Hai chân Khương Nhiêu lơ lửng trên không trung, vì đột ngột được ôm lên nên nàng ngửa về phía sautheo phản xạ, làm nàng sợ tới mức nhanh chóng vươn tay ôm lấy cổ Dung Đình. Thật ra dù không duỗi tay thì nàng cũng sẽ không ngã xuống. Dung Đình đã giữ chặt lấy lưng nàng,ôm nàng vào trong lòng mình. Áo choàng của hắn dính tuyết, khi đến gần, có bông tuyết rơi vào cổ áo Khương Nhiêu, làm nàng runlên vì lạnh.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Lúc ôm cổ đối phương, Khương Nhiêu cũng thấy rõ gương mặt của hắn. Khuôn mặt Dung Đình bị bóng đêm che phủ, hàng mi rủ xuống trông vừa dày vừa đậm. Hắn hơi caumày, biểu cảm không rõ, dưới ánh trăng và tuyết, nhìn hắn có vẻ rất lạnh lùng. Đang giữa trời lạnh mà trán hắn lại mướt mồ hôi, lồng ngực phập phồng, như là khó khăn lắm mớichạy được tới đây. Trước khi nhìn rõ mặt, Khương Nhiêu đã biết hắn là ai. Trên người hắn có mùi thuốc mát lạnh mà nàng quen thuộc. Nàng hơi hé miệng, còn chưa thốt ra chữ “Cửu” mà phía sau đã trống vắng, cái ôm ghì sau lưng nàngbiến mất. Tay kia của Dung Đình túm lấy dây cương, kéo con ngựa đến trước mặt, vòng tay qua eoKhương Nhiêu để bế nàng lên lưng ngựa. Seen 25131012/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-126.1107161/8
Sau đó, Dung Đình xoay người lên ngựa, cởi áo khoác ra để bọc lấy cô nương đang run lẩy bẩy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Tầm mắt của Khương Nhiêu bị thường phục ngăn trở, nàng ngồi về phía sau, trán dán sát ngực DungĐình. Gió bắc thổi mạnh, cuốn theo bông tuyết, Khương Nhiêu đi suốt một đoạn đường dài, thân thể cũng đãchết lặng. Nàng vốn không hề thấy lạnh, nhưng khi được chiếc áo choàng ấm áp, thoang thoảng mùidược của Dung Đình phủ lên, lúc này Khương Nhiêu mới phát hiện người mình đã lạnh đến mức đángsợ. Khương Nhiêu đi trong gió tuyết suốt gần ba canh giờ, người nàng lạnh từ trong ra ngoài, lạnh đến độgần như không thể thở nổi. Sau đó, nàng thình lình cảm nhận được hơi ấm trong lòng Dung Đình, nàngnhư một miếng gỗ sũng nước bất chợt bị ném vào trong đống lửa, không chỉ không ấm lên mà còntruyền hơi lạnh sang người hắn, hàm răng của nàng không ngừng run lên cầm cập. Khương Nhiêu lui ra sau theo bản năng nhưng rồi lại bị ấn đầu về chỗ cũ. Cho dù người nàng rất lạnh,nhưng vì được lồng ngực Dung Đình ủ ấm nên hơi lạnh cũng dần biến mất. Cách một chiếc áo choàng, tiếng gió bên ngoài cũng nhỏ lại. Dường như tiếng bước chân của mọingười trên đường phố và tiếng tuyết rơi rào rạt cũng đã biến mất. Khương Nhiêu mơ hồ nghe thấy mộtcâu “tới chậm” khẽ vang lên phía trên đỉnh đầu. Một lúc sau, nàng mới nhận ra rằng trước câu này còncó một chữ “ta”. … Ta tới chậm. Khương Nhiêu ngẩn ngơ, không biết vì sao mà giọt nước mắt nàng nghẹn trong hốc mắt cả ngày lạibỗng dưng muốn rơi xuống. Động tác của Dung Đình quá nhanh, vậy nên dù người đi đường ở xung quanh có nghe thấy tiếngngựa, có dừng chân quan sát bọn họ thì cũng không thể thấy rõ khuôn mặt của hai người. Chỉ thấy được một con ngựa trắng bờm đỏ phi nhanh về phía tây.12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-126.1107162/8
Cánh cửa sổ đang mở toang ở lầu hai khách điếm bị người khác tức giận đóng sầm lại, khung cửa suýtthì nứt vỡ. Mây đen che khuất mặt trăng rồi lại bay đi mất, trăng tròn treo trên bầu trời, soi sáng vạn vật phía dưới. Người đi đường lũ lượt về nhà, Khương Nhiêu liếc mắt nhìn. Trên đường có người bán hàng rong thu dọn hàng hóa, đi về hướng tây. Người đó gánh đòn gánh bằngtre trên vai, bước từng bước vững vàng về phía trước. Bỗng nhiên, một đứa trẻ tóc để chỏm thò đầu rakhỏi cái sọt phía bên trái, khóe miệng cong lên, nói câu gì đó. Nhìn khẩu hình thì hình như cậu bé đó vừa gọi một tiếng “cha”. Khương Nhiêu đau buồn, nhanh chóng dời mắt đi. Trên đường dần dần không có bóng người. Trong thành Kim Lăng chỉ còn phu canh tuần tra ban đêmđang đi lại trên con đường đầy tuyết. … Khi tiếng trống báo hiệu canh một kết thúc, con ngựa trắng bờm đỏ xuất hiện trên đường, Hoài Thanhđốt đèn lồng, liếc mắt nhìn một cái rồi cũng không nghĩ nhiều. Khi cất đèn lồng, Hoài Thanh bỗng nhận ra áo khoác của người đang cưỡi ngựa kia giống y hệt cái màCửu Điện hạ mặc ra ngoài sáng nay, hắn ta ngạc nhiên, lại giơ cao đèn lên thêm lần nữa. Con ngựa hí vang, dừng lại trên con đường lát đá xanh bên ngoài cửa phủ. Dung Đình kéo dây cươngđể dừng ngựa lại. Hắn gỡ chiếc áo choàng bọc quanh người Khương Nhiêu, đang phủ trên lưng ngựa xuống rồi quấnquanh người nàng, bế ngang nàng vào trong phủ. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-126.1107163/8
Người tối hôm qua còn phải tắm nước thuốc, sáng nay còn ngồi xe lăn, cần Ô Thước đi cùng mới rangoài được mà buổi tối trở về chân đã khỏe rồi? Còn có thể cưỡi ngựa nữa? Hoài Thanh còn tưởng hôm nay Ô Thước và Dung Đình mãi vẫn chưa về là vì xảy ra chuyện gì… Hắn ta sợ tới mức suýt thì đánh rơi chiếc đèn trong tay. Đến khi thấy Dung Đình còn ôm một ngườitrong lòng ngực, chiếc đèn trong tay hắn ta cuối cùng cũng rơi xuống đất. Điện hạ của hắn ta không chỉ có thể cưỡi ngựa mà còn cướp người y như thổ phỉ nữa? Hoài Thanh nhìn đôi giày thêu hoa sen đỏ của nữ nhân lộ ra bên ngoài áo choàng, có thể thấy chất liệucủa đôi giày rất tốt, chắc chắn người đó không phải cô nương gia đình bình thường. Hắn ta đang thầmđoán người đó là Khương Nhiêu thì Dung Đình bỗng dừng chân lại, quay đầu nhìn hắn ta, lạnh giọngnói: “Sai người sắp xếp ngựa cẩn thận, chuẩn bị chút nước ấm lại đây.” Hoài Thanh cúi đầu nhặt đèn lồng lên. Ban nãy trong ánh mắt của Dung Đình có vẻ hung dữ mà hắn hiếm khi để lộ trước mặt người khác,trông cực kỳ có tính công kích. Hoài Thanh cầm đèn, nắm lấy dây cương của con ngựa trắng, sau đó lại nhìn thoáng qua về phía DungĐình. Hắn sắp đi qua bức tường phù điêu, cái bóng chiếu lên tường bị ánh trăng kéo dài, khi cúi đầu nhìnngười trong lồng ngực, sự dịu dàng hiện lên trong mắt Dung Đình. Sau khi cởi áo choàng, thân hình của người thường ngày hay ngồi trên xe lăn, dáng người gầy yếu, sắcmặt bệnh tật vẫn có vẻ mỏng manh, nhưng trông lại cao lớn và rắn rỏi ngoài dự đoán của mọi người. Mỗi lần nhìn thêm một cái, Hoài Thanh đều thấy vô cùng xa lạ. Hắn ta quát mấy hạ nhân đang thò đầumuốn tìm hiểu tình hình, hung dữ nói: “Không được Điện hạ cho phép thì không ai được ra ngoài nóibậy về chuyện Cửu Điện hạ có thể đứng lên được nghe chưa?”12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-126.1107164/8
Không chỉ Hoài Thanh, đến Khương Nhiêu cũng thấy xa lạ. Xóc nảy suốt một đường mà nàng vẫn thấy như đang nằm mơ. Khi hai người bước qua bức tường phù điêu, Khương Nhiêu mới giật mình thốt lên như vừa tỉnh mộng:“Chân của chàng… Chàng thả ta xuống đi!” Dung Đình tiếp tục đi về phía trước, cứ như không nghe thấy gì cả. Hắn không chỉ không dừng chânlại mà còn đi nhanh hơn trước. Khi Khương Nhiêu giãy giụa, hắn dứt khoát vác nàng trên vai, sải bướcvào viện Bội Sân, đặt nàng lên chiếc giường trong phòng ngủ của mình. Từ nhỏ Dung Đình đã có thói quen buổi tối không dám ngủ say, dù đang là giữa mùa đông mà trêngiường cũng chỉ có một chiếc chăn mỏng. Ván giường hơi cộm nên Dung Đình lót áo choàng của mìnhxuống dưới, thong thả trải áo choàng ra rồi mới buông lỏng cánh tay đang ôm nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Dung Đình quỳ một chân xuống trước giường, ngửa đầu nhìn Khương Nhiêu. Hắn tìm khắp thành Kim Lăng rồi mới tìm thấy Khương Nhiêu ở cuối ngõ Thanh Ngâm. Nàng đi trongtrời tuyết, bóng dáng gầy yếu, mệt mỏi và bất lực, cứ như bước tiếp theo sẽ quỳ rạp xuống đất. Cứ nhớ đến cảnh đó là cơn tức trong lòng Dung Đình lại bốc lên, nhưng vì lo sẽ dọa đến nàng nên hắnvẫn giấu rất kỹ. Dung Đình thấy nàng rũ mắt nhìn xuống chân hắn, hắn đang định giải thích chuyện vết thương trênchân mình thì Khương Nhiêu lại xuống giường, muốn đi ra ngoài. Nhưng nàng chưa đi được hai bướcđã bị hắn ôm eo, bế nàng về giường. Khương Nhiêu không rơi giọt nước mắt nào nhưng mắt nàng đã đỏ lừ lên. Nàng giống như chim sợcành cong, đến giọng nói cũng đang run rẩy. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-126.1107165/8
“Chàng để ta đi đi.” Ngón tay nàng lại nắm lấy tay áo hắn, cứ như không muốn để hắn đi. Dung Đình đến gần nàng hơn, lẳng lặng mà nhìn nàng. Hắn nhận ra cảm xúc của Khương Nhiêu lúc này rất kỳ lạ, như là đang bị bệnh, nhưng lại tồi tệ hơn cảbị bệnh nữa. Mắt nàng như bị ai khoét mất, không còn chút ánh sáng nào, trở nên mất hồn và đờ đẫn,hắn thấp giọng hỏi: “Nàng đang sợ gì thế?” Khương Nhiêu cắn môi, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy mắt cá chân nàng của Dung Đình. Thật ra nàng không muốn để hắn đi, nhưng nàng ở lại chỗ hắn thì có ích gì chứ? Tai họa tới quá sớm, thậm chí còn gay go hơn cả trong giấc mơ. Trong mơ nhà họ chỉ bị lưu đày, nhưnghiện tại lại là tội chém đầu. Chờ đến khi bức tranh kia được giám định, cha nàng thật sự mắc tội là taysai của Tĩnh Vương, vậy thì chẳng phải là Dung Đình cũng sẽ bị liên lụy hay sao? Căn cơ còn yếu, sao chịu được sự ảnh hưởng này? “Ta muốn về nhà.” Khương Nhiêu nghĩ tới nghĩ lui, cố chấp nói: “Ta muốn về.” Dung Đình không trả lời mà chỉ nhìn nàng, ánh mắt như là có chuyện muốn nói. Khi đi tìm Khương Nhiêu, nơi hắn tới đầu tiên chính là ngõ Ô Y. Lúc đó Khương Tứ gia lại lại bị đưavề Đô Sát viện, hai vòng nha dịch vây kín ngõ Ô Y, không ít người làm công nhật trong phủ Ninh AnBá thần hồn nát thần tính, dọn dẹp đồ đạc muốn chạy trốn nhưng đều bị nha dịch ngăn lại. Khương Tần thị cũng không ở trong phủ, nếu lúc này nàng về, không chỉ không có người quan tâm màcòn chắp cánh cũng khó thoát. “Giờ cấm đi lại ban đêm đã đến, nàng không thể đi ra ngoài được.” Dung Đình suy nghĩ, cuối cùng vẫnkhông nói ra sự thật mà chọn cách nói dối Khương Nhiêu: “Huống hồ Tứ gia biết nàng ở chỗ ta, ta đãgặp ông ấy rồi, ông ấy vẫn không sao hết.”12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-126.1107166/8
“Ta sợ chàng bị liên lụy.” Giọng Khương Nhiêu khàn đặc và đầy giọng mũi. Nàng cúi đầu, không dámnhìn Dung Đình, rụt người ra sau, sợ mối họa của bản thân lan sang người hắn. “Ta đã biết chuyện của phụ thân nàng rồi.” Khương Nhiêu run rẩy ngước mắt lên nhìn Dung Đình, nàng rất sợ hắn sẽ hỏi nàng rằng có phải bứctranh đó là do cha nàng vẽ hay không. “Ta mặc kệ đó là thật hay là giả. Nếu là giả thì ta sẽ tra đến cùng. Nếu là thật… thì ta sẽ nghĩ cách biếnnó thành giả.” Ánh mắt Dung Đình vừa chân thành vừa xinh đẹp, giọng hắn dịu dàng, nhưng ngón taylại giữ chặt lấy mắt cá chân nàng: “Ta sẽ không để nhà nàng xảy ra chuyện.” Ngón tay Dung Đình lành lạnh, làm cảm giác đau đớn nơi mắt cá chân của nàng bỗng rõ ràng hơn. MặtKhương Nhiêu tái nhợt, không nhịn được mà rụt chân lại. Nghe hắn nói xong, lòng nàng chợt yên tâm hẳn. Nhưng trong sự yên tâm này còn có cả cảm giác tựlừa mình dối người không thể bỏ qua. Khương Nhiêu thật sự không dám tin rằng Dung Đình hiện tại có thể làm được. “Ta còn không sợ, nàng sợ cái gì?” Dung Đình nhìn Khương Nhiêu, khẽ kéo chân nàng lại, nhẹ nhàngxoa bóp chỗ bị thương ở mắt cá chân của nàng: “Nàng đã đồng ý là sẽ gả cho ta, cũng chỉ có thể gả chota. Cho dù hiện giờ nàng thấy nàng sẽ liên lụy đến ta, hoặc là ngày nào đó lại thấy ta sẽ liên lụy đếnnàng, nhưng nàng đã đồng ý với ta thì không thể đổi ý được nữa.” Giọng điệu và ánh mắt của hắn rất dịu dàng, nhưng ý trong lời nói thì lại rất ngang ngược: “Khôngphải nàng muốn đá là có thể đá ta đi đâu.” Khắp nơi trên đường đều là tiếng bàn tán chuyện nhà nàng tốt hay xấu. Nhưng dù nàng tốt hay xấu thì cũng đều là của hắn. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-126.1107167/8
Mẫu thân Dung Đình chết ngay ngày hắn sinh ra, chỉ để lại cho hắn một cái ngọc phù lạnh như băng.Dung Đình đeo cái ngọc phù đó mà chẳng nảy sinh chút quyến luyến nào, chỉ là nó đáng giá nên hắnmới đeo trên người. Dung Đình không biết tại sao tình cảm của Khương Nhiêu với cha mẹ, với đệ đệlại sâu đậm như vậy. Nhưng “yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng”, hắn có thể họccách thấu hiểu, cho dù vĩnh viễn đều không hiểu được đi chăng nữa. Khương Nhiêu không nói gì, nàng cúi đầu xuống thấp, lồng ngực chua xót. Ngày hôm nay vừa dài vừa đầy sự dày vò. Khoảng thời gian ngắn ngủi bên Dung Đình này yên ổn vàhư ảo như một giấc mơ, nhưng cổ họng nàng khô khốc, không có cả sức nói chuyện. Dung Đình trấn an Khương Nhiêu xong thì đứng dậy ra ngoài. Nàng nhắm mắt theo đuôi mà xuốnggiường theo, lại sợ Dung Đình ngăn cản nên chờ hắn ra ngoài rồi mới đi ra. Nàng bước từng bước khókhăn mà đi đến trong viện, nhưng nhìn trái nhìn phải vẫn không nhìn thấy Dung Đình ở đâu. Nàng nhìn theo hàng dài những dấu chân trên nền tuyết, bỗng nhớ tới chuyện vừa nhận ra nhưng lạiquên không hỏi. Sao chân của hắn lại đột ngột khỏe lại rồi? 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-126.1107168/8
Chiết Khương