Chiết Khương

Chương 145

Thời gian một hai ngày không đủ cho nàng tìm được bảo vệ hay tiêu cục hộ tống nào đáng tin cậy, chibằng cứ đi theo đoàn xe của Dung Đình, được binh lính hắn mang theo bảo vệ, vừa không tốn nhiềunhân lực vật lực, vừa đảm bảo được bình an của nàng, cha mẹ nàng cũng yên tâm hơn. Khương Nhiêu suy nghĩ, Dung Đình hình như thật sự coi trọng việc hôn ước với nàng, trước khi đếnđây nàng còn thấy hơi áy náy, nhưng hiện giờ nàng lại vô cùng tự tin, khí thế hùng hồn. Nàng đã tìmđược nam nhân che chở cho riêng mình, vì thế chẳng có gì phải lo lắng nữa. Huống hồ hầu hết đồ đạc mà nàng mang theo đều có thể dùng để bổ sung vào quân lương, còn khôngthì nàng cũng có thể dùng bạc để đổi lấy quân hưởng.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Dung Đình phái Hoài Thanh tìm mấy người đến kiểm tra xe ngựa Khương Nhiêu mang đến, rồi lạinhìn Khương Nhiêu vừa đi lấy bánh nướng về, hỏi: “Nàng trốn trong xe ngựa của ta bằng cách nàovậy?” Khương Nhiêu cụp mắt xuống, cố gắng bẻ miếng bánh trong tay, đáp: “Người mà chàng sắp xếp đikiểm tra từng chiếc xe ngựa nhận ra ta.” “Chàng đừng phạt hắn.” Nàng nói thêm. Dung Đình gật đầu, từ lúc gật đầu ánh xong mắt vẫn luôn dán chặt lên người nàng, trông rất ngoanngoãn. Trong mắt Khương Nhiêu, đây chính là kiểu ngoan ngoãn sau khi những gì mình làm sai đã đượcphóng đại lên gấp trăm lần. Seen 25131012/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-145.1107351/7
Nàng tạm thời không thèm tính toán nữa, bẻ một nửa chiếc bánh trong tay muốn đưa cho Dung Đình,nhưng sau khi suy nghĩ lại thì lại rút tay về, nhét miếng bánh to hơn vốn định chia cho hắn vào miệngmình. Hành động so đo này của nàng thực sự rất đáng yêu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Dung Đình cầm lấy miếng bánh, thấy ít nhất thì những người xung quanh không ai có đãi ngộ đượcnàng chia bánh này, trong mắt khẽ hiện lên ý cười. Khương Nhiêu liếc nhìn xung quanh, có những người trực tiếp ngồi bệt xuống đất ăn bánh, nàng lạikhông thể ngồi bệt được như vậy nên đành ngồi trên càng xe, ăn từng miếng bánh nhỏ, thỉnh thoảng sẽuống một ngụm nước. Mặc dù động tác chậm rãi nhưng gương mặt nàng không hề tỏ ra thái độ chánghét nào. Hoài Thanh nói không sai, đúng là Khương Nhiêu đã quen với việc ăn ngon mặc đẹp, bây giờ lại ănuống sơ sài như thế này, không những ăn không quen mà còn cảm thấy rất mới lạ. Chỉ là mười mấyngày thôi mà, cho dù có cảm thấy không ngon thì cũng phải cố mà chống đỡ cho qua ngày. Minh Thược đi tới từ chiếc xe ngựa của Khương gia đậu ở đằng xa, thấy Khương Nhiêu đang ngồi trêncàng xe ăn loại bánh cứng như vậy, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên thương xót. Trước khi đi, Minh Thược muốn mang theo một ít đồ ăn mà Khương Nhiêu thích để dùng làm lươngkhô đi đường, thậm chí còn định cho đầu bếp đã quen thuộc với khẩu vị của Khương Nhiêu ở trongphủ đi theo. Mang theo đầu bếp đó đi cùng để nấu cơm cho cô nương, lão gia chắc chắn sẽ đồng ý. Thếnhưng Khương Nhiêu lại không bằng lòng, nói rằng nếu chỉ có một đầu bếp, nấu ăn cho vài người thìcòn có thể, nhưng nếu nấu cho cả một đoàn xe thì sợ không đủ sức lực. Nếu đã không thể để cả đoànxe ăn những món giống như nàng ăn, vậy thì để nàng ăn những món giống như họ là được rồi. Khương Nhiêu nhìn ánh mắt thương xót của Minh Thược, biết nàng ấy muốn nói gì, sợ nàng ấy nhắcđến chuyện đó, bèn dùng ánh mắt ra hiệu cho Minh Thược im lặng. Minh Thược bất đắc dĩ không nhắc đến chuyện ăn uống nữa, chỉ hỏi Khương Nhiêu: “Cô nương, ngườicũng đã gặp được Cửu Điện hạ rồi, lát nữa có nên quay lại xe ngựa của chúng ta không ạ?”12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-145.1107352/7
Nàng liếc nhìn Dung Đình, không biết tại sao nhưng nàng luôn cảm thấy bất an khi không có mình bêncạnh chăm sóc hắn. Dung Đình nãy giờ vẫn yên lặng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Khương Nhiêu bấy giờ mới hơi ngướcmắt lên. Khương Nhiêu gật đầu, Minh Thược nhìn dáng vẻ nàng đang ăn, đột nhiên chau mày, dí sát lại gần mặtKhương Nhiêu xem xét kỹ càng: “Cô nương, sao môi của người… lại hơi sưng vậy ạ?” Khương Nhiêu suýt chút nữa thì mắc nghẹn, ho khan mấy tiếng, dùng miếng bánh che miệng, khókhăn đáp: “Do lạ nước lạ cái thôi!” “Có nghiêm trọng lắm không?” Dung Đình là người hỏi câu này, nàng nghe xong cảm thấy hơi khó chịu, chột dạ liếc nhìn nam nhânngày càng tiến sát lại gần nàng mà hỏi. Hắn đâu phải không biết chuyện ‘lạ nước lạ cái’ là như thế nào. Rõ ràng đã biết mười mươi rồi mà còn cố tình hỏi, tội càng nặng thêm một bậc. Nàng bắt đầu muốn đòi lại miếng bánh trong tay hắn. Minh Thược ‘à’ lên một tiếng: “Vậy có cần phải quay về không ạ?” “Không nghiêm trọng đến thế đâu, nghỉ ngơi một lát là được rồi.” Khương Nhiêu lắc đầu. Nàng giữ lại cho mình một miếng bánh nhỏ hơn, nhưng nàng cũng không muốn ăn lắm nên bẻ mộtmiếng ở bên phần chưa ăn tới, đưa cho Minh Thược: “Ngươi có còn đói không?” 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-145.1107353/7
“Nô tỳ đã ăn no rồi nên vẫn chưa thèm ăn lắm đâu ạ.” Minh Thược lắc đầu. Sắc mặt Dung Đình tối hẳn đi, hắn lặng lẽ nhìn Khương Nhiêu, với lấy miếng bánh nhỏ trong tay nàng:“Ta muốn.” Minh Thược ngồi bên cạnh Khương Nhiêu, muốn đưa nước cho Khương Nhiêu, Dung Đình ở bên kianhìn thấy, đợi đến lúc Minh Thược muốn đưa nước cho Khương Nhiêu lần nữa thì động tác của hắn lạinhanh hơn Minh Thược. Một lần thì không sao, nhưng hai lần, rồi ba lần cũng vẫn như vậy. Túi nước trong tay Minh Thược đếncuối cùng vẫn chẳng vơi đi được chút nàng, không nhịn được nữa mà liếc nhìn Dung Đình từ nãy giờcứ tranh giành với nàng ấy. Minh Thược mơ hồ cảm thấy tính cách của Dung Đình… cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy. Rõ ràng là một chủ tử, cướp bánh của Minh Thược đã đành, đằng này lại còn cướp luôn cả công việccủa một nha hoàn? Khương Nhiêu thậm chí còn không để ý tới cơn sóng ngầm dâng tới tận trước mũi, nàng đã quyếtkhông để bản thân trở thành gánh nặng nên thỉnh thoảng lại nhìn sang mấy người lính bên cạnh, thấyhọ ăn uống nhanh nhẹn, nàng cũng cố nhét thêm hai miếng bánh vào miệng. Nàng không muốn mọingười vì mình mà trì hoãn hành trình quá lâu, vội vàng ăn cho xong bữa, nhận lấy túi nước mà DungĐình đưa cho, uống nốt ngụm nước thì nghe thấy Minh Thược hỏi: “Cô nương, chúng ta đi nhé ạ?” Khương Nhiêu gật đầu, đặt túi nước xuống, đang định rời đi thì tay áo như vướng phải thứ gì đó. Nàngtưởng là mắc phải dằm gỗ, sợ tay áo bị rách nên không dám dùng sức giật ra, cụp mắt xuống nhìn thìphát hiện ra tay của Dung Đình đã bám vào từ lúc nào. Ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, dính chặt lấy lớp vải ở góc tay áo nàng. Nhìn là thấy rõ hắn không muốn nàng rời đi. Khương Nhiêu nhìn Dung Đình chờ hắn mở miệng, đến khi hắn cất tiếng thì lời lẽ lại làm người khácphải giật mình: “Ta sẽ không làm những chuyện khiến nàng phải tức giận giống như vừa rồi ở trong xengựa đâu.”12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-145.1107354/7
Mặt Khương Nhiêu lập tức lại đỏ bừng, vội vàng làm động tác che miệng. “Chuyện gì vậy ạ?” Minh Thược vểnh tai lên hóng hớt. Khương Nhiêu run rẩy, ấp a ấp úng nói với Minh Thược: “Chỉ là chuyện bất đồng quan điểm với nhauthôi, Minh Thược ngươi quay về trước đi, ta có chút chuyện muốn bàn luận với chàng ấy thêm mộtchút.” Dù sao thì hai người họ cũng đã định hôn ước với nhau, bất đồng một chút cũng không phải chuyện gìto tát, Minh Thược cũng không can thiệp quá nhiều, Khương Nhiêu bảo nàng ấy quay về nên nàng ấyrời đi ngay. Chờ Minh Thược đi khỏi rồi, sắc mặt Dung Đình mới hơi dịu đi. Khương Nhiêu lên xe ngựa, nhìn bộ dạng vô tội của Dung Đình, không khỏi giậm chân lo lắng:“Chàng không được nói cho người khác biết.” Người bị mắng cúi đầu, trong ánh mắt chẳng có ý muốn an phận chút nào, trái lại còn lộ ra chút xảoquyệt ẩn giấu sau hàng lông mi. “Ừm.” Hắn gật đầu đồng ý. Buổi tối, đoàn xe tạm dừng ở ngoại ô. Bầu trời đầy sao, lều của Khương Nhiêu được đặt cạnh lều của Dung Đình. Minh Thược đốt hương liệu đuổi muỗi, sau khi đốt xong thì ra ngoài, thay phiên nhau canh gác cùngvới hai nha hoàn khác. Đường đi gập ghềnh nên người cũng hơi mệt mỏi, nhưng Khương Nhiêu vì lạ giường, lạ môi trườngmới, cho nên dù mệt đến rã rời tay chân, nàng lại không thể nào ngủ được.12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-145.1107355/7
Đang nhắm chặt mắt thì nàng lại bị ánh sáng làm chói mắt. Đôi mắt đột nhiên mở ra nên không nhìn thấy rõ mọi thứ, chỉ mờ mờ ảo ảo nhìn thấy một bóng ngườiđang cầm đèn. Khương Nhiêu mơ hồ dụi mắt, không đợi thích nghi hoàn toàn với ánh sáng trong lềuđã lần lượt cất tiếng gọi tên Minh Thược, Dụ Nhi, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa ngốc nghếch lại rấtđáng yêu. Nàng chớp mắt vài cái, tầm nhìn rõ ràng hơn, khi ấy mới nhận ra người vừa vào trong lều làmột nam nhân. Khương Nhiêu lại chẳng hề la hét hay hoảng loạn, bởi vì nam nhân này trên danh nghĩa chính là namnhân của nàng. Nàng dụi mắt ngồi dậy: “Sao chàng lại sang đây?” Rồi Khương Nhiêu lại nhìn ra bên ngoài lều, thấy không có bóng dáng người nào đứng canh cả, nàngthấy kỳ lạ bèn hỏi: “Sao không thấy nha hoàn của ta đâu nhỉ? Bọn họ đi đâu cả rồi?” “Nơi này toàn là nam nhân, mấy người họ dễ gây sự chú ý quá, ta cho bọn họ về lều nghỉ ngơi, bố tríngười khác canh gác rồi. Còn nàng thì để ta canh gác là được.” Hắn mỉm cười tranh công, không biết là do nụ cười của hắn quá đẹp hay sao mà lần đầu tiên nàngkhông kiềm chế được bản thân mà cứ nhìn chằm chằm vào môi hắn, thay vì nhìn vào mắt đối phươngnhư bình thường. Đó cũng là lần đầu tiên nàng phát hiện ra chiếc răng nanh bên trái của hắn rất nhọn. Khương Nhiêu chợt nhớ đến những chuyện xảy ra lúc ban ngày, trong lòng đột nhiên có cảm giác nguyhiểm, vội vàng kéo chăn lên ngang người, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Nhưng tiếng thở lại không lừa được người ta. Những ngón tay mát lạnh của hắn chạm vào vầng trán lộ ra của nàng, lạnh đến mức nàng phải mở mắtra, vốn định cằn nhằn hỏi một câu ‘chàng làm gì thế’, chưa kịp mở miệng thì hắn đã lên tiếng trước. Dáng người cao lớn của hắn nửa ghé sát vào người nàng, đặt chiếc đèn lồng sang một bên, nghiêngmặt, nhìn nàng đầy đáng thương, đằng sau dường như xuất hiện một cái đuôi đang vẫy vẫy, giọng nói12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-145.1107356/7
khàn khàn trầm thấp khi làm nũng lại càng khiến người khác khó lòng mà từ chối: “Hình như… takhông ngủ được.” 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-145.1107357/7