Trong trà lâu. Liêu Thu Bạch ngồi đối diện Dung Đình, trông sắc mặt của y, hiển nhiên là đang kìm nén cơn giậntrong lòng: “Rõ ràng là có người còn thích hợp hơn Cửu Điện hạ, tìm ai mà không được chứ? Sao cáitên đầu trọc Hề Tử Mặc kia lại khăng khăng chỉ đích danh ngài đi chứ? Vậy mà Hoàng thượng cònđồng ý?” “Ý chỉ này của Hoàng thượng cũng thật kì lạ, cũng không hề thương nghị với quần thần mà đã lập tứcđồng ý với đề nghị của Hề Tử Mặc. Nếu nói là tình hình chiến sự phía Hoài Châu bên kia khẩn cấp,đang chờ lệnh của ông ta thì cũng không phải, còn nếu vì thánh thượng rất xem trọng Hề Tử Mặc thìlòng nghi ngờ của ông ta không hề thấp, ngay cả binh quyền cũng chia ra thành bảy phần. Ông ta vôcùng e sợ để toàn bộ rơi vào tay một người dẫn đến nuôi ong tay áo, mà binh quyền trong tay Hề TửMặc chính là phần ít nhất, như vậy xem ra thánh thượng cũng không hề coi trọng hắn ta.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Liêu Thu Bạch cau mày nói: “Đúng là kì lạ.” Ngón tay Dung Đình thong thả vuốt ve chun trà hình hoa sen bằng sứ trắng, biểu cảm hờ hững nói:“Phụ hoàng cũng không hề quan tâm đến sự sống chết của ta, ông ta chỉ muốn biết liệu Hề Tử Mặc cógây hại đến giang sơn xã tắc của ông ta hay không mà thôi. Ta vừa là nhi tử, vừa là một con cờ của ôngta.” Liêu Thu Bạch: “Hoàng thượng nghi ngờ Hề Tử Mặc sao?” Dung Đình: “Là Hề Tướng quân và người đứng phía sau hắn ta quá nóng vội nên đã để lộ sơ hở.” Liêu Thu Bạch hơi nghi hoặc. Seen 25131012/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-141.1107311/9
Dung Đình lại nói tiếp: “Hôm qua phụ hoàng triệu ta vào cung, kêu ta lần này đến Hoài Châu, ngoạitrừ dập tắt tình hình bệnh dịch và loạn lạc còn phải điều tra những quan viên nào có liên hệ với Hề TửMặc trong Kinh thành.” Liêu Thu Bạch kích động đến mức suýt chút nữa đã đứng bật dậy: “Chẳng lẽ đây chính là thời cơ màĐiện hạ chờ đợi sao?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Lần này là Chiêu Vũ Đế phái hắn đi điều tra, khác hẳn với việc hắn chủ động tố cáo. Nếu hắn chủ độngtố cáo thì trong mắt người ngoài chính là Dung Đình sau khi được Gia Hòa Hoàng hậu trăm cay nghìnđắng nuôi lớn lại cắn ngược lại bà ta một cái, cho dù cuối cùng hắn có thật sự nắm được thóp của GiaHòa Hoàng hậu, tuy cũng xem là vì quân pháp bất vị thân nhưng vẫn phải gánh tội danh bất hiếu. Nhưng nếu là Chiêu Vũ Đế tự mình hạ lệnh cho hắn đi điều tra thì mọi chuyện lại khác. Sắc mặt Dung Đình cực kì lạnh lẽo, lạnh đến mức Liêu Thu Bạch nghĩ ngay đến chuyện bây giờ HoàiChâu đã trở thành một nơi như thế nào. Hắn đi chuyến này, chưa chắc có thể còn sống trở về thì nói gì đến thời cơ? Sắc mặt y tái nhợt, hỏi: “Cửu Điện hạ nhất định phải đi chuyến này sao?” “Chắc chắn phải đi.” Dung Đình đặt chum trà xuống: “Nếu ta đi Hoài Châu thì ngươi ở lại Kinh thành,giúp ta làm những việc này.” Dung Đình giơ tay lên ra hiệu cho Ô Thước đưa một lá thư cho Liêu Thu Bạch. Liêu Thu Bạch nhậnlấy lá thư, thấy hắn đã sắp xếp chu toàn mọi việc, cuối cùng vẫn không mở miệng nói những lời khôngmay như “Lỡ ngài không về được thì phải làm thế nào đây?”. Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con. Y nhìn lướt qua chân của Dung Đình: “Ngài còn định giấu diếm cái chân bị thương này đến bao giờ?” 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-141.1107312/9
“Nếu Hề Tướng quân thật sự là vây cánh của Từ Quốc trượng thì lúc ngài đi Hoài Châu, sớm muộn gìcũng sẽ bại lộ.” Liêu Thu Bạch hơi lo lắng hỏi. “Bị lộ thì cứ để lộ thôi. Kể từ ngày mượn ngựa của ngươi, ta chưa từng nghĩ mình có thể giấu diếmđược bao lâu.” Khương Nhiêu đã biết vết thương trên chân hắn đã lành, hắn không thể mượn vết thương này để tỏ vẻđáng thương trước mặt nàng nữa. Hắn giả vờ như chân vẫn chưa lành chỉ vì để kẻ địch lơ là cảnh giác,tranh thủ chút thời gian để nghỉ ngơi mà thôi. Nhưng bây giờ những ồn ào mà hắn gây ra trong Lục bộ kia… Cho dù muốn tiếp tục giả vờ cũng vôích. Trước khi rời khỏi trà lâu, Liêu Thu Bạch nhíu mày hỏi lại một lần cuối: “Chuyến đi Hoài Châu lầnnày, Điện hạ nắm chắc mấy phần có thể quay về?” Dung Đình cũng không đưa ra một câu trả lời rõ ràng cho hắn, đôi mắt sâu hun hút đen như mực, đầyhung ác: “Hoàng hậu sẽ không dễ dàng lấy mạng ta như vậy đâu.” … Gió đêm thổi bay những chiếc lá rụng trên cây ngô đồng, sắc trời dần tối nhưng vẫn không thấy bóngdáng Khương Nhiêu quay về từ cung Thấu Tương của Vân Quý phi, Khương Tần thị liên tục nhìn rangoài cửa sổ, chau mày lo lắng hỏi: “Sao Niên Niên còn chưa quay về nữa?” Khương Hành Chu lại như đã đoán được từ sớm vậy, ông ấy vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai Khương Tầnthị rồi nói: “Ta đã biết Niên Niên đi đâu rồi, nàng cứ dùng bữa tối trước đi, không cần phải chờ conbé.” Trong lòng ông ấy hiểu rõ nữ nhi mình đã đi đâu. Dù sao cũng là hài tử do chính tay mình nuôi lớn,ông ấy hiểu rõ tình tình nàng nhất. 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-141.1107313/9
Khương Tần thị quay đầu lại nhìn khuôn mặt lạnh như tiền của trượng phu mình, hỏi: “Ý chàng làNiên Niên đã đi tìm Cửu Điện hạ rồi sao?” “Ừ.” Khương Hành Chu bắt đầu gắp thức ăn: “Trước khi con bé vào cung, ta đã căn dặn nha hoàn củacon bé rằng nếu Niên Niên biết tin Dung Đình phải đi Hoài Châu mà cảm thấy không vui thì dẫn conbé đi gặp mặt hắn.” Khương Tần thị hơi bất ngờ. Rõ ràng là mỗi khi nghe thấy chuyện nữ nhi sắp đi gặp Dung Đình, ôngấy đều sẽ nổi điên lên, sao hôm nay lại… “Nhưng mà trước khi thành thân ba tháng, nếu để chúng nó gặp riêng thì… sẽ bị người ta chỉ trích.” “Cửu Điện hạ sắp đi Hoài Châu rồi, chắc chắn là ngày thành thân phải hoãn lại.” Khương Hành Chunhướng mày nhìn Khương Tần thị, lạnh mặt nói: “Có bị người ta chỉ trích cũng không sao. Nếu kẻ nàodám chỉ trích ta sẽ bịt miệng kẻ đó lại. Mặc dù ta không thể thay đổi mệnh lệnh của thánh thượng, cũngkhông hiểu được những mưu ma quỷ chước kia nhưng vẫn có bản lĩnh đối phó với một số kẻ lắmmiệng. Nàng vẫn hay nói với ta là con cháu tự có phúc của con cháu mà.” Khương Tần thị nhìn ông ấy dùng câu bản thân hay nói để chặn miệng mình, thái độ hoàn toàn khácvới khi trước, cuối cùng vẫn nói ra sự nghi hoặc trong lòng: “Sao lần này Niên Niên đi tìm Cửu Điệnhạ mà chàng không tức giận nữa?” “Ta vẫn vừa nhìn hắn đã thấy phiền.” Khương Hành Chu không chịu thừa nhận: “Nhưng bản thân tabiết phân rõ đâu là chuyện lớn đâu là chuyện nhỏ.” Khuôn mặt Khương Hành Chu đầy vẻ lo âu: “Bây giờ ta ngăn cấm con bé, nếu sau này tiểu tử kia thậtsự xảy ra chuyện gì ở Hoài Châu thì không biết là con bé sẽ oán hận ta đến mức nào.” “Chàng đừng nói gở như vậy chứ!” Khương Tần thị nhíu chặt mày nói: “Chuyện gì muốn thành côngcũng phải trải qua gian nan vất vả, nhất định là cuối cùng thì Cửu Điện hạ cũng ổn.” “Không phải ta đang nói gở, ta chỉ là quá lo lắng mà thôi.” Khương Hành Chu xoa xoa ấn đường: “Chỉmong là không có việc gì.” … 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-141.1107314/9
Lúc trở về dinh thự, ám vệ được Dung Đình sắp xếp bên cạnh Khương Nhiêu bẩm báo với hắn vềchuyện Khương Nhiêu vào cung hôm nay, trong cung canh phòng nghiêm ngặt nên ám vệ cũng khôngbám theo nàng nữa nhưng Dung Đình vẫn đoán được lý do Khương Nhiêu vào cung. Chuyện hắn phải đi Hoài Châu, vẫn nên để nàng biết. Trong đột nhiên trở nên nặng trĩu. Lúc về đến phủ, Dung Đình dừng lại nói với người gác cổng bên ngoài: “Nếu Tứ cô nương đến thìngăn nàng ấy lại.” Lý do nàng đến tám phần là để khuyên hắn đừng đi Hoài Châu, mà hắn thì lại không thể đồng ý. Hắn chỉ muốn nàng nhớ đến sự yêu thương và cưng chiều của mình đối với nàng, lại không muốn đểnàng nhớ đến những chuyện không tốt của hắn. Lúc quay về Bội Sân viện, Dung Đình dừng lại một chút dưới hành lang, nhìn những chiếc đèn lồngdưới hiên. Chiếc đèn lồng sừng dê chiếu sáng những chậu cây thu mộc* xanh mướt đặt giữa sân, ngay cả bóngcây cũng được chiếu rọi. Hắn cúi đầu nhìn, ánh mắt phiền muộn dần trở nên bình yên. *Cây thu mộc: Loại cây từ vùng quê phía Bắc Trung Quốc. Sau khi Khương Nhiêu tìm được người đưa đèn lồng vào cung thì hắn chưa từng thay đổi chúng. Từ khi thắp đèn lên, cả viện tử đều trở nên sáng sủa và ấm áp. Bây giờ là mùa hè nên cây cảnh xanhum tươi tốt, những đóa hoa trà nở rộ trông vô cùng đẹp mắt, bầu không khí ở viện tử này không hề uám đáng sợ như bất kỳ nơi nào khác mà hắn từng sống trước đây. Sau lưng có tiếng ồn ào truyền đến. 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-141.1107315/9
“Cô nương, người đừng xông vào.” “Hôm nay Cửu Điện hạ thật sự không thể nào tiếp khách được, xin người quay lại vào hôm khác.” Dung Đình quay đầu lại. Khương Nhiêu cầm một chiếc đèn lồng đứng ở cổng thùy hoa, chỉ có một mình nàng, dáng người yêukiều nhỏ nhắn đứng bên dưới cửa thùy hoa, ánh chiều tà và ánh sáng của đèn lồng chiếu rọi, trông sắcmặt nàng hơi giận dữ, trên trán đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng lên. Hắn sải bước đi về phía nàng. Khương Nhiêu ngẩng đầu lên, dường như trong mắt nàng bị che phủ bởi một lớp hơi nước mờ ảo, nàngvội vàng chạy đến, mái tóc cũng bị cơn gió thổi xõa tung, cũng không hề hỏi chuyện hắn kêu ngườingăn cản mình mà hỏi thẳng: “Có phải chàng không đi Hoài Châu thì không được không?” Nàng muốn tìm cách để trả thù Hoàng hậu nhưng việc cấp bách trước mắt là phải ngăn hắn đi HoàiChâu đã. Dung Đình bắt đầu trầm mặc, hắn vốn định giấu chuyện này với nàng. “Phụ hoàng đã hạ chỉ rồi.” “Không phải là chàng đi thì không được sao?” Khương Nhiêu nhìn lướt qua xe lăn sau lưng hắn, rõràng là trong mắt kẻ khác, hắn chỉ là một người mãi mãi không thể đứng lên được. Tại sao còn muốnđể hắn đến một nơi xa xôi và hỗn loạn như Hoài Châu kia? Dung Đình lại rơi vào im lặng. Chuyến đi đến Hoài Châu này cũng không phải là con đường chết, chỉ là cơ hội sống sót khá ít, giốngnhư trước mặt là vực sâu, sau lưng chó sói chực chờ. 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-141.1107316/9
Bệnh dịch đang lan tràn từ người này sang người khác, Hề Tử Mặc là một con chó của Từ gia, trongtay hắn ta còn nắm giữ mấy trăm ngàn binh lính. Chính bản thân hắn cũng không biết con đường phía trước của mình sẽ nguy hiểm đến mức nào nhưnghắn cũng đã quen với một cuộc sống như vậy, ngay cả cảm giác sợ là thế nào cũng đã quên mất. Bắt đầu từ năm mấy tuổi, hắn chỉ cần đi nhầm một bước thì chính là con đường chết, nếu có thể sốngsót đến bây giờ, vậy thì hắn cũng có thể sống tiếp. Chỉ là bây giờ hắn đã có nhiều điểm yếu hơn lúc trước, hắn không sợ cái chết, chỉ sợ sau này khôngcòn được gặp lại nàng nữa. Hắn kéo Khương Nhiêu đến thư phòng, sau khi đóng cửa lại cũng không tiến vào trong mà chỉ đứngbên ngoài cửa, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: “Nếu chuyến đi này ta có thể ổn định lại tình hình dịchbệnh, lại đoạt được binh quyền từ trong tay Hề Tử Mặc thì ta sẽ không còn phải bị Hoàng hậu ràngbuộc khắp nơi như hiện giờ nữa.” Hắn biết nàng muốn cái gì, nàng xem trọng sự vinh nhục hưng suy của phủ Ninh An Bá, cũng giốngnhư hắn xem trọng việc nàng có thuộc về một mình hắn hay không vậy. “Chuyện phụ thân nàng bị hãm hại sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa.” Hắn đưa ngón tay thon dàira, sửa sang lại mái tóc rối tung của nàng. Khuôn mặt không có một chút hoảng sợ nào, hắn chậm rãichớp mắt, gương mặt kia đẹp đến mức làm lòng người say đắm, giọng nói dịu dàng quanh quẩn bêntai: “Chờ ta quay về.” Khương Nhiêu hơi hoảng hốt lo lắng nhìn hắn. Rõ ràng là nàng vẫn luôn mong đợi hắn trở thành bắpđùi vàng của mình nhưng nàng không hề cảm thấy vui vẻ một chút nào. “Nhưng có thể chàng sẽ chết.” Nàng càng thêm kinh hãi, níu chặt lấy tay áo của hắn: “Hay là chàng đinói cho Hoàng thượng đi, nói là vết thương trên chân chàng vẫn chưa lành, không thể đến một nơi xanhư vậy được.” Vành mắt nàng đỏ lên, nước mắt lưng tròng, chực chờ sắp rơi xuống: “Để một người khác đi, có đượckhông?” 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-141.1107317/9
Dung Đình thở dài một hơi. Trong nhóm người đi Hoài Châu này, hắn có thứ mà mình mong muốn nênkhông thể không đi được. “Để một người khác đi cũng chỉ là chịu chết mà thôi.” Hắn biết điểm yếu của nàng, từ tốn nói: “Tình hình bệnh dịch ở Hoài Châu bên kia, người bệnh phầnlớn là những hài tử còn bé, nếu mắc bệnh ba ngày không được chữa trị thì đã không còn cách nào cứuvãn được nữa. Hơn nữa còn có cướp và man di…” Dù gặp phải mèo hoang hay chó hoang trên đường chết trước mặt mình thì nàng cũng sẽ đau lòng,huống hồ là con người. Giọng nói và sắc mặt hắn đều trở nên lạnh lẽo: “Hài cốt rải rác khắp nơi trên đường phố, ngoại trừtiếng kêu khóc và la hét thì không còn âm thanh nào khác.” Bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay áo hắn buông ra, Dung Đình nhếch môi: “Nếu tin tức đầu tiên mà nàngnghe được là tình hình chiến loạn và dịch bệnh ở Hoài Châu thì nhất định là nàng cũng mong mỏi triềuđình nhanh chóng phái người đến đó, đúng không?” “Song nàng lại nghe được rằng ta muốn đến nơi đó trước, nên mới không muốn để ta đi.” Hắn khẽcười, ánh mắt trở nên sâu xa, vừa đau buồn vừa luyến tiếc. Hắn nhìn dáng vẻ này của nàng, lập tức biết trong lòng nàng cũng có hắn, chỉ là không biết sức nặngcủa mình trong lòng nàng có thể đến bao nhiêu. Nếu hắn thật sự không về được nữa, nàng có vì hắn màrơi lệ nhiều hơn đám chó hoang và mèo hoang bên đường kia một chút không? Nếu có thể nhiều hơn một chút thì cũng tốt. “Chuyến đi Hoài Châu là điều không thể tránh khỏi.” Dung Đình nhìn nàng giống như bị đâm vào nơiyếu hại vậy, hít vào thật sâu, tiếng hít thở nghe lại như tiếng khóc, những giọt nước mắt vẫn còn đọnglại trong đôi mắt, dường như muốn mang theo nỗi bi thương dày đặc lao ra khỏi hốc mắt. Hắn vội vàngđưa tay nâng mặt nàng lên, đầu ngón tay chai sạn đặt lên khóe mắt nàng, chậm rãi dỗ dành: “Chuyệnmà nàng lo lắng sẽ không xảy ra đâu.” 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-141.1107318/9
“Nhưng mà, nếu như…” Lồng ngực Khương Nhiêu phập phồng, giọng hơi nghẹn ngào. Dung Đình dịu dàng lau sạch giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng, khẽ tiếp lời nàng: “Không có nếu như,ta sẽ không chết.” “Cho dù ta có chết…” Hắn nhìn hốc mắt lại đỏ lên của nàng, đôi mắt hơi tối lại, ánh mắt chuyên chú hiện lên chút tàn nhẫn,bàn tay di chuyển về phía cổ tay nàng siết chặt, không khống chế được để lại một vết đỏ trên làn datrắng nõn của nàng: “Cho dù ta có chết thì nàng cũng phải thành thân với bài vị của ta. Không được,tuyệt đối không được gả cho người khác.” 12/5/24, 8:31 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-141.1107319/9
Chiết Khương