"Phật thấy Phật, ma thấy ma. Nếu đúng như vậy, trẫm muốn trừng phạt kẻ có tội, chẳng phải bản thâncũng phải gánh chịu tội danh đó sao? Lời Hoàng hậu vừa nói, hơi quá rồi." Sắc mặt Gia Hòa Hoàng hậu trở nên khó coi, Chiêu Vũ Đế bóc một quả vải đặt trước mặt bà ta, GiaHòa Hoàng hậu cúi đầu nhìn, trong lòng rối bời. Đây là trách móc bà ta, hay là đứng về phía bà ta? Bà ta nhất thời không phân biệt được, trong lòngoán hận Khương Nhiêu đến cực điểm, cuối cùng vẫn thuận theo lời Chiêu Vũ Đế, cúi đầu xuống, cóchút tự trách nói: "Thấy tiểu bối phạm lỗi, thần thiếp luôn vội vàng dạy dỗ, trách thần thiếp nóng vội."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Vẫn còn nói là nàng phạm lỗi, Khương Nhiêu coi như đã chán ghét vị Hoàng hậu này của Đại Chiêuđến cực điểm. “Đứa trẻ này còn chưa đến mức phạm lỗi.” Chiêu Vũ Đế lại thản nhiên nói một câu, bênh vực Khương Nhiêu, nhưng động tác bóc vải vẫn khôngngừng, Khương Nhiêu ở phía dưới nhìn, trong lòng lại nảy sinh cảm giác kỳ lạ đó. Nàng luôn cảm thấy Chiêu Vũ Đế đối với Gia Hòa Hoàng hậu, thực sự không tốt như trước đây đối vớitiểu di của nàng. Sau bữa tiệc, Vân Quý phi và Khương Nhiêu cùng nhau đi ra ngoài, đón Khương Cẩn Hành. Bà ấy là phi tần trong hậu cung, hành động sẽ bị hạn chế, không thể ra ngoài hành cung, xa nhất chỉ cóthể đi đến Phục Lang viên, ở đó đợi Khương Nhiêu đưa Khương Cẩn Hành đến. Seen 25131012/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-151.1107411/7
Khương Nhiêu trước tiên đưa Vân Quý phi đến hoa viên, trên đường nhắc đến thái độ của Chiêu VũĐế lúc nãy, Vân Quý phi nheo mắt cười: "Trước đây ta cũng cảm thấy có chút không đúng, ta hiểu hơnai hết khi Hoàng thượng thực sự yêu thương một người là như thế nào. Nhưng ta luôn tự phụ, sợ nhìnnhầm, nên không nói với ngươi. Nếu con cũng nhận ra, vậy ta đoán có lẽ không sai, Hoàng thượng đốitốt với Hoàng hậu, không biết trong lòng đang tính toán điều gì." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Thấy Khương Nhiêu có vẻ muốn hỏi cho ra nhẽ, Vân Quý phi cười khẽ, ghé sát tai nàng: “Ta cũngkhông cần phải đoán xem Hoàng thượng có ý gì. Trong lòng Hoàng thượng, ta chỉ là một sủng phingang ngược, một món đồ trang trí xinh đẹp. Ngài ấy lạnh nhạt với ta, cho dù có ý đồ khác, ta cũngnên giả vờ không nhận ra." "Có lẽ ngài ấy không muốn một sủng phi có lòng dạ sâu không thấy đáy." Vân Quý phi cố ý tỏ ra buồnbã: “Ta cứ giả vờ ngốc nghếch, ngài ấy yêu thương ta thì ta sẽ làm nũng, ngài ấy không yêu thương tanữa thì ta sẽ thương thân tủi phận, cơm chẳng buồn ăn. Đợi đến khi ngài ấy làm xong việc mình muốn,tự nhiên sẽ quay lại dỗ dành ta gấp bội." Những lời quanh co của Vân Quý phi khiến Khương Nhiêu choáng váng. Càng nghe, nàng càng thấymay mắn. May mắn thay, người định thân với nàng là Dung Đình. Trong phủ sạch sẽ, không có những chuyệntranh đấu, nghe thôi đã thấy đau đầu. Nhưng nghĩ đến Dung Đình vẫn còn ở Hoài Châu chưa thấy bóng dáng, ánh mắt Khương Nhiêu chợttối sầm. Càng đến gần Phục Lang viên, Vân Quý phi hỏi nàng: “Vừa rồi... Nếu Hoàng thượng cũng lêntiếng dạy dỗ con, chẳng lẽ con định cúi đầu nhận lỗi?" Sau khi trò chuyện với Khương Nhiêu, Vân Quý phi đã hiểu ra có lẽ Hoàng thượng vẫn đứng về phíamình. Dù Khương Nhiêu cuối cùng không bị oan ức, bà ấy vẫn hối hận vì lúc nãy đã không đứng rabênh vực nàng. Khương Nhiêu cười hì hì nép sát vào Vân Quý phi, giọng nói mềm mại: "Con đâu có cứng rắn đếnthế." Nàng không nói rõ, nhưng lời nói đã ngầm thể hiện thái độ nếu Hoàng thượng phạt, nàng sẽ nhận tội.12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-151.1107412/7
"Không cứng rắn..." Vân Quý phi mỉm cười, ngón tay chọt nhẹ lên trán Khương Nhiêu, lặp lại ba từ "không cứng rắn", rồinói: "Nếu con thật sự không cứng rắn, lúc nãy Hoàng hậu nhắc đến Cửu Hoàng tử, con đã không lêntiếng bênh vực hắn." "Là Hoàng thượng gọi con tới, đâu phải con cố ý lên tiếng." Khương Nhiêu bị Vân Quý phi búng tránhai cái, đầu nhỏ ngửa ra sau. Nàng suy ngẫm về dụng ý của Chiêu Vũ Đế khi sai người gọi nàng đến trước mặt ông ta và Hoàng hậu,dường như cố ý để nàng chọc giận Hoàng hậu, rồi lặng lẽ quan sát phản ứng của bà ta. Nhưng dù cósuy nghĩ thế nào, nàng cũng không thể đoán được suy nghĩ của bậc đế vương. Nàng chỉ mong DungĐình sớm ngày trở về, để khỏi phải chịu đựng những thủ đoạn nhỏ nhen của Hoàng hậu. "Những lời Hoàng hậu nói thật khiến người ta tức giận." Lời nói hạ thấp người khác, tâng bốc bản thân, đáng sợ là khi nhìn vẻ mặt lo lắng của bà ta, nhữngngười không biết rõ sự thật sẽ tin là thật. Nửa năm nay, nàng đã tìm mọi cách để tìm ra nhược điểm của Hoàng hậu và Từ gia, nhưng cuối cùngkhông thu được gì, chỉ có thể một mình tức giận. Lúc này, Khương Nhiêu lại nghĩ đến chuyện đó, haimá phồng lên, bị Vân Quý phi véo cho xẹp xuống. Vân Quý phi nhìn tiểu cô nương trước mặt, bất lực như nhìn chậu nước đã đổ đi: “Thà tự mình chịuphạt, cũng phải giúp hắn xả giận, cái tính của con..." Bà ấy thương yêu tiểu ngoại sanh nữ này, không chỉ vì nàng là nhi nữ của biểu tỷ mình, mà còn vì từnhỏ nàng đã có tính cách đáng yêu. Sinh ra trong một gia tộc có thể cho phép nàng kiêu ngạo, nhưngnàng lại rất ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhìn thì có vẻ nhút nhát, nhưng lại rất biết bảo vệ người thân,khiến người ta vừa yêu thương, vừa biết rằng nàng sẽ đặt mình trong lòng. "Thật sự thích hắn đến vậy sao?" Vân Quý phi hỏi. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-151.1107413/7
Khương Nhiêu vô thức đáp "vâng", mãi đến khi má bị véo đau mới hoàn hồn, chợt nhận ra câu hỏi củaVân Quý phi, tim đập nhanh, vẻ mặt đờ ra. Vân Quý phi tiếp tục: "Đáng lẽ ta nên nhận ra tâm tư của con từ khi con nói muốn giúp hắn. Nhìn conbây giờ xem, đừng giấu tiểu di nữa, có phải con đã thích hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi không?" Khương Nhiêu ngơ ngác. Cái nhìn đầu tiên... Nếu nói đúng ra, lần đầu tiên nhìn thấy hắn là trong mơ. Giấc mơ đó rất rõ ràng, sau đó nàng đã cố gắng nhớ lại từng chi tiết trong mơ, sợ mình quên mất điềugì, để lại hậu họa, đến nay vẫn chưa quên. Lúc ấy, nàng bị người ta lôi đến trước mặt hắn, người đầy bụi bặm. Nhìn hắn cao cao tại thượng ngồitrên ngai vàng, ý nghĩ đầu tiên của nàng không phải sợ hãi cũng không phải hoảng loạn, mà là ngườinày thật đẹp. Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị tính tình tồi tệ của hắn đập tan. Tuy nhiên, sau khi tỉnh mộng và quen biết cho đến bây giờ, ấn tượng tốt đẹp lúc mới gặp dường như lạiđược chắp vá từng chút một. Trong lòng Khương Nhiêu bỗng nhiên rung động, nhất thời chìm vào suy nghĩ của chính mình, đỏ mặtcúi đầu. Vân Quý phi thấy nàng lâu không trả lời, liếc mắt nhìn nàng một cái. Bà ấy hiểu rất rõ tínhtình và thói quen của tiểu ngoại sanh nữ mình, biết tiểu cô nương này đang xấu hổ. Trong lòng thầmnói mình đoán không sai, không ép Khương Nhiêu phải trả lời bà ấy nữa: "Được rồi, được rồi, đến Diviên rồi, con mau đi đưa đệ đệ của con đến đây đi." Lúc này Khương Nhiêu mới hoàn hồn, nhìn ánh mắt trêu chọc của Vân Quý phi, mặt đỏ bừng, hối hậnvì mình lại thất thần. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-151.1107414/7
Nàng vội vàng ra khỏi Di viên, đi đến bên ngoài hành cung, bước chân nhanh hơn có chút ý tứ tránh néánh mắt của Vân Quý phi. Xe ngựa của phủ Ninh An Bá đến sớm hơn nàng một chút, Khương Cẩn Hành đang đứng dưới xe ngựachờ. Lúc nào cậu bé cũng không biết an phận, ở dưới xe ngựa lấy một nắm tuyết, nằm dưới xe ngựa đắpngười tuyết, chỉ lộ hai chân ở bên ngoài. Dưới cái nhìn kinh hãi của Khương Nhiêu, Minh Thược và nàng vội vàng kéo chân cậu bé ra khỏi gầmxe ngựa. Khương Nhiêu nhìn thấy tuyết bám trên áo khoác của cậu bé, phủi đi rồi trách mắng: "Sao đệlại chui xuống gầm xe ngựa? Nếu ngựa hoảng sợ giẫm lên người đệ thì có bao nhiêu mạng cũng khôngđủ để mất đâu." “Tuyết ở dưới gầm xe sạch lắm.” Cậu bé Khương Cẩn Hành bĩu môi đứng dậy, chìa người tuyết trongtay cho Khương Nhiêu: "Cho tỷ." Khương Nhiêu nhìn người tuyết nhỏ bằng bàn tay mình, không nhận lấy: "Đừng tưởng tặng ta ngườituyết là ta không phạt đệ nhé. Lần sau còn chui xuống gầm xe ngựa nữa thì ta sẽ phạt đệ chép sách ở từđường đấy." "Không phải ta tặng đâu." Giọng nói của Khương Nhiêu có chút run rẩy, nhưng Khương Cẩn Hành vẫnlàm ngơ. Cậu bé biết rõ a tỷ mình vốn mềm lòng, có phạt cũng chẳng nặng đâu, nên chẳng sợ là bao. Khương Nhiêu cầm người tuyết, tò mò hỏi: "Vậy ai tặng?" "Tỷ phu ạ." Khương Cẩn Hành xoa chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh: "Huynh ấy bảo đệ làm tặng tỷ." Cậu bé đã lớn rồi, ngại để người khác bế nên tự mình đi vào trong hành cung. 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-151.1107415/7
Khương Cẩn Hành đã đi được vài bước nhưng Khương Nhiêu vẫn đứng ngây người tại chỗ, ngẩn ngơnhìn người tuyết trong tay. Tuyết dần tan chảy trong lòng bàn tay nàng. "Cô nương đừng cầm người tuyết nữa, đưa cho nô tỳ đi, dễ bị lạnh cóng tay đấy." Khương Nhiêu khẽ hoàn hồn, nhưng không buông tay, nàng đuổi theo Khương Cẩn Hành, không truycứu chuyện cậu bé gọi loạn xưng hô mà chỉ hỏi: "Chàng ấy nói với đệ khi nào?" "Dĩ nhiên là trước khi đi rồi." Khương Cẩn Hành càng lớn, giọng điệu và thần thái càng giống KhươngHành Chu lúc trẻ, tùy tiện buông thả: "Trước khi đi, huynh ấy có nói với ta, nếu mùa đông mà huynhấy vẫn chưa về, chắc chắn tỷ sẽ không vui. Huynh ấy dặn ta nhớ, đến mùa đông phải nặn người tuyết,cắt giấy dán cửa sổ, bắt chim sẻ, làm tỷ vui, nếu không thì ta mới không thèm làm đâu." Khương Nhiêu cúi đầu lặng lẽ nhìn người tuyết dần tan chảy trong tay mình, bỗng nhiên cảm thấybuồn rười rượi. Đột nhiên rất muốn gặp Dung Đình. Bầu trời xung quanh tối sầm lại, tuyết lại rơi xuống. Khương Nhiêu cúi người xuống, lấy một nắm tuyết sạch từ đống tuyết dưới bậc thang, đắp lại phầntuyết đã tan chảy. Thấy nàng nâng niu người tuyết nhỏ như vậy, Khương Cẩn Hành cũng nắm một nắm tuyết: "Tỷ thíchnhư vậy, thì để ta làm thêm cho tỷ mấy cái nữa nhé." Khương Nhiêu nhìn đôi tay nhỏ đỏ ửng vì lạnh của cậu bé: "Ta không cần người tuyết đệ làm." Khương Cẩn Hành ngạc nhiên đá vào tuyết, chỉ vào người tuyết trong tay nàng: "Cái này chẳng phảicũng do ta làm sao?"12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-151.1107416/7
Khương Nhiêu: "Đúng là do đệ làm." "Nhưng không phải đệ tặng ta." Nàng hiếm khi cố chấp như vậy. Người tuyết nhỏ được nàng mang về sân, đặt cạnh chậu cây cảnh, ngày nào cũng ngắm vài lần. Nếu nónhỏ đi hoặc bẩn, nàng lại dùng tuyết mới đắp thêm vào, ngày qua ngày, trông nó vẫn như lúc ban đầu. Thời gian trôi qua, Khương Nhiêu muốn đặt cho người tuyết nhỏ một cái tên giống như Tiểu Phú Quý. Nhưng nghĩ lại, nếu mùa xuân đến, người tuyết này sớm muộn gì cũng tan, cuối cùng nàng đành thôi. Khương Cẩn Hành rắc thóc ở sân, chuẩn bị sẵn ná thun để bắt chim sẻ. Khương Nhiêu sợ cậu bé làmhỏng người tuyết nhỏ của mình nên đã chuyển nó vào góc tường. Nhìn thấy một mầm cỏ xanh nhú lêntừ dưới tuyết, trong lòng nàng bỗng dấy lên nỗi lo lắng, e rằng đến mùa xuân, tình hình ở Hoài Châuvẫn chưa ổn định. Đã mười ngày ở hành cung, ngày nào nàng cũng phái người đi dò la nhưng vẫn chưa có tin tức gì từHoài Châu. Lúc này, Minh Thược thở hổn hển chạy vào sân. Nhìn thấy dáng vẻ vội vã của nàng ấy, Khương Nhiêukhông khỏi hy vọng rằng nàng ấy đã nghe được tin tức hữu ích. Đợi đến khi Minh Thược đến bêncạnh, lời bẩm báo lại không có hai chữ Hoài Châu: "Cô nương, Hoàng thượng đột ngột muốn hồicung." Trái tim nàng chùng xuống, đang có chút thất vọng thì Minh Thược vừa thở vừa nói: "Hình như cóđộng tĩnh từ phía Hoài Châu rồi." 12/5/24, 8:34 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-151.1107417/7
Chiết Khương