Nàng không nhìn thấy hắn đang ở đâu nên đành phải quay về phòng ngồi chờ trước. Dung Đình xách theo một thùng nước ấm và một cái chậu gỗ về, khi mở cửa ra cơ thể tiểu cô nươngđang ngồi trên mé giường khẽ run rẩy, ánh mắt hắn quá nhanh nhạy, dù động tác lau mặt của nàng rấtnhanh nhưng hắn vẫn nhìn thấy nàng rơi nước mắt. Lúc ở bên ngoài Khương Nhiêu không khóc, khi bên cạnh nàng có người nàng cũng không khóc, đếnkhi trong phòng chỉ còn lại một mình nàng như vừa nãy, bản thân mới vô thức rơi nước mắt.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nhìn thấy hắn quay trở lại, nàng cuống quýt lau nước mắt. Dung Đình ung dung thản nhiên. Nàng lau sạch nước mắt trên mặt là vì không muốn để hắn nhìn thấy, vậy hắn sẽ giả vờ như không biếtgì hết, đi đến chỗ nàng đổ nước nóng ra. Khương Nhiêu nhìn thấy hắn sải bước đi vào, nàng nói với giọng ồm ồm: “Chân của chàng...” Dung Đình hơi khựng lại. ... Khương Nhiêu nhìn ra được gì đấy từ cơ thể cứng đờ của hắn, nàng cau mày nói: “Có phải chàng cóchuyện gì khó nói không?” Seen 25131012/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-127.1107171/13
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Vậy thôi ta không hỏi nữa.” Hôm nay nàng rất mệt mỏi nên giọng nói cũng khàn khàn, nàng chỉ cóthể dùng giọng nhỏ nhẹ nhất để nói: “Khỏi rồi thì tốt.” Nàng cũng có thể bớt đi một việc phải lo. Thậm chí nàng còn không đủ sức để nhớ đến giấc mơ trước đấy nàng từng mơ thấy chân hẳn khỏi hẳn,lẩm bẩm nói lại một lần: “Khỏi rồi thì tốt.” Ánh mắt Dung Đình phức tạp. Tính tình tiểu cô nương quá mềm yếu, quá ngoan ngoãn. Ngoan đến mức khiến hắn cảm thấy bản thân đang phạm tội ác tày trời. Tính nết nàng thuần khiết đến độ càng lúc càng khiến hắn giống một kẻ ác muốn vấy bẩn nàng. Khương Nhiêu vẫn luôn quay đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ: “Sáng sớm mai, chàng có thể đưata về phủ không?” Nàng ước gì bầu trời ngoài kia sẽ sáng lên ngay lập tức, tiếng gõ trống buổi sáng vang lên là nàng cóthể đi ra ngoài tiếp tục nghĩ cách. Nhưng nàng lại thấy hơi sợ ngày mai đến. Chỉ mong sao thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt quá. Dung Đình hơi nheo mắt lại, hắn bất mãn với việc tâm tư của nàng tập trung vào chuyện khác ngoại trừhắn, trong lòng cứ có cảm giác khó chịu, nhưng hắn vẫn nhẹ giọng nói “được”. “Đêm nay nàng ngủ ở đây đi, ta sẽ ngủ ở thư phòng.” Hắn đặt chậu gỗ đã được đổ đầy một nửa bằngnước nóng dưới chân nàng, hơi nóng mờ mờ từ từ bốc lên: “Rửa chân đi.”12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-127.1107172/13
Khương Nhiêu ngạc nhiên nhìn hắn. Tay Dung Đình đã nắm lấy mắt cá chân của nàng, muốn cởi giày thêu của nàng, làm Khương Nhiêu sợđến mức rụt chân lại. Mặc dù bình thường thỉnh thoảng nàng lại không tuân thủ các phép tắc, nhưng để lộ mắt cá chân củamình cho nam nhân thấy vẫn hơi vượt quá phạm vi chấp nhận được của nàng. “Nàng xem đi.” Hắn không buông tay ra: “Nàng lại không cần ta nữa.” Khương Nhiêu hít vào một hơi. Lý lẽ kiểu gì thế này? Sao việc không muốn để hắn nhìn thấy mắt cáchân lại liên quan đến việc không cần hắn rồi? “Sớm muộn gì hôn sự cũng sẽ được quyết định, đây không phải chuyện không hợp phép tắc.” Hắn thấyhơi tức giận nhưng lại không dám thể hiện ra mình đang giận, mà chỉ nhìn nàng với vẻ mặt ấm ức:“Nhưng nàng không nghĩ thế, mà chỉ có mình ta mới nghĩ như vậy. Nàng vẫn luôn cảm thấy hôn sự sẽxảy ra vấn đề, bất cứ lúc nào cũng muốn bỏ rơi ta.” Giọng điệu của hắn rõ ràng trầm thấp, nhưng trong âm cuối lại có tiếng thở dài và bực bội, nghe giốngnhư đang làm nũng. Suy nghĩ trong tiềm thức của nàng bị hắn vạch trần, Khương Nhiêu cúi đầu xuống. “Ở đây đâu có người khác đâu.” Ngón tay hắn giữ lấy đôi chân đang rụt vào giường của nàng, khônghề có ý định sẽ thả ra, thậm chí hắn còn không cho nàng cơ hội được tự làm: “Chỉ có ta mới được nhìnthấy.” Một lực không quá nhẹ không quá mạnh ấn lên mắt cá chân Khương Nhiêu, cơ thể nàng dần thả lỏnghơn nhiều, hoàn toàn không chú ý đến sự ngang ngược ẩn giấu trong lời nói của hắn. Một người để ý đến danh tiếng hơn của cả nàng như hắn đã nói vậy rồi, hình như nàng cũng không còngì khác để nói. Tóm lại nàng là một người đã bị đẩy đến đường cùng, lễ pháp với trinh tiết, quả nhiênđều là mấy thứ không thể cứu được nhà nàng.12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-127.1107173/13
Đã thế thì nàng tiễn hết mấy thứ ấy đi thôi, nàng mệt mỏi nghe theo nhìn chân mình. Dung Đình nhận được ám chỉ từ hành động của nàng, hắn cởi giày thêu và tất của nàng ra, giữ chochân của nàng ngâm trong nước. Thật ra hắn không hề để ý chuyện nàng có đồng ý hay không. Nàng đồng ý thì quá tốt, nếu không đồng ý, vậy thì hắn cũng không buông tay ra. Dù sao đến cuối cùng nàng vẫn không thể trốn thoát được. Không thì đôi giày thêu của nàng đã ướt rồi, cứ đi tiếp thì chân sẽ lạnh đến mức nào chứ. Hắn đặt giày thêu bên cạnh chậu gỗ, cả trong lẫn ngoài giày đều ướt, còn dính tuyết với lấm lem bùnđất. Đế giày thêu mỏng nên đã ướt sũng. Giày này là để cho Đại tiểu thư sống trong nhung lụa đi, vốn dĩ đã không được dùng để đi bộ. Đế giàyvừa mềm mại vừa mỏng, dẫm lên chỗ có tuyết đi hai ba dặm là sẽ bị tuyết đọng thấm ướt giày. Đôi chân đỏ ửng vì lạnh của Khương Nhiêu đặt trong thùng gỗ, dần dần hồi phục tri giác. Mắt cá chântrái vốn trắng như bạch ngọc lúc này lại sưng vù lên, làn da bầm tím lộ ra trên mặt nước. Nàng hơi lo lắng không biết liệu ngày mai mình có đi đường nổi không, Dung Đình ngồi xổm trướcmặt nàng, hắn cúi đầu xuống nhìn, ánh mắt lập tức thay đổi, ngước mắt lên hỏi nàng: “Vừa nãy, ngườiva phải nàng trên phố là ai thế?” Giọng của hắn rất lạnh lùng. 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-127.1107174/13
Nếu không phải có người giẫm chân lên thì vấp ngã trên đường bằng phẳng, mắt cá chân sẽ không bịthương nặng đến mức này. “Là một nha hoàn.” Khương Nhiêu nhớ lại, lúc đó nàng đang rất vội nên không nhìn thấy rõ người vavào nàng trông như thế nào. “Không biết là nha hoàn của nhà ai, trời tối quá nên ta không nhìn thấy rõ nữa.” Nàng nói thêm. Đôi môi mỏng của Dung Đình mím chặt, không nói câu nào. Bỗng nhiên hắn đứng dậy, bàn tay chống lên trên ván giường sau lưng nàng, cái bóng của hắn lập tứcbao trùm lấy cơ thể Khương Nhiêu. Vai phải của Khương Nhiêu chùng xuống. Mặt Dung Đình áp sát vào nàng, trán hắn chạm vào xương quai xanh bên phải của nàng, vùi sâu vàođó. Nàng còn chưa kịp hiểu động tác đột nhiên rúc vào lòng nàng đẩy nhẹ một cái như một con chó to củahắn có ý gì, hắn đã đứng thẳng dậy, chán ghét nhíu mày: “Trên người nàng có mùi của người khác.” Khương Nhiêu quay đầu sang bên phải, cúi đầu xuống ngửi. Nàng thấy hơi bất ngờ, vậy mà trên người nàng lại có một mùi dầu thơm xa lạ. Nàng cẩn thận ngửi lại mùi hương trên người mình… Là mùi của tử đinh hương. Dung Đình ở bên cạnh nói: “Đây không phải loại hương nàng dùng.” “Là mùi dầu thơm trên người nha hoàn đã va vào ta.” Khương Nhiêu quay đầu sang nhìn hắn, nàngchậm rãi nói bằng giọng khàn khàn: “Ta rất ít khi dùng dầu thơm.”12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-127.1107175/13
Trên vai phải nàng dính dầu thơm mùi hoa tử đinh hương, nha hoàn va phải nàng trên đường cũng vavào vai phải. Có thể dùng được dầu thơm, ít nhất cũng phải là nha hoàn của gia đình giàu có. Dung Đình lại một lần nữa ngồi xổm xuống, hắn tựa đầu lên đầu gối nàng, nghe giọng nói hơi khàncủa nàng mà thấy hơi đau lòng, hắn ngẩng đầu lên nói với nàng: “Nàng đứng nói nữa.” Hắn nghiêng đầu, tiếp tục nói với nàng: “Mùi hương của nàng đã rất thơm rồi.” Cằm của hắn tựa vào đầu gối nàng giống như đè toàn bộ trọng lượng lên chân nàng, Khương Nhiêu lạikhông hề cảm thấy nặng, trái lại trong lòng tràn ngập cảm giác bình yên vì hắn đến gần. Nàng cầu xin cả ngày, nhưng không có một ai đứng ra giúp đỡ nàng. Nàng có thể hiểu được bọn họ đang lo lắng điều gì. Có người lo lắng cho gia quyến, có người lo lắngcho tiền đồ của bản thân, mỗi người đều có những mục tiêu và trách nhiệm riêng của mình. Nàng không oán trách cũng không tức giận. Nàng chỉ thấy bi thương, tuyệt vọng. Lúc nàng lọ mọ đi trên đường trong bóng tối vẫn luôn suy nghĩ, giá như có một người có thể sát cánhbên nàng thì tốt quá, một người thôi là được. Lúc này thực sự có một người như vậy đứng trước mặt nàng. Quả nhiên rất tốt. 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-127.1107176/13
Sau khi nàng rửa chân xong đã được cho uống một bát thuốc trị bong gân, sau đó nàng được quấntrong chăn gấm, đặt trên giường giống như một cái bánh ú. Trên chăn có mùi thuốc trên người hắn, nàng rụt đầu xuống, ngửi một lúc khiến mí mắt nàng nặng trĩu,nàng nghi ngờ liếc nhìn chén thuốc kia, trước khi chìm vào giấc ngủ nàng kéo Dung Đình: “Chàng nhớlời ta dặn đấy, ngày mai nếu tiếng trống vang lên mà ta vẫn chưa dậy thì nhờ người đến gọi ta dậy.” Nàng không muốn làm một con rùa đen rụt đầu ngủ quên, ngồi chờ chết. Dung Đình đồng ý với nàng, nàng nhắm mắt lại nhưng vẫn không quên cảm ơn hắn, giọng nói nhẹnhàng như bông cực kỳ ngoan ngoãn. Ngoài cửa sổ có vầng trăng sáng, Dung Đình nhìn nàng chìm vào giấc ngủ, hắn đưa tay đến gần vénchăn lên cho nàng, nhưng một lúc lâu sau vẫn không nhấc lên. Đã đến lúc này rồi mà nàng vẫn ngoan ngoãn như vậy. Hắn nhìn vào mắt nàng, đứng dậy cầm chén thuốc có cho thêm thuốc ngủ có thể giúp người ta đượcngủ một giấc ngon, đi ra khỏi cửa phòng. Hoài Thanh cầm đèn lồng đứng chờ dưới mái hiên hành lang, nhìn thấy Dung Đình chậm rãi đi về phíahắn ta, hắn ta vội vàng nơm nớp lo sợ đứng ngay ngắn, cúi đầu, không dám nhìn Dung Đình. Dung Đình bước đi ung dung, hắn ta có nền tảng võ công vững chắc nên tiếng bước chân nhẹ nhàngnhư không có tiếng gì. Hoài Thanh nhìn thấy trên mặt đất có một cái bóng đi về phía hắn ta, lo lắng nắm chặt đèn lồng. Ai có đầu óc đều biết, Cửu Điện hạ này chắc chắn không khỏi bệnh chỉ trong một ngày. Nhưng đến cả người hầu hạ bên cạnh như hắn ta cũng không nhận thấy có điều gì không ổn. 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-127.1107177/13
Một chút cũng không có. “Ô Thước đã mời Liêu đại nhân quay lại, đang chờ ở tiền sảnh.” Hoài Thanh thành thật bẩm báo. Dung Đình đưa chén thuốc trong tay cho hắn ta, ra lệnh: “Nói với Ô Thước, đưa Liêu đại nhân đếnphòng cho khách.” ... Lúc Liêu Thu Bạch đi theo Ô Thước đến phòng cho khách, Dung Đình đang dùng một chiếc khăn thôráp bằng vải đay để lau trường kiếm. Hắn đặt trường kiếm bên ánh nến, nâng ngón tay lên gõ hai cái, trường kiếm vang lên hai tiếng “kengkeng”, sắc bén giống như nước, che khuất nửa khuôn mặt của hắn. Nghe thấy tiếng động của Liêu Thu Bạch, hắn ngẩng đầu lên mỉm cười: “Liêu đại nhân đến rồi à?” Liêu Thu Bạch sợ hãi suýt chút nữa lùi lại trước lưỡi kiếm sắc bén lạnh như băng. Tuy đôi mắt nhìn về phía y chứa ý cười, thậm chí có thể nói là ánh mắt trong trẻo, nhưng Liêu ThuBạch lại cảm thấy giống như có kim đâm vào người y khiến y vô thức run rẩy, không cảm nhận đượcchút ấm áp nào. Y cười khô khan, chào hỏi với Dung Đình: “Thần đến rồi.” Có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng, lau kiếm làm cái gì. Y liếc nhìn mấy lần rồi chọn ngồi xuống chiếc ghế cách xa Dung Đình nhất, cúi đầu sau một lúc lâu,bỗng nhiên y chủ động nói: “Chắc chắn hạ quan sẽ giữ kín như bưng chuyện Cửu Điện hạ có thể đứnglên được.” 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-127.1107178/13
Y tự nhận bản thân không ngu. Sau khi Dung Đình cưỡi ngựa của y rời đi, không quên gọi người đưa y đến phủ đệ của hắn, trong taylại cầm kiếm, thế này chẳng phải đang ám chỉ y chuyện đấy sao? E rằng y là người đầu tiên ở Công bộ biết chuyện hắn tàn phế là giả. Thậm chí có thể là người duy nhất biết. Nghĩ đến bộ dạng yếu đuối và ốm yếu, cùng với biểu cảm lạc lõng đáng thương khi bị người khác mỉamai châm chọc là một kẻ tàn phế do Dung Đình thể hiện ra cho bọn họ xem trong vòng một năm qua,mọi hành động của hắn đều rất chân thật và tự nhiên. Cũng rất giống một người thật sự bị tàn phế... Liêu Thu Bạch thấy rét run, y ôm cánh tay khẽ run rẩy, nhưng đồng thời trong ánh mắt cũng đang suytư gì đấy. Dung Đình nở nụ cười, để kiếm sang bên cạnh: “Liêu đại nhân đúng là một người thông minh.” “Chẳng qua Liêu đại nhân có ý này là được rồi, Liêu đại nhân không cần phải giữ kín như bưng chuyệnvết thương trên chân ta đâu. Dù cho đêm tối mịt mờ thì sợ là đã có người nhìn thấy, chưa chắc đã cóthể tiếp tục giấu tai mắt của người khác.” Liêu Thu Bạch thở phào nhẹ nhõm: “Nếu là thế, vậy sao Cửu Điện hạ lại mời thần đến phủ của ngài?” “Liêu đại nhân cho ta mượn ngựa, ta phải cảm ơn chứ.” Liêu Thu Bạch: “...” Cầm kiếm đến để cảm ơn y à? Có kiểu cảm ơn như thế hả?12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-127.1107179/13
Y lại nhìn về phía Dung Đình, thiếu niên ngồi nghiêm chỉnh, nụ cười vừa đủ độ, y hơi không phân biệtđược rốt cuộc người trước mặt là người có mưu kế thâm hiểm hay chỉ không hiểu đạo lý đối nhân xửthế. Dung Đình còn chưa nói hết câu đã chậm rãi đứng dậy rót một tách trà cho Liêu Thu Bạch: “Trong phủta hiện đang thiếu người tài hiền sĩ, cũng thiếu phụ tá.” Liêu Thu Bạch nhíu mày, nhưng lại lập tức thả lỏng, y sờ đầu, cười ngây ngô từ chối: “Người như thầnđã quen với việc nhàn nhã vô tư, cũng không có tham vọng gì, người tài hiền sĩ, này... Thần cũngkhông phải người như thế, Cửu Điện hạ đã đánh giá cao thần rồi.” Dung Đình thản nhiên nói: “Ca ca ruột của ngươi đã giữ chức quan nhị phẩm rồi, lẽ nào Liêu đại nhânthật sự có thể nuốt trôi cục tức đó, không muốn tạo dựng sự nghiệp sao?” Chỉ trong vòng một ngày, chuyện của Khương Hành Chu đã gần như đến mức không còn đường cứuvãn, cho dù bức tranh là thật hay là giả, chắc chắn có người cố ý gây ra chuyện này. Hắn có sắp xếpthám tử tìm kiếm tin tức trong thành Kim Lăng, cứ mấy ngày lại báo cáo một lần để tránh gây ra tìnhtrạng hỗn loạn. Nhưng các thị phường biết chuyện lại mãi không chịu nói, tin tức nhận được rất tạpnham, thật giả lẫn lộn. Thật ra hắn không định tìm phụ tá sớm như này, nhưng hôm nay nếu không phải thiếu phụ tá trongquan trường thì hắn sẽ không biết tin muộn như này. Liêu Thu Bạch đã từng nhìn thấy bức tranh kia, người này rất hữu ích. Sắc mặt Liêu Thu Bạch thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén: “Thần với đại ca của thần đều là con cháuLiêu gia, huynh ấy có thể giữ chức quan nhị phẩm là vinh dự của Liêu gia chúng thần, sao thần có thểkhông nuốt trôi cục tức được?” “Đại ca làm rạng rỡ tổ tông, thần sống tản mạn không có gì là không tốt hết.” Y né tránh ánh mắt thămdò của Dung Đình. Dung Đình nói: “Nếu thật không nghĩ gì, thế tại sao ngày nào cũng ở lại Công bộ chờ đến khi tiếngtrống chiều vang lên mới về? Ngươi sống tản mạn chẳng qua là đang kiêng dè gì đó, nếu ngươi tỏ ra12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-127.11071710/13
bản thân không chịu thua kém, nổi trội hơn Đại ca đích tử của ngươi thì mẹ đẻ của ngươi sẽ bị chủ mẫubắt nạt.” Liêu Thu Bạch siết chặt nắm đấm. Y bị từng câu chọc trúng chỗ đau. Xuất thân thứ tử và người mẹ đẻ yếu đuối đã trói chặt chân y. Cha y chỉ ước gì không sinh ra y, cho dù tài năng mưu lược của y hơn hẳn ca ca đích tử, nhưng cũngchỉ có thể giả vờ làm một kẻ bất tài. Nhưng trong lòng y vẫn không tài nào nuốt trôi được cục tức này, y muốn leo lên cao hơn nữa. Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử với cả Thập Thất Hoàng tử, y vẫn luôn xem xem vị Hoàng tử nào sau nàysẽ trở thành Thái Tử, nhưng trước ngày hôm nay, y chưa từng chú ý đến Dung Đình. Trong mắt y, Dung Đình trở thành kẻ tàn phế từ năm mười ba tuổi sống còn hèn nhát hơn cả y. Nhưng hôm nay hắn chỉ nói mấy câu khiến y biết được người trước mặt không phải loại người thiệnlành gì. Nỗi lòng y chưa từng nói với bất cứ ai, vậy mà hắn lại biết rất rõ ràng. Hắn giấu đuôi cáo kỹ thật. Nhưng, nếu hắn không tâm cơ và khôn ngoan như thế thì hắn lại không phải người y muốn dốc sứcphục tùng. Đây không phải việc nhỏ, y không dám hành động thiếu suy nghĩ nên không đồng ý ngay: “Để thầnsuy nghĩ mấy ngày đã.”12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-127.11071711/13
Dung Đình bày ra dáng vẻ khoan dung độ lượng, hơi gật đầu: “Hôm nay đêm đã khuya, vừa hay ngàymai là ngày hưu mộc*, mong Liêu đại nhân chấp nhận ở tạm trong phủ của ta mấy ngày. Nếu đại nhântò mò về những cuốn sách ta từng đọc thì có thể ra vào thư phòng của ta bất cứ lúc nào. Chờ ta giảiquyết công chuyện xong rồi bàn bạc sau.” *Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bâygiờ cũng gọi là hưu mộc nhật. Có thể xem được số sách Dung Đình cất giữ, Liêu Thu Bạch vui mừng quá đỗi, y suy nghĩ đến câu khinãy Dung Đình nói là mấy ngày chứ không phải một đêm, biết Dung Đình đang đề phòng y, y hiểu ýnói: “Cho dù Cửu Điện hạ đã nói không cần giữ kín như bưng, nhưng hạ quan tự biết cái gì nên nói cáigì không nên nói, người khác sẽ không biết được vết thương trên chân Cửu Điện hạ từ miệng của thầnđâu.” Y tò mò hỏi thêm một câu: “Đã muộn thế này rồi, điện hạ còn có việc gì nữa?” “Chuyện của phủ Ninh An Bá là chuyện của ta.” Phải giải quyết xong chuyện này, Khương Nhiêu mới có thể tiếp tục toàn tâm toàn ý chỉ tập trung vàohắn, trong mắt nàng sẽ chỉ có mỗi hắn. Dung Đình nói nhẹ nhàng bâng quơ, sắc mặt Liêu Thu Bạch hoảng sợ: “Kết cục của chuyện phủ NinhAn Bá đã gần như được định trước, ai ai cũng muốn chối bỏ mối quan hệ với phủ Ninh An Bá, ngàilàm như thế là đi ngược số đông, tự tìm đường chết!” Dung Đình không chú ý đến lời y nói. Liêu Thu Bạch thấy bản thân không ngăn cản được, bỗng nhiên y cũng muốn xem xem rốt cuộc nănglực của hắn đến đâu, y yên lặng một lúc rồi nói: “Nếu Cửu Điện hạ có thể giải quyết được chuyện này,thần sẽ làm phụ tá của ngài.” “Nhưng.” Y hạ giọng xuống, cảnh báo lần cuối cùng: “Tĩnh Vương chính là nỗi lo của thánh thượngbao lâu nay, chân tướng của chuyện này đã được xác định, ngài không phân biệt phải trái đúng sai ramặt như thế, sợ là ngài không thể sống sót trở về đâu.”12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-127.11071712/13
Dung Đình cụp mắt xuống, vẻ mặt im lặng giống như đang suy tư, cuối cùng lại nhẹ giọng bật cười:“Không có nàng ấy thì không có ta.” “Ta chỉ cần nàng ấy được bình yên, mọi chuyện diễn ra như nàng ấy mong muốn, đâu cần biết chântướng là thật hay giả, đâu cần phải trái đúng sai.” 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-127.11071713/13
Chiết Khương