Chiết Khương

Chương 146

Khương Nhiêu chớp mắt nhìn hắn, hắn mỉm cười, chiếc răng nanh gây chú ý lại lộ ra: "Ta đưa nàngđến một nơi được không?" Khương Nhiêu nhìn khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ của hắn dưới ánh đèn, rất khó để nói lời từ chối. Dù sao thì nàng cũng không ngủ được.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nàng thở dài, kéo chăn che đi cơ thể chỉ mặc trung y: "Chàng ra ngoài chờ ta trước đi." Dung Đình mỉm cười vui vẻ, đặt đèn lồng xuống bên cạnh nàng rồi đi ra ngoài trước. Khương Nhiêu mặc áo ngoài rồi khoác thêm áo choàng, cầm đèn lồng đi ra, đi đến sau lưng hắn:"Chúng ta đi đâu vậy?" "Đi ngắm sao." Dung Đình vẫy tay ra hiệu cho nàng đi theo hắn. Đầu tiên hắn đi vào khu rừng bên cạnh doanh trại. Khương Nhiêu dùng đèn lồng soi xuống mặt đất. Nàng sợ hắn đi quá nhanh, đường đi gồ ghề khôngbằng phẳng, ánh đèn không chiếu tới, nàng nói với bóng người phía trước: "Chàng đi chậm thôi, tacầm đèn, chàng đi theo ta." Chữ "ta" còn chưa kịp nói ra, miệng Khương Nhiêu vẫn còn tròn, bỗng nghe thấy tiếng lá cây xào xạctrong gió. Âm thanh rất lớn, đèn lồng bị gió thổi lắc lư, nàng ngây người.Seen 25131012/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-146.1107361/9
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Tắt rồi. Đèn bị tắt mất rồi. Khương Nhiêu nhìn chằm chằm chiếc đèn lồng trong tay như nhìn thấy ma. Nàng dừng lại, đèn tắt rồi,nàng không nhìn thấy gì cả, nhíu mày đứng yên tại chỗ. Dung Đình quay đầu lại: "Đèn lồng tắt rồi à?" "Chúng ta quay về lấy đá đánh lửa sao?" Hắn cầm đèn lồng từ tay nàng. Khương Nhiêu suy nghĩ xem bọn họ đã đi bao xa rồi, nàng hơi lười. Khó khăn lắm mới đi đến đây, nếuquay về rồi đi tiếp, không chừng trời sáng mất. Dù nàng không nhìn rõ đường dưới chân, nhưng nàng cẩn thận thử tiến lên hai bước, bước chân khôngloạng choạng. Khương Nhiêu không định quay về, nàng mò mẫm nhặt một cành cây dài trên mặt đấtđể dò đường: "Cứ đi như vậy đi." Nhưng nàng lại lo mình sẽ bị ngã, nhìn sang Dung Đình: "Ta không nhìn rõ đường, nếu có chỗ nào gồghề thì chàng nhắc ta, được không?" Nàng biết được nhiều chuyện từ Hỗ Đường, một số người giỏi võ công có thị lực tốt hơn người bìnhthường nhiều, trong bóng tối vẫn nhìn thấy rõ mọi thứ. Lão đại phu ở Nghiệp thành từng nói với nànglà hắn có nền tảng võ công tốt, nàng nghĩ hắn sẽ nhìn rõ hơn nàng. Trong màn đêm dày đặc, ánh sáng tinh ranh lấp lánh trong mắt Dung Đình, hắn nhìn nàng chứ khônghề nhìn đường, trầm giọng nói: "Được." 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-146.1107362/9
Khương Nhiêu thấy hắn đồng ý nhanh chóng, lập tức cảm thấy yên tâm hơn. Nàng đi bên cạnh hắn,hắn đi đâu nàng đi đó, nàng chắc chắn sẽ không ngã. Sau khi đi được vài bước không có vấn đề gì, câygậy gỗ nhỏ trong tay nàng dần trở thành đồ trang trí. Đi được hai bước nữa, nàng bước hụt vào một cái hố lớn, Khương Nhiêu kêu lên, trái tim như muốnbay ra ngoài. Nhưng nàng không bị ngã. Cánh tay mạnh mẽ của Dung Đình đã ôm lấy eo nàng. Mặc dù cơ thể không rơi xuống hố, nhưng trên trán Khương Nhiêu đã lấm tấm mồ hôi, nàng lui về phíasau một bước. Nàng đứng vững, hơi xấu hổ, nhưng cũng thấy hơi kỳ lạ. Nàng nhìn Dung Đình, nghi ngờ hỏi: "Chàngcũng không nhìn rõ đường à?" Nếu hắn nhắc nhở nàng về cái hố vừa rồi thì nàng sẽ không bước hụt và không bị hắn ôm một cáchlúng túng như vậy. "Trước đây ta có thể nhìn rõ." Trước đây? "Vậy bây giờ thì sao?" Nàng hỏi. "Một số loại thuốc dùng để chữa trị vết thương ở chân... Khiến nội lực của ta bị giảm đi." Khương Nhiêu nhíu mày. 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-146.1107363/9
Tay hắn vẫn ôm eo nàng, sức mạnh đó khiến nàng có ảo giác hắn có thể nhấc bổng nàng lên chỉ bằngmột tay. Đây gọi là giảm đi sao? "Lúc nãy ta có nhìn thấy mờ mờ, nhưng đã quá muộn, ta xin lỗi." "Nàng lại gần ta hơn đi, để ta tiện nhắc nàng." Giọng điệu của hắn yếu ớt, nhưng hắn lại tự ý kéo nàngđến gần mình hơn. Cơ thể nàng ấm áp nhưng người hắn lại tỏa ra hơi lạnh của thuốc, sự khác biệt rõràng đến mức Khương Nhiêu cảm thấy xấu hổ khi ở gần hắn khiến nàng muốn lùi lại. Nhưng khi nàngnghe thấy một số tiếng động trong rừng, nàng đột nhiên áp sát vào cánh tay hắn. Đó là tiếng ếch kêu. Nàng sợ nhất con vật có lớp da ướt và không có lông này. Chỉ cần nghĩ đến nó cũng khiến nàng rùng mình. Lúc nàng dựa sát vào, cơ thể Dung Đình hơi cứng đờ. Khương Nhiêu ở gần hắn nên nàng tất nhiêncảm nhận được, do dự không biết có nên buông tay không. Nhưng tiếng ếch không ngừng, nàng khôngnhững không buông tay mà còn nắm chặt hơn vì lo lắng. "Ta sợ chàng bị ngã." Giọng điệu của nàng nghiêm túc nhưng những ngón tay đang nắm lấy cánh tayhắn lại hơi run. Dung Đình cúi xuống nhìn bóng dáng nàng đến gần, trong bóng đêm, ngay cả nụ cười trong mắt cũngkhông giấu được, hắn giúp nàng nói dối: "Ta cũng sợ." Khương Nhiêu sợ nhưng nàng vẫn dùng cành cây nhỏ để dò đường, bước từng bước nhỏ về phía trước. Họ dần đến giữa rừng cây, nơi này cây cối thưa thớt. Ở đây bị những cây cao lớn rậm rạp che mất ánhtrăng nên tầm nhìn rộng và sáng hơn nhiều.12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-146.1107364/9
Ở đây có một cái hồ nhỏ. "Đến rồi." Dung Đình nói. Khương Nhiêu nhìn đom đóm bay trên mặt hồ, trầm trồ thốt lên. Những con đom đóm rực rỡ như những ngôi sao từ trên trời rơi xuống, ánh sáng phát ra từ cơ thể nhỏbé của chúng phản chiếu vào trong mắt nàng, khiến đôi mắt nàng lấp lánh rực rỡ, nàng dần buông tayra. Nếu nàng có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy mỗi đêm, nàng sẵn sàng thức trắng mấy đêm. Vẻ mặt ngạc nhiên và vui sướng của nàng rơi vào mắt Dung Đình, hắn khẽ cười: "Nàng có thíchkhông?" Khương Nhiêu gật đầu, nhưng nàng nhìn vào mặt hồ phẳng lặng như gương, dù nàng có thích đến đâucũng không dám tiến lên. Tiếng ếch ồn ào trong hồ khiến nàng sợ hãi. Tại sao đã vào mùa thu rồi mà vẫn còn nhiều ếch như vậy? Hắn đăm chiêu nhìn nàng, nói: "Không tiến lên cũng tốt." "Trong hồ có ếch và rắn." Hắn khéo léo hỏi lý do nàng không dám tiến lên. Khương Nhiêu nghe vậy, cơ thể căng cứng, lúc nãy nàng còn nghĩ giá như nàng nhìn thấy đom đómmỗi đêm thì thật tuyệt, nhưng bây giờ nàng chỉ muốn quay về lều. 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-146.1107365/9
Dung Đình chú ý đến phản ứng của nàng, đôi mắt dài hơi nheo lại, trông rất gian xảo, hắn giả vờnghiêm túc nhắc nhở: "Nàng để ý chân mình, kẻo có con gì bò lên mà không biết." Nàng cúi xuống nhìn chân mình và xung quanh, không thấy có gì đáng sợ, rồi lại nhìn hồ nước trongrừng. Chỗ đó phản chiếu ánh sao, lấp lánh sóng nước, khiến người ta nhìn một lần khó thể quên được. Khương Nhiêu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, không khác gì những ngôi sao trên bầu trời KimLăng, nhưng vì xung quanh không có người, chỉ có cây cối nên trông sáng hơn nhiều. Phong cảnh ở đây quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức yên bình. Bên hồ có một bãi cát không có cây cối mọc,dù cây cối cao lớn nhưng bầu trời đêm đầy sao trên đầu còn rộng lớn và sâu thẳm hơn, khiến người tacó cảm giác như có thể chạm vào. Nàng nhìn đến say mê, không nhịn được bước lên một bước, nàng bỗng cảm thấy chân mình nặng nề. Cảm giác nặng nề này khiến da đầu Khương Nhiêu lập tức căng lên. Nàng luống cuống nhấc váy nhảy lên. Khi cảm giác nặng nề trên bàn chân biến mất, nàng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác căng thẳng,nàng luôn cảm thấy có thứ đó gì sẽ nhảy lên tiếp, nàng vừa la hét vừa nhảy loạn xạ, cuối cùng nhảy lênôm cổ người bên cạnh. Nàng ôm cổ Dung Đình, sợ đến mức chân tay mềm nhũn không thể nhảy lên cao được, hai chân khôngthể vòng qua đầu gối hắn, chỉ có thể yếu ớt vòng quanh bắp chân hắn. Nhưng cảm giác an toàn khichân rời khỏi mặt đất khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, cuối cùng nàng cũngxua tan được nỗi sợ hãi khiến mình nổi da gà. "Nàng sợ đến vậy à?" Giọng điệu của hắn mang theo ý cười thoải mái và dễ chịu, nghe kỹ còn có sựtinh nghịch trẻ con. Hắn dùng sức nâng người nàng lên, để hai chân vốn vòng quanh bắp chân hắn thìgiờ đây quấn quanh tới eo hắn, tay hắn tiếp tục đặt lên lưng nàng nhẹ nhàng vuốt ve như đang an ủi. Khương Nhiêu lơ lửng ở đó, không dám buông tay, cũng không dám nhìn xuống xem thứ nhảy lênchân mình đã đi chưa. Vành tai nàng đỏ bừng, ngực phập phồng như vừa chạy một quãng đường dài,thở hổn hển không thể bình tĩnh.12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-146.1107366/9
Ánh trăng như nước đổ xuống như một tấm lụa bạc, bao phủ bãi cát bên hồ. Trên bãi cát, ngoài đôi ủng màu xám của Dung Đình hơi chìm vào trong cát và bóng hai người hòa vàonhau thì không còn gì khác nữa. Khương Nhiêu nhắm mắt lại không dám nhìn, Dung Đình lặng lẽ dịch chân, đá văng cục đất như hìnhbánh to bằng nắm tay hài tử trên mặt đất. Đôi mắt cười của hắn rạng rỡ và đầy tình cảm, giọng nói trầm của hắn vang lên bên tai nàng, hơi thởnóng hổi phả vào tai nàng khiến tai nàng hơi tê. Khi hắn cử động, nàng tưởng hắn sẽ thả nàng xuống,lo lắng khẽ kêu lên, rụt rè nói: "Chàng để ta ôm một lúc đi." Nàng nói nghiêm túc và có lý lẽ, giống như cách hắn nói chuyện với nàng vào ban ngày: "Dù sao thìchàng cũng là phu quân tương lai của ta." Nàng ôm chặt cổ hắn, quyết không buông tay, đầu rúc vào vai hắn còn nhút nhát hơn cả con rùa rụtđầu, nhưng giọng điệu lại mang theo sự tự tin không cho phép ai từ chối, một sự tự tin giả tạo. Ban ngày hắn đã hôn nàng, nàng làm như vậy thì có là gì đâu. Môi nàng chu ra, càng nghĩ càng thấy sự tự tin giả tạo đó càng lớn, bàn tay quấn quanh cổ hắn càngsiết chặt. Dung Đình đứng thẳng như một cái cây, đứng vững vàng trên bãi cát, hai tay ôm lưng nàng, trong hơithở cũng mang theo ý cười. Hắn không nhịn được buông một tay ra véo vành tai đỏ bừng của nàng, thật tốt khi chỉ có hắn mới nhìnthấy nàng như thế này, hắn khẽ cười nói "phải". Học nhanh lắm. 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-146.1107367/9
Thật đáng yêu. Cảm giác sợ hãi đến nhanh mà đi chậm, phải một lúc lâu sau, Khương Nhiêu cuối cùng cũng có canđảm nhìn xuống đất. Nàng liếc nhìn mặt đất, không có ếch nhái, không có rắn, chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu lên bãi cátmịn và những dấu chân to nhỏ, ngoài ra chẳng có gì khác. Điều này lập tức khiến sự hoảng loạn lúcnãy của nàng giống như thần hồn nát thần tính, mặt Khương Nhiêu đỏ bừng, nàng nhón chân nghiêngđầu nhìn phía mặt giày thêu của mình, muốn xem có phải do nàng quá căng thẳng nên mới nhìn nhầmkhông. Có một lớp đất dính trên đôi giày thêu, trông giống như vừa một con cóc đã nhảy lên chân nàng. Không ngờ là thực sự có thứ gì đó nhảy lên. Khương Nhiêu rùng mình, vội vàng nâng chân lên, quấn chặt hơn. Một giọng nói trầm vang lên bên tai nàng: "Niên Niên." Giọng hắn nghe khàn khàn và kiềm chế: "Nàng đừng cử động." Nàng không nặng, ôm nàng rất dễ dàng, thậm chí không cần dùng nhiều sức. Nhưng khi ôm nàng mà không nghĩ đến chuyện khác thì không dễ chút nào. Khương Nhiêu yên tĩnh. Nàng không còn bối rối như lúc mới nhảy lên, mặc dù nàng biết vừa có một con cóc đã nhảy lên chânnàng, nhưng trên mặt đất lại chẳng có thứ gì. 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-146.1107368/9
12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-146.1107369/9