Liêu Thu Bạch sửng sốt một lúc, nhíu mày không biết ẩn ý trong câu nói của Dung Đình là gì. Y chỉ có thể nhìn ra trên khuôn mặt của Dung Đình có sự kiên định không gì có thể ngăn cản, y ấp úngnói thêm một câu trong tuyệt vọng: “Ngài phải biết, có lẽ khi trời sáng sẽ có phán quyết cho KhươngTứ gia.” Dung Đình gật đầu, giọng điệu lại rất bình tĩnh: “Còn bốn canh giờ nữa trước khi trời sáng.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hắn đứng dậy rời đi. Sau khi rời đi, biểu cảm lại trở nên lạnh lùng. Hắn biết tất cả những điều mà Liêu Thu Bạch nói. Muốn ngăn cản chiếu thư thì chỉ sợ sẽ phải bất chấp tính mạng. Hắn chậm rãi bước đi trên nền tuyết, bỗng nhiên hắn dừng lại, nhìn dấu chân của mình. Rõ ràng hắn không phải loại người tri ân báo đáp. Dấu chân kéo dài cho đến nội viện, Dung Đình đẩy cửa tẩm thất của mình ra. Seen 25131012/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-128.1107181/10
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Hắn nhìn tiểu cô nương đang nằm ngủ yên tĩnh trên giường của hắn, nâng ngón tay lên miêu tả lôngmày, mắt của nàng, hàng lông mày của nàng đang nhíu chặt dần thả lỏng, ngón tay dần dần đến gần vịtrí trái tim của nàng. Nếu lần này hắn đi thật sự không thể quay trở về, liệu trong lòng nàng sẽ có hắn không? Hắn nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên áp sát vào mặt nàng, vén tóc mái của nàng lên, làm như đang cắnvành tai nàng, hung tợn lẩm bẩm câu “Không cho phép nàng gả cho người khác.” Hắn cảm thấy mỹ mãn, đi ra khỏi viện tử, gọi Hoài Thanh đến. “Nếu sau khi ta rời đi mà mãi ta vẫn không trở về, chỉ cần phủ Ninh An Bá xảy ra chuyện, bằng mọigiá phải lập tức đưa nàng ấy đến gặp Vân Quý phi.” ... Đến canh năm, bên ngoài Ngự thư phòng. Hôm qua Chiêu Vũ Đế ở lại Ngự thư phòng, sáng nay thái giám nội thị Lý Nhân đi theo hầu hạ bêncạnh Chiêu Vũ Đế đến phòng bếp để truyền thiện, nhưng sau khi nhìn thấy bóng dáng bên ngoài Ngựthư phòng, hắn ta lại dừng bước. Tường cung điện màu đỏ, sắc trời còn chưa sáng hẳn, người kia quỳ gối ở đó, hai màu đỏ đen trên yphục của hắn lại bị tuyết đọng hoà tan. Trên người người đang quỳ trên nền tuyết phủ đầy tuyết, đỉnh đầu và bờ vai hắn phủ một lớp tuyết dày,tuyết còn nhiều hơn cả trên cành cây, nhìn có vẻ như hắn đã chờ ở đây rất lâu. Trên trời tuyết vẫn đang rơi, tuyết phủ trên người hắn càng lúc càng nhiều, hắn dần dần biến thànhngười tuyết. Nhìn dấu vết dưới đầu gối và tuyết tích tụ trên chiếc xe lăn bên cạnh hắn là biết hắn khônghề cử động dù chỉ một bước.12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-128.1107182/10
Bóng dáng cô đơn lạnh lẽo trong gióng tuyết, hiu quạnh mà cố chấp. Lý Nhân nhìn thấy thôi đã run rẩy, hắn ta nhận ra gì đấy, đến tay cũng run run, ngẩng đầu lên nhìn bầutrời vẫn còn tối om, hắn ta nhíu mày kéo tiểu thái giám đang làm việc gần đấy đến, hỏi: “Cửu Điện hạđến từ lúc nào thế?” “Đêm qua Cửu Điện hạ dùng lệnh khẩn cấp để vào cung lúc nửa đêm, sau đấy thì ngài ấy cứ đứng chờở đây để cầu kiến thánh thượng.” Tiểu thái giám nhìn ra bên ngoài với vẻ đồng tình: “Đêm qua thánh thượng không ngủ ngon nổi vìchuyện của Tứ gia Khương gia, sau khi tỉnh dậy thì đi quanh quanh trong viện, ngài ấy nhìn thấy CửuĐiện hạ chờ ở đây thì nói là không gặp, ai ngờ đâu Cửu Điện hạ lại quỳ xuống... Đến tận bây giờ.” “Ngài ấy cầu xin cho Khương Hành Chu à?” “Đúng vậy...” Suy đoán trong lòng Lý Nhân đã trở thành sự thật, sắc mặt hắn ta thay đổi. “Hoàng thượng còn không gặp cả Vân Quý phi thì sao có thể gặp ngài ấy được chứ?” Lý Nhân chậm rãi lắc đầu, nói như đang thở dài: “Lần này ngài ấy quỳ, tiền đồ của ngài ấy cũng chẳngcòn.” “Sao các ngươi không khuyên Cửu Điện hạ rời đi?” Lý Nhân hơi không vui răn dạy. Tiểu thái giám cũng rất ấm ức: “Ta đã nói với Cửu Điện hạ rồi, nhưng Cửu Điện hạ không chịu đi.” Lý Nhân không nói nữa, suy nghĩ một hồi, hắn ta đi về phía Dung Đình. 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-128.1107183/10
Hắn ta dừng chân trước mặt Dung Đình, một người quỳ một người đứng, hắn ta nhìn từ trên cao xuốngvới điệu bộ rất tự nhiên, câu nói “Nô tài tham kiến Cửu Điện hạ” kia cũng ẩn chứa sự thương hại. “Cửu Điện hạ, thánh thượng đã quyết tâm sẽ không gặp bất cứ ai, hôm qua Quý phi nương nương cũngđến mấy lần mà còn không thấy được cái bóng của thánh thượng.” Trong lòng Chiêu Vũ Đế, sức nặng của Vân Quý phi còn lớn hơn cả Cửu nhi tử của ông ta. Ông ta còn không chịu gặp Vân Quý phi thì sao có thể gặp hắn được? Lý Nhân chỉ còn thiếu nước nói ra luôn bốn chữ “biết khó mà lui” này. Tuyết rơi xuống người thiếu niên, vai hắn không hề run rẩy, ánh mắt cũng không di chuyển, hắn khôngphủi chút tuyết nào đi. Hắn đã quỳ trên nền tuyết rất lâu, lúc nói chuyện khớp hàm cũng hơi run rẩy:“Nếu phụ hoàng không gặp ta thì ta sẽ tiếp tục quỳ ở đây.” Thấy Dung Đình giống như không nghe hiểu ý trên mặt chữ của mình, Lý Nhân nhíu mày, biểu cảmkhông khác lúc Liêu Thu Bạch biết Dung Đình muốn đến cầu xin cho Khương tứ gia là mấy, hắn tanghĩ mãi không hiểu vì sao hắn lại vội vàng đi tìm đường chết đến vậy. Hắn ta lắc đầu, tất cả những gì không hiểu được đều biến thành một tiếng thở dài: “Ngài không gặpđược đâu.” Không chỉ không gặp được mà còn có nguy cơ sẽ khiến Chiêu Vũ Đế tức giận, thiên tử giận dữ, đámnô tài như bọn họ cũng sẽ bị liên luỵ theo. “Vụ án này đã xác định rồi, nếu ngài biết điều thì nên về sớm đi.” Cơ thể Dung Đình vẫn không cử động, tuyết đọng trên sợi lông mi dài, mỗi lần chớp mắt là lại trôngcàng nặng nề hơn: “Làm phiền công công chuyển lời giúp ta, nếu phụ hoàng ta có hỏi đến thì đừng nóilà ta đến cầu xin cho Tứ gia, ngươi chuyển lời hộ ta, bức tranh kia không phải của Tứ gia.” 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-128.1107184/10
Lý Nhân không thể hiểu nổi hành động này của hắn, hắn ta cũng không muốn can thiệp vào nữa. Hắnta đi đến phòng bếp truyền thiện, sau khi trở về nhìn thấy Dung Đình vẫn còn đang ở đấy, hắn ta lại lắcđầu lần nữa. Lúc trước khi tỉ thí võ thuật ở bãi săn, hắn ta phải lau mắt mà nhìn với Dung Đình bao nhiêu thì hômnay lại thất vọng bấy nhiêu. Một người vội vàng đi tìm chết như này, làm sao có thể có đầu óc tỉnh táo để làm lên chuyện được. Lý Nhân quay trở lại Ngự thư phòng, Chiêu Vũ Đế vừa mới đứng dậy chưa được bao lâu, ông ta đứngtrước cửa sổ. Ông ta nghe thấy tiếng động Lý Nhân trở về, quay đầu lại: “Nó vẫn chưa đi à?” “Vâng...” Lý Nhân căng da đầu trả lời. Sắc mặt Chiêu Vũ Đế nặng nề. Lý nhân thầm than một tiếng Dung Đình hồ đồ, nói: “Nô tài đã báo với ngài ấy, bảo ngài ấy trở về,nhưng ngài ấy vẫn chờ bệ hạ đến gặp ngài ấy.” “Tiếp tục nói với nó, trẫm không gặp người đến cầu xin.” Chiêu Võ Đế quay đầu đi, không nhìn rangoài sân nữa: “Tội ác như vậy làm tổn hại đến uy nghiêm của hoàng thất, không thể khoan hồngđược.” Lý Nhân bỗng nhớ đến lời Dung Đình nói, hắn ta không ôm chút hy vọng nào nói: “Cửu Điện hạ nóingài ấy đến không phải để cầu xin cho Khương Tứ gia, ngài ấy nói bức tranh kia không phải của Tứgia.” Chiêu Vũ Đế đột nhiên dừng bước, híp mắt. ...12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-128.1107185/10
Một lúc sau Dung Đình được gọi vào Ngự thư phòng. Khác với những hoàng huynh hoàng đệ đã được Chiêu Vũ Đế để ý từ nhỏ, mười mấy năm qua hắn chỉmới đặt chân vào Ngự thư phòng hai lần. Một lần là lần được gọi đến gặp sau khi trở về từ Nghiệp thành, một lần khác là hôm nay. Khuôn mặt hắn lạnh buốt vì gió tuyết, khi vào trong cơ thể cũng hơi run rẩy, Chiêu Vũ Đế kiềm chế sựtức giận trong lòng liếc mắt nhìn hắn, nhìn thấy hắn chật vật như thế thì cũng không dám nói gì, chỉ cótrong ánh mắt hàm chứa ý trách móc: “Trẫm mời hơn trăm người đến kiểm tra chữ trên bức tranh này,không có người nào nghi ngờ kết quả, chỉ có mình con là nói không phải, trẫm lại muốn nghe xem rốtcuộc bức tranh này giả ở chỗ nào đấy?” Ông ta cũng không muốn xử phạt Khương Hành Chu, phạt Khương Hành Chu thì chỉ sợ Tần Vân sẽgiận dỗi ông ta mấy năm liền. Nhưng nếu như Khương Hành Chu thật sự cấu kết với Tĩnh Vương, dung túng người như vậy sốngbình yên trên đời thì tôn nghiêm của hoàng thất để ở đâu? “Ở chỗ phụ hoàng có bức tranh kia không?” Giọng Dung Đình trầm thấp: “Nhi thần muốn được xemthử.” Chiêu Vũ Đế gõ bàn ra hiệu cho thái giám trình bức tranh kia lên với khuôn mặt lạnh lùng. Lần đầu tiên Dung Đình nhìn thấy bức tranh này nên nhìn có hơi lâu, Chiêu Vũ Đế ở bên cạnh nói:“Một mình con nói chữ trên này không giống thì không có tác dụng gì đâu.” Dung Đình lắc đầu. Hắn cúi đầu nhìn bức tranh kia, vốn dĩ hắn chỉ muốn xem thử, nhưng lại dần nhíu mày. 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-128.1107186/10
Ngón tay hắn ấn lên lớp vải lụa trên bức tranh này, chậm rãi vuốt ve, sau đó dùng lực nhẹ nhấc nó lênlần nữa, hắn nhìn lòng bàn tay của mình, sắc mặt khẽ thay đổi. Dung Đình xoè ngón tay ra trước mặt Chiêu Vũ Đế: “Người tố cáo nói bức tranh này được vẽ hơn haimươi năm trước, lạc khoản thì đúng là của hai mươi hai năm trước, mặc dù nét vẽ đã cố tình vẽ nhạt đi,nhưng mực này lại quá mới.” Trên đầu ngón tay hắn không có chút bột phấn nào. Hắn lại dùng một đầu ngón tay khác ấn vào con bướm trên giấy vẽ: “Theo lý thuyết thì con bướm vàthơ này đều là do Tứ gia làm trong lúc say rượu. Tuy nhiên, sau khi dùng tay xoa vết mực của conbướm, nó biến thành bột. Đây mới là tình trạng nên có của nét mực hơn hai mươi năm về trước.” Chiêu Vũ Đế vẫy tay gọi Lý Nhân đến kiểm tra thử, Lý Nhân ngạc nhiên giơ tay lên: “Bệ hạ, đúng làthế thật.” Cuối cùng Chiêu Vũ Đế cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Ý của con là...” “Tranh trên đấy là tranh cũ, nhưng chữ trên này lại là do người khác viết vào thêm.” Dung Đình vừacuộn bức tranh lại vừa nói: “Người tố cáo nói tranh và thơ này được làm ra sau khi say rượu chỉ vì lạckhoản trên tranh có mấy chữ có mấy chữ “vẽ sau khi say rượu”, nhưng từ khi Khương Tứ gia trở vềKim Lăng, hình như chưa từng có lần nào say rượu.” “Nhưng nếu không phải hắn ta viết mấy chữ này, thế thì còn ai có thể viết được như này?” Chiêu VũĐế vẫn nhíu mày: “Cho dù là bắt chước thì có tìm khắp cả Kim Lăng cũng không tìm ra người có nétchữ giống hắn ta như thế. Chỉ cần chữ này là do hắn ta viết thì dù có là hơn hai mươi năm trước hayhôm nay, đều là đại bất kính.” “Chuyện này có điều kỳ lạ.” Dung Đình nói rất chân thành: “Nếu ngài tin lời chúng khẩu thược kim*,trách nhầm Tứ gia thì sẽ ảnh hưởng đến uy tín của phụ hoàng, cũng sẽ mất đi sự tin tưởng của triềuthần, nhi thần lo lắng chuyện này nên mới vào cung.” *眾口鑠金 (chúng khẩu thước kim) là đông miệng người làm chảy được kim khí. Tỉ dụ ảnh hưởng củadư luận rất lớn. 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-128.1107187/10
Chiêu Vũ Đế cực kỳ để ý đến thể diện, quả nhiên ông ta bắt đầu do dự. Ông ta nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng chống tay lên ấn đường nói với vẻ cực kỳ đau đầu: “Conđi điều tra đi, nếu thật sự có người đứng sau chuyện này hãm hại, trẫm sẽ thả Khương Hành Chu.” Khi Lý Nhân đưa Dung Đình ra ngoài, thái độ của hắn ta lại trở nên nhiệt tình. Dung Đình hơi nhíu mày. Những gì hắn nói vừa rồi chỉ là một cái cớ do hắn đã chuẩn bị sẵn. Chiêu Vũ Đế thích công danh, để ý thể diện nên hắn sẽ dùng điểm này để thuyết phục ông ta. Nhưng không ngờ bức tranh này lại thật sự có điều kỳ lạ. Nhưng đúng như những gì người khác nhìn thấy, người có nét chữ giống nét chữ của Khương HànhChu y như đúc, ngoại trừ bản thân Khương Hành Chu ra thì còn có thể là ai? ... Khương Nhiêu bị cảm giác lành lạnh trên mắt cá chân đánh thức. Sau khi tỉnh dậy, đầu nàng nặng nề, nàng liếc nhìn xung quanh thì nhìn thấy người đang ngồi cạnhgiường giúp nàng xoa mắt cá chân. Nàng lập tức ngồi dậy, miệng khô khốc nhìn bóng người màu đỏ đen đang ngồi bên cạnh giường,giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt: “Sao chàng lại ở đây?” Nàng dụi mắt nhìn ra bên ngoài, có cảm giác hình như mình đã ngủ rất lâu, không ngờ sắc trời bênngoài vẫn còn tối om, bỗng nhiên mắt cá chân nàng lại lạnh hơn, nàng lạnh đến mức rụt chân lại.12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-128.1107188/10
Bàn tay đang xoa bóp mắt cá chân cho nàng lạnh quá. Không phải cảm giác lành lạnh mọi ngày do chính lòng bàn tay hắn toát ra, mà là cảm giác lạnh thấuxương giống như bị vùi trên nền tuyết một thời gian dài. Dung Đình dùng ngón tay nhấn lên vết thương trên mắt cá chân của nàng rồi nắm tuyết phủ lên trênđấy, hắn nhẹ giọng thản nhiên nói: “Trên sách y có nói tốt nhất nên chườm lạnh vết thương bị bonggân, chườm lạnh càng sớm thì vết thương sẽ càng nhanh lành hơn.” “Bây giờ là canh mấy vậy?” Khương Nhiêu nhìn quầng thâm mắt của Dung Đình, bất an hỏi: “Tachiếm giường của chàng, chàng lại phải ở trong thư phòng, chàng ngủ có ngon không?” Cho dù đã ngủ cả ngày lẫn đêm, khuôn mặt nhỏ của nàng vẫn hơi xanh xao tiều tụy. “Tất nhiên là tốt rồi.” Dung Đình không tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn đáng thương. Hắn ngước mắt lên nhìn nàng, nở một nụ cười dửng dưng để che giấu sự thật rằng cả đêm qua hắnkhông ngủ: “Chỉ mới canh một thôi, nàng có thể ngủ thêm một lúc nữa.” Thuốc hắn đút cho nàng uống có thể khiến nàng hôn mê một ngày một đêm, một lúc nữa hắn sẽ tiếptục đút cho nàng uống thêm một bát thuốc khác. Hắn không nỡ để nàng phải chịu khổ thêm, trước khi mọi chuyện sáng tỏ, chẳng thà để nàng ngủ yên. Hôm nay hắn đã lật tung thành Kim Lăng và phía tây sông Tần Hoài, nhưng vẫn không thể tìm rangười có thể bắt chước nét chữ giống hệt chữ của Khương Tứ gia, thậm chí còn không có ai có nét chữtựa tựa vậy. Nhưng cũng không phải là hắn đã hết cách. Hắn không phải một người chỉ đi theo con đường quang minh chính đại.12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-128.1107189/10
Nếu không tìm được người bắt chước, ít nhất, cũng phải tìm ra một người chịu tội thay. Ánh mắt Khương Nhiêu loé lên, nhìn thấy cảnh tuyết bên ngoài qua cánh cửa bị gió đẩy ra Chỉ mới đến canh một mà tuyết đã dày như thế sao? Dung Đình đứng dậy đóng cửa lại, sau khi quay trở lại, hắn lại đút cho Khương Nhiêu uống thuốc. Cái đầu nhỏ của nàng cúi gằm, sắc mặt có hơi không muốn. Dung Đình dỗ dành nàng: “Nàng uốngthuốc đi, vết thương trên chân sẽ khỏi nhanh hơn đấy.” Khương Nhiêu cụp mắt xuống, ngoan ngoãn cầm lấy bát, uống hết bát thuốc này. Nhưng sau khi Dung Đình rời khỏi đây, nàng lại chui ra khỏi ổ chăn, chạy ra ngoài cửa, bóp họng lặnglẽ một nửa số thuốc kia. Nhưng mấy ngụm thuốc nàng đã nuốt xuống kia lại nhanh chóng phát huy tác dụng, đầu của nàng lạibắt đầu thấy hơi choáng váng, nàng lấy một ít tuyết dí vào cổ mình, cuối cùng cũng trở nên tỉnh táo. 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-128.11071810/10
Chiết Khương