Khương Nhiêu dừng chân. Hỗ Đường cũng dừng lại theo nàng, nàng ấy phản ứng chậm hơn Khương Nhiêu, phải nhìn theo ánhmắt của Khương Nhiêu mới thấy hóa ra Dung Đình đang đợi ở dưới bậc thềm. Hỗ Đường vô thức ra hiệu cho Khương Nhiêu nhìn về phía đó: "Đó không phải là Cửu Điện hạ à?"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. "Ta qua đó một lát." Khương Nhiêu nói cùng lúc với nàng ấy. Hỗ Đường nói xong câu đó thì nàng đã bước xuống được mấy bậc thang lát đá rồi. Áo choàng thêu dần dần bay lên, nàng đi được vài bước rồi dần dần chuyển thành chạy chậm. Hỗ Đường còn chưa kịp bảo nàng "chậm một chút", bóng dáng của Khương Nhiêu đã lướt qua vài bậcthang, khiến Hỗ Đường chỉ có thể nuốt lại lời nói xuống bụng. Mỗi lần nàng bước xuống một bậc đá, vạt áo choàng khổng tước màu xanh vàng của Khương Nhiêudường như sắp chạm xuống đất, nhưng rồi lại được nhấc lên khi bước chân nàng nâng lên, không dínhmột chút bụi nào trên mặt đất. Ở bậc thang cuối cùng, nàng thậm chí còn suýt không kịp dừng chân mà lao vào vòng tay của ngườitrước mặt. Cũng may nàng dừng chân kịp, tiếng hơi thở hổn hển xen lẫn trong giọng nói: "Sao... Chànglại đến đây?" Seen 25131012/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-137.1107271/12
Chỉ cần nhìn cảnh tượng nàng chạy về phía mình, ánh mắt Dung Đình đã hơi dao động, đôi mắt hẹpdần cong lên vì không thể kìm được sự vui vẻ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Hắn cột tóc bằng ngân quan và mặc tay áo có cổ chéo thêu trúc xanh trên nền màu chàm. Nhìn hắntrông cực kỳ tao nhã, ung dung đặt tay lên tay vịn của xe lăn: “Hôm nay được nghỉ nên tới nơi nàycùng với mấy phụ tá." "Thế phụ tá mời chàng đi cùng đâu rồi?" Khương Nhiêu nhìn về phía sau Dung Đình nhưng không thấy ai khác ngoài Hoài Thanh. Dung Đình không trả lời ngay mà liếc nhìn phía sau lưng Khương Nhiêu. Hỗ Đường đang bước xuống bậc đá phía sau Khương Nhiêu. Dung Đình nhìn về phía này khiến nàng ấy dừng bước, tay vô thức khép lại thành nắm đấm. Bình thường nàng ấy sẽ chỉ vô thức nắm chặt tay khi gặp nguy hiểm. Vì ánh mắt của Dung Đình khiến Hỗ Đường cảm thấy hắn có thái độ thù địch với mình. Sự thù địch không thể giải thích được. Không hiểu sao khi hắn chớp mắt một cái, lại khiến nàng ấy cảm thấy hình như mình đã nhìn nhầm. Người dường như vừa nhìn nàng ấy với vẻ hung ác, lúc này đã chuyển ánh mắt về phía Khương Nhiêu. 12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-137.1107272/12
Hắn nhìn nàng bằng cả trái tim, như thể chưa bao giờ rời mắt. Ánh mắt hắn hơi ảm đạm, giọng nói cũng không vui: "Những đồng liêu đó... có lẽ họ đã rời đi trướcrồi." "Chàng đang tìm bọn họ à?" Khương Nhiêu hỏi. "Ừ." Khương Nhiêu nghe thấy hắn nói hơi chậm, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy đoán. "Cái miếu này cũng không coi là nhỏ. Chẳng lẽ chàng không tìm được đường về." Dung Đình thoáng nhìn ra chỗ khác, hắn gật đầu rất nhẹ, gần như không muốn thừa nhận. Khương Nhiêu hỏi Hoài Thanh: “Ngươi cũng chưa từng tới đây à?” "Mấy năm trước nô tài đã từng đến, nhưng nơi đây đã được sửa lại rồi." Hoài Thanh thấy Dung Đìnhlại giả vờ, nói dối giúp chủ tử thật sự không phải việc gì dễ dàng, lúc Hoài Thanh nói không khỏi ngậpngừng: "Cũng không biết sư phụ Tuệ Từ đang giảng kinh ở chỗ nào, khách hành hương với tăng nhântrong miếu hầu như đều đến đó rồi, nên tạm thời không tìm được người hỏi đường mà đã gặp cô nươngtrước." Lời nói của Hoài Thanh đã chứng thực sự suy đoán của Khương Nhiêu. Quả nhiên là lạc đường. Ánh mắt nàng nhìn xuống bàn tay đang nắm tay vịn xe lăn của Dung Đình. Bàn tay này từng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, từng giữ chặt mắt cá chân bị trật của nàng.12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-137.1107273/12
Nàng là người duy nhất biết vết chai trên lòng bàn tay hắn dày đến mức nào và vết sẹo sâu đến mứcnào. Đây là đôi tay đã phải chịu khổ quá nhiều, nhiều đến nỗi nàng không nỡ để hắn tự điều khiển xe lăn. Khương Nhiêu đi tới phía sau và đẩy xe lăn cho hắn. “Ta đã tới đây mấy lần rồi, hay là để ta dẫn chàng đi dạo một chút nhé." Dung Đình khẽ gật đầu. Nhưng Hỗ Đường lại không muốn như vậy. Nàng ấy cau mày và gọi to "Niên Niên" với vẻ tủi thân. "Ta còn muốn ngươi tới hiệu sách mua sách binh pháp với ta, chỉ có mình ta đi, ông chủ ở hiệu sáchnhận hối lộ của mẹ ta nên không chịu bán cho ta." Nàng ấy chỉ chậm một bước, không hẹn trước với nàng trước khi Dung Đình xuất hiện. Khương Nhiêu rơi vào tình thế khó xử trong giây lát. Dung Đình quay người lại, nhìn vẻ mặt khó xử của Khương Nhiêu thì nhẹ nhàng nói: “Nàng cứ đi vớiHỗ cô nương đi." Hắn di chuyển chiếc xe lăn để nó thoát khỏi tay Khương Nhiêu, uyển chuyển xoay về hướng Tây: “Tađến Vạn Phật đường xem trước đã." Vạn Phật đường nằm ở phía Đông.12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-137.1107274/12
Khương Nhiêu thấy hắn đi sai hướng, không khỏi e hèm một tiếng về phía bóng lưng hắn. Hắn đi không nhanh, nên nàng chỉ bước bình thường thôi đã đuổi kịp. Nàng đi vòng qua ngăn lại trướcmặt hắn, chớp chớp đôi mắt hạnh trong veo như nước: "Chàng chờ ta một lát.” Khương Nhiêu quay lại và kéo Hỗ Đường sang một bên. Hỗ Đường không hài lòng lẩm bẩm: “Dù sao hắn ta cũng là Hoàng tử, sao lại không tìm được người đểhỏi chứ?” Khương Nhiêu thì thầm với nàng ấy: "Ngươi đừng thấy chàng ấy giả vờ như không có chuyện gì,chàng ấy sĩ diện, không chịu thừa nhận mình bị lạc đường. Có lẽ trong lòng đang giận hờn nhưng cũngkhông chịu hỏi đường ai. Ta sẽ đi dạo quanh thiền viện này với chàng ấy, cũng giống như lần đầu tiênngươi muốn đi cùng ta ấy." Khương Nhiêu bày tỏ những suy nghĩ trong lòng. Khi nghĩ đến cuộc trò chuyện này trong đầu, nàng còn thấy bản thân hơi sợ. Sau khi nàng nói xong, Hỗ Đường lại hoảng. Hỗ Đường híp mắt suy nghĩ một lúc, vẻ không hài lòng trên mặt dần dần tiêu tan. Nhưng nàng ấy lại nhếch môi, chẳng mấy chốc lại cảm thấy phiền toái: "Da mặt nam nhân cũng mỏngthật.” "Chúng ta giữ thể diện cho chàng ấy đi, đừng nói quá nhiều." Khương Nhiêu ôm cánh tay Hỗ Đường. Có lẽ một cô nương có tính tình dịu dàng và vẻ ngoài ngọt ngào như Khương Nhiêu nói ra một lờicũng khiến người khác khó lòng từ chối, Hỗ Đường hoàn toàn không chống đỡ được, thái độ cũng dầnhòa hoãn, nói hai câu "Bỏ đi, bỏ đi" lại nói thêm một câu "Giữ thể diện cho ngươi".12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-137.1107275/12
Trong thế giới của Hỗ Đường luôn thẳng thắn: "Ngươi đi với Cửu Điện hạ cũng tốt. Ngươi đối xử tốtvới hắn ta thì sau này hắn ta cũng sẽ đối xử tốt với ngươi." Khương Nhiêu không nghĩ nhiều như vậy, nàng không đành lòng nhìn hắn lẻ loi chờ đợi ở đó. Bây giờhôn sự đã được xác định, nếu để mặc hắn ở đó một mình dường như càng vô lý hơn. Lúc này, Hỗ Đường vô tình nhắc đến điều gì đó với Khương Nhiêu: “Không phải hôm nay hắn tamuốn trông coi ngươi nên mới tới đây đấy chứ?" Khương Nhiêu không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu nói: “Ta cũng không bảo gì rằng sẽ tới đây thắp hương,chàng ấy cũng không biết ta ở đây.” Nàng giúp Dung Đình giải thích lý do đến đây: “Cửu Điện hạ đến đây với đồng liêu, nhưng lại lạc mấtđồng liêu nên mới lạc đường." "Thật thế à?" Hỗ Đường nhìn quanh không thấy ai cả: "Vậy thì đồng liêu của hắn ta cũng đáng ghétthật, thấy hắn ta đi lạc mà cũng không đến tìm." "Có lẽ chàng ấy không muốn gây thêm rắc rối cho họ." Khương Nhiêu vẫy tay gọi Dụ Nhi tới: "Ngươitới hiệu sách với Hỗ cô nương. Ngươi muốn mua sách binh pháp gì thì bảo nàng ấy mua, coi như tatặng ngươi." Hỗ Đường nghe thấy vậy thì nét mặt cũng đột nhiên vui vẻ. Không phải vui vì đã tiết kiệm được tiền mua sách. Nàng ấy chỉ cảm thấy rằng nếu cuốn sách này được tặng bởi người mà mình cho là tốt thì nó sẽ hiếmvà giá trị hơn rất nhiều so với việc nàng ấy tự mua. Dụ Nhi với Hỗ Đường rời đi, Khương Nhiêu quay lại với Dung Đình. 12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-137.1107276/12
Sau khi nút thắt trong lòng do ác mộng gây ra được giải quyết, gần đây nàng cười rất nhiều, lúm đồngtiền trên má dường như lúc nào cũng chứa đầy ngọt ngào. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nàng thì đều cảm thấy hài lòng và không còn một chút phiền não nào. Dung Đình nhìn nàng tươi cười đi về phía mình, trong lòng chợt mềm nhũn. “Hỗ cô nương đi rồi à?” Hắn khẽ hỏi. "Nàng ấy đi rồi." Khương Nhiêu nghĩ đến lời mà Hỗ Đường vừa nói, nụ cười trên mặt nàng nhạt đi,nghiêm túc hỏi: "Những đồng liêu kia bỏ rơi chàng à?" “Ta không sao cả, đáng lẽ nàng nên tới hiệu sách với Hỗ cô nương, lại do ta mà..." Dung Đình lo lắngnhìn chằm chằm Khương Nhiêu. "Ta bảo Dụ Nhi đi với nàng ấy rồi. Nếu chủ hiệu sách không bán sách binh pháp cho nàng ấy, Dụ Nhisẽ mua cho nàng ấy. Ta đi dạo quanh đây với chàng cũng không có vấn đề gì." Nàng hỏi Dung Đình: “Sao đột nhiên chàng lại muốn đến miếu Tam Thanh?” Hầu hết người đến chùa thắp hương đều có việc muốn cầu nguyện. Nhưng nàng không biết hắn muốn cầu nguyện cái gì. Rõ ràng hắn lúc nào cũng tỏ ra là mọi việc đều phụ thuộc vào chính mình. "Khâm thiên giám và Lễ bộ đã ấn định ngày thành thân của chúng ta là ngày bảy tháng tám, ta cầunguyện ngày hôm đó trời sẽ quang đãng." Hắn dừng lại một chút, lời nói đột ngột như vậy khiến Khương Nhiêu hơi giật mình.12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-137.1107277/12
"Cầu mong mây ngày hôm đó sẽ là mây nàng thích, gió ngày hôm đó sẽ là gió nàng thích." Khi hắn nói điều này, vẻ mặt hắn tràn đầy ý cười. Tiếng cười sâu lắng của hắn khiến trái tim Khương Nhiêu rung động. Mấy ngày trước, nàng cũng nghe được tin này từ người trong cung phái tới. Nhưng nàng có cảm giác hoàn toàn khác khi nghe tin từ người khác và khi nghe Dung Đình tự mìnhnói với nàng. Một số cảm giác nhỏ nhoi được phóng đại lên gấp trăm lần. Khương Nhiêu ngước mắt lên, chợt bắt gặp ánh mắt của hắn, nhìn khuôn mặt hắn với nụ cười đẹp hơnai hết, nhưng nàng chẳng biết nói gì, cuống quít ngoảnh mặt đi, ngập ngừng nói: “Nhưng phải đợi hơnhai trăm ngày nữa." "Hơn hai trăm lẻ chín ngày." Khương Nhiêu nhìn sang chỗ khác, bối rối đến mức không biết phải trả lời thế nào. Có lẽ ánh mắt hắn quá sâu, khi hắn nhìn vào ánh mắt nàng… vô hình trung khiến nàng có lại cảm giácgiống như đêm đó bị hắn nhìn thẳng. Cảm giác bị áp bức không có chỗ trốn. Nàng cắn môi, đi vòng qua phía sau hắn, đẩy xe lăn giúp hắn. Không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cuốicùng nhịp tim loạn của nàng cũng ổn định lại. 12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-137.1107278/12
Dung Đình không nhìn thấy nàng, nên cúi đầu nhìn bóng nàng dưới đất, đứng sau nhìn dáng vẻ cúi đầucủa hắn trông cũng hơi ngoan. Khương Nhiêu đẩy hắn đến Vạn Phật đường, vừa đi vừa tò mò: "Trước kia chàng chưa tới đây lần nàoà?" Ngay cả các Hoàng tử trong cung cũng có thể đến đây trước cuộc săn mùa thu hoặc vào ngày lễ cúngbái, để cầu mong cho mình và người thân được hạnh phúc. Đừng nói là Hoàng tử, vì trước Phật khôngphân biệt giàu nghèo, những đứa trẻ của mọi gia đình đều có cơ hội trải nghiệm việc này mới đúng. Dung Đình chỉ lắc đầu. Khương Nhiêu như bị đâm một nhát vào tim. Nàng biết phần nào về chuyện khi còn nhỏ của hắn, thân thể ốm yếu bệnh tật, lại bị nói là tính tìnhngang trái, thường xuyên bị nhốt, chắc chắn đã bỏ lỡ nhiều bữa tiệc. Nhưng nàng không ngờ hắn thậm chí còn không được đến chùa cầu mong hạnh phúc cho mình. Khi đến Vạn Phật đường, nàng giả vờ đỡ hắn ra để không ai biết được sự thật về vết thương ở chân hắnđã lành. Nàng dìu hắn đến bên đệm tròn, nhìn bóng dáng cao lớn của hắn cúi xuống lạy thần linh. Khi nghĩ đến chuyện mà hắn cầu, vành tai Khương Nhiêu lại hơi đỏ lên. Nhân lúc Dung Đình đang quỳlạy bên trong, nàng đi ra ngoài chờ. Mái tóc dài được buộc cao của Dung Đình xõa xuống vai, khuôn mặt tinh tế như ngọc cúi xuống rồi lạingẩng lên, đôi mắt với con ngươi màu nâu nhạt trông thành kính hơn bất cứ người nào ở trong điện. Khi còn nhỏ, lúc bước vào bước đường cùng, hắn cũng từng cầu xin thần linh, nhưng hết lần này đếnlần khác đều không có phản hồi, những mong đợi của hắn dần bị mài mòn đến khi không còn nữa. Từ đó về sau, hắn xem thường những cái gọi là thần linh ngồi tít trên cao này, cũng không hết lòng tinhọ nữa. Những người tin vào họ chỉ là những người phàm ngu ngốc, yếu đuối đến mức muốn giao số12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-137.1107279/12
phận của mình vào một pho tượng đất. Bây giờ trong lòng hắn có một thứ mà hắn rất rất muốn có được. Lúc này hắn mới nhận ra mình cũng chỉ là một người phàm. Một người phàm ngu ngốc. Một người phàm lòng tham không đáy. … Sau khi cháy hết một nén nhang, đúng lúc Khương Nhiêu đi vào từ bên ngoài điện, tay nàng cầm mộtchiếc vòng Phật. Sau khi quay lại liếc nhìn hắn một cái, chờ mọi người trong điện giải tán hết, nàng xỏchuỗi vòng này vào cổ tay trái của Dung Đình. Khương Nhiêu đeo vòng cho hắn, hơi chậm khi buộc dây: “Khi còn nhỏ đến chùa miếu, người lớnthường mua cho ta những thứ nhỏ như vậy, đeo vài ngày chán lại cởi ra." Nàng nhỏ nhắn mà lại ra vẻ là một người lớn: "Chàng cứ đeo cái này đi, khi nào chán thì cởi ra." Nhưng vai trò người lớn này khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. "Nếu lúc trước cha ta không rời kinh đi du ngoạn thì tốt rồi." Nếu không du ngoạn bên ngoài kinh, có lẽ nàng có thể gặp hắn sớm hơn. Ngay cả khi nàng không được mộng báo, nàng cũng sẽ giúp hắn một tay. 12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-137.11072710/12
Ít nhất nó có thể khiến cuộc sống khi còn nhỏ của hắn trở nên thoải mái hơn. Dung Đình cúi đầu liếc nhìn thứ đồ mới lạ lần đầu tiên xuất hiện trên cổ tay mình. Vòng Phật gỗ đàn hương đỏ này có màu sẫm và được xâu bằng chỉ đỏ. Khi đeo vòng lên cổ tay hắn, nócó thể che đi một số vết sẹo cũ. Dung Đình chẳng bận tâm đến những vết sẹo đó, hắn nhìn vòng Phật nhỏ bình thường không có ýnghĩa gì đặc biệt với đôi mắt xa lạ và mờ mịt, lần này hắn để ý đến nó. “Nếu chán cái này thì sẽ không có cái mới nữa.” Hắn cúi đầu thấp hơn, khuôn mặt ngây ngô pha chútgì đó trong sáng hòa giữa một tiểu hài tử và thiếu niên. Khương Nhiêu lắc đầu: "Sẽ có cái mới." Lúc này, nàng không còn nghĩ hắn là ‘rùa vàng’ của mình nữa, cũng không coi hắn là Cửu gia trongmộng. Hắn là Dung Đình, cho nên nàng muốn cho hắn những thứ mà hắn chưa từng có, chỉ cần nàngcó và chỉ cần nàng ở đây. Dung Đình im lặng một lát, đột nhiên nói: "Hình như vừa rồi... Hỗ cô nương không hài lòng với talắm." Giọng nói hắn khàn khàn. Hắn biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng hắn càng cảm thấy mình không thể buông tay, hắncàng muốn biến nàng thành duy nhất của mình. Chỉ nhìn một mình hắn. Không nhìn người khác. 12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-137.11072711/12
Nếu suy nghĩ này bị vạch trần, bị nàng biết rõ mồn một, những điều hắn vừa cầu nguyện trước Phật sẽthế nào... Nghĩ tới đây, hắn bắt đầu đau đầu. Mí mắt Dung Đình cụp xuống, thái độ khiêm tốn, cung kính, dịu dàng, trông hắn giống như một khốingọc nhã nhặn nổi bật trên nền mấy pho tượng Phật bằng đá phía sau. Những pho tượng Phật bằng đá đó luôn mỉm cười, như thể chắc chắn rằng sẽ không có ai toan tínhkhôn lỏi trước chúng. "Ta biết đó là lỗi của ta. Đáng lẽ nàng không nên đi cùng ta mà nên ở bên nàng ấy." "Cho dù nàng không đi cùng ta, ta cũng không khắt khe cái gì. Dù sao cũng là ta tự gây thêm phiền toáicho nàng..." “Không.” Nghe thấy hắn lại cảm thấy áy náy, Khương Nhiêu cau mày cắt ngang lời nói của hắn, giọngđiệu của nàng như chém đinh chặt sắt: “Chàng không phải phiền toái của ta.” "Một tháng chàng cũng chỉ có năm sáu ngày nghỉ. Ngoài thời gian chàng được nghỉ, ta có thể chơi vớiHỗ Đường. Nàng ấy sẽ không so đo với ta vì một buổi chiều đâu." Nàng cẩn thận suy nghĩ, nghiêng đầu, cảm thấy phải trị cái tật xấu dễ nghĩ ngợi lung tung của DungĐình mới được, nàng nghiêm túc bảo với hắn: “Cho dù chàng lo rằng nàng ấy sẽ giận ta, thì sau này tadành nhiều thời gian hơn cho nàng ấy cũng coi như bù đắp mà." Dung Đình: "..." "Chàng không phải lo." Khương Nhiêu lại bổ sung thêm một đòn. 12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-137.11072712/12
Chiết Khương