Chiết Khương

Chương 144

Người đánh xe đến bẩm báo cho Dung Đình biết rằng xe ngựa sắp đi qua cổng thành của trấn LộcNham. Đi qua cổng thành này là coi như đã hoàn toàn rời khỏi Kim Lăng. Khương Nhiêu lặng lẽ vểnh tai lên lắng nghe tiếng động bên ngoài, khuôn mặt vẫn đỏ bừng như cũ.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Bình thường mỗi khi gặp vấn đề khó xử nàng hay có thói quen cắn môi, nhưng lúc này đây thì chỉ cóthể cau mày, không dám động chạm gì đến cánh môi. Dù không chạm vào nàng cũng biết môi mình đã sưng lên rồi. Không biết người ở bên ngoài vừa rồi có nghe thấy tiếng động ở trong này hay không. Nếu như thật sự có người khác nghe thấy được… Vậy thì Khương Nhiêu thực sự hận không thể tự đàohố chôn mình. Trước khi tự chôn chính mình, nàng còn phải kéo theo Dung Đình làm đệm lưng cho nàng nữa, ai bảohắn khiến nàng phải ra nông nỗi này! Mãi cho đến khi nghe thấy người đánh xe bên ngoài chỉ nói những câu chuyện nghiêm túc với DungĐình, hơi thở của nàng mới ổn định trở lại. Khi Dung Đình bước vào, nhìn thấy nàng, hắn không khỏinhếch môi. Seen 25131012/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-144.1107341/6
Tiểu cô nương cuộn tròn ngồi ở đó giống như một con thỏ trốn ở trong hang, ánh mắt cảnh giác nhìnhắn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Vừa rồi chúng ta mới đi qua trấn Lộc Nham, cách Kinh thành hai mươi dặm.” Hắn nói: “Cho dù chúng ta có ra roi thúc ngựa, đi suốt ngày suốt đêm không nghỉ, ít nhất cũng phảimất mười ngày mới tới được Hoài Châu, Sở Châu thì sớm hơn một chút, nhưng cũng phải mất đếnchín ngày.” Nhìn biểu cảm lúc đang bàn công chuyện của Dung Đình, Khương Nhiêu suýt chút nữa đã bị hắn dẫndắt theo, thế nhưng nhìn cánh môi ẩm ướt của hắn, nàng chợt nhớ đến những cảnh tượng vừa rồi,khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ bừng, phàn nàn: “Chàng… Chàng không để ý đến phép tắc gì cả.” “Chúng ta còn chưa thành hôn, sao có thể…” Da mặt nàng lúc này lại hơi mỏng, sắc mặt đỏ ửng vẫn chưa hề biến mất. Dung Đình nửa khuỵu gối ngồi xuống trước mặt nàng, ánh mắt dừng lại ở đôi môi sưng tấy của nàng,âm thầm trở nên sâu thẳm. Nhìn thấy cảnh tượng này, tiếng chuông cảnh giác của Khương Nhiêu vang lên, nàng lập tức cúi gằmmặt xuống, vùi nửa khuôn mặt vào cổ áo choàng, chỉ hé lộ mỗi đôi mắt long lanh nhìn hắn. Hắn nhìn thấy nàng đang cố né tránh liền tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn nàng, vừa dịu dàng vừa ngoanngoãn, trưng ra gương mặt ngây thơ vô hại nói: “Là nàng trốn trong xe ngựa của ta trước mà.” Lần đầu tiên Khương Nhiêu cảm thấy mình giống như một con mèo bị giẫm trúng đuôi, lông bắt đầuxù hết cả lên. Đây là đang trách nàng tự mình dâng mình đến cửa đấy hả?12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-144.1107342/6
Nàng xấu hổ liếc nhìn hắn một cái rồi tiếp tục quấn chặt mình trong lớp áo choàng. Hắn cúi đầu cau mày, trông còn tủi thân hơn cả nàng: “Nếu như thật sự để ý đến phép tắc, nàng khôngnên tới đây mới phải.” Ý là ‘rõ ràng là nàng trêu chọc ta trước’. Khương Nhiêu cứng họng. Nàng cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Dung Đình, hễ nhìn thấy gương mặt này của hắn,nàng lại không tự chủ được mà mềm lòng. Rõ ràng khi đứng thẳng hắn cao hơn nàng rất nhiều, thếnhưng hắn lại luôn thích quỳ gối xuống ngang tầm với nàng mà nhìn vào mắt nàng, đến cả con chótrắng nhỏ nuôi ở trong sân nhà tổ phụ cũng không hồn nhiên và trẻ con như hắn. Đúng là một tai hoạ mà. Nàng mở miệng muốn biện minh cho chính mình, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được chữ nào, đànhngậm ngùi im lặng cúi đầu. Đúng là nàng mới là người không coi trọng phép tắc trước. Vốn dĩ Khương Nhiêu còn định hỏi xem có phải hắn thực sự nhớ được những chuyện đã xảy ra sau hailần uống rượu say trước đó hay không, suy nghĩ một hồi, nàng quyết định không tự đào hố chôn mìnhnữa. Nếu như hỏi, mặc dù có thể tính toán món nợ mà hắn từng coi nhẹ nàng, nhưng lần mà nàng coi nhẹhắn thì lại không nói lại được, ngược lại còn khiến hình tượng không tôn trọng phép tắc của nàng trởnên nghiêm trọng hơn. Khương Nhiêu vẫn trốn trong áo choàng, không chịu ngước mắt lên nhìn, giọng nói trầm hẳn xuống,tiếng nghe rất nhỏ: “Sao chàng lại hôn ta?” 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-144.1107343/6
Ánh mắt Dung Đình tối sầm lại. Hắn nhìn nét mặt của cô, chậm rãi thăm dò: “Sau này nàng sẽ là thê tử của ta.” Hắn đang thăm dò ranh giới cuối cùng của nàng. Muốn xem thử nàng có thể chịu đựng trước hắn đến tận lúc nào. Khương Nhiêu suy nghĩ về lời hắn nói, mặc dù hắn có dung mạo vô cùng khôi ngô tuấn tú, ngữ khí lạinho nhã lịch sự, nhưng hễ cứ liên tưởng tới những hành động vừa rồi của hắn, nàng lại cảm thấy trongngười hắn ẩn giấu một con người lưu manh không thích nói đạo lý. Sau này nàng sẽ là thê tử của hắn. Nhưng hôn ước… Khương Nhiêu vẫn luôn cho rằng hôn ước chỉ là chuyện trên danh nghĩa. Nàng còn muốn đợi đến ngày Hoàng hậu rớt đài, không ai có thể uy hiếp hắn được nữa, khi đó nàng cóthể phất áo rời đi, tiếp tục du ngoạn năm châu bốn bể. Khương Nhiêu lớn lên trong sự phiêu bạt, nàng thèm muốn cảm giác tươi mới khi được ngao du từ nơinày đến nơi khác, khao khát cảnh sắc núi sông Đại Chiêu. Người khác nếu phải rời khỏi quê hương cóthể sẽ cảm thấy sợ hãi, thế nhưng nàng lại luôn có cảm giác mới lạ. Trước khi định hôn ước nàng đã từng hỏi hắn, có thể viết trước cho nàng một lá thư hoà ly hay không,nếu như hắn đồng ý, nàng mới dám lôi hôn sự của mình ra làm quân bài đối phó với Hoàng hậu màkhông cần phải lo nghĩ gì. Khi đó rõ ràng Dung Đình đã nhanh chóng đồng ý, thậm chí thư hoà ly còn đến chỗ nàng sớm hơn cảviệc ban hôn, lúc ấy nàng còn tưởng hắn đã hiểu nàng muốn gì. Thế nhưng nghe những lời Dung Đình vừa nói… 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-144.1107344/6
Hắn không hiểu sao? Hay hắn nghĩ chỉ cần thành thân, hai người họ sẽ trở thành phu thê thật sự? Khương Nhiêu muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lời đến miệng rồi lại không có cách nào để nói ra. Cứ mơ hồ như vừa rồi, hình như cũng không phải là không có gì tốt. Nàng nghĩ đến hơi ấm trong vòng tay của hắn vừa rồi, rõ ràng trên người hắn mang theo mùi thuốc mátlạnh, nhưng cũng lại rất dễ chịu. Gương mặt nàng càng lúc càng đỏ, đầu càng ngày càng vùi sâu vào trong áo choàng, ánh mắt nàng vừamới dịu đi một chút đã bị người mặc áo choàng trước mặt ôm vào lòng, qua lớp áo choàng hôn nàngthêm hai cái, còn nháy mắt với nàng, động tác rất táo bạo nhưng ánh mắt lại rất trong sáng và ngây thơ. Trong lòng Khương Nhiêu thầm cảm thán thật đáng sợ. Khiến nàng cảm thấy hắn có cả gương mặt đẹp đẽ lẫn tính cách đáng tin cậy. Mập mờ thì mập mờ, nàng không muốn suy nghĩ quá nhiều về nó, cứ để thuận theo hắn đi vậy. Giữa trưa nắng chói chang, đoàn xe dừng lại ở một thị trấn nhỏ. Hoài Thanh đi tới gõ cửa xe ngựa: “Điện hạ, đã tới trấn Lạc Đàm rồi ạ.” Khương Nhiêu vén rèm ra ngoài, nút áo choàng được buộc chặt, nửa khuôn mặt vẫn vùi trong mũ áochoàng, sợ người khác nhìn ra được những gì nàng vừa trải qua. Hoài Thanh nhìn thấy Khương Nhiêu, hai mắt trợn tròn lên như nhìn thấy ma giữa ban ngày, cứng đờnhư khúc gỗ tại chỗ: “Tứ… Tứ cô nương?” Dung Đình bấy giờ mới vén rèm xe bước xuống xe ngựa, thản nhiên nói: “Kinh ngạc cái gì?”12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-144.1107345/6
Sau khi xuống xe, hắn nắm lấy tay áo Khương Nhiêu: “Nàng ấy đi cùng chúng ta, bao giờ đến Sở Châuthì sẽ xuống.” Sở Châu? Hoài Thanh suy nghĩ, Sở Châu cách Hoài Châu cũng chẳng đáng bao xa, đi cùng một đoạnđường xa như vậy đúng là không bình thường chút nào. Hắn ta nhìn Khương Nhiêu, ánh mắt mơ hồ không khỏi mang theo sự ngưỡng mộ, nhưng rồi lại nhanhchóng chau mày, lộ vẻ bối rối: “Vốn là định đi nhanh một chút, lúc nào nghỉ chỉ cần ngồi xuống đất ănchút bánh uống chút trà là có thể đi tiếp. Nhưng cô nương đã quen với việc ăn ngon mặc đẹp, có cầnphải đưa cô nương vào trong trấn, tìm một quán ăn nào đó ăn đồ ngon không ạ? Mấy thứ lương khônước lạnh của chúng ta sợ cô nương ăn uống không quen.” “Không cần đâu.” Khương Nhiêu nhanh chóng lắc đầu, Hoài Châu vẫn đang trong tình thế nước sôilửa bỏng, chậm một ngày cũng có thể xảy ra chuyện tồi tệ hơn: “Ta tới đây không phải để làm gánhnặng.” Dáng người nàng nhỏ nhắn, gương mặt trắng nõn, mềm mại và sạch sẽ. Mặc dù y phục của nàng bâygiờ không được lộng lẫy như lúc ở Kim Lăng, nhưng so với những tên lính da ngăm đen, râu ria xồmxoàm, đầy bụi bặm ở phía sau, trông nàng không khác gì một bông hoa yêu kiểu chưa từng dính bụitrần, chưa từng nếm vị đắng, vì thế lời nói của nàng rõ ràng là không có tí thuyết phục nào. Khương Nhiêu thấy vẻ mặt lo lắng của Hoài Thanh nhìn mình, vội vàng chứng minh: “Ta cũng mangtheo lương khô mà.” Nàng quay đầu lại nhìn, phóng tầm mắt ra xa cách khoảng chừng hai mẫu ruộng, chỉ vào một đoàn xengựa đang dừng lại ở đó: “Đó là xe ngựa của nhà ta, có mấy nha hoàn thị vệ đi cùng, ngoài những thứđồ dùng cá nhân, ta còn mang theo một ít lương thảo và thảo dược, có thể sẽ cần dùng tới.” Khương Nhiêu bắt buộc phải theo kịp đoàn xe của Dung Đình cũng bởi vì nàng thật sự mang theo quánhiều đồ. Đường đến Sở Châu rất xa, mang nhiều đồ như vậy không khác gì trở thành một miếng mồingon, bọn trộm cướp tài sản nhất định có thể đánh hơi được mùi thơm mà mò tới.12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-144.1107346/6