Chiết Khương

Chương 129

Sau khi tỉnh táo, Khương Nhiêu cúi đầu, mò mẫm cái túi thơm vẫn còn đeo trên eo nàng hai lần nhờánh sáng mờ của đèn cung đình treo trên hành lang, nghĩ bản thân không những không tẩm thuốc mêđược ai mà còn bị người ta tẩm thuốc mê trước, Khương Nhiêu chán nản ôm đầu mình. Nàng cảm thấy lần này bản thân đã ngủ một giấc rất dài, có khả năng… Số canh giờ ấy còn đủ chonàng ngủ tận hai giấc. Nhưng suy nghĩ này lại có hơi hoang đường kỳ lạ, Khương Nhiêu không dám tin.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Điều duy nhất nàng có thể tin được là thuốc thật sự có vấn đề. Trước khi uống thuốc nàng cũng có thấy hơi buồn ngủ, nhưng sẽ không đến mức không nâng nổi mímắt lên. Nàng làm một quả cầu tuyết rồi cầm trong tay, hơi lạnh thấm vào tận xương tủy, nàng chậm rãi đi rakhỏi viện tử. Mắt cá chân bị bong gân nhưng không còn đau nhiều nữa. Không có hạ nhân nào ở đây là không biết Khương Nhiêu. Cả đoạn đường Khương Nhiêu vừa đi vừa đặt ngón tay lên môi, “suỵt” cả đoạn đường, ra hiệu chonhững người khác không được báo chuyện nàng đã tỉnh dậy cho Dung Đình biết, mấy người đó ngườinào cũng nghe lời Khương Nhiêu lại khiến nàng thoáng thấy mất tự nhiên, cảm thấy trong phủ DungĐình cũng không khác gì nhà nàng. Seen 25131012/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-129.1107191/8
Thậm chí hạ nhân ở chỗ này còn nghe lời nàng nói hơn cả hạ nhân ở nhà nàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Nàng đi đến bên ngoài thư phỏng, nhìn thấy trong thư phòng đang sáng đèn. Hoài Thanh đang đứng canh bên ngoài thư phòng. Khương Nhiêu vẫn đặt ngón tay lên môi và ra dấu “suỵt” với Hoài Thanh. Hoài Thanh nhìn thấy Khương Nhiêu đến thì mới đầu sửng sốt một lúc, sau đó rất nghe lời mím chặtmôi, không phát ra tiếng động nào giống như bị khâu lại. Khương Nhiêu sợ bóng của mình sẽ hắt lên cửa sổ thư phòng nên nàng ngồi xổm xuống, nhích từngchút một về phía thư phòng. Trong thư phòng. Liêu Thu Bạch mặt ủ mày chau: “Cho dù bức tranh kia thật sự có vấn đề, cần phải tìm ra người có nétchữ giống chữ của Khương Tứ gia y như đúc, nếu là bắt chước chữ của người khác như ngài nói thìcòn dễ... Nhưng Khương Tứ gia tự xưng là một trường phái riêng, có thể bắt chước được hình thức nhưkhông thể bắt chước được cái hồn trong nét chữ, đó có thể là ai đây.” Đêm qua sau khi chiếu thư được ban hành, mọi việc đã không còn nan giải nữa, ngay khi trời sáng đãtruyền đến tin tức vụ án này còn cần tiếp tục điều tra. Lời nói ra giống như nước đổ khó hốt, y cũng coi như đã tâm phục khẩu phục. Bỗng nhiên Dung Đình đứng dậy. Liêu Thu Bạch hỏi: “Sao thế?”12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-129.1107192/8
Đôi mắt dài hẹp của Dung Đình hơi nheo lại: “Ngoài kia có người.” Hắn nhanh chóng đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Khương Nhiêu dạng ngồi xổm dưới cửa sổ. Khương Nhiêu: “...” Đây là lần nghe trộm ngắn nhất của nàng. Nàng đã cẩn thận rón ra rón rén thế rồi mà vẫn bị bắt tại trận. Dung Đình không thể làm được gì nàng, xoa bóp ấn đường: “Nàng quay về ngủ đi, bao giờ trời sáng tasẽ đến gọi nàng dậy.” Khương Nhiêu không dám tin hắn, nàng lắc đầu: “Có chuyện này ta muốn nói với hai người.” Nàng dùng từ “hai người” chứ không phải “chàng”. Lòng Dung Đình hơi chùng xuống, nhưng vẫn vẫn chiều theo ý nàng, dẫn nàng vào trong thư phòng. Liêu Thu Bạch ở trong phòng nghe thấy tiếng động, lập tức đứng dậy khỏi ghế mũ quan. Y cứ tưởng Dung Đình nói ngoài kia có người là tai vách mạch rừng, có tiểu tặc đang nghe lén, ai ngờđâu lại là một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa, y sửng sốt một lúc. Y tinh mắt, nhanh chóng nhận ra Khương Nhiêu là ai, thấy hơi bất ngờ. Ban đầu y còn không hiểu vì sao Dung Đình lại muốn nhúng tay vào chuyện của phủ Ninh An Bá, cuốicùng bây giờ y cũng hiểu.12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-129.1107193/8
Liêu Thu Bạch híp mắt, nhớ lại những lời Dung Đình nói trước khi vào cung khiến y nghe mà nửa hiểunửa không, thầm thở dài một câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, y cũng không hỏi nhiều vì sao KhươngNhiêu lại ở đây mà chỉ hành lễ với Khương Nhiêu một cách nghiêm chỉnh. Hôm nay y đã lên hết tinh thần để chuẩn bị đối phó với Dung Đình, toàn bộ điểm yếu của y đều nằmtrong tay đối phương, y lại chẳng hề biết gì về đối phương. Bình thường trước mặt người khác, đều làngười khác không thể nhìn thấu tâm tư của y, bây giờ phong thuỷ luân chuyển, khiến y thấy cực kỳ mấttự nhiên. Cho đến giờ phút này, bỗng nhiên y lại thấy thả lỏng hơn một chút. Từ lúc tiểu cô nương này bước vào, ánh mắt Dung Đình vẫn luôn nhìn về phía nàng, cho dù có nhìnsang chỗ khác thì cũng chỉ được một lúc. Có điểm yếu. Thế thì không còn đáng sợ nữa. Liêu Thu Bạch mỉm cười nhìn về phía Khương Nhiêu đã giúp y nhận ra điều này. Khương Nhiêu trả lễ, nàng không nhận ra vị quan viên trẻ tuổi nhìn trông không được đứng đắn lắmtrước mắt, nàng nhìn về phía Dung Đình, Dung Đình nghiêng đầu giải đáp thắc mắc cho nàng: “Đây làviên ngoại lang Công bộ, Liêu Thu Bạch, Liêu đại nhân.” Liêu Thu Bạch đứng bên cạnh nhìn hai người họ. Nữ cũng đẹp, nam cũng đẹp, hai người đứng bên nhau miêu tả sinh động hai chữ “đẹp đôi”. Càng đứng nói đến hai người chỉ cần cho nhau một ánh mắt cũng đủ hiểu, vô cùng ái muội. 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-129.1107194/8
Bỗng y cảm thấy bản thân hơi dư thừa, xoa gáy nói: “Ta chưa từng ở chung phòng với cô nương nàolúc nửa đêm bao giờ, hay là... Ta cáo từ trước?” Tích cách thích đùa đã ăn sâu vào tận xương tủy, giọng điệu không được nghiêm chỉnh lắm. Dung Đình giấu nàng ra sau lưng mình, thờ ơ nói: “Nàng ấy đến tìm ta.” Liêu Thu Bạch: “...” Đùa thôi cũng không được hả? Hiểu rồi hiểu rồi. Nhường ghế nhường ghế. Y lập tức đứng sang một bên, nhường ghế mũ quan ra cho Khương Nhiêu ngồi xuống, lại bị giọng nóinhẹ nhàng dịu dàng của Khương Nhiêu cản lại: “Liêu đại nhân, không cần phải làm thế đâu, ta đến đâykhông phải để quấy rầy hai người nói chuyện.” Giọng điệu của nàng mệt mỏi, hơi khàn khàn. Nắm tuyết áp vào cổ khi nãy khiến nàng tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng đầu nàng vẫn thấy hơi choángváng, vô thức muốn gục đầu xuống. Nhưng sự dịu dàng giáo dưỡng đã khắc sâu trong xương cốt củanàng sẽ không bị nghịch cảnh bào mòn, vừa nãy lúc ở bên ngoài nàng đã chỉnh lại trâm cài và tóc mai,tuy không được tỉ mỉ như nha hoàn chải tóc cho nàng nhưng vẫn rất chỉnh chu, lúc nói chuyện nàngcũng nhìn về phía Liêu Thu Bạch một cách khiêm tốc, không có hề thất lễ chút nào. “Là lỗi của ta khi đã nghe lén hai người nói chuyện. Nhưng các ngươi hỏi có ai có thể bắt chước đượcchữ của cha ta, hình như ta... Biết một người.” Nhưng nàng vẫn hơi do dự: “Các ngươi nói, có đúng là có người bắt chước chữ viết của cha ta không?” 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-129.1107195/8
Liêu Thu Bạch gật đầu: “Cửu Điện hạ vào cung gặp thánh thượng, được nhìn thấy bức tranh kia nên đãnhìn ra chút manh mối.” Tim Khương Nhiêu đập thình thịch thình thịch, dần trở nên dồn dập, nàng kiếm chế cảm xúc của bảnthân, nói: “Ở huyện Cốc Ấp có một thư sinh họ Trương, hắn ta kiếm sống nhờ việc bắt chước thi hoạcủa cha ta, có thể bắt chước giống đến bảy tám phần.” Khương Nhiêu cố gắng nhớ lại cảnh tượng nămđó: “Đấy là bốn năm năm trước.” Ánh mắt Liêu Thu Bạch trở nên sắc bén: “Ý của Khương cô nương là phụ thân người xảy ra chuyện làdo vị thư sinh kia có ý định trả thù?” “Ta nghi ngờ là hắn ta.” Khương Nhiêu thẳng thắn thừa nhận, nhưng nàng không giáng một gậy chếttươi: “Nhưng ta lại cảm thấy không phải hắn ta.” “Cô nương có thể nói rõ hơn được không?” Khương Nhiêu giải thích: “Mấy tháng sống ở huyện Cốc Ấp, ta nghe người ta nói hắn ta bắt chướctranh chữ của cha ta, bán tranh để kiếm sống, trong lòng ta tức giận, cảm thấy đồ của cha ta bị hắn tatrộm mất.” Nàng nói thêm mấy câu nhưng giọng nói càng lúc càng trầm, giọng cũng khàn khàn. Dung Đình yên lặng không nói câu nào, pha một ly trà cho Khương Nhiêu, Khương Nhiêu nhận lấytách trà, cúi đầu uống một ngụm nhỏ: “Vốn dĩ ta muốn đi tìm hắn ta nói cho ra lẽ, bảo hắn ta đừngdùng tên tuổi của cha ta để bán tranh của mình nữa, nhưng cha ta lại không cho. Trước khi rời đi, chata còn dùng tên của người khác để mua một bức tranh của người kia. Thậm chí bọn ta còn chưa từnggặp hắn ta lần nào, ta còn quên mất tên của hắn ta là gì rồi. Ta chỉ nhớ họ Trương là họ có số ngườiđông thứ ba ở huyện Cốc Ấp, hắn ta họ Trương... Nếu không có không thuẫn mà lại nói người kia trảthù... Hình như không đúng lắm.” Khương Nhiêu không dám khẳng định chắc chắn thư sinh này chính là người đã hãm hại phụ thân củanàng, nhưng nàng lại loáng thoáng cảm nhận được chuyện này có liên quan đến gã, vừa nãy bọn họ nóibức tranh kia của cha nàng bị người bắt chước rồi vẽ lại, khiến màu nàng chảy nhanh hơn: “Nhưng tamuốn điều tra người này.” “Vậy bây giờ bức tranh kia đang ở đâu?” Liêu Thu Bạch hỏi nàng.12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-129.1107196/8
“Có lẽ là vẫn còn ở trong thư phòng nhà ta.” “Trương Lưu Nguyên.” Bỗng nhiên Dung Đình vẫn luôn yên lặng không nói câu nào lại lên tiếng. Bỗng đôi mắt hẹp dài của hắn chậm rãi nheo lại, sâu như một hồ nước: “Tên của thư sinh kia là TrươngLưu Nguyên.” Giống như có thứ gì đấy đập vào đầu, Khương Nhiêu lập tức nhớ ra cái tên này: “Là hắn ta.” Nhưng đồng thời nàng cũng nhìn về phía Dung Đình bằng ánh mắt khó hiểu: “Sao chàng lại biết?” “Tên của hắn ta từng xuất hiện trên danh sách rời khỏi Kinh thành.” Dung Đình liếc nhìn Liêu ThuBạch: “Bùi đại nhân cũng từng gặp hắn ta, hắn ta ra khỏi thành vào ngày mười chín.” Liêu Thu Bạch nhếch môi không nói câu nào. Y cũng đã xem danh sách, nhưng y không nhớ được. Lần trước phủ Ninh An Bá có trộm đột nhập, người trong các nhà quyền quý hoảng sợ, khiến choChiêu Vũ Đế cực kỳ để ý đến những người đã ra vào thành, bất kể là giờ, bao nhiêu người vào thành vàra khỏi thành, đều phải được kiểm tra kỹ càng ở chỗ dịch quan. Chỉ riêng danh sách trong vòng ngày mười lăm thôi cũng phải đến chục nghìn cái tên khác nhau. “Khi phụ thân của nàng bắt đầu viết, nét chữ của ông ấy thường giống như vẽ móc câu, tuy hai chữ“trương” và “lưu” hắn ta viết trên danh sách không giống, chỉ có nét cuối cùng của chữ “nguyên” kia làcó cái hồn của chữ viết của phụ thân nàng.” 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-129.1107197/8
Liêu Thu Bạch không biết xấu hổ đệm thêm một câu “đúng là thế thật” giống như y cũng nhớ rất rõ. Dung Đình tiếp tục nói: “Trong danh sách trong vòng mười lăm ngày, chỉ ghi lại là hắn ra khỏi thànhvới ngày mười chín, nguyên nhân được viết về quê ăn tết. Nhưng còn ngày vào thành, có lẽ là khôngtrong mười lăm ngày này.” Trái tim Khương Nhiêu đập thình thịch thình thịch, Trương Lưu Nguyên... Có lẽ thực sự có vấn đề. Vậy thì thật sự có thể cứu được cha nàng!! Nhưng chỉ sợ là hoa trong gương, trăng trong nước, nàng không dám vui mừng quá sớm: “Ta... Muốnđiều tra cặn kẽ hắn ta.” “Vậy thì điều tra thôi.” Dung Đình làm theo lời nàng: “Chúng ta cũng phải tìm được bức tranh mà phụthân nàng mua.” “Nếu người này ra khỏi thành vào ngày mười chín, bốn ngày trước... Sớm hơn thời gian bên phía ĐôSát viện nhận được tố cáo.” Liêu Thu Bạch nói: “Chưa chắc đã là người này, nhưng hắn ta thật sự có gìđó đáng nghi.” Bốn ngày trước... Quả nhiên nàng đã ngủ cả một ngày! 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-129.1107198/8