Ánh mắt Từ Sơn Thanh chợt hiện lên tia kiêng kị, ông ta cau mày. Thư viện Bạch Lộ là thư viện đứng đầu ở Đại Chiêu. Lúc trước, ông ta dặn đi dặn lại dặn với nữ nhi là đừng cho Dung Đình có bất kỳ cơ hội đi học nào, nàongờ hắn lại không thầy mà nên, vẫn khiến Yến Nam Tầm nhận hắn làm đồ đệ.
Không thể để tiếp tục như vậy. Yến Nam Tầm cực kỳ hài lòng với đệ tử Dung Đình này nên không thể xuống tay từ phía ông ấy được. Chỉ có thể buộc Dung Đình trải qua gian khổ ở thư viện, khiến hắn không chịu nổi, phải từ bỏ nhậnthua. Cứ để hắn trải qua những ngày tháng yên ổn trước cũng không sao. Ánh mắt u ám như kền kền của Quốc trượng gia lộ ra mấy phần đa mưu túc trí mỉa mai. Ông ta là kẻ khốn nạn. Trước tiên, cứ cho Dung Đình cảm nhận được vị ngọt rồi mới chịu khổ, ai biết hắn có chịu nổi không?
Giờ ăn trưa. Hoài Thanh đến nhà ăn thư viện lấy thức ăn về mà nhức đầu. Gần đây, cơm phát ngày càng ít, tới hôm nay chỉ còn một chén cơm nhỏ và mấy cọng rau xanh, sao đủcho một người ăn? Đúng là giống như bố thí qua loa cho ăn mày. Hắn ta đuổi theo gặng hỏi thì người đưa cơm nhìn hắn ta với vẻ miệt thị, nói bằng giọng quái gở: “Bâygiờ, ở Nam Chương đang mất mùa, khắp nơi thiếu lương thực. Cửu Điện hạ là nhi tử của Đế vương thìcàng phải thương cho dân chúng, làm một tấm gương tốt.”
“Nhưng hiện tại Cửu Điện hạ chưa khỏi bệnh.”
“Đúng rồi, cả ngày ngồi xe lăn nên không bị ảnh hưởng gì cả. Thiết nghĩ cũng không cần ăn nhiều thếnày đâu.”
Hoài Thanh nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, muốn tìm người để lý luận nhưng khi đến nhà bếp, giọngđiệu quản sự bỗng nhiên lại nhẹ nhàng nói: “Cơm của tất cả mọi người đều giống nhau, sao chủ nhânnhà ngươi lại muốn ăn phần ăn riêng? Đừng có mà không biết điều như thế, ăn cơm không đủ thì chongươi thêm một chén gạo, tiết kiệm chút đi, Hoàng tử phải làm gương cho dân chúng chứ.”
Hoài Thanh liên tục gặp cản trở. Hắn ta ngửi thấy trù phòng nấu thịt thơm phức, sao các suất ăn giống nhau được?
Hắn ta ôm một bụng khó chịu quay về. Tuy có tức giận nhưng chẳng còn cách nào. Hắn ta kể lại những lời chưởng sự nhà bếp nói cho Dung Đình nghe. Nhưng cặp mắt như hồ băng đó chẳng hề có chút gợn sóng nào. Thậm chí, dường như hắn đã sớm đoán được chuyện này xảy ra nên nói với Hoài Thanh: “Sau này gặpphải những chuyện giống như thế này không cần phải tranh luận.”
Càng tranh luận thì càng cho người khác cơ hội đổi trắng thay đen, biến không thành có. Đôi mắt cô đơn tịch liêu của hắn như đêm tối giá lạnh. “Mặc kệ nghe người khác nói gì về ta thì ngươi đều không cần phải tranh luận.”
Ngay từ đầu Hoài Thanh không hiểu ý Dung Đình nói. Nhưng nghe những lời bàn tán hỗn loạn ở trong thư viện, hắn ta lập tức hiểu ngay, vừa sợ vừa giận. Từ sau khi hắn ta đến nhà bếp chất vấn, trong thư viện lan truyền tin đồn Dung Đình không để ý đếnbách tính, ham muốn an nhàn hưởng lạc. Nhưng hắn ta là thái giám phục vị bên cạnh Dung Đình, cho dù hắn ta nói gì thì người khác đều chorằng hắn ta ngu trung, bảo vệ chủ nhân chứ không ai nghe lọt lời của hắn ta.Hoài Thanh sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, lúc này hắn ta chợt nhớ đến một người.
Bên ngoài thư viện Bạch Lộ, trong nhã gian ở tầng cao nhất tửu lâu, Khương Nhiêu dẫn Khương Cẩn Hành chờ phụ thân nàng tới. Nàng thấy Khương Cẩn Hành lén lút làm gì đó trong góc, nàng cố gắng phớt lờ nhưng rồi cũng lại gần nhìn thoáng qua. Cậu bé cầm trong tay một bát ớt đỏ, đôi mắt ngân ngấn lệ.
“Đệ đang làm gì đó?”
“Ta chuẩn bị khóc. Lát nữa khóc một trận, để phụ thân thương xót ta, ta sẽ không cần đi học.” Khương Cẩn Hành bị mùi ớt xộc lên ngứa mũi, vừa khóc vừa hắt xì mấy cái. Cậu bé dùng cả tay cả chân ôm lấy Khương Nhiêu không buông: “A tỷ, ta không muốn rời xa tỷ, ta không muốn rời xa mẹ đâu.”
Khương Nhiêu: “...”
Trước khi ra ngoài thì đệ ấy vẫn ổn, sao lần đến thư viện lại bắt đầu quậy rồi?
Lúc này cửa gỗ ở nhã gian mở ra, gió từ bên ngoài thổi vào. Vừa cay vừa lạnh khiến nước mắt Khương Cẩn Hành chảy càng nhiều hơn. Thấy người tới là phụ thân, cậu bé bèn giấu quả ớt vào trong yếm nhỏ trên người rồi chạy ào tới: “Phụ thân, con rất nhớ người, con không sao đâu hu hu hu.”
Lần trước, cậu bé dùng chiêu nước mắt ở chỗ tổ phụ rất có hiệu quả.
Trong lòng Khương Cẩn Hành ngập tràn hy vọng phụ thân giống như tổ phụ, sẽ an ủi chiều lòng cậu bé. Nhưng Khương Tứ gia lại bình tĩnh liếc nhìn cậu bé. Giọng nói lạnh như băng của ông ấy vang lên: “Nếu không muốn người khác quan tâm thì đi ra bên cửa sổ hóng gió cho tỉnh táo chút. Khóc xấu như thế, ra ngoài đừng nói với ai con là nhi tử của ta.”
Mắt Khương Cẩn Hành vừa lạnh vừa xót, trong lòng cậu bé thấy tình thế nguy nan, nhìn bóng lưng tuyệt tình của cha ruột thì òa khóc to tiếng hơn. Chiêu này vô dụng rồi!
Khương Nhiêu thương cậu bé, chạy tới ôm cậu bé vào lòng rồi lau nước mắt trên mặt đệ đệ. Nàng gọi nha hoàn đến rửa mặt và tay cho cậu bé, rồi nói với phụ thân: “Cha, Cẩn Hành còn chưa quen với cuộc sống đi học ở thư viện thôi.”
Tuy hai tỷ muội nàng không ở cùng nhau thời gian dài, nhưng nàng khá hơn cậu bé. Bởi vì, trước sáu tuổi, nàng vẫn ở Kim Lăng, đối với Khương Cẩn Hành mà nói, cách mấy tháng đổi chỗ khác ăn cơm là chuyện thường tình. Nếu nhốt cậu bé trong thư viện thì đúng là làm khó cậu bé quá.
Khương Tứ gia nhớ đến cảnh cậu bé khóc chấn động cả tửu lâu thì tức giận đến cả ria mép cũng run run: “Chưa đến thư viện mà đã thấy không quen rồi sao?”
“Nếu nó không quen thì ta sẽ đánh cho đến khi nó quen thì thôi.”
Khương Cẩn Hành được nha hoàn bế đi rửa mặt xong quay về nghe thế thì sợ đến mức khóc nấc lên.
Khương Nhiêu ôm cậu bé vào lòng: “Phụ thân chỉ dọa đệ thôi, có bao giờ ông ấy đánh đệ thật không?”
Khương Hành Chu không muốn chịu thua trước mặt nhi tử: “Nếu nó không nghe lời thì cha sẽ đánh nó.”Khương Cẩn Hành rụt cổ, nhanh chóng đầu hàng: “Phụ thân, con quen rồi, hiện tại con đã quen rồi.” Nhưng cậu bé nắm chặt ngón tay Khương Nhiêu, đôi mắt ẩn chứa vẻ trông mong nhìn Khương Tứ gia:“Cha ơi, có thể để a tỷ đi cùng con không?”
“Mơ đẹp quá nhỉ.” Khương Cẩn Hành bĩu môi: “A tỷ nói tỷ ấy muốn đi mà cũng không được.”
Khương Tứ gia nghe thế thì nhíu chặt mày, nhìn về phía Khương Nhiêu: “Có thật không?”
Khương Nhiêu gật đầu một cái, nàng cúi đầu rồi cụp mắt. Chính nàng biết ý tưởng này rất hoang đường, không cách nào thực hiện được. Nếu nữ tử vào thư viện, hơn nữa không phải vì học tập thì người ngoài nghe xong chẳng biết sẽ cườichê đến mức nào. Nàng nói với Khương Cẩn Hành: “A tỷ không vào được, đệ cố học cho giỏi. Nếu có chuyện gì a tỷmuốn biết thì hỏi đệ là được.”
“Sao lại không được?” Khương Hành Chu bất mãn với những lời này của nàng, ông ấy trầm giọng nói:“Thế đạo này khiến nữ nhân sống quá mệt mỏi. Tuy phụ thân không thể thay đổi thế đạo nhưng chỉmột thư viện Bạch Lộ nho nhỏ mà thôi, nếu cả con mà ta cũng không thể dẫn vào thì ta sống bốn mươinăm qua chẳng phải đã uổng phí rồi ư?” Ông ấy càng nói càng giận.
Đôi nhi nữ tròn đôi mắt nhìn ông ấy, ánh mắt lấp lánh. Hai người trăm miệng một lời, đồng thanh hỏi: “Vậy cha có cách nào không?”
...
“Nữ tử không vào được nhưng nam tử thì sao?” Khương Nhiêu nhìn về phía gương đồng, nhìn phụ thân nàng bôi bột vàng và son phấn trang điểm lênmặt nàng, sau đó buộc búi tóc nam tử, cài trâm của nam khiến ánh mắt nàng thoáng kinh ngạc và thánphục. Thì ra nếu nàng sinh ra là nam tử thì sẽ trông như thế này. “Khó trách mẫu thân hay bảo cha vẽ mày cho, cha đúng là thánh thủ thi họa.”
Khương Tứ gia cực kỳ đắc ý, nói: “Tuy không cao siêu bằng kỹ thuật dịch dung nhưng chí ít sẽ khôngđể người khác nhận ra con là nữ nhi.”
“Lần trước, nương kể trước khi thành hôn, phụ thân mặc nữ trang giả vờ làm khuê mật của người, đó làthật ạ?”
Khương Tứ gia sặc một cái, ánh mắt phức tạp, ông ấy xấu hổ nên chỉ khó chịu tằng hắng rồi phản bác:“Không có chuyện đó.” Ông ấy nói với Khương Nhiêu: “Lát nữa, ta sẽ lấy thân phận con là nghĩa tử để dẫn con vào. Ngườicon không cao nên nói con mười một tuổi, từ bé đã ốm yếu. Đến lúc đó con đừng nói gì, vờ như câmđiếc, tránh bị người khác nhìn thấu. Để Khương Bình đi theo con thì cha cũng yên tâm hơn.”
Khương Nhiêu gật đầu, nói: “Vậy con tên là gì?”
“Tự con nghĩ đi.”
Khương Nhiêu nghĩ ngợi một lúc. Khương Tứ gia thấy nàng vùi đầu nghĩ ngợi sâu xa thì nói: “Nghĩ nghiêm túc thế? Con đã nghĩ ra têngì rất hay à?”
“Con nghĩ xong rồi.” Khương Nhiêu ngồi nghiêm chỉnh: “Tên con là Khương Hữu Phúc.”
“...” Khương Tứ gia bất đắc dĩ mỉm cười: “Thôi, tên xấu dễ nuôi.”
Lúc này, Khương Cẩn Hành cầm hộp phấn đưa cho phụ thân: “Phụ thân, người có một nữ nhi và mộtnhi tử, hiện tại a tỷ thành nhi tử rồi, phụ thân xem đi, vậy con làm nữ nhi thì sẽ không cần vào thư việnnữa có được không?”
Khương Tứ gia lập tức thấy hơi nhức đầu. Nếu không phải tình hình hiện tại không kiếm đâu ra gậy gộc, ông ấy chắc chắn sẽ đuổi đánh tên chócon này khắp phòng. Ông ấy giận dữ hét lên: “Đừng tưởng là con biến thành cô nương thì không cần vào thư viện học tậpnhé! Nếu con muốn trốn tránh khỏi thư viện, chờ sau khi vào đó, ta sẽ không cho con nghỉ ngơi dù chỉmột ngày!”
Khương Cẩn Hành mím môi, run rẩy đặt hộp phấn về vị trí cũ.
...
Muốn làm nữ giả nam thì ngoại trừ bôi chét một lớp dày trên mặt ra, cả khuôn mặt đều phải trang điểmđể che làn da cũ, Khương Nhiêu còn phải cân nhắc đến y phục và đồ dùng hằng ngày.Vóc người nàng quá thấp. Nhưng trước ngực đã nhô lên hơi đẫy đà, có điều nịt ngực lâu thì quá đau. Khương Nhiêu nhìn làn da, gương mặt nam tử mà phụ thân vẽ cho nàng qua gương đồng, màu da nhạtmàu, đường nét trên mặt tầm thường, không đẹp mắt cho lắm khiến nàng lập tức mất hết chấp niệm vớisự xinh đẹp. Dù sao thì Khương Hữu Phúc không phải Khương Nhiêu, chỉ cần nhét thêm vải vào bụng rồi giả trangthành một tiểu tử hơi thấp lùn mập mạp.
Một lúc lâu sau, Khương Nhiêu mặt y phục nam tử mà Khương Tứ gia mua cho nàng đi từ trong phòngnhỏ ở tửu lâu ra, Khương Cẩn Hành nhìn nàng. Sau đó, cậu bé nhìn bản thân rồi rơi vào trầm tư. Dường như cậu bé thấy được dáng vẻ khi trưởng thành hơn của bản thân. Đột nhiên, Khương Cẩn Hành hơi kháng cự. Khương Hành Chu cực kỳ thỏa mãn với dáng vẻ này của nữ nhi.
Bọn họ cùng nhau đi đến bên ngoài thư viện Bạch Lộ, ông ấy chợt nhớ ra một việc, hỏi Khương Nhiêu:“Sao con đột nhiên nghĩ đến việc đọc sách ở thư viện?” Đứa nhóc câm điếc trông vừa ngờ nghệch vừa phúc hậu Khương Hữu Phúc mím môi chớp mắt. Nàng không muốn vào thư viện học. Nàng chỉ muốn nhìn lén xem tên nhóc đáng thương có sống tốt hay không.
Chiết Khương