Chiết Khương

Chương 84

“Hôm nay là mừng thọ ngũ tuần của tổ mẫu con, vốn là chuyện vui lớn nhưng lại thành ra thế này.” Lão Bá gia nhìn Khương Nhiêu, trách mắng nàng: “Mới vừa rồi con sai nha hoàn đến gọi ta, sao khôngnói thẳng ra mọi việc mà chỉ nói cần ta đến xem là sao? Ta còn tưởng không phải chuyện gì quá quantrọng nên không vội đến.” Khương Cẩn Hàng giơ cánh tay nhỏ bé ra, định túm lấy chòm râu quai nón bạc trắng trên cằm lão Bágia: “Đừng mắng a tỷ con.”

Khương Nhiêu ngăn cản bàn tay của đệ đệ mình, nàng ôm lấy cậu bé từ trong lòng nô bộc ra rồi đặtcậu bé xuống đất: “Không phải tổ phụ đang mắng tỷ, mà ông ấy đang thương xót cho tỷ thôi.” Nàng quay đầu nhìn lão Bá gia rồi nói với ông ấy: “Tổ phụ, tôn nữ sợ chuyện này sẽ lan đến tiền thínhkhiến người ngoài chê cười.” Lão Bá gia thở dài thườn thượt: “Một tiểu cô nương như con mà cũng hiểu được phải gìn giữ danhtiếng của phủ Ninh An Bá, vậy mà Liễu thị kia...” Trong mắt lão Bá gia như có lửa giận bùng lên ngùn ngụt, tay ông run run, nghiến răng, giận dữ liêntục mắng mấy câu: “Hồ đồ! Không biết chừng mực!” Kể từ khi cả nhà của tiểu nhi tử của ông ấy quay về, ông ấy cũng biết Liễu thị bất mãn. Trước khi cửa hàng gạo chưa xảy ra việc gì, mỗi tháng ông đều bảo quản gia trong phủ tăng thêm íttiền tiêu hàng tháng cho đại phòng. Ngày thường, lúc ở cùng với cả nhà đại phòng, ông cũng quan tâmbọn họ hơn để tránh cho trong lòng Liễu thị cảm thấy khác biệt, cho rằng ông ấy thiên vị tứ phòng.

Tuổi tác đã cao, ông cũng chỉ muốn chứng kiến cảnh tượng con cháu hòa thuận, chứ sao chịu nổichuyện tranh đấu.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Liễu thị cứ chăm chăm vào những thứ mà bà ta không có. Có phải do ông bất công hay không? Những thứ mà đứa nhi tử nhỏ nhất này đang có là do tự nó lấy từtiền viết tranh chữ rồi tự thân kinh doanh thôn trang. Cửa hàng, tòa nhà nằm trong trăm rương của hồimôn mà thê tử lão Tứ mang từ nhà ngoại đến chứ ông không cho một đồng nào. Bà ta thèm khát cáiquái gì chứ! Trong mắt lão Bá gia hiện lên sự chán ghét rõ ràng, ông phái người cho gọi Khương Hành Xuyên đến. Trông đại nhi tử có vẻ không biết chút gì về chuyện xảy ra hôm nay khiến lòng lão Bá gia thư thái hơnphần nào. Cũng may mà việc ngày hôm nay đại nhi tử không dính dáng vào. Nhưng ông cũng không chút nể mặt, nói rõ ràng mọi chuyện mà Liễu thị làm ra cho đại nhi tử nghe. Đại gia của Khương gia nhìn Oanh Âm rúc ở trong góc, trên mặt lộ vẻ khó chịu như bị người ta tát chomột phát. “Liễu thị ghen tị, nếu đã không kham được công việc quản gia mà còn có lòng muốn làm loạn cái nhànày lên, loại độc phụ như thế tuyệt đối không thể giữ lại. Con cứ xem rồi tự mà làm.” Lão Bá gia lạnhlùng nói với đại nhi tử như thế. Ý tứ của lão Bá gia quá rõ ràng: Ông lệnh cho ông ta hưu thê.“Ta không làm! Không phải ta!” Liễu thị như bị phát điên, vung tay ném tất cả bình hoa trên bàn rơi xuống nền đất. Trên sàn đầy đống mảnh sứ hỗn độn, trong đống mảnh sứ to nhỏ không đồng đều có một tờ giấy Tuyên Thành bị ngấm nước mắt đến mức nét mực nhòe đi. Đó là một lá thư hưu thê. Liễu thị không quan tâm vẻ bề ngoài mà ngã khụy xuống đất, bà ta nhặt hưu thư lên rồi xé thành nhiều mảnh nhỏ. Liễu thị gào khóc: “Lão gia, chàng không thể nhẫn tâm như thế. Sao chàng không suy nghĩ xem, thiếp làm như vậy là vì ai?” Một ngày làm phu thê, tình nghĩa trăm năm.

Khương Hành Xuyên nhìn bà ta khóc đến mức nghẹn ngào, không thở nổi thì cũng hơi không đành lòng. Tiếng khóc nức nở của Liễu thị vẫn không dừng lại: “Lão Bá gia thiên vị cả nhà lão Tứ như thế, nếu nhà lão Tứ không quay lại thì cửa hàng của chúng ta cũng không gặp vấn đề. Lão Tứ vừa về thì cửa hàng xảy ra chuyện, chàng bảo ta phải nuốt cục tức này thế nào? Sao mà nuốt trôi được cục tức này!” Gương mặt được Liễu thị trang điểm tỉ mỉ vì khóc lóc mà loang ra lấm lem, bà ta cực kỳ oán hận nhìn chằm chằm Đại gia của Khương gia.

Khương Hành Xuyên vẫn nhớ đến cảnh tượng khi phụ thân ông ta nói, ánh mắt ông đầy sự lạnh lùng và chán ghét. Đó là ánh mắt cực kỳ bất mãn đối với thê tử của ông ta. Nếu giữ Liễu thị ở lại thì người phụ thân ông ta chán ghét sẽ trở thành ông ta. Chân mày Khương Hành Xuyên nhíu chặt. Trái tim ông ta trở nên cứng rắn, ông ta nói: “Nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên bỏ thuốc vào bát chè của hai nữ nhi nhà Hỗ Tướng quân.”

Liễu thị vội vàng biện bạch cho bản thân, bà ta quỳ xuống nói: “Thiếp chọn mạo hiểm chẳng qua là vì để tước vị của lão gia không bao giờ bị lung lay. Lão gia, từ tận đáy lòng, thiếp thân chỉ toan tính vì chàng thôi.” “Nếu ngươi đã muốn nhìn ta ngồi lên vị trí Ninh An Bá như vậy...” Sắc mặt Khương Hành Xuyên sa sầm: “Phụ thân đã hoàn toàn chán ghét ngươi, nếu không đưa ngươi đi thì có lẽ ta sẽ hoàn toàn vuột mất vị trí Ninh An Bá.” “Ngươi tự thu xếp đồ đạc về nhà mẹ thì chí ít cũng giữ lại chút mặt mũi.” Khương Hàng Xuyên không muốn tiếp tục vòng vo níu kéo nữa.

Liễu thị ngẩn người. Nếu bà ta không còn là chính thê của Khương Hành Xuyên thì việc ông ta có trở thành Ninh An Bá hay không có liên quan gì đến bà ta đâu? Dường như trái tim bà ta đã bị dao nhọn đâm vào, cực kỳ đau đớn. Khi tai vạ đến, mỗi người một ngả. Nam nhân này không có nhiều bản lĩnh nhưng lòng dạ lại ác độc đến vậy. Nếu bà ta thật sự bị đuổi về nhà ngoại thì đời này của bà ta hoàn toàn xong rồi! Ngay cả các con của bà ta cũng tiêu luôn!

Liễu thị nhào đến ôm lấy Khương Hành Xuyên không buông tay: “Lão gia, ngài không thể làm thế! Ngài không thể làm thế!” “Không thể để Kiều Kiều và Cẩn Thư không có mẫu thân được! Nếu mẫu thân ruột thịt của chúng bị hưu thì sau này hai đứa nó phải sống như thế nào?” Nha hoàn trong phòng Liễu thị cũng thi nhau quỳ xuống cầu xin cho bà ta, nhưng Khương Hành Xuyên vẫn tàn nhẫn hất tay Liễu thị ra.

Liễu thị thấy dùng nước mắt không lay chuyển được Khương Hành Xuyên, bỗng nhiên bà ta lại nở nụ cười khiến gương mặt trở nên cực kỳ xấu xí và đáng sợ. “Lão gia, nếu ngài thật sự bỏ thiếp thì ngài không sợ những việc ngài đã làm bị người khác biết sao?” ...

Khương Hành Xuyên bỗng nhiên dừng bước. Ông ta ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt hốt hoảng. Sắc mặt ông ta xuất hiện vẻ kinh hoàng: “Ngươi đang uy hiếp ta?” Đôi môi Liễu thị run rẩy. Phản ứng vừa rồi của Khương Hành Xuyên đã cho bà ta thấy nam nhân này không đáng tin và vô dụng đến nhường nào.Nếu đã vạch mặt rồi thì cứ thoải mái xé rách mặt đi. Bà ta lắc đầu: “Chắc là thiếp không nói đâu, nhưng những chuyện đó thì phía nhà mẹ của thiếp có người biết. Nếu thiếp chịu ấm ức thì hẳn là bọn họ cũng rất đau lòng. Có lẽ sẽ không kiểm soát được miệng mình.”

Khương Hành Xuyên cứ như bị người khác bóp chặt vào tử huyệt, sắc mặt xanh mét, cực kỳ xấu xí. Liễu thị xem xét thời cơ, quỳ xuống trước mặt ông ta: “Lão gia, ngài đi cầu xin nhà lão Tứ một phen, để bọn họ tha cho ta một lần, ta van xin ngài!”

Gã sai vặt của Khương Hành Xuyên thì thầm bên tai Khương Tứ gia hai câu. Khương Tứ gia cau mày: “Đại ca tìm ta có việc gì?” Gã sai vặt nói: “Có chuyện quan trọng nhưng không tiện nói ở đây, Tứ gia, xin ngài hãy đi một chuyến.”

Trong lòng Khương Tứ gia cảm thấy thật kỳ lạ. Mới vừa rồi có người nói với ông ấy, hài tử nhà ông ấy khóc lóc gọi gia gia, đã gọi lão Bá gia qua đó. Nếu không phải bận xã giao không thoát thân nổi thì chắc chắn ông ấy đã cho người đến xem sao. Thấy gã sai vặt ấp a ấp úng, Khương Tứ gia càng nghĩ càng cảm thấy lạ. Khương Tứ gia nói với gã sai vặt kia: “Ta đang bận xã giao không cách nào rời đi được, ngươi chờ ta một lúc.”

Sau đó, ông ấy tìm một gã sai vặt khác rồi nói: “Đến hậu viện hỏi thăm xem có chuyện gì.” Chờ sau khi ông ấy biết hết những chuyện đã xảy ra ở hậu viện... Sắc mặt Khương Tứ gia sa sầm như có mưa bão chuẩn bị giáng xuống. Trong lòng ông ấy cũng biết đại khái tại sao đại ca muốn gọi ông ấy đến. Chẳng phải để cầu xin tha cho Liễu thị à? Những thứ như tình cảm nên dành cho người nào biết chừng mực. Liễu thị hãm hại thê tử ông ấy, bà ta đã gây chuyện tuyệt tình đến vậy, sao ông ấy phải ra mặt thay bà ta?

Khương Tứ gia cau mày, không biết nên ứng phó với đại ca ông ấy như thế nào. Đột nhiên, có một ý tưởng nảy ra trong đầu ông ấy... Liệu đại ca ông ấy có biết rõ về cái bẫy Liễu thị giăng ra ngày hôm nay không? Cùng lúc đó, Khương Tứ gia vô thức lắc đầu. Ông ấy nhớ lại mấy năm đầu để tang mẫu thân, cuộc sống khốn khó và được đại ca chăm sóc. Khương Tứ gia là một người nhớ tình xưa nghĩa cũ hiếm thấy, rất nhanh sau đó, những nghi ngờ nhỏ nhặt đã bị ông ấy đuổi khỏi đầu. Tuy nhiên Khương Tứ gia vẫn khổ não vì lời nhờ vả của đại ca, ông ấy không cách nào từ chối.

Yến Nam Tầm thấy vẻ mặt ông ấy không vui nên mặt dày mỉm cười đi đến và hỏi: “Sao thế, thấy không thoải mái à?” Yến Nam Tầm: “Nói ra đi, chắc ta sẽ thấy vui lắm.”

Khương Tứ gia không phản bác như lúc trước mà hỏi: “Trong thư viện của ngươi có thiếu một tiên sinh dạy thư họa không?” Yến Nam Tầm: “Hả?” “Trong nhà gặp chút chuyện phiền lòng, để ta đến chỗ ngươi tránh một thời gian.” Khương Tứ gia vỗ bả vai Yến Nam Tầm. Ông ấy sợ đại ca lại đến cầu xin thêm lần nữa thì ông ấy sẽ mềm lòng đồng ý. Không bằng ông ấy hãy tránh né một thời gian, chỉ không tìm thấy thì sẽ không nghe thấy. Miễn cho chuyện trong nhà về sau sẽ phá hủy tình cảm huynh đệ của họ.

Khương Hành Xuyên không chờ được Tứ đệ của ông ta đến. Gã sai vặt đến thông báo: “Tứ gia, Tứ gia không có ở quý phủ...” “Cái gì?”“Tứ gia đã thu dọn hành lý đến thư viện Bạch Lộ dạy học rồi. Sau khi khách nhân rời khỏi yến tiệc thì ngài ấy cũng đi luôn.” Tự do tự tại, thích gì làm nấy, vừa vào đã ra, vừa nghe qua đúng là tác phong của Khương Hành Chu. “Ngài ấy dặn nô tài, nếu Đại gia có chuyện gì thì cứ viết thư cho ngài ấy là được.”

“Mau lấy bút mực đến đây cho ta!”

“Lão gia, đừng vội.” Gã sai vặt nói tiếp: “Tứ gia còn nói, thư viện Bạch Lộ là nơi nghiên cứu học vấn, khách lạ không vào được, khả năng không thể gửi thư vào. Ngài ấy dặn Đại gia chờ một tháng sau ngài ấy về thì tiếp tục bàn bạc.”

Một tháng... Một tháng đủ để ông ta bỏ ba mươi Liễu thị rồi. Liễu thị tức đến run cả người: “Hắn ta không muốn giúp đại ca như chàng giải quyết việc cấp bách! Ngài chờ đi, lần này hắn ta quay về chắc chắn là muốn cướp phủ Ninh An Bá. Khi bé thì chàng chia thịt cho hắn ta ăn, lớn rồi thì quay lại muốn cướp thứ thuộc về chàng!”

Trên trán Khương Hành Xuyên nhăn lại thành một chữ “xuyên” (川) cực kỳ rõ rệt, chứng tỏ ông ta vô cùng phiền lòng. Cuối cùng, ông ta không cãi cọ với Liễu thị mà nói: “Ta có thể không hưu ngươi.”

“Nhưng ngươi không thể tiếp tục ở nhà nữa.”

“Ngươi cứ vờ như bệnh nặng, tới thôn trang ở ngoại ô ở mấy năm đi. Chuyện trong phủ không được nhúng tay chút nào, tránh làm phụ thân không vui.”

“Ta sẽ tuyên bố với bên ngoài là khi ngươi chữa khỏi bệnh sẽ quay về, nhưng đối với phụ thân thì ta sẽ nói ngươi không quay lại Bá phủ nữa.”

“Chỉ cần đợi vài năm mà thôi, chờ khi ta thừa kế toàn bộ Bá phủ thì sẽ cho người đón ngươi về. Khi đó ngươi vẫn giữ được vị trí chính thê mà vẫn khiến phụ thân thỏa mãn.”

Liễu thị cứng đờ. Nếu bà ta đến thôn trang ở ngoại ô mấy năm, điều này có khác là bao so với hưu thê đâu? Vài năm sau, nhan sắc của bà ta phai nhạt, chuyện trong hậu trạch đều do tiểu thiếp quản lý, sau khi quay về sao có thể tranh đấu với tiểu thiếp sao? Sao bà ta có thể tìm lại vị trí của mình trong hậu viện?

“Lão gia, ngài không thể...”

“Không thể?” Khương Hành Xuyên đập vỡ nghiên mực. “Tất cả những việc này đều do việc tốt mà ngươi gây ra! Ta đã nể mặt hài tử và những năm này ngươi vất vả nên không cho ngươi một tờ hưu thê. Nếu ngươi cảm thấy đi thôn trang quá khổ cực thì cầm lấy hưu thư rồi cút đi!”

Liễu thị khụy xuống đất. Xong đời, bà ta hoàn toàn tiêu tùng.

...

Khương Hành Xuyên đứng dậy đi ra ngoài. Vẻ mặt ông ta lạnh lùng, ra lệnh cho nô bộc tâm phúc: “Tìm người trông chừng kỹ bên ngoài thôn trang, sau khi nhốt phu nhân vào đó thì đừng để nàng ta bước ra ngoài nửa bước.”Ông ta không chặn nổi miệng lưỡi của những người bên nhà mẹ của Liễu thị. Nhưng bản thân Liễu thị, ông ta sẽ không cho bà ta cơ hội rời khỏi thôn trang vùng ngoại ô kia. Nếu không phải trong tay Liễu thị có nhược điểm của ông ta thì chắc chắn ông ta phải bỏ nữ nhân này ngay tại chỗ.

Khương Nhiêu tò mò Khương Cẩn Hành dẫn tổ phụ tới bằng cách nào. Nhưng nàng hỏi suốt một buổi chiều mà cậu bé vẫn ngậm chặt miệng như vỏ trai, không hỏi ra được gì. Khương Nhiêu xem như cậu bé đánh bậy đánh bạ trúng đích. Chờ nha hoàn hỏi thăm kết cục của Liễu thị quay lại, nàng ấy sẽ nói cho Khương Nhiêu biết kết quả cuối cùng.

Trong lòng Khương Nhiêu biết rõ, bước đi ngày hôm nay hoàn toàn đẩy nhà nàng và đại phòng vào thế đối lập. Cho dù không có những việc nhỏ nhặt đó thì Đại bá phụ vẫn có thể đối xử tốt với phụ thân nàng mà không có khúc mắc gì. Không cần thiết phải lui tới với đôi nhi nữ của Liễu thị, Khương Sĩ Kiều và Khương Cẩn Thư.

Khương Cẩn Hành đứng trên hòn đá với vẻ buồn phiền. Chiều nay cậu bé đã đứng trên hòn đá đó, hướng về không khí khoa chân múa tay, đánh bao nhiêu chiêu thức đánh người.

“Sao Đại bá lại cưới một bá mẫu xấu xa như thế? Trước đấy bá mẫu còn nói năm đó tỷ tỷ nên bị bắt cóc.” Khương Cẩn Hành đánh quyền đến nỗi chảy đầy mồ hôi nhưng vẫn chưa hết giận: “Ta thật sự muốn bán bà ta cho bọn buôn người.”

Mặt Dung Đình đứng một bên hơi biến sắc. Ánh chiều tà le lói.

Hoài Thanh quay lại nói: “Bẩm điện hạ, Yến tiên sinh phải quay về thư viện rồi, ngài ấy hỏi ngài có muốn về cùng hay không?”

Dung Đình gật đầu. Trước khi rời đi, hắn quay đầu liếc nhìn Khương Nhiêu một cái. Cái đêm mà bọn họ bị nhốt với nhau, người què chân đi ra trước cửa, liên tục nhìn giờ, cứ như đã sớm bàn bạc với người kia thời điểm nào nên mới một mực chờ đợi.