Chiết Khương

Chương 83

Với tình huống này, Dung Đình đã thấy quen rồi. Gương mặt hắn hiện lên vẻ bất lực, nở nụ cười cưng chiều rồi lại dùng giọng điệu dung túng nói với Khương Nhiêu: “Ngươi thích là được.”

Gia chủ của Từ gia cũng là một trong những vị khách được mời. Ông ta hành sự khiêm nhường, chỉ ở một góc châm trà uống rượu với dáng vẻ thờ ơ và dửng dưng, ít khi giao lưu với người khác. Nhưng đôi mắt ông ta lại nhìn chằm chằm vào vị trí trống không bên cạnh Yến Nam Tầm, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Sau đó, ông ta hạ thấp giọng nói với tên đầy tớ bên cạnh: “Truyền lời vào cung.” Tên đầy tớ lại ghé vào tai cung nữ, rốt cuộc tin tức mà gia chủ của Từ gia truyền đi đã đến tai Gia Hòa Hoàng hậu.

Vì Yến Nam Tầm và vài vị tiên sinh có tên tuổi trong thư viện tham dự tiệc mừng thọ của lão phu nhân nên thư viện Bạch Lộ được nghỉ học. Thế nhưng Thập Thất Hoàng tử lại không hề rảnh rỗi, cậu ta vẫn luyện chữ và đọc sách dưới sự giám sát của Thái sư như cũ.

Sau khi thả rèm, thị nữ bên cạnh cầm cây quạt nhỏ quạt cho Gia Hòa Hoàng hậu, bà ta nhìn chằm chằm vào dáng vẻ cầm bút luyện chữ của Thập Thất Hoàng tử. Chỉ cần cậu ta lơ đãng một chút, ánh mắt của bà ta sẽ lạnh như băng, giống như mũi kim sắc nhọn có thể xuyên qua bức rèm để đâm vào người Thập Thất Hoàng tử.

Hễ thấy bà ta không vui thì thị nữ sẽ ngưng động tác quạt lại một chút. Cho đến khi Thập Thất Hoàng tử nghe thấy âm thanh sau rèm, chỉnh đốn dáng vẻ của mình thì ánh mắt của Gia Hòa Hoàng hậu mới dịu dàng lại, sau đó thị nữ cũng yên tâm quạt tiếp.

Nghe thấy tin tức của gia chủ của Từ gia, Gia Hòa Hoàng hậu hơi cau mày. Bà ta cũng không quan tâm lắm mà chỉ nói: “Mặc dù tên tàn phế kia được mời đến tiệc mừng thọ của lão phu nhân ở phủ Ninh An Bá, nhưng ai cũng biết nó không thể trở thành quân vương, làm gì có ai xem trọng nó? Dù có người nể nang hắn thì cũng là do nể mặt bổn cung.”

Trong lòng bà ta vẫn luôn kiêng dè tên Dung Đình điên cuồng như chó điên đó, không ra tay tàn độc như bình thường. Thế nhưng, sau khi biết người âm thầm giúp đỡ Dung Đình chính là Khương Tứ gia luôn nhàn tản, chỉ biết du sơn ngoạn thủy sắp nơi, không hề có chút dã tâm nào… Bà ta thấy đứa nhỏ này có thông minh đến đâu thì tầm nhìn cũng thấp hèn, có tìm được người giúp thì người đó cũng chẳng hay ho gì…

Chó có điên thì cũng chỉ là chó, cũng không thành người được. Gia Hòa Hoàng hậu lạnh lùng “ừm” một tiếng, không hề để tâm xem hắn có ý đồ gì. Dù sao thì cũng chỉ là phế vật giúp đỡ phế vật thôi.

Ánh mắt Gia Hòa Hoàng hậu rất bình thản, không có chút áp lực nào: “Truyền lời cho phụ thân nói ta đã biết.”“Nhưng mà…” “Bẩm báo với phụ thân ta nói ông ấy đừng lo. Là do Tần Vân muốn uy hiếp ta nên mới để tỷ phu của nàng ta gửi thiệp mời cho Dung Đình. Nhưng Khương Hành Xuyên làm chủ ở phủ Ninh An Bá thì Khương Hành Chu có thể làm được gì, vậy nên không cần lo. Còn Tần Vân…” Ánh mắt của Gia Hòa Hoàng hậu trở nên lạnh lẽo, cười mỉa: “Bổn cung có cách để trị nàng ta.” ……

“Đệ cũng muốn biết!” Khương Cẩn Hành không hài lòng với quyết định để Minh Thược đưa cậu bé đi của Khương Nhiêu. Cậu bé đẩy tay Minh Thược ra, bò lên rồi đứng trên bàn đá, cố sức nhóm chân, giống như làm vậy thì cậu bé có thể cao hơn một chút.

“Đệ đã cao đến chừng này rồi, đệ không phải trẻ con, trong nhà có chuyện thì đệ phải được biết.” Nhưng Khương Nhiêu lại không muốn cậu bé trường thành sớm, còn nhỏ tuổi mà biết quá nhiều thì mất đi niềm vui của tuổi thơ.

Vậy nên nàng muốn Minh Thược đưa Khương Cẩn Hành đến sảnh ngoài, để cậu bé đi tìm những đứa bé đồng trang lứa để chơi đùa.

Nhưng tính tình Khương Cẩn Hành quá ương ngạnh, một khi đã quyết thì không chịu từ bỏ. Cậu bé tức giận, khoanh tay lại và ngồi xếp bằng trên bàn đá, giống chú tiểu vừa ngồi thiền vừa tức giận, còn miệng thì lẩm bẩm: “A tỷ không nói thì đệ ngồi ở đây luôn, không đi đâu cả.” Minh Thược định ôm Khương Cẩn Hành đi nhưng cậu nhóc ngồi rất vững, giống như câu nấm mọc ra từ cái bàn nên nàng ấy mới không nhổ lên được.

Minh Thược chán nản nhìn Khương Nhiêu: “Cô nương, đừng đuổi tiểu thiếu gia đi nữa, ngài ấy là đích trưởng tử, biết được vài chuyện thì con đường sau này cũng dễ đi hơn một chút.” Khương Cẩn Hành: “Đúng vậy, đúng vậy.” Khương Nhiêu thở dài: “Nhưng ta vẫn thấy đệ ấy còn quá nhỏ…” Khương Cẩn Hành chán nản nằm trên bàn đá, tay chân vung ra thành chữ “đại”, nằm kín hết mặt đá.

Khương Nhiêu nhéo má cậu bé như bóp lấy một viên sủi cảo, bất lực hỏi cậu bé: “Vậy nếu tỷ nói với đệ rồi thì đệ có muốn nghĩ cách giúp tỷ không?” “Có chứ.” Khương Cẩn Hành lồm cồm bò dậy, đôi mắt long lanh nhưng vì tuổi còn nhỏ nên suy nghĩ đơn giản, chỉ muốn chỉnh người khác bằng nắm đấm. Cậu bé chỉ vào nha hoàn bị trói kia, hói: “Nàng ta đã làm gì? A tỷ cần đệ đánh nàng ta không?” Oanh Âm bị trói cả tiếng đồng hồ bây giờ đang run cầm cập.

Khương Nhiêu đang định giải thích cho Khương Cẩn Hành thì bị Minh Thược ngăn lại: “Cô nương, đợi đã.” Minh Thược cúi đầu, ghé vào tai Khương Nhiêu hỏi nhỏ: “Cô nương, Cửu Điện hạ cũng ở đây. Không phải người nói không muốn để người khác biết việc này sao? Có cần nô tỳ nhờ ngài ấy đi chỗ khác không?” Kế bên bàn đá, Dung Đình ngồi yên ở đó không nói câu nào, vô cùng yên tĩnh. Mặc dù giọng nói của Minh Thược khá nhỏ nhưng lại khiến ngón tay dưới tay áo của Dung Đình trở nên căng thẳng.

Khương Nhiêu: “Ta có nói không để người ngoài biết nhưng hắn cũng đâu phải…”Chữ “người ngoài” thứ hai còn chưa được nói ra thì Khương Nhiêu đã nuốt lại. Hình như nàng nói như vậy cũng không đúng lắm. Vì vậy, nàng âm thầm nuốt hai từ kia vào bụng. Nàng liếc nhìn Dung Đình một cái. Vừa nãy… Dung Đình sợ làm phiền nàng nên chủ động muốn đi. Nhưng khi hắn nói chuyện, trên trán lại lấm tấm mồ hôi. Cơ thể gầy yếu đắm chìm trong ánh nắng giống như bị thiêu đốt dưới ánh nắng, sắc mặt nhợt nhạt như tuyết. Nàng không đành lòng, bèn bảo hắn ở lại nên hắn mới ở lại.

Khương Nhiêu lại nói với Minh Thược: “Cửu Điện hạ cũng không phải người nói năng lung tung. Chân hắn bị thương cũng khó chịu nên không cần bảo hắn đi, đi tới đi lui làm vết thương lâu lành.” Hai người trò chuyện rất nhỏ, nếu với người có thính lực bình thường thì cách vài bước là nghe không rõ. Nhưng Hoài Thanh lại nhìn thấy vành tai của chủ tử ửng đỏ.

Khương Cẩn Hành muốn nghe ngọn nguồn câu chuyện nên vội vàng kéo tay áo của Khương Nhiêu. Khương Nhiêu tóm tắt câu chuyện, chỉ vào nha hoàn đang bị trói ở bên kia: “Đại bá mẫu phái nàng ta đi hạ độc cho hai vị khách trong buổi tiệc hôm nay, đó là hai vị nữ nhi của Hỗ Tướng quân, muốn vấy bẩn thanh danh của mẫu thân. Tỷ có việc nên đến tìm hai vị tỷ muội kia, đúng lúc nhìn thấy nên bắt nàng ta đến đây để tra xét một trận, quả nhiên người đứng sau chính là Đại bá mẫu.”

Khương Cẩn Hành vừa nghe được một nửa thì gương mặt đã đỏ lên, nghe xong đoạn sau thì đôi tay nhỏ đã nắm chặt: “Đệ sẽ cắn chết bà ta!”

“Chúng ta vẫn nên để việc này cho tổ phụ xử, xem ông ấy nói sao.” Nhưng Khương Nhiêu thở dài một hơi, lo lắng nói: “Nhưng không biết khi nào tổ phụ mới đến đây được.” Nàng phỏng đoán không chừng phải chờ đến khi tàn tiệc. Trước lúc đó, nàng vẫn phải trông chừng ở chỗ này. Mặc dù chuyện này khá nhàm chán nhưng nàng vẫn phải chờ.

Một đôi tay thon dài vươn ra rồi đè lên gói giấy dầu trước mặt Khương Nhiêu, ngón tay trắng như ngọc, đẩy đẩy bánh mứt táo lên trước mặt nàng. “Ngươi cứ ăn chút đồ ăn đi, trước khi lão Bá gia đến thì ngươi đừng cuống cuồng nữa.” Giọng nói Dung Đình rất nhẹ nhàng rồi hắn lại nhìn sang Khương Cẩn Hành, nhưng khi mở miệng thì chỉ có vài chữ cụt lủn: “Đến đây.” Hắn đưa tay về phía Khương Cẩn Hành.

Khương Cẩn Hành nhảy xuống khỏi bàn đá, đi đến trước mặt Dung Đình. Dung Đình vẫn chưa hài lòng: “Đệ đi theo ta, đến xem nha hoàn kia.” Nhưng khi hai người đi đến giữ sân, cách một bàn đá thì Dung Đình dừng lại. Hắn nheo mắt. Đuôi mắt xếch lên và ánh mắt lạnh lẽo như sương khiến đôi mắt phượng hơi hẹp của hắn thêm vài phần tà ác khi nheo lại.

Dung Đình nghiêng đầu nhìn về phía Khương Cẩn Hành: “Lúc nãy đệ có nói là muốn cắn người à?” Khương Cẩn Hành nghiến răng, siết chặt quả đấm nhỏ rồi khoa chân múa tay lung tung: “Không chỉ là cắn mà đệ còn muốn cắn chết.”

“Chó cắn ngươi mà ngươi cắn lại nó thì miệng ngươi chỉ dính đầy lông.” Giọng nói trầm thấp của Dung Đình nghe dịu dàng như tiếng đàn, hắn lạnh lùng nói: “Người lỗ mãng mới làm thế.”

“Vậy thì phải làm thế nào?” Dung Đình nhìn cậu bé, đôi mắt của hắn chìm trong ánh mặt trời. Ánh nắng chiều vào làm màu mắt nhạt hơn, trong trẻo như lưu ly. “Rạch một đường ở cổ để từng giọt máu rỉ ra cho đến khi hơi thở trở nên yếu dần. Đến khi chỉ còn một hơi thở thì dùng cây xiên bằng sắt đâm vào, mổ bụng, lột da, tháo khớp, chặt nhỏ như heo.” Đó là tiếng lòng của hắn. Thực ra, hắn vẫn chưa nói gì mà chỉ cười mỉm, im lặng không nói câu nào.

Trong viện an tĩnh không hề có gió, một hồi lâu, bóng râm dưới tán cây không hề động đậy.Nhiều người thì lắm tai mắt, Dung Đình im lặng một chút rồi chuyển đề tài sang chuyện khác, hắn hỏi Khương Cẩn Hành: “Đệ có muốn giúp a tỷ gọi tổ phụ tới không?” Khương Cẩn Hành gật đầu thật mạnh: “Muốn.” Dung Đình cong môi cười, vẻ mặt bất cần đó lại chứa đựng một tia lạnh lùng, giống một gã tồi đẹp trai, coi trời bằng vung. “Ta dạy đệ.” Hắn nói.

Sau một tách trà, Khương Cẩn Hành khóc đến mức nấc lên, chạy vào lòng tổ phụ, khóc ầm lên. Ngoại trừ kêu vài tiếng “tổ phụ, tổ phụ” thì cậu bé không nói thêm điều gì khác, khiến lão Bá gia sốt ruột. “Ai làm tôn nhi quý báu của ta khóc thành như vầy?” Những vị khác đang trò chuyện vui vẻ cùng lão Bá gia nhìn thấy cảnh này thì lo rằng hài tử nhà mình mâu thuẫn với Khương Cẩn Hành nên cũng định hỏi một chút. “Tiểu thiếu gia bị sao vậy?” Khương Cẩn Hành khóc một lát rồi hít hít mũi, lau nước mắt, nói: “Tổ phụ, con không sao cả, tiệc mừng thọ của tổ mẫu quan trọng hơn. Con không sao, không làm phiền tổ phụ nữa huhu huhu.”

Cậu bé không nói một câu mà cố tỏ ra mình ổn rồi bỏ đi. Cậu bé rời ra khỏi người Ninh An Bá, quay đầu chạy về con đường lúc nãy cậu bé đến, vẫn khóc còn huhuhu. “Đứa bé này ngoan quá chừng…” “Khóc đến như vậy mà vẫn nói bản thân không sao cả.” “Lão Bá gia, đứa bé nhỏ như vậy hay là ngài đi theo nó đi, phòng khi có chuyện xảy ra.” Ninh An Bá nghe theo lời khuyên của mọi người, nóng lòng nhìn theo bóng dáng của tôn nhi, vội lệnh cho tên đầy tớ đuổi theo.

Khương Nhiêu đang vội đi tìm Khương Cẩn Hành. Lúc nãy, Khương Cẩn Hành đột nhiên khóc lóc chạy ra ngoài, giống như bị trúng tà. Vì từng bị cha nàng đuổi đánh khắp viện nên cậu bé luyện được tốc độ cực nhanh, không có nha hoàn nào đuổi kịp cậu bé, cuối cùng cũng không biết cậu bé đã chạy đi đâu. Đến khi nàng vội vàng đi ra được một đoạn thì thấy tên đầy tớ ôm Khương Cẩn Hành quay về. Người bước đi tập tễnh theo sau là tổ phụ. Trên nửa đường đi, lão Bá gia đã nghe được câu chuyện từ Khương Cẩn Hành thì giận tím mặt, kéo lấy Khương Nhiêu và nhìn từ trên xuống dưới: “Niên Niên có bị dọa sợ không.”

Sau khi tên đầy tớ bắt được, Khương Cẩn Hành đã khóc lóc và kể tất cả cho ông. Nhóc con bị món chè có độc dọa sợ, cậu bé nói cậu không dám ăn cơm, xoa xoa bụng than đói. “Nữ nhi của Hỗ Tướng quân mà nàng ta cũng dám hại!” Lão Bá gia thấy nha hoàn bị trói trong viện thì đã biết những lời mà tôn nhi nói với ông đều là sự thật, tức giận đến mức run tay: “Không biết chừng mực!” “Phủ Ninh An Bá của ta không chứa chấp thứ độc phụ này.” Khương Cẩn Hành vui vẻ nấc lên một cái. Lão Bá gia nghe thấy âm thanh nên nhìn về phía cậu bé, vỗ vỗ lưng để cậu bé ngừng khóc nhưng cậu bé vẫn không ngừng khóc và nấc lên: “Thủ đoạn của độc phụ đó làm tôn nhi của ta sợ đến mức này đây.” Khương Cẩn Hành nghe vậy thì tiếng nấc càng lúc càng lớn hơn, đôi tay mũm mĩm cứ múa may: “Món chè đó rất ngọt nhưng ăn vào thì hại chết trẻ con.” Cậu bé còn chớp chớp mắt vài cái, huyệt khóc bị điểm đã hết hiệu lực, nước mắt đã cạn, cậu bé bèn phải nấc một cái: “Con, con không dám ăn chè nữa đâu huhuhuhu!”

“Ngoan nào.” Vẻ ngoài của Khương Cẩn Hành giống với Khương Tứ gia như khuôn đúc, khi lão Bá gia nhìn cậu bé thì liên tưởng đến dáng vẻ của con trai mình khi còn nhỏ nên đau lòng vô cùng: “Đừng sợ, tổ phụ sẽ giành lại công bằng cho con.” Khương Cẩn Hành tin tưởng gật đầu. Nước mắt trên gương mặt tròn trịa còn chưa khô, đôi mắt ươn ướt chớp chớp, cười với Khương Nhiêu giống như muốn khoe chiến tích. Nụ cười đó như đang nói rằng: Tỷ thấy đệ lợi hại không.Khương Nhiêu hiểu ý cậu bé, nàng ngơ ra, không biết chuyện gì đã xảy ra khi đệ đệ chạy đi. Nàng còn nghĩ rằng đệ đệ bị trúng tà, đã nhìn thấy thứ gì đó không hay. Hóa ra là đệ đệ đi gọi tổ phụ đến?