Chiết Khương

Chương 85

Ngày hôm sau, Khương Nhiêu thức dậy muộn hơn bình thường một chút. Nàng vò cái đầu ngái ngủ đứng dậy, Minh Thược thấy Khương Nhiêu đã tỉnh thì gọi Dụ Nhi đến, hai người cùng hầu hạ Khương Nhiêu thay y phục, rửa mặt chải đầu. Khương Nhiêu ngồi trước gương, nàng nhìn thấy gương mặt mỉm cười của Minh Thược qua gương đồng.

“Có chuyện gì vui à?”
“Sáng nay, nô tỳ đi hóng chuyện.” Minh Thược cầm lược gỗ, động tác thong thả, tỉ mỉ chải tóc cho Khương Nhiêu. Tóc dài nàng như thác, dài tới tận thắt lưng. Đầu ngón tay chạm vào có cảm giác mát mẻ trơn mượt như gấm. Nàng ấy vừa chải tóc khuynh kế cho Khương Nhiêu vừa nói: “Sáng nay Đại phu nhân bị đưa ra khỏi phủ. Trước khi lên xe ngựa, nô tỳ nhìn bà ta một cái, có lẽ do cả đêm không ngủ được nên sáng nay sắc mặt khó coi như mắc bệnh nặng, đôi mắt sắp sưng thành trái hạnh đào.”
Dụ Nhi phụ họa: “Tiếc là Đại gia không thẳng tay hưu bà ta! Nếu thật sự hưu bà ta, đoán chừng bà ta sẽ khóc ra máu mất.”

Hai tiểu nha hoàn lòng đầy căm phẫn. Nếu như là nha hoàn trong viện người ngoài, khi hầu hạ chủ tử chỉ sợ không dám thở mạnh. Nhưng Khương Nhiêu du ngoạn bên ngoài thời gian dài, đi từ nam ra bắc Đại Chiêu, từng thấy trường hợp không cần quy củ. Lễ nghi rườm rà phiền phức, bó chặt khiến cho mỗi khúc xương trên người không thoải mái nổi, nàng lười đặt ra nhiều quy củ trong viện của mình. Hơn nữa, trong giấc mộng nàng làm tỳ nữ hầu hạ Cửu gia, nàng cũng là phận hạ nhân. Từ quý nữ của nhà giàu lại rơi vào cảnh mất hết thân phận, Khương Nhiêu đã trải qua trong giấc mơ cho nên từ đó nàng không hề xem nhẹ những người có xuất thân không bằng mình.

Sau khi ngủ dậy, Khương Nhiêu cực kỳ lười biếng. Nàng như con mèo phơi dưới ánh mặt trời ấm áp, đôi mắt to tròn hơi nheo lại, nhìn xuyên qua gương đồng, ngắm hai tiểu nha hoàn ngươi một câu ta một câu trò chuyện qua lại. Nàng không mấy hiếu kỳ về nội dung trong câu chuyện của các nàng. Tối qua, nàng mơ thấy cảnh tượng Liễu thị bị đuổi khỏi phủ Ninh An Bá, cả quãng đời còn lại phải sống ở thôn trang lạnh lẽo, hẻo lánh.

Mãi đến khi hai người kia nói chuyện mệt, nàng mới nhẹ nhàng nhắc nhở. “Ác giả có ác báo, việc này không cần bàn luận thêm. Nhất là khi ở bên ngoài, không được nhắc đến nửa câu liên quan đến chuyện đó.” Họa từ miệng mà ra, tránh khiến người ta chê cười.Minh Thược cài một cái trâm bạc lên búi tóc của Khương Nhiêu. Khương Nhiêu nhìn bản thân trong gương rồi nói: “Đổi đi.” Nàng cầm một cây trâm ngọc trên bàn, nói: “Đổi thành cái này.” Minh Thược nhìn cây trâm, nói: “Cô nương thích cây trâm do... Cửu điện hạ tặng người thế ư?” Khương Nhiêu nhận ra nàng ấy trêu ghẹo mình thì khựng lại rồi lắc đầu phủ nhận: “Chỉ là ta thích cây trâm này thôi.” Chẳng biết tại sao hết lần này đến lần khác nàng lại càng ngày càng thích cây trâm đó hơn chút. Rõ ràng so với những cây trâm khác, kiểu dáng của nó không tinh xảo và đẹp đẽ bằng. Nhưng chỉ có cây trâm bạch ngọc này không hiểu sao khiến nàng cảm thấy quen mắt. Dường như đã từng thấy ở đâu đó nên nàng mới rất thích nó.

Trên mặt bàn có thêm một cái hộp gỗ lim dài, lúc này Khương Nhiêu mới phát hiện ra nó: “Đây là...” “Do Đại phu nhân phạm lỗi nên Đại gia muốn bồi thường cho cô nương. Đại gia sai người tặng cái này đến, nói hy vọng không vì một phút hồ đồ của Đại phu nhân mà phá hủy sự hòa thuận giữa cô nương với nhi tử và nữ nhi của ông ta.” Khương Nhiêu nhíu mày, nàng không vội mở cái hộp đó.

Sự hòa thuận... Nếu nàng là đường tỷ và đường huynh, dù cho mẫu thân mình làm sai nhưng vẫn sẽ oán giận kẻ đã vạch trần mẫu thân mình. “Ngày khác hãy gửi một phần lễ không khác là bao qua đó.” Nàng không nhận nổi phần lễ vật này bởi vì sự hòa thuận kia là không cần thiết. Khương Nhiêu nói xong, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Đối với nàng mà nói, tất nhiên, nàng chỉ hận không thể hại cho mẹ con Liễu thị càng thê thảm càng tốt. Nhưng đối với Đại bá của nàng mà nói, làm phu thê mấy chục năm, dù không hòa thuận thì chí ít mặt ngoài trông cũng yên bình... Nói đuổi là đuổi, ông ta không thấy đau lòng chút nào sao?

Ấn tượng của Khương Nhiêu với Đại bá có một đoạn ngắn mơ hồ năm sáu tuổi, hơn nữa nàng nghe phụ thân miêu tả. Trong miệng phụ thân, Đại bá nhân từ, tính tình hào sảng, dù bản thân sống khổ thì cũng phải chăm chút cho đệ đệ. Khi phụ thân còn bé, mỗi lần gây ra rắc rối, lần nào cũng là Đại bá nhận lỗi về mình và chịu phạt thay đệ đệ. Một người như thế, nghe có vẻ sẽ là kiểu người bằng lòng tự hủy hoại bản thân để bảo vệ người nhà. Sao đột nhiên lòng dạ ông ta lại trở nên sắt đá?

Khương Nhiêu cắn môi, tạm thời không nghĩ ra manh mối nên nàng đè nén tâm trạng kỳ lạ đó xuống. Nghĩ đến chuyện khác trong giấc mơ, chân mày nàng lại nhíu lại, hỏi mấy giờ rồi. Nghe nói là khắc đầu tiên giờ mão, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Nhanh chút, nhân lúc tiểu thiếu gia chưa tỉnh, dẫn ta đến sân viện của nó.”

Tối qua, Khương Nhiêu nằm mơ thấy hôm nay Liễu thị rời khỏi phủ Ninh An Bá. Nàng còn mơ thấy đệ đệ mình đeo tay nải nhỏ, bỏ nhà ra đi. Nhưng cậu bé lại bị gã sai vặt bắt về, cậu bé khóc ướt cả áo lót, vừa khóc vừa quậy nói: “Ta không muốn đến thư viện Bạch Lộ.” Khi Khương Nhiêu và nha hoàn đi đến bên ngoài viện thì đúng lúc gặp Khương Cẩn Hành đang xách tay nải nhỏ, vất vả lắm mới trốn được gã sai vặt, vừa bước chân từ trong viện ra ngoài. Ngay khi cậu bé vừa tránh được gã sai vặt, thì đụng phải Khương Nhiêu ngoài cửa, gương mặt bé nhắn của cậu bé đổi sang tái xanh. Khương Nhiêu bước nhanh đến, kéo lấy Khương Cẩn Hành đeo tai nải nhỏ quay người định trốn: “Đệ chạy cái gì?” Khương Cẩn Hành lắc đầu, cậu bé quay lại ôm lấy chân Khương Nhiêu rồi lại mở to mắt mà nhìn nàng. “Ta không muốn đến thư viện Bạch Lộ đọc sách.”Cậu bé khóc ròng, níu lấy bọc hành lý không cho Minh Thược lấy đi: “Ta còn nhỏ như thế này.”
“...” Khương Nhiêu lau nước mắt cho cậu bé: “Có ai bảo sẽ đưa đệ vào thư viện Bạch Lộ à?”
Khương Cẩn Hành nói to: “Yến tiên sinh! Cả phụ thân nữa, hôm qua trong yến tiệc, Yến Nam Tầm nói muốn dẫn ta vào thư viện Bạch Lộ đọc sách, khi nào chưa đọc hết sách trong thư viện thì sẽ không thả ta ra.”
Cậu bé lại càng khóc to hơn nữa.
“Lúc Yến tiên sinh đi không dẫn ta đi, ta còn tưởng lần này ta trốn được, có thể ở cùng với cha mẹ và tỷ tỷ. Ai ngờ đêm qua cha lại cho gã sai vặt cầm theo lời nhắn về, bảo hôm nay đưa ta đến thư viện. Cha còn bảo sẽ nhờ tiên sinh dạy dỗ trông chừng ta thật kỹ.”
Khương Cẩn Hành nhào vào lòng Khương Nhiêu khóc nức nở: “Như này thì ta đâu có vào thư viện chứ? Ta vào nấm mồ của bản thân thì có! Bao nhiêu sách như thế, ta biết ít chữ lắm, thế thì cả đời này cũng không đọc xong.”
“Dù đệ không đến thư viện Bạch Lộ thì đệ cũng phải vào thư viện khác. Đệ sắp tám tuổi rồi, nếu không phải do trước đây bôn ba trên đường thì đệ đã phải vào thư viện từ mấy năm trước, chứ không phải chỉ có mình phụ thân dạy đệ đâu.”
Khương Nhiêu nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Yến tiên sinh hay thích trêu đùa, bắt nạt người ta, thật ra ông ấy hiền hậu lắm. Đệ đừng tin lời ông ấy hù dọa đệ, ông ấy tìm tiên sinh chuyên giám sát đệ là bởi sợ đệ không theo kịp tiến độ học tập của người khác nên mới cố tình nhờ người đến dạy thêm cho đệ.”
Khương Cẩn Hành cũng hiểu nên tiếng khóc nhỏ dần, cậu bé gật đầu.
Khương Nhiêu khẽ cười, nàng hơi bất đắc dĩ nói: “Tỷ muốn vào thư viện Bạch Lộ mà còn không được đây này.”
Cha nương nàng sáng suốt, không để nàng phải sống cuộc sống tiểu thư khuê các câu nệ, trước khi xuất giá hay sau khi xuất giá đều không có cơ hội bước ra khỏi cửa. Chính vì vậy, nàng có thể làm những điều nàng muốn nhiều hơn.
Nhưng cũng chỉ đến mức như vậy. Một nữ tử như nàng mà chạy đến nơi toàn nam nhân như thư viện thì thanh danh sẽ cực kỳ tồi tệ.
Đôi lúc, dù cho có lo lắng Dung Đình ở trong đó đáng thương bị người khác bắt nạt nhưng nàng không cách nào vào đó xem sao, cũng chưa từng hỏi thăm.
Khương Nhiêu thở dài thườn thượt rồi nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của Khương Cẩn Hành: “Việc này a tỷ không thể cứu đệ, nam nhi đến tuổi cần phải vào thư viện học tập.”
“Tuy nhiên.” Khương Nhiêu cũng hơi không nỡ xa đệ đệ: “Tỷ sẽ giúp đệ xin xỏ, cho đệ ở nhà thêm mấy ngày, không cần đi gấp như thế.”
Khương Cẩn Hành nín khóc mỉm cười, cậu bé nắm tay Khương Nhiêu, vui vẻ nói được.
...
“Ngay cả đi thọ yến mà Yến tiên sinh cũng đích thân dẫn hắn theo, nghe nói cả quá trình đều dẫn hắn bên cạnh, Hoàng tử... Chà, đúng là khác biệt.”
“Trong tiết học vừa nãy, Yến tiên sinh đối với một mình hắn ôn hòa còn chúng ta thì bất mãn đủ điều với văn chương mà chúng ta viết. Các người nói xem, một kẻ tàn phế, học cưỡi ngựa săn bắn thì học được đến đâu? Cho dù trên mảng lý luận có mấy phần tài năng, có thể chấp nhận được thì cuối cùng cũng là một Vương gia vô dụng.”
“Ôi chao, cả đời tiên sinh minh mẫn nhưng khi già rồi bắt đầu hồ đồ.”
Sau giờ Quốc học, đám học sinh bị Yến Nam Tầm mắng cho ngu người tụ tập chung một chỗ.Mấy người bị mắng té tát nên đổ tất cả sự bất mãn lên người duy nhất thoát được một kiếp là Dung Đình do Yến Nam Tầm dẫn đến. Nào là nói với vẻ châm chọc mỉa mai, nhằm vào việc chân Dung Đình bị thương rất khó hồi phục, sau này biết đâu lại thành di chứng để rồi tùy ý cười nhạo.

Hoài Thanh đi sau Dung Đình nghe được đôi lời châm chọc linh tinh giết thời gian thì vẻ mặt không mấy vui vẻ. Hắn ta nhìn thoáng qua Dung Đình, phát hiện biểu cảm của hắn như thường lệ, cứ như không nghe được gì. Hoặc có lẽ là đã nghe đến nỗi quen tai rồi. Hoài Thanh không biết Dung Đình bận tâm đến những lời này hay không. Dung Đình không lên tiếng, một thái giám như hắn ta không dám tùy tiện khiêu khích tôn tử của Liễu Các lão và nhi tử nhà Tạ Thủ phụ.

Khương Tứ gia vừa đi qua cửa, vào trong thư viện thì lập tức nghe thấy đôi lời nói rảnh rỗi. Ông ấy trợn trừng mắt ngay, nhìn về phía mấy học sinh lén nói xấu bạn học sau lưng tiên sinh. “Học thì không làm tử tế mà còn oán hận tiên sinh bất công, đúng là mấy hạt giống vô lại chẳng phân biệt nổi thứ gì quan trọng, thứ gì không.”

Tuy Khương Tứ gia không có chức tước nhưng vì quan niệm kính già yêu trẻ nên những học sinh kia không dám bất kính. Huống chi bọn họ chỉ dám lén mắng sau lưng, không dám phản bác thẳng trước mặt bằng hữu thân thiết của Yến Nam Tầm. Bọn họ như con chim cút, rụt đầu im lặng nhìn.

Hoài Thanh nhìn Khương Tứ gia với ánh mắt biết ơn nhưng khi ánh mắt Khương Tứ gia nhìn hắn ta thì rất lạnh lùng. Nếu như cẩn thận quan sát thì sẽ nhận ra ông ấy nhìn Dung Đình.

Hoài Thanh bắt đầu không hiểu nổi. Không hiểu sao Khương Tứ gia đã giúp Cửu điện hạ nhưng ánh mắt nhìn Cửu điện hạ thì như muốn chém hắn ngàn dao. Hoài Thanh không lý giải nổi.

Hôm nay tới thư viện Bạch Lộ còn có Thập Thất Hoàng tử, gia chủ Từ gia - Quốc trượng gia Từ Sơn Thanh không ngờ cũng đến. Ông ta nghe nói Khương Hành Chu đến thư viện Bạch Lộ nên hôm nay mượn danh nghĩa thăm Thập Thất Hoàng tử, đến để gặp ông ấy.

Khương Hành Chu đưa tin cho Dung Đình, không rõ là vì giúp đỡ Dung Đình hay là giống như lời nữ nhi nói, chẳng qua là thủ đoạn tranh sủng của Vân Quý phi và nữ nhi ông ta. Hôm nay, thấy ánh mắt Khương Hành Chu nhìn Dung Đình, trong ánh mắt như ẩn chứa dao, dù sao thì ông ấy cũng không phải kiểu có thể thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

Những lời nhận xét ban nãy không giống như để giải vây cho Dung Đình mà giống như bảo vệ người bạn già của ông ấy – Yến Nam Tầm hơn. Trong lòng Quốc trượng gia từng chút một xác nhận lời nói của Hoàng hậu. Ông ta nhìn Dung Đình từ phía xa, dù ngồi trên xe lăn nhưng mà vùi lấp được khí độ phong độ tuấn dật, ánh mắt ông ta lạnh lùng độc ác như rắn độc. Dù hổ bị bẻ răng thì vẫn là hổ.