“Bên đấy thắng trận đúng không?” Ngoài khả năng thắng trận và mọi chuyện dần tốt hơn, Khương Nhiêu không nghĩ và cũng khôngmuốn nghĩ tới những khả năng khác, vì vậy nàng mới bật thốt một câu như thế. “Nô tỳ chỉ nghe ngóng được bấy nhiêu thôi ạ.” Minh Thược hiểu Khương Nhiêu nóng lòng muốn biếtbên phía Hoài Châu đã xảy ra chuyện gì nên cũng sốt ruột lây: “Đám cung nữ và thái giám kia đều vộivàng thu dọn hành lý, chuẩn bị hồi cung, bọn họ cũng không biết gì hết.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nàng ấy biết có lẽ Khương Nhiêu không thích nghe lời mình sắp nói nhưng nàng ấy bắt buộc phải nói:“Cô nương, nô tỳ thấy không giống khải hoàn quay về lắm…” Tảng đá đè nặng trong lòng Khương Nhiêu vừa buông xuống thì lại bị ném về chỗ cũ, khiến cả trái timđều đau đớn. Giác bấc chầm chầm thổi đến, Minh Thược vừa nói chuyện vừa nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bênngoài. Lúc này ngoài tiếng gió tuyết thổi dập dờn và tiếng chim sẻ trên cây ríu rít truyền vào tai ra thì chẳngcòn âm thanh nào nữa cả. Nếu tin khải hoàn truyền về, ít nhất cũng phải có tiếng người hân hoan vui mừng, hò reo mới phải. Tạisao bên ngoài yên tĩnh thế này? “Ngươi đừng nói sớm như vậy, không chừng Hoàng thượng nóng lòng hồi cung là vì chuyện khác cũngnên.”Seen 25131012/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-152.1107421/9
Dựa vào những lá thư nàng nhận được và những tin tức mà nàng nghe thấy trước đó, tình hình ở HoàiChâu ngày càng lạc quan hơn rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Hoàng thượng sắp hồi cung, chúng ta không cần ở đây nữa.” Khương Nhiêu nói: “Chúng ta cũng vềđi thôi, ngươi hãy sai người đi đút lót xem liệu có nghe ngóng được Hoàng thượng bất thình lình hồicung là vì chuyện gì hay không.” Sau khi rời khỏi hành cung, Khương Nhiêu ở lại phủ Ninh An Bá chừng hai ngày. Lúc Hoàng đế gấprút rời khỏi hành cung, vì tin tức ở thành Kim Lăng mãi vẫn chưa đến, cộng thêm sắp tới cửa ải cuốinăm nên mọi nhà đều đắm chìm trong không khí vui mừng đón tết, khói lửa chiến tranh vẫn chưa tớinơi này nên không ai quan tâm đến tình hình ở Hoài Châu cả. Vả lại bên phía Hoài Châu cũng chẳngcó động tĩnh gì. Khương Nhiêu cũng sai người đến hỏi Liêu Thu Bạch nhưng cũng không có tin tức gì. Nàng muốn biếtrốt cuộc mọi chuyện thế nào bèn tiến cung gặp Vân Quý phi, nhờ ma ma ra ngoài đút lót những mấylần, cuối cùng mới năn nỉ được Lý Nhất, thái giám nội thị hầu hạ trước mặt Chiêu Vũ Đế gặp mặt nàngở Tú Giáp lâu, đôi bên giả vờ như tình cờ gặp nhau. Vì là tình cờ gặp gỡ nên Khương Nhiêu không đến đó quá sớm, đợi lúc canh giờ vừa đủ thì nàng mớixuất hiện, vừa gặp mặt Lý Nhân, nàng đã phúc lễ với hắn ta: “Công công cát tường.” Lý Nhân dòm ngó xung quanh xong mới quay đầu nhìn Khương Nhiêu. Mắt của hắn ta nhỏ, bên trongngưng tự ánh sáng như thể nhìn thấu tâm sự của mọi người. Hắn ta lăn lộn trong cung đã nhiều năm trời nên cũng có khả năng nhìn thấu lòng người, do đó khôngđợi Khương Nhiêu lên tiếng, hắn ta đã hỏi trước: “Cô nương mời nô tài ra ngoài nhiều lần là vì muốnbiết tin tức ở Hoài Châu đúng không?” Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại khẳng định. Hắn ta hít sâu rồi nói tiếp: “Cô nương cần gì nóng lòng hỏi nô tài như vậy? Sớm muộn gì cũng sẽ biếtthôi mà.”12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-152.1107422/9
Câu sớm muộn của Lý Nhân không đáng sợ, đáng sợ là tiếng thở dài của hắn ta lại có vẻ đồng cảm vớinàng. Khương Nhiêu nghe vậy thì bỗng lặng người, căng thẳng vô cùng, Lý Nhân lại thở dài rồi khẽnói: “Rất ít người biết việc này, nô tài chỉ nói cho một mình cô nương, vì vậy cô nương đừng để lộ rangoài.” Khương Nhiêu vội vã gật đầu. “Đại Chiêu của chúng ta đã chiến thắng trong trận chiến ở Hoài Châu.” “Nhưng Hề Tướng quân và Cửu Điện hạ đồng loạt ngã xuống sườn núi, không rõ tung tích, đến tận bâygiờ vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của hai người.” Niềm vui chưa kịp dâng lên trên gương mặt xinh đẹp của Khương Nhiêu, nàng vừa nghe Lý Nhân nóinhư vậy thì lòng bàn tay trở nên lạnh buốt, thấy Lý Nhân định đi, nàng vội vã chạy theo và hỏi: “Họmất tích chừng mấy ngày rồi?” Lý Nhân bước chậm lại rồi lắc đầu: “Nô tài chỉ biết có bấy nhiêu, Hoàng thượng đã phái người đếnHoài Châu tìm kiếm, ngày nào chưa tìm thấy hai người về thì vẫn chưa công bố tin tức này ra ngoài,chỉ có mấy vị trong triều biết thôi. Tướng lĩnh và Hoàng tử cùng gặp nạn, không thể khinh thường.” Hắn ta dặn dò Khương Nhiêu thêm một câu: “Cô nương nhớ đừng nói với người ngoài nhé.” … Cung Cẩm Tú. Gia Hòa Hoàng hậu an ủi Thập Nhất Hoàng tử: “Tướng lĩnh giữ binh phù và Hoàng tử mất tích là việchệ trọng, Hoàng thượng không muốn làm loạn lòng dân nên mới giấu tin tức này, con khỏi phải lo lắnglàm gì. Đợi thêm một thời gian nữa không tìm thấy người, dù Hoàng thượng không muốn cũng bắtbuộc phải công bố tin tức này ra thôi.” Dù Chiêu Vũ Đế chưa công bố tin tức ra ngoài nhưng Gia Hòa Hoàng hậu vẫn biết Hề Tử Mặc vàDung Đình cùng mất tích nhờ tai mắt mà bà ta đã cài cắm ở Hoài Châu.12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-152.1107423/9
“Vậy Hề Tướng quân thì sao?” Thập Nhất Hoàng tử rầu rĩ hỏi: “Hề Tướng quân nắm giữ binh quyền,nếu không tìm thấy hắn ta về đây thì chẳng phải binh quyền sẽ rơi vào tay kẻ khác ư?” “Ta không ngờ tên què kia chết còn kéo theo đệm lưng mới cam lòng.” Gia Hòa Hoàng hậu sầm mặt vànói: “Nhưng Hề Tử Mặc không phải là người duy nhất có thể nắm giữ binh quyền ở phía Nam dãy núiKhuyết Chi cho chúng ta, ngoại công của con sẽ tìm được người thay thế hắn ta. Đợi chừng nào Hoàngthượng muốn chọn ra tướng lĩnh xuôi nam, nhờ các đại thần trong triều tiến cử người của chúng ta làđược. Một Hề Tử Mặc chết cùng, bứng mất một cái đinh ở trong mắt, coi như nó cũng hời rồi.” Bà ta che mặt bật cười: “Nó hy sinh vì nước, chắc chắn thánh thượng sẽ cho rằng bổn cung dạy dỗ rấttốt, vì vậy ngài ấy sẽ nâng đỡ con nhiều hơn.” Thập Nhất Hoàng tử cúi đầu: “Chết không thấy xác, nhi thần luôn cảm thấy không yên.” “Hồi trước tay chân của nó còn đầy đủ chứ đâu phải kẻ tàn phế như bây giờ? Lúc gặp nạn ở Nghiệpthành, coi như nó may mắn vì gặp được cả gia đình Khương Hành Chu, bằng không nó đã sớm ghi têndưới suối vàng từ lâu rồi. Thay vì con rảnh rỗi ở đây lo lắng mấy chuyện vô bổ này, chi bằng con họchỏi ngoại công con đi, xem xem ngoại công của con giành lại binh quyền chỗ Hề Tử Mặc vào taychúng ta thế nào, học tập mưu lược của ông ấy.” Thập Nhất Hoàng tử miễn cưỡng yên tâm, nhẹ nhàng gật đầu. Cậu ta thấy tâm trạng của Gia HòaHoàng hậu rất tốt nên không nỡ rời đi, vì vậy bèn bước đến gần bà ta rồi làm nũng như một đứa trẻ:“Mẫu hậu.” Tâm trạng của Gia Hòa Hoàng hậu rất tốt nên dung túng Thập Nhất Hoàng tử nhiều hơn thường ngày.Bà ta không gấp gáp đuổi cậu ta quay về thư viện mà kiên nhẫn nhìn cậu ta. “Trước khi con đến đây, con đã nhìn thấy Lý công công bên cạnh phụ hoàng và vị hôn thê của Cửu cagặp nhau ở Tú Giáp lâu, không biết hai người nói gì, có lẽ là chuyện ở Hoài Châu chăng?” “Con chú ý đến nàng ta làm gì?” Giọng điệu của Gia Hòa Hoàng hậu hờ hững, không coi trọngKhương Nhiêu lắm: “Dù nàng ta biết thì có thể làm gì? Nàng ta có thể đến vùng núi Hoài Châu đàongười ra à?” 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-152.1107424/9
“Nhưng nàng ta là người đã cứu Cửu ca ở Nghiệp thành, hơn nữa lần trước nàng ta cũng đã làm chophụ hoàng răn dạy mẫu hậu trước mặt mọi người còn gì?” Thập Nhất Hoàng tử vừa nhắc, Gia Hòa Hoàng hậu đã nhớ đến cung yến buổi trưa hôm nọ, vì vậy bènsầm mặt, nhăn mày rồi bảo: “Con nói cũng có lý lắm.” Bà ta mất kiên nhẫn nói tiếp: “Bây giờ là thời điểm mấu chốt, không thể để một con nha đầu làm hỏngviệc của ta.” … Một tháng sau, Chiêu Vũ Đế phái người tìm kiếm tung tích của Hề Tử Mặc và Dung Đình nhưng vẫnkhông có thu hoạch được gì, vì vậy cuối cùng ông ta cũng công bố tin tức hai người mất tích ra ngoài. Ban đầu khu vực Lĩnh Nam là do Hề Tử Mặc dẫn binh quản lý, trước khi Chiêu Vũ Đế tìm ra ngườithích hợp, tạm thời nơi này sẽ do phó tướng của Hề Tử Mặc quản lý thay. Một năm mới lại đến. Vào hôm tin tức Dung Đình mất tích được công bố ra ngoài, Hoàng hậu đã quỳ sụp xuống, khóc lóc cảngày. Bà ta khóc xong thì lâm bệnh nặng, phải dưỡng tận mấy ngày mới khỏe lại. Vân Quý phi vừa nghĩ đến dáng vẻ già mù sa mưa của Hoàng hậu thì lại muốn nôn, vì vậy lúc ở cùngKhương Nhiêu, bà ấy không nhịn được bèn mắng Chiêu Vũ Đế: “Hoàng hậu khóc lóc giả vô cùng, bịbệnh cũng là thả, tại sao Hoàng thượng còn tin thế kia?” “Dù Hoàng thượng có chủ ý của mình nhưng vỡ kịch này đã quá lố rồi.” Bất kể Vân Quý phi nói gì đi chăng nữa thì Khương Nhiêu vẫn lẳng lặng ngồi ôm lò sưởi ở trêngiường, rủ mi cụp mắt, không nói gì hết.12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-152.1107425/9
Yên lặng đến đáng sợ. Vân Quý phi thoáng nhìn Khương Nhiêu, thấy mình mắng Hoàng thượng và Hoàng hậu đến khô cả cổmà nàng chẳng nói chẳng rằng lấy một tiếng, vì vậy mới ngồi xuống bên cạnh Khương Nhiêu, nắm lấytay nàng: “Niên Niên, không có tin tức gì không đồng nghĩa với việc không thể tìm thấy người. Chẳngphải đã có tin tức rằng chỉ tìm thấy xác của Hề Tướng quân chứ không thấy Cửu Điện hạ ư?” Khương Nhiêu vẫn im lặng không nói. Vân Quý phi bèn ôm nàng vào lòng, ôm rất chặt. Bà ấy rất muốn hôn sự của cháu gái được thuận lợi, dáng vẻ Gia Hòa Hoàng hậu đắc chí vì âm mưuthành công và giả vờ làm mẹ hiền khiến bà ấy gớm ghiếc, có điều chính bản thân bà ấy cũng không tinlời bà ấy vừa nói. Ngay cả người hành quân đánh trận quanh năm suốt tháng như Hề Tử Mặc cũng không sống nổi, erằng Dung Đình đã lành ít dữ nhiều. Giọng của Vân Quý phi trở nên khàn khàn, cuối cùng bà ấy mới thổ lộ tiếng lòng: “Con hãy nén bithương.” “Con đừng nghĩ quẩn đấy.” “Con sẽ không nghĩ quẩn.” Lúc này Khương Nhiêu mới chui ra khỏi vòng ôm ấm áp của Vân Quý phi. “Bên phía Hoài Châu đã không còn chiến tranh, dịch bệnh cũng được kiểm soát tốt.” Khương Nhiêu không khóc, mắt cũng không hề đỏ, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng như thể không nhìnthấy vẻ mặt kinh ngạc của Vân Quý phi. Nàng xòe ngón tay tính toán: “Nếu ngày mai con lên đường12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-152.1107426/9
suốt đêm thì có thể đến Hoài Châu trong vòng mười ngày, lên núi tìm người, lật tung cả ngọn núi mộtlần. Nếu con có thể tìm thêm nhiều người hỗ trợ thì có thể làm trong vòng bốn đến năm ngày, còn phảimang theo nhiều ngân lượng. Ở đó có những chỗ khá hiểm trở, nếu không chịu chi nhiều bạc thì khôngai muốn đi vào, vì vậy phải mang theo bạc. Nếu lật tung một lần không thấy thì con sẽ lật tung lần thứhai.” Nàng tính tới tính lui cả buổi, ánh mắt dần sáng lên, bèn cười nói với Vân Quý phi: “Tiểu di, ngườithấy con tính vậy được không? Con tính sổ sách cũng nhiều rồi, chắc chắn sẽ không tính sai.” Lúc nàng cúi đầu thì không có nước mắt, nhưng lúc vừa cười lên thì mắt lại ươn ướt. Vân Quý phi nhíumày nhìn Khương Nhiêu, nắm lấy tay nàng rồi hỏi: “Con muốn đến Hoài Châu thật à?” Khương Nhiêu không nhìn bà ấy mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hờ hững, đắm chìm trong thếgiới của mình như thể không muốn nghe lời khuyên của người khác. Thực tế cũng như vậy. Vân Quý phi nắm tay Khương Nhiêu, bảo nàng quay đầu lại nhìn mình: “Tìm một lần không thấy thìtìm lần thứ hai nhưng nếu tìm cả hai lần đều không thấy, có phải con định ở lại Hoài Châu mãi mãiđúng không?” Khương Nhiêu im lặng không trả lời. “Con điên rồi à?” Khương Nhiêu mỉm cười dịu dàng: “Con không điên.” Nụ cười của nàng khiến Vân Quý phi rất sợ, bởi vì nó còn khó coi hơn cả khóc, thà rằng nàng khóc bùlu bù loa trước mặt bà ấy còn hơn. Vân Quý phi nắm chặt tay Khương Nhiêu. “Tiểu di, người đừng cản con, nếu con không thử đi tìm một lần thì lòng con sẽ không được yên.”Khương Nhiêu vẫn cười, giọng nói hờ hững: “Con nên chuẩn bị xe ngựa để lên đường rồi.” 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-152.1107427/9
Nàng nhẹ nhàng đẩy tay Vân Quý phi ra: “Con không cần biết chàng ấy có xảy ra chuyện hay khôngthì chàng ấy vẫn đang ở Hoài Châu, bất kể là người hay là… cái khác.” Bởi vì quá nhút nhát nên Khương Nhiêu không dám nói hai chữ “hài cốt”, giọng điệu vẫn rất kiênđịnh: “Con tìm thấy chàng ấy rồi sẽ về, con muốn dẫn chàng ấy về.” Vân Quý phi thấy dáng vẻ quyết tâm của nàng, thật tình không thể nói được gì nữa. Có những người trông có vẻ hiền lành, ngoan ngoãn, nghe lời nhưng không có nghĩa không kiên quyết.Chuyện gì mà nàng đã quyết định thì cứng rắn cực kỳ, dù mười con trâu cũng không kéo lại được. Vân Quý phi không khuyên nữa. Khương Hành Chu và Khương Tần thị cũng không khuyên nữ nhi của mình. Lúc này Khương Hành Chu đã hối hận vì mình không gật đầu đồng ý mối hôn sự của hai người sớmhơn. Dù Dung Đình thật sự gặp nạn trước khi thành hôn, dù nữ nhi của ông ấy sẽ thủ tiết thì ông ấy cũngkhông quan tâm cái nhìn của người ngoài, chỉ cần thành toàn tâm nguyện của nữ nhi là được. Bởi vì như thế sẽ tốt hơn hiện giờ, hôn sự chưa thành khiến nữ nhi cứ mãi vấn vương, lâu dần biếnthành vết sẹo khắc ghi trong tim mãi mãi không muốn động đến. Vết sẹo sẽ lại đau đơn âm ỉ mỗi khi nhớ về nó. Chẳng những Khương Hành Chu cho phép Khương Nhiêu đi đến Hoài Châu mà còn bảo Khương CẩnHành đi cùng nàng. Ông ấy sợ nữ nhi sẽ giống trong những tuồng kịch mà mọi người thường biểu diễn, lỡ không tìm thấyngười thương thì sẽ nghĩ quẩn để trọn vẹn mối tình. Bây giờ Khương Hành Chu phải trông nom mọichuyện trong ngoài phủ Ninh An Bá, ông ấy và Khương Tần thị không thể thoát thân. Nuôi quân ngàn12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-152.1107428/9
ngày dùng binh một giờ, chi bằng bảo Khương Cẩn Hành đi theo, đợi đến lúc nữ nhi khốn cùng nghĩquẫn, nữ nhi nhìn thấy đệ đệ bèn nghĩ đến người nhà cũng hay. Khương Nhiêu không biết phụ thân mình tính toán cái gì, đến khi nhìn thấy Khương Cẩn Hành cùng đivới mình thì kinh ngạc. Nàng và Minh Thược vừa đếm xong ngân lượng và kiểm tra lại đồ đạc, bảo Minh Thược giao cho đầulĩnh áp tiêu của tiêu cục. Lúc này, Khương Nhiêu bắt gặp Khương Cẩn Hành mặc áo xanh, quải bao yphục nhỏ bình tĩnh bước tới thì rất kinh ngạc: “Tại sao đệ đến đây?” Khương Cẩn Hành không trả lời, Minh Thược và tiêu cục đã bàn giao với nhau xong nên vừa về đếnnơi. Nàng ấy cũng thấy Khương Cẩn Hành, muốn dỗ Khương Nhiêu đang buồn rầu vui vẻ trở lại nênđã cười và bảo rằng: “Chắc chắn tiểu thiếu gia đến là vì bảo vệ cô nương đó.” Khương Nhiêu đang buồn bã, rối bời nên Minh Thược cố gắng hết sức muốn dỗ nàng được vui. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-152.1107429/9
Chiết Khương