Lúc còn bé cả người Khương Cần Hành tròn trịa mũm mĩm, lúc đi bộ trông y hệt quả bóng núc níchlăn trên đường. Nhưng dần trưởng thành, cả dáng người lẫn khuôn mặt của cậu bé càng gầy hơn, trổmã tuấn lãng hơn rất nhiều. Đặc biệt nhất lúc cậu bé yên tĩnh đứng một chỗ, không nói lời nào, toàn thân của cậu bé đều toát lênphong độ nhẹ nhàng của công tử thế gia. Chỉ lúc cậu bé mở miệng nói chuyện mới khiến người ta ghét thôi.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cậu bé nhíu mày thoáng nhìn Minh Thược, dường như không vui với lời nàng ấy vừa nói, vì vậy cậubé mới lải nhải đôi câu: “Phong cảnh Hoài Châu không tệ, ta muốn đến đó ngắm nhìn.” Cậu bé xoayngười lên ngựa, nhìn Khương Nhiêu với vẻ ghét bỏ: “Mau lên xe ngựa đi, đừng trễ nải chuyến đi củata.” Khương Nhiêu lên xe ngựa, xe dần lăn bánh rời khỏi nơi này. Nàng xốc màn cửa lên và nhìn ra ngoài,bắt gặp Khương Cẩn Hành cưỡi ngựa đi ở đằng sau xe ngựa của nàng bèn lắc đầu. Rõ ràng cậu bé đến đây che chở cho nàng mà lại nói muốn xuôi nam xem phong cảnh. Cậu bé càng ngày càng lớn, tựa như đã đến độ tuổi khủng hoảng tâm lý, không còn thẳng thắn như khicòn bé, hay nghĩ một đằng lại nói một nẻo. … Hai hôm sau đoàn người đến trần Tây Liễu, cả đoàn chạy ròng rã suốt hai ngày một đêm không ngừngkhông nghỉ. Thấy mã phu lẫn nha hoàn đều mệt lả người, Khương Nhiêu bèn ở lại trấn Tây Liễu nghỉngơi một đêm, đợi ngày mai mới tiếp tục lên đường.Seen 25131012/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-153.1107431/9
Sau khi đến trấn Tây Liễu phải đổi sang đường thủy, Khương Nhiêu ra lệnh cho Khương Bình và mấygã sai vặt đến bến đò thuê vài con thuyền, còn nàng và Minh Thược được hộ vệ hộ tống đi tìm kháchđiếm để nghỉ ngơi ban đêm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Minh Thược đi theo sau Khương Nhiêu, nhìn bóng lưng của nàng. Mấy năm trước Khương Nhiêu rất ítkhi đội mũ rộng vành mỗi khi ra ngoài, bây giờ không biết vì nàng đã tự để ý những quy củ sau khi cậpkê hay là vì kiêng kỵ vì đã đính hôn, nàng đã chủ động đội mũ mà không cần Minh Thược nhắc nhởnữa. Có điều cô nương đi rất nhanh. Minh Thược nhanh chân đuổi theo: “Cô nương, người không mệt sao ạ?” Họ lên đường cả đêm, cả nhóm gần như kiệt sức. Bọn họ còn như vậy nói gì tới cô nương chưa từngnhúng tay làm việc gì như nàng. “Ta hơi mệt thôi.” Khương Nhiêu thành thật trả lời. Nói thì nói vậy nhưng nàng vẫn dòm ngó các biển hiệu hai bên đường, tìm kiếm khách điếm, chưatừng dừng bước. Mệt thì mệt thật nhưng nó không là gì so với chuyện canh cánh trong lòng. Cả hai đến bốn, năm khách sạn nhưng nơi nào cũng đầy khách cả rồi. Khương Nhiêu thầm nghĩ có lẽvừa qua cửa ải cuối năm nên các khách điếm đều bận kiếm tiền nên có lẽ những thương nhân đã đặttrước phòng cả rồi. Nếu nàng thật sự không đặt được gian phòng nào cả, chi bằng bây giờ cho cả đoànlên thuyền rời đi ngay trong đêm. Chỉ tội những người đã bôn ba với nàng cả chặng đường thôi. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-153.1107432/9
Khương Nhiêu biết thông cảm cho hạ nhân, thầm ghi nhớ những gì mình thiếu họ, đợi chuyến này từHoài Châu quay về, nàng sẽ cất nhắc và khen thưởng những người trong chuyến đi này. Dù mọi người đều không nghĩ như vậy nhưng nàng cảm thấy lần này mình sẽ tìm được Dung Đình,cùng hắn quay về Kim Lăng. Thật ra nàng đoán được cái nhìn của người khác, không những vậy, cả cha mẹ lẫn tiểu di của nàng đềucho rằng chuyến này nàng đi vô ích, cuối cùng không tìm thấy gù quay về, chỉ có nàng nghĩ vậy thôi. Trong giấc mơ, đôi chân của Dung Đình héo rút như cụ già 80 tuổi, có thể leo lên vị trí mà mọi ngườiđều sợ hãi. Bây giờ vết thương trên chân của hắn đã lành, không còn tính khí độc ác và tàn bạo như thếnữa, vì vậy đáng lý phải tốt hơn mới đúng. Chắc chắn sẽ tìm thấy được hắn. Dù lừa mình dối người, Khương Nhiêu cũng muốn nghĩ như thế. Bởi vì nếu không nghĩ thế, lòng nàngsẽ đau, đau đến độ nàng không chịu nổi. Vừa đi đến khách điếm thứ tám, Khương Nhiêu trông thấy có hành khách rời đi bèn nhanh tay lẹ mắtbao trọn các gian phòng còn trống, coi như đã tìm thấy chỗ đặt chân, thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàngsai người đi theo tiểu nhị của khách điếm đến tửu lâu tốt nhất nơi này để mua nhiều thức ăn ngon, khaothưởng những người đến Hoài Châu cùng nàng. Vì Khương Nhiêu không có tâm trạng dùng bữa nênđã quay về phòng nghỉ ngơi trước. Khương Cẩn Hành thoáng thấy Khương Nhiêu bước vào phòng, lấy hai bánh bao đậu mà cậu bé mangtừ Kim Lăng đến đây rồi đi lót tó lên cầu thang, ném cho Khương Nhiêu, rồi mới ngồi khoanh chânxuống giường: “Tuy tỷ tốt hơn mấy nữ nhân chỉ biết khóc sướt mướt rất nhiều nhưng cũng không thểkhông ăn cơm.” “Nếu tỷ không chịu ăn gì thì chưa tới Hoài Châu, sức khỏe của tỷ sẽ sụp đổ trước tiên. Tỷ cũng đâuphải tiên nữ thật, uống ít nước hít ít sương là sống được.” Miệng mồm đứa trẻ này càng ngàng càng khó ưa, nháy mắt bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhưng đã nói trúngtiếng lòng của nàng. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-153.1107433/9
Khương Nhiêu thật sự sợ giống những gì Khương Cẩn Hành đã nói, chưa tới Hoài Châu thì sức khỏecủa nàng đã suy sụp trước, thế là nàng xé bánh bao đậu kia ra rồi ăn một miếng. Khương Cẩn Hành nhìn nàng cả buổi, giọng bỗng dịu đi phần nào: “A tỷ đừng lo lắng.” “Chắc chắn tỷ phu không sao đâu.” Ánh mắt của cậu bé rất sáng, nói bằng giọng sùng bái: “Trước giờ ta chưa từng thấy ai giỏi võ nhưhuynh ấy, sư phụ dạy võ cho ta cũng không giỏi bằng huynh ấy.” Khương Nhiêu cảm thấy bản thân hơi kỳ lạ. Người ngoài đều nói Dung Đình đã gặp nạn nhưng trong lòng nàng cố chấp cho rằng bọn họ nói sairồi. Nhưng khi đệ đệ nói với nàng rằng Dung Đình vẫn ổn, thế mà lòng nàng lại lo lắng không yên là sao? Khương Nhiêu bắt đầu rơi nước mắt. Không biết có phải vì bình thường Khương Cẩn Hành không đứng đắn nên lời nói không hề đáng tinhay không, nên nàng mới như vậy. Khương Cẩn Hành thấy Khương Nhiêu rơi nước mặt, khuôn mặt của tiểu thiếu niên bèn xị xuống. Xong rồi, ban đầu vẫn ổn không sau hết, ai dè bây giờ nàng lại khóc sướt mướt y hệt đám nữ nhânkhác chỉ bằng một câu nói của mình, phiền to rồi. “Thật sự không có gì mà.” Cậu bé càng nói thì Khương Nhiêu càng khóc dữ hơn.12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-153.1107434/9
Khương Cẩn Hành: “…” “Ta không nói, ta không nói nữa.” Cuối cùng cậu bé cũng ngậm miệng lại, nhìn ngón tay KhươngNhiêu ngắt hết miếng bánh bao này đến miếng bánh bao khác, muốn nhét hết chúng vào trong miệng.Cậu bé giơ tay đầu hàng, từ từ lùi ra khỏi phòng Khương Nhiêu, đi tìm ông chủ khách điếm để đổiphòng mình đến bên cạnh phòng của nàng. Ông chủ khách điếm sảng khoái đồng ý, bảo tiểu nhị mang hành lý lên giúp cậu bé. Khương Cẩn Hành đổi phòng xong bèn đi lên lầu, không để ý lúc cậu bé vừa quay người lại, ánh mắtcủa ông chủ khách điếm và tiểu nhị dần trở nên âm hiểm, bọn chúng âm thầm nhìn thay thầm bàn bạcchuyện gì đó. … Thói lạ giường của Khương Nhiêu vẫn không đổi, tối đến nàng trằn trọc khó chìm vào giấc ngủ, trởmình mãi mà vẫn không ngủ được. Thường ngày Minh Thược nghe thấy tiếng trở mình của nàng thì sẽ hỏi han vài cậu, hoặc tìm chuyệngì đó nói nhưng hôm nay không có. Khương Nhiêu không ngủ được thì không muốn ngủ nữa, lặng lẽ đứng dậy, thắp nến lên, bắt đầu nhìnbản đồ địa hình ở dãy núi Khuyết Chi của Hoài Châu. Khương Nhiêu thắp nến lên, bắt gặp Minh Thược trải chiếu ngủ trong phòng mình thì bất đắc dĩ, nàngthầm nói có lẽ chặng đường bôn ba suốt mấy ngày qua đã khiến nha hoàn của mình kiệt sức, mệt rã rời. Lúc Khương Nhiêu đang xem bản đồ, ghi nhớ những khe rãnh nhấp nhô trên đó thì bỗng ngửi thấy mùikhói. Ban đầu nàng còn tưởng rằng do nàng ít khi thắp nến nên đã làm cháy những thứ khác. Cho đếnkhi mùi khói ngày càng nồng nặc, khói cuồn cuộn tràn vào từ cửa sổ, Khương Nhiêu mới nhận ra chỗbất thường. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-153.1107435/9
Nàng đặt địa đồ da dê xuống, lắc lắc Minh Thược gọi nàng ấy dậy nhưng nàng ấy vẫn nhắm nghiền haimắt, không hề phản ứng như đã hôn mê. Khương Nhiêu thử thăm dò thì thấy nàng ấy vẫn còn thở, bèn vội vàng đứng dậy và mở cửa tìm người. Cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Nàng gọi hai lần nhưng không ai trả lời. Lúc này Khương Nhiêu hiểu ra, nàng đã rơi vào bẫy của người ta. Khi ánh lửa của trận cháy bên ngoài càng ngày càng lớn, Khương Nhiêu bèn cắn môi nhìn xung quanh,ngoài bình trà trong phòng ra thì không còn gì dập lửa được cả. Khói quá nhiều, nàng dùng nước trà thấm ướt khăn rồi che kín mặt mình, nhìn cánh cửa đóng chặt, sauđó bèn nhìn về song cửa sổ. Khương Nhiêu nhanh chân đi đẩy hai lần nhưng cửa sổ cũng đã bị khóa ở bên ngoài. Nàng ho khan hai tiếng, không hề nghĩ nhiều đã lấy ra dao găm bên hông, chém mấy chục lần lênthanh gỗ ở giữa cửa sổ nhưng không thấy thanh gỗ bị gì cả, trong lúc đang tuyệt vọng cùng cực thì cửađã bị người phá tan. Khương Cẩn Hành thở hồng hộc đứng trước cửa, ôm lấy cánh tay của mình, vừa rồi cậu bé dùng cơ thểcủa mình để phá cửa. Trong lúc cậu bé mơ mơ màng màng thì bị đánh thức bởi mùi khói nồng nặc, vì vậy biết lửa cháy chậmhơn Khương Nhiêu một tí. Có điều vì sức cậu bé lớn hơn Khương Nhiêu nên mới tông cửa sổ chạy rangoài. Một cửa sổ và một cánh cửa, dù mấy năm nay Khương Cẩn Hành cao thêm một cái đầu nhưng cũngkhông cao bằng tỷ tỷ của mình, cậu bé run rẩy liên hồi cho thấy cậu bé đang rất đau.12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-153.1107436/9
“Khách điếm này là một ổ cướp, vừa rồi ta thấy có bóng đen chạy ra khỏi sân, các gian phòng đều bịkhóa trái, có lẽ cửa sân cũng bị khóa rồi. Ông chủ và tiểu nhị của khách điếm có vấn đề, người đi cùngchúng ta ăn thức ăn của họ mua về nên đều hôn mê, chỉ có hai chúng ta còn tỉnh táo.” Khương Cẩn Hành nhịn đau, Khương Nhiêu cõng Minh Thược và đi theo cậu bé ra ngoài sân củakhách điếm. Khương Nhiêu vỗ vào mặt Minh Thược vài lần những nàng ấy vẫn không tỉnh lại,Khương Cẩn Hành thử thăm dò cửa chính ngoài sân, đúng như dự đoán nó cũng đã bị khóa rồi. Sắc mặt Khương Cẩn Hành đỏ bừng, mắng cả tổ tông mười tám đời của ông chủ và tiểu nhị của kháchđiếm này mấy lần, hùng hổ quay người lại muốn cõng Minh Thược trên lưng Khương Nhiêu rồi trèotường ra ngoài. “Đừng mắng nữa.” Khương Nhiêu ngăn cản Khương Cẩn Hành định giành Minh Thược: “Đệ khôngcần giúp ta, đệ cõng nàng ấy chỉ tổ hành động bất tiện hơn thôi, làm chậm trễ thời gian.” “Trước hết đệ cứ trèo lên tường ra ngoài, nhanh chóng tìm người tới cứu cháy. Lúc này thế lửa vẫnchưa lớn, nếu tìm thấy nguồn nước dập lửa thì không ai bị thương hết. Ta ở lại đây trông chừng nàngấy, tiện thể xem xem lát nữa có thể đánh thức ai khác không.” “Gọi không được đâu, ta đã thử rồi.” Khương Cần Hành tức giận nhưng vẫn kìm nén không phát tác,cả người run lên, không biết vì tức giận hay vì quá đau do vừa mới phá tan cửa sổ và cánh cửa. Một lúclâu sau cậu bé vẫn không khôi phục được, bèn run rẩy nói: “Tỷ đừng rời xa ta quá, mấy bóng đen chạyra ngoài đều có võ công, hơn nữa còn không thấp, có lẽ bọn họ nhằm vào tỷ. Nếu tỷ rời xa ta và đi mộtmình, ta sợ tỷ sẽ gặp nạn.” Hồi trước chỉ toàn nàng che chở cho đệ đệ nên lúc này nghe cậu bé nói thế, Khương Nhiêu bèn kinhngạc, đôi mắt bị khói hun càng thêm đau xót. Khương Cẩn Hành bắt gặp vẻ mặt của nàng bèn nhíumày, bắt đầu rầu rĩ như ông cụ non. Cậu bé đánh vào cánh tay của nàng, hung dữ nói: “Tỷ đừng khóc,mau trèo lên tường đi.” Khương Nhiêu: “…” Ngay lập tức nước mắt đều rút sạch. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-153.1107437/9
Tường của khách điếm này quá cao, nàng phải lôi thùng gỗ trong sân đến kê chân mới leo lên đường. Khương Nhiêu biết lãng phí một giây một phút nào thì đều nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy sau khileo lên đầu tường, nàng nhìn chằm chằm vào bức tường để giữ thăng bằng, không muốn nhìn xuống dùchỉ một chút. Bởi nàng biết mình sẽ sợ nếu nhìn xuống. Một khi đã sợ thì sẽ chậm trễ thời gian. Khương Cẩn Hành bám vào đầu tường, thấy Khương Nhiêu không dám mở mắt. Cậu bé líu lưỡi, nhìnxuống giúp Khương Nhiêu rồi nói: “Nhảy xuống được, ở bên dưới có một đống củi.” Cậu bé vừa dứt lời, nàng lập tức nhảy xuống. Dù nàng rất sợ nhưng nha hoàn, gã sai vặt và những người áp tiêu đi cùng chuyến này đều đến đây vìnàng, vì vậy họ không được mất mạng vì nàng. Tiếng gió rít xen lẫn tiếng vó ngựa không biết từ đâu chạy tới ập vào trong tai, tiếng vó ngựa lớn đếnnổi khiến mặt đất cũng phải chấn động. Có lẽ đối phương đến dập lửa. Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã khiến Khương Nhiêu yên tâm hơn nhiều. Nàng rơi vào đống củinhưng không nghe thấy tiếng củi gãy, mà chỉ nghe âm thanh trầm trầm. Chân của nàng còn không tiếp xúc với mặt đất. Khương Nhiêu vô thức cho rằng mình được Khương Cẩn Hành nhảy xuống trước đón lấy, nhưng nghĩlại đệ đệ của mình không cao bằng mình, tuyệt đối không thể. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-153.1107438/9
Huống chi đệ đệ bảo nàng nhảy trước mà. Khương Nhiêu mở mắt ra, bỗng nhận ra mùi thuốc tỏa ra từ cơ thể của người trước mặt không thể quenthuộc hơn thì sững người, kinh ngạc vô cùng. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-153.1107439/9
Chiết Khương