý muốnchiếm nàng làm của riêng. Khương Nhiêu mở mắt ra. Vì nhất thời yếu lòng mà nàng dừng lại nghe hắn giải thích. Nếu Chiêu VũĐế đã nghi ngờ Gia Hòa Hoàng hậu đến muốn ép Từ gia lộ đuôi cáo thì chắc chắn không lâu nữa hắnsẽ thoát được khỏi gông cùm xiềng xích của Hoàng hậu thôi, tại sao còn phải cố chấp về hôn sự nhưvậy làm gì chứ? Nàng đang định mở miệng hỏi thì bị tiếng gõ cửa ngăn lại. Người bên ngoài bẩm báo: "Chỗ bến thuyềnxảy ra chút chuyện ạ." 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-154.1107449/9
Chiết Khương