Giọng hắn trầm như tiếng dây đàn. Khương Nhiêu lại khiếp sợ trước ý nghĩa của hai từ bài vị này, tầm mắt nàng lập tức bị nước mắt làmmờ đi, có một màn sương mù che kín đôi mắt. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn hắn, hàng mi ướtđẫm, đôi mắt hạnh trong suốt ngập nước làm người ta thương xót. Dung Đình chậm rãi thả lỏng tay. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hắn thật sự muốn mặc kệ tâm nguyện của nàng mà giam giữ nàng lại, nhốt ở một nơi chỉ có mình hắnbiết. Hắn cũng đã từng nghĩ đến mọi cách để nàng mãi mãi không gặp được người nào khác, chỉ nhìnmỗi hắn. Nhưng mà hắn sợ nàng rơi lệ. Hắn từng nghĩ nếu nàng rơi nước mắt, chắc chắn là hắn sẽ cảm thấy đau lòng nhưng lại không ngờrằng đôi mắt nàng chỉ vừa đỏ lên đã khiến mình đã luống cuồng. Hắn thu lại nanh vuốt, trong nháy mắt lại quay về dáng vẻ ôn hòa, ngón tay thon dài buông lỏng, từ từxoa vết đỏ trên cổ tay nàng. Vết chai trên đầu ngón tay hắn khiến Khương Nhiêu căn bản không thể nào mặc kệ xúc cảm khi hắnvuốt ve cổ tay mình. Động tác hắn càng dịu dàng, trái tim nàng lại càng đau nhói, giọt nước trong mắtnặng trĩu, nước mắt nàng tuôn ra như mưa, khóc nức nở, giọng cũng run run: “Ta sẽ không đi lấy ngườikhác, ta cũng không gả cho một tấm gỗ đâu.” Dung Đình khựng lại một lát, hắn đưa tay lau sạch những giọt nước mắt trên mặt nàng, lại khẽ bậtcười: “Nàng cứ yên tâm chờ ở Kim Lăng đi, ta nhất định sẽ quay về.” Seen 25131012/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-142.1107321/9
Nhưng trong đôi mắt hắn vẫn còn đọng lại cảm xúc khi nói chuyện lúc nãy, một vẻ nghiêm túc và nặngnề khiến người ta sợ hãi, hắn trầm giọng nói: “Cho dù có là một tấm gỗ thì ta cũng không bằng lòng.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Lời cam kết của hắn không những không thể khiến Khương Nhiêu yên tâm mà ngược lại còn làm tráitim nàng càng thêm bất an. Nàng nhìn giọt nước mắt mình trên đầu ngón tay hắn, chợt nhận ra lúc nàybản thân khóc quá dữ dội. Nàng cắn môi để ngăn tiếng khóc, đôi mắt sau khi khóc đỏ tươi như mắt thỏ,lại bắt lấy cổ tay hắn không để hắn tiếp tục lau nước mắt cho mình nữa, gương mặt đẫm lệ, thút thítnghẹn ngào hỏi: “Khi nào thì chàng lên đường?” “Hai ngày sau.” Giọng Dung Đình dịu lại, lại bày ra dáng vẻ khiến người ta thương xót như bìnhthường hay làm trước mặt nàng: “Nàng đến tiễn ta được không, Niên Niên?” Khương Nhiêu mím môi, nàng cúi đầu thật thấp, trông giống như gật đầu nhưng nếu là gật đầu thìđộng tác này lại quá nhẹ, trong đôi mắt nàng lóe lên chút vẻ sắc bén. … Mặt trời dần lặn, mặt trăng lên, một chút ánh nắng cuối cùng của mặt trời bị màn đêm nuốt chửng, tắtngúm như tro tàn, chìm vào trong bóng đêm. Lúc Khương Nhiêu quay lại phủ Ninh An Bá, Khương Hành Chu đang chờ nàng bên bức tường bìnhphong, bóng của ông ấy in dài dưới ánh trăng. Bước chân Khương Nhiêu chậm chạp, nàng cúi đầu, đầu óc lơ đãng, thậm chí còn không nhận ra ở bêncạnh bức tường bình phong có người. Mãi đến khi Khương Hành Chu khẽ ho một tiếng, nàng mới bấtngờ ngẩng đầu lên, giật mình kêu một tiếng “Cha”. Khương Hành Chu nhận lấy đèn lồng từ tay tiểu tư đứng phía sau, từ từ bước đến bên cạnh KhươngNhiêu, bước chân ông ấy dài nên lúc đi bên cạnh nữ nhi, một bước phải chuyển thành nửa bước. 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-142.1107322/9
Khương Nhiêu chờ ông ấy mở miệng nói chuyện với mình nhưng ông ấy không hề nói gì, chỉ đưa đènlồng chiếu sáng phần đường bên phía Khương Nhiêu. Ông ấy vẫn luôn im lặng, Khương Nhiêu cũng hơi không nhịn được: “Cha… Cha không hỏi xem saukhi rời khỏi chỗ của tiểu di, con đã đi đâu sao?” Chuyện này chắc chắn là không thể nói dối được, chi bằng nàng thú nhận trước. Khương Hành Chu ngừng lại một chút, vẫn không nói gì. Minh Thược ở sau lưng Khương Nhiêu hiểurõ mọi chuyện, không nhịn được ho khan mấy tiếng. Khương Nhiêu không biết gì, lại càng không thể nhịn được. Lúc này trong lòng nàng vô cùng bứt rứt, muốn biết phụ thân mình đang suy nghĩ cái gì nên lúc quayvề viện tử, nàng hỏi: “Con đi gặp Cửu điện hạ, cha không tức giận sao?” “Ta giận cái gì chứ?” Cuối cùng Khương Hành Chu cũng mở miệng nói chuyện, giọng điệu ung dungnhư đang nói đùa: “Ta thấy không chừng là sau này con sẽ còn làm ra những chuyện khiến ta càng tứcgiận hơn.” Khương Nhiêu ngẩn người, đôi mắt né tránh nhìn sang nơi khác. Giọng điệu Khương Hành Chu thoải mái: “Con chọc giận ta vì chuyện như thế này cũng không phảimới một hai lần, nếu lần nào cũng nổi cơn thịnh nộ thì cha con còn có thể sống được bao lâu nữa?” Ông ấy nói xong thì nhíu mày, dáng vẻ này thật sự là đang nói đùa. Khương Nhiêu hơi thả lỏng mộtchút nhưng cũng chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo. Nàng làm gì có tâm trạng mà đùa giỡn chứ? Lúc này trong lòng nàng chỉ cảm thấy lo lắng tột cùng,một cảm giác mà bản thân chưa từng trải qua. Khương Hành Chu thấy nàng ỉu xìu mãi không thể vực dậy tinh thần, ông ấy lạnh nhạt nói: “Con biếtchuyện Cửu hoàng tử bị phái đi Hoài Châu rồi à?” 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-142.1107323/9
Khương Nhiêu không lên tiếng, mí mắt vẫn còn hơi đỏ, nàng mím môi, xem như là ngầm thừa nhận. “Lúc trước ta đã tận tình khuyên bảo con rồi, nói là con gả vào hoàng gia đồng nghĩa với việc phải chịucực chịu khổ nhưng con vẫn một mực không nghe, cố chấp muốn gả cho hắn. Giờ xem đi, mới đây đãphải chịu khổ rồi à?” Khương Nhiêu cúi đầu, có lẽ đã hiểu được phụ thân không có ý trách móc nàng, cũng có thể vì tronglòng quả thật cảm thấy rất khó chịu nên cũng không để ý. Khương Hành Chu vẫn còn đang châm dầu vào lửa: “Nếu ban đầu con nghe lời cha thì sao lúc này lạiphải khổ sở đến vậy chứ?” Câu nói kia của ông ấy mang ý ghét bỏ, lại có chút kiêu căng mỉa mai, khiến người nghe không nhịnđược khó chịu. Khương Nhiêu lại càng phiền muộn, nàng giậm chân: “Cha, nếu cha muốn phạt con thìcứ phạt là được.” Sao hôm nay lại nói nhiều vậy chứ? Loại lời nói châm chọc xuất phát từ người thân nhất này khiếnngười ta cảm thấy còn đau hơn bị dao đâm. “Con chưa từng hối hận khi gả cho chàng ấy.” Có đôi khi nàng cảm thấy nàng rất giống với tiểu di của mình, không quá đặt nặng chuyện tình yêu màcàng thích nghĩ đến những gì mình muốn hơn. Nếu đã đạt được những gì mình mong muốn thì hẳn là cũng phải trả giá. Thoạt nhìn hôn sự của nàng thì là để hỗ trợ cho Dung Đình nhưng thật ra là để nàng có được vị tríthoải mái nhất. Tuy nàng nói rằng muốn tìm người mình thích để thành thân nhưng từ nhỏ đến lớnnàng đã gặp nhiều người như vậy mà vẫn chưa từng động lòng với bất kỳ ai. Thậm chí nàng còn không biết cảm giác động lòng là như thế nào. 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-142.1107324/9
“Chàng ấy phải đến Hoài Châu, kẻ sai là Hề Tướng quân dù đã dẫn binh trấn thủ nơi đó nhưng lạikhông làm gì, trì hoãn tạo nên quân phản loạn, lại che giấu không báo tình hình thiên tai, khiến dânchúng phải chịu khó khăn, người sai là Hoàng hậu muốn mượn tay Hề Tướng quân lấy mạng chàng ấy,con không sai.” Nàng mắng xong, lại nhớ ra vừa rồi còn mắng sót một người, sợ bị người khác chụp mũ là “Đại bấtkính”, nàng nhìn xung quanh thấy không có ai, mới cúi đầu xuống, nhỏ giọng thì thầm: “Còn có Hoàngthượng, ông ta còn không thèm quan tâm đến sự sống chết của nhi tử ruột mình.” Khương Hành Chu khẽ cười. Khương Nhiêu không hiểu ông ấy đang cười cái gì, thấy mình đã nói đến như vậy rồi mà dáng vẻ ôngấy vẫn cà lơ phất phơ, nàng vừa giận vừa bất lực giậm chân mấy cái: “Cha, hôm nay con rất buồn đó,cha đừng trêu chọc con nữa.” Khương Hành Chu căn bản không nghe lời nàng, khóe mắt xuất hiện rất nhiều nếp nhăn. Đầu KhươngNhiêu nhỏ, mỗi lần nàng cúi đầu, Khương Hành Chu đều phải nghiêng đầu mới có thể nhìn rõ biểucảm trên khuôn mặt nàng: “Để ta nhìn thử xem nữ nhi xinh đẹp của ta đã buồn đến mức biến thành cáigì rồi.” Khương Nhiêu lại giống như giận dỗi không thèm nói chuyện với ông ấy nữa. Nàng vốn còn cảm thấyhơi áy náy, lại bị ông ấy quấy rầy khiến cảm xúc bực bội lấn át. Cuối cùng thì Khương Hành Chu cũng ngừng cười. “Con biết vì sao lúc nãy ta nói rằng sau này con sẽ còn giận ta nhiều hơn không?” Ông ấy dựng đèn lồng trên lan can hành lang, buông tay ra, bản thân thì lấy một cuộn da dê từ trongtay áo mở ra soi dưới ánh sáng của đèn lồng rồi gọi Khương Nhiêu sang xem. “Cách Hoài Châu hai trăm dặm có một Đào Nguyên, gần như không giao lưu buôn bán với bên ngoài,rất hiếm khi có dấu vết của người lạ. Năm con chín tuổi, chúng ta từng đi qua nơi đó. Bởi vì ta biết vẽtranh, Huyện thừa nể mặt ta nên cho chúng ta ở lại đó mấy ngày, ta uống rượu ở chỗ Huyện thừa, lại nợhắn ta một bức tranh. Bây giờ đã bảy tám năm trôi qua, Huyện thừa vẫn còn Huyện thừa, mà bức tranhta thiếu hắn ta…”12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-142.1107325/9
Ông ấy ngừng một lát, đầu cúi thấp hơi ngượng ngùng nói: “Vẫn còn nợ.” “Nhưng mà đã đến lúc trả lại.” Khương Nhiêu nhìn bản đồ da dê bên dưới ánh nến, khó hiểu hỏi: “Cha có ý gì?” “Ta hiểu suy nghĩ của con, con muốn đến Hoài Châu.” Khương Hành Chu đưa đôi mắt tinh tường nhìn nàng, Khương Nhiêu hơi sững sờ, lại né tránh ánh mắtcủa ông ấy. Nàng chưa từng nói đến việc này trước mặt bất kỳ ai… “Con đang nghĩ vì sao con chưa từng nhắc đến chuyện nàytrước mặt người khác nhưng cha lại biếtđúng không?” Khương Hành Chu lại mỉm cười: “Bởi vì ta là cha của con.” “Lần trước khi ở trong ngục, ta đã nghĩ thông suốt một vài chuyện.” Bản thân vừa muốn hài tử của mình sống vô âu vô lo, lại mượn cớ là vì muốn tốt cho chúng mà bóbuộc chúng trong những quy tắc, một mặt tạo ra những quy định cứng nhắc cho bọn nó, mặt khác cònbắt ép chúng phải hành xử cẩn trọng bên cạnh mình. Là ông ấy quá hồ đồ. “Đi đi.” Ông ấy nói: “Hãy đến Đào Nguyên đi, cách hắn gần một chút, khi nào đến lúc thì cùng quayvề với hắn.” Đôi mắt Khương Nhiêu lại ngấn lệ. 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-142.1107326/9
“Đừng khóc, không phải vừa rồi ta đã nói hết rồi sao? Nữ nhi ta xinh đẹp nhất Đại Chiêu, lúc khóctrông thật khó coi.” Khương Hành Chu mãi không thể làm nàng ngừng khóc, ông ấy khẽ nhíu mày, ra vẻ chê bai: “Concũng đừng cho là ta đã hi sinh cho con quá nhiều, chỉ là ta cảm thấy nếu ta không đồng ý thì con lạigiống như lần trước đi tìm Nhậm Phù Thanh xin thuốc vậy, không nói một lời đã tự mình chạy rangoài.” Đột nhiên bị tính lại nợ cũ, Khương Nhiêu vô cùng xấu hổ ngừng khóc. “Nhắc mới nhớ, nếu ta không đến tìm con thì có phải là con còn muốn lén lút ra ngoài không?”Khương Hành Chu hỏi cô. Khương Nhiêu vô thức vội vàng lắc đầu, động tác từ từ chậm dần rồi thừa nhận: “Con biết là cha chỉ locho sự an toàn của con nhưng con nghĩ rằng… Nếu con có thể cẩn thận hơn một chút thì sẽ không cóchuyện gì xảy ra.” “Con nghĩ xem, nếu con có việc gì thì người đau lòng cũng chỉ có ta và mẹ của con.” Khương HànhChu nói: “Con phải hứa với ta rằng tối đa chỉ được đến Đào Nguyên, không được đi về phía Nam thêmmột dặm nào nữa, ta sợ con bị lây nhiễm căn bệnh kia.” Khương Nhiêu khẽ gật đầu. Phụ thân nàng đồng ý là được rồi, nếu ông ấy còn không đồng ý thì trong lòng nàng sẽ cảm thấy vôcùng áy náy với phụ thân và mẫu thân. Trong lòng bớt đi một gánh nặng nhưng nàng cũng không hoàn toàn thả lỏng, cau mày nghĩ rằng hẳn làDung Đình sẽ không cho mình đi theo. Có lẽ là phải nghĩ thêm một vài cách. … 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-142.1107327/9
Hai ngày sau, trước khi đoàn xe ra khỏi thành, Dung Đình mãi vẫn không lên xe ngựa, đôi mắt sâuthẳm nhìn từ đầu đến cuối con đường được lát đá xanh. Từ giờ Mão trời trong xanh như sau cơn mưa, mãi đến khi ánh mặt trời sáng rực, hắn đợi hơn nửa thờithần vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Khương Nhiêu. Hoài Thanh thu dọn đồ đạc xong, đầu và khuôn mặt hắn ta đầy bụi bặm đi tới: “Điện hạ, mọi thứ đềuđã chuẩn bị xong xuôi, chúng ta nên lên đường thôi.” Hắn ta nhìn theo hướng Dung Đình nhìn, nghĩ thầm hẳn không thể đợi Khương Nhiêu được nữa, tronglòng cảm thấy hơi khó hiểu: “Điện hạ, có lẽ Tứ cô nương bị chuyện gì làm chậm trễ.” Dung Đình dời mắt. Ám vệ lại đến bẩm báo một lần cuối cùng, nói rằng sau khi nàng quay về từ chỗ của hắn, lại gặpKhương Hành Chu thì đã khóc rất nhiều. Nàng không đến cũng tốt, có ám vệ theo bên cạnh nàng, nàng sẽ không gặp chuyện gì. Nhưng dù đã tự khuyên nhủ mình một câu như vậy nhưng hắn vẫn khó kìm nén vẻ mất mác trên khuônmặt. Sau khi leo lên xe ngựa, hắn tựa vào thành xe lạnh lẽo nhắm mắt nghỉ ngơi. Xe ngựa lắc lư đi về phía Nam. Vừa mới ra ngoài chưa đầy một dặm, Dung Đình đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt trở nên rét lạnh. Ngoại trừ hắn, bên trong xe này còn có người khác. Hắn chuyển ám khí và dao găm trong tay áo đến đầu ngón tay, nhìn chằm chằm cấu trúc bên trongbuồng xe, lúc này mới phát hiện chiếc xe ngựa mà phủ nội vụ cho hắn này không giống như chiếctrước đây, góc sau phía bên trái có dựng một tấm ván. Hắn đưa mắt áng chừng một chút, chỗ đó cókhoảng trống vừa đủ cho một người gầy ẩn núp. Bàn tay Dung Đình sờ vào trường kiếm sau lưng,không nói thêm cái gì, mắt cũng không chớp, hắn lập tức rút kiếm ra rạch tấm ván. 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-142.1107328/9
Ánh sáng lạnh lẽo lướt qua, tấm ván gãy nát, đôi mắt hung ác của Dung Đình nhìn vào bên trong. Chỉ thấy tiểu cô nương đang cuộn người ôm đầu gối, lặng lẽ trốn trong đó. 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-142.1107329/9
Chiết Khương