Chiết Khương

Chương 125

Tuy Khương Nhiêu rời khỏi trà lâu nhưng lại không hề hồi phủ. Mặt trăng đã lên cao, bóng tối dần dần bao phủ. Lão Bá gia vào cung cầu kiến Chiêu Vũ Đế, Khương Tần thị dẫn Khương Cẩn Hành về Tần gia nghĩcách.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Khương Nhiêu thất tha thất thểu mà đi trong ngõ Ô Y, xin được gặp từng nhà một. Nàng nghĩ, nếu có một người nói bức tranh đó không phải do cha nàng vẽ thì có lẽ chưa đủ đáng tin.Nhưng nếu mười người, trăm người đều nói không phải thì Chiêu Vũ Đế nhất định sẽ chần chờ. Nhà đầu tiên nàng gõ cổng chính là Yến phủ. Yến tiên sinh dẫn thê nhi về quê xử lý tang sự của phụ thân ông ấy, trong Yến chỉ còn mỗi quản gia hạnhân. Nhà người khác… Khương Nhiêu không gõ mở được cổng nhà của bất kỳ ai cả. Mọi người đều vội vã tránh né khi thấy nàng, chẳng khác gì vừa nhìn thấy ôn thần. Seen 25131012/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-125.1107151/11
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Suốt một đường, bước chân của Khương Nhiêu thay đổi từ vững vàng, quyết tâm lúc ban đầu đến chầnchờ, chậm rãi, lang thang không có mục tiêu. Nàng cũng từng gặp phải cảnh này trong mơ. Sau khi nhà nàng bị xét nhà, không có ai sẵn lòng giúpnàng nữa. Khương Nhiêu tưởng rằng bản thân đã nhìn rõ lòng người, tình người, nhưng khi thực sự phải trải quatình cảnh này thêm một lần nữa, lòng nàng lại vẫn lạnh căm căm. Tuyết rơi như lông ngỗng, Khương Nhiêu run cầm cập, nàng bỗng thấy trên vai nặng nề, có ngườikhoác áo choàng lên trên vai nàng. Là áo choàng của nam nhân, Khương Nhiêu ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy Bùi Tùng Ngữ. Có lẽ Bùi Tùng Ngữ vội vàng tới đây, trên đầu y vẫn còn bông tuyết chưa tan: “Ta biết muội lo lắng vìchuyện của phụ thân muội, nhưng sắp tới giờ cấm đi lại ban đêm rồi, muội đừng đi ngoài đường nữa,trở về cùng ta đi.” Khương Nhiêu kinh hoàng ngước mắt: “Biểu ca?” Mắt nàng bỗng sáng bừng lên, cứ như người chết đuối bắt được tấm ván gỗ: “Huynh biết con ngườicủa phụ thân muội mà, chắc chắn là ông ấy bị oan, huynh giúp muội khuyên Hoàng thượng đượckhông?” Chỉ cần có một người sẵn sàng đứng ra nói đỡ cho cha nàng thì có lẽ những người còn đang quan sátkia cũng sẽ đứng ra. Chỉ cần có thể làm Chiêu Vũ Đế tin rằng bức tranh chữ đó không phải do cha nàng viết, vậy thì chanàng và phủ Ninh An Bá cũng sẽ không xảy ra chuyện. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-125.1107152/11
Đôi mắt hạnh của Khương Nhiêu bị một lớp nước mắt đau khổ che phủ, nàng nhìn y với vẻ cố chấp vàhy vọng khi được ăn cả ngã về không, không khóc không gào nhưng lại làm người khác nhìn mà runsợ. Bùi Tùng Ngữ đau lòng nhìn Khương Nhiêu. Nhưng y lại chần chờ, không đồng ý với lời cầu xin của nàng. Y vừa mới ra khỏi Đại lý Tự. Tất cả những người nhìn thấy bức tranh kia đều nói đó chính là tranh của Khương Hành Chu. Mấy người có tuổi trong Kinh thành đều nhớ rõ Khương Hành Chu, công tử ăn chơi trác táng, quậytung Kinh thành, ngay thẳng tự do kia. Thậm chí một vài người trẻ tuổi cũng từng nghe trưởng bối nhà mình nói về Khương Hành Chu, ngườiđang được xưng là thánh thủ đã từng không bị bó buộc đến mức nào. Tiểu thiếu gia Khương gia, người kiêu ngạo nhất Kim Lăng. Mới khoảng 20 tuổi mà sống rất tùy tiện và phô trương. Sau đó thành gia lập nghiệp nên mới bớt đi phần nào. Năm đó, Khương Tứ gia còn bất kính với cả trời đất chứ nói gì là thiên tử. Không nhắc đến chữ viết, chỉ cần nhìn phong cách của bài thơ kia cũng đã cực kỳ giống với tác phongcủa Khương Hành Chu lúc còn trẻ. Bản thân Chiêu Vũ Đế đã rất quen với văn phong của Khương Hành Chu, lại mời vô số người hiểu biếtvề phong cách của ông ấy đến để giám định bức tranh. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-125.1107153/11
Không ai dám nói Khương Hành Chu không phải là người vẽ tranh. Người đã đứng trên đỉnh cao, dù có gặp phải kẻ bắt chước thì kẻ đó cũng không thể sao chép cho cả vẻngoài và tinh thần đều giống y như đúc được. Trên đời chỉ có một Khương Hành Chu. Lúc trước, những lời này là lời khen của người đời dành cho Khương Hành Chu. Hôm nay, câu này lại thành bản án làm ông ấy không thể xoay chuyển tình thế. “Ta không thể khi quân.” Ánh sáng trong mắt Khương Nhiêu lập tức biến mất, trở nên u tối. Bùi Tùng Ngữ thấy ánh mắt thất vọng của nàng thì cau mày, nghiêm túc nói: “Ta nợ ơn Tứ gia, nhưngta cũng có nỗi khó xử của riêng mình. Nếu Tứ gia mắc phải tội khác thì ta còn có thể giúp đỡ, nhưngchuyện này lại liên quan đến Tĩnh Vương…” Y tốn bao nhiêu công sức mới lết được từ thôn trang nhỏ bé đến Kim Lăng, lại bỏ ra bao nhiêu nỗ lựcmới bò được lên vị trí mà mấy công tử Kim Lăng vừa sinh ra đã chạm đến được. Bùi Tùng Ngữ không thể chấp nhận được chuyện bản thân sẽ thất bại trong gang tấc. Khương Nhiêu quay mặt sang phía khác. Đến Bùi Tùng Ngữ cũng nghĩ cha nàng đã từng theo phe Tĩnh Vương, vậy người khác thì sao? 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-125.1107154/11
“Giờ cha muội đang ở thế khó giữ nổi bản thân, muội theo ta đi. Cho dù muội bị biếm thành nô tịch,tuy không thể cưới hỏi đàng hoàng, nhưng ít nhất thì ta có thể để ngày sau của muội không phải lochuyện cơm áo gạo tiền, không bị người khác khinh thường. Nếu không thì muội có từng nghĩ đến việccô nương sinh ra trong gia đình giàu có như muội bị biếm thành tiện tịch thì sẽ gặp phải chuyện gì haykhông?” Bùi Tùng Ngữ thấy Khương Nhiêu chậm chạp bất động, trong lòng sốt ruột, nói ra chuyện Khương Tứgia không cho y nói: “Là cha muội bảo ta tới tìm muội, sao muội lại không hiểu ra chứ?” Mặt Bùi Tùng Ngữ bỗng tê rần, chiếc áo choàng đập thẳng vào mặt y. Khương Nhiêu lùi ra sau một bước. Người nàng run lên: “Cả đời này ta cũng không hiểu ra.” Khương Nhiêu đột ngột quay đầu, chạy ra ngoài ngõ Ô Y. Bùi Tùng Ngữ nhận lấy áo choàng, nhấc chân muốn đuổi theo. Gã sai vặt đằng sau gọi y lại: “Đại nhân, ngài đừng đuổi theo, nếu ngài bị buộc tội…” Bùi Tùng Ngữ chần chờ mà rút chân lại, cuối cùng đứng im trong con ngõ trống trơn. Khương Nhiêu đã đi hết các nhà trong ngõ Ô Y, giờ còn những nhà bên ngoài ngõ nữa. Nàng dựa vào trí nhớ, tìm đến những nhà từng qua lại với cha nàng, từng nhà từng nhà một. Nhưng dù là gia đình bên trong hay ngoài ngõ thì đều không có ai sẵn lòng nói đỡ một câu cho cha củanàng. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-125.1107155/11
Nếu gặp người có lòng, họ sẽ sai hạ nhân ra nói lý do không tiện tiếp khách cho nàng. Nếu gặp ngườilạnh lùng, họ sẽ dứt khoát đóng chặt cổng lại. Khương Nhiêu chưa từng thấy tuyệt vọng đến vậy. Nàng ôm tay, đi ở trên đường như một linh hồn cô độc. Ở bên cửa sổ của khách điếm nơi xa, có một người chỉ vào bóng dáng cô đơn, buồn khổ của KhươngNhiêu: “Dù hôm nay có con chó lao tới cắn nàng ta thì cũng không có ai giúp nàng ta đánh đuổi cả.” “Thật là đáng thương.” Trong mắt Thẩm Tú Oánh không có chút thương hại nào, nàng ta cong môi, lời nói mang theo ý cười. Dáng vẻ buồn bã sợ hãi này mới trùng với tiểu tỳ nữ vâng vâng dạ dạ trong ký ức kiếp trước của nàngta. Sau khi sống lại, Thẩm Tú Oánh vốn định tìm tới tiểu tỳ nữ thấp hèn kia để chế nhạo nàng. Thậm chí nàng ta còn nghĩ đến chuyện mua tỳ nữ đó vào trong phủ, nào ngờ sau khi sống lại, Thẩm TúOánh mới phát hiện Khương Nhiêu có xuất thân mà nàng ta chẳng thể với tới được. Cảm giác kiêu ngạo đời trước lập tức chẳng còn sót lại chút gì. “Cô nương, đêm đã khuya, chúng ta cần phải trở về.” “Chờ một chút.” Nàng ta vẫn chưa hài lòng. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-125.1107156/11
Cho dù ở kiếp trước, tiểu tỳ nữ kia trông như lo sợ không yên, không nơi nương tựa, nhưng có tân Đếche chở, nàng đâu phải thực sự chịu khổ. Đây là lần đầu tiên Thẩm Tú Oánh nhìn thấy dáng vẻ đau khổ này của Khương Nhiêu, vậy nên đươngnhiên là nàng ta còn muốn thưởng thức nó thêm chốc lát. Thẩm Tú Oánh cong môi, ung dung nói: “Sắp đến giờ cấm đi lại ban đêm rồi, nếu nàng ta dám lởn vởntrên phố nữa thì sẽ bị tuần bộ bắt được, cha nàng ta đã xảy ra chuyện, ai có thể bảo vệ nàng ta chứ?” … Công sở Công Bộ. Trên bàn Dung Đình có một ngọn nến đã cháy gần hết. Lúc này, có người quay lại: “Đêm đã khuya,sắp đến giờ cấm đi lại ban đêm, Cửu Điện hạ nên về đi thôi.” Dung Đình thổi tắt nến, ra ngoài cùng với người đó, quan viên đó nói: “Thần thấy trên bàn ngài cókhông ít công văn, muốn xem xong cũng phải tiêu tốn rất nhiều công sức đúng không? Không biếtphương pháp rèn luyện này của Trần đại nhân dành cho ngài là tốt hay là xấu.” Dung Đình chớp đôi mắt khô khốc, không lên tiếng trả lời. “Ngài còn trẻ nhưng tính cách lại rất điềm tĩnh, có thể đóng cửa lại cả ngày mà không để ý đến chuyệnbên ngoài. Hôm nay trong Kinh thành đã xảy ra chuyện rất lớn.” Người nọ đi cùng Dung Đình trongchốc lát, thấy hắn im lặng ít lời, cứ như không biết hôm nay Kim Lăng đã xảy ra chuyện gì thì khôngkhỏi tò mò: “Ngài thật sự không nghe được chuyện gì à?” “Ta đang suy nghĩ chuyện sạn đạo* Vân Lăng.” *Sạn đạo: Đường làm bằng cọc gỗ lát ván trong hẻm núi hoặc bờ vực, vô cùng hiểm trở. Trần Binh muốn cướp công lao nhưng lại không thành công, có lẽ ông ta sẽ động tay động chân trênsạn đạo. Nếu sạn đạo xảy ra chuyện gì, đến lúc đó sẽ chỉ có mình hắn sai.12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-125.1107157/11
Dung Đình sẽ dùng cùng một biện pháp để bẫy người khác, tất nhiên cũng sẽ đề phòng người khácdùng cách đó để hại hắn. Quan viên kia chép miệng: “Chuyện tay sai còn sót lại của Tĩnh Vương mà ngài cũng không thấy hứngthú ư?” “Tứ gia của phủ Ninh An Bá có khả năng là tay sai còn sót lại của Tĩnh Vương. Thần đã thấy bức tranhphạm tội của Tứ gia rồi, chính là bút tích của ông ta. Chuyện này tám phần mười là sự thật, nếu cứ tratiếp thì biết đâu lại tìm được cả Tĩnh Vương.” Xe lăn lập tức dừng lại. Hai người đã ra ngoài cung, ánh sáng lay lắt của đèn cung đình chiếu lên khuôn mặt sầm sì của DungĐình. Hắn nghiêm túc nhìn quan viên trước mặt: “Liêu đại nhân chớ có nói bậy.” “Không phải là thần nói bậy.” Quan viên đó đến gần chuồng ngựa, kéo dây cương: “Nghe nói nữ nhicủa ông ta đang cầu xin hết người này đến người khác, hình như vậy giờ vẫn chưa trở về. Hầy, mọichuyện còn chưa rõ ràng, ai dám giúp đỡ chứ? Chưa biết chừng sẽ bị nói thành tay sai còn sót lại củaTĩnh Vương dư nghiệt, đó chính là tội…” Y còn chưa nói hết chữ ‘chết’ mà phía sau đã có giọng nói vang lên: “Liêu đại nhân, ta mượn ngựadùng một chút.” Liêu đại nhân sửng sốt. Cùng lúc đó, tiếng trống thông báo đã đến giờ cấm đi lại ban đêm đã vang lên ở phía xa. Một bóng người dẫm lên bàn đạp, xoay người lên ngựa, con ngựa phi như bay chỉ trong nháy mắt. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-125.1107158/11
Liêu Thu Bạch nhìn thoáng qua bên người, ngựa của y đã bị người khác cưỡi đi, ở phía sau đó vàibước, chiếc xe lăn trống trơn, không thấy bóng dáng chủ nhân nó đâu cả. … Khương Nhiêu lết đôi chân mỏi mệt, đi về phía phủ Ninh An Bá ở ngõ Ô Y. Nàng cúi đầu rất thấp, vừa mệt vừa lo, giống như con chim nhỏ không tìm được chỗ dừng chân, trongmắt nàng chỉ toàn là vẻ kinh hoàng và bất an. Thật sự giống lời mà mẫu thân nàng đã nói. Tiếng trống cấm đường vang lên, tiếng này nối tiếng khác. Cách đó ba dặm, cửa thành đóng lại, trên đồng hồ nước trong nha môn, thời gian ban ngày đã hết. Khương Nhiêu nghe thấy tiếng trống cấm đường bèn vội vã cất bước. Nhưng lại bị một người đi ngược chiều va phải, làm nàng ngã bịch xuống đường. Từng giọt nước mắt rưng rưng trong hốc mắt nàng. Giờ không phải lúc khóc. Khương Nhiêu cố nhịn, mắt cá chân nàng đau đớn như bị dao đâm, làm nàng ngồi trên tuyết một lúclâu mà vẫn không đứng dậy được. Sự khó hiểu và tủi thân cũng chạm đến đỉnh cùng với cơn đau thấu xương ở mắt cá chân. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-125.1107159/11
Cha nàng trượng nghĩa, hào sảng, tranh chữ giá ngàn vàng nói tặng là tặng, tại sao hôm nay lại khôngcó cánh cửa nào sẵn lòng mở ra vì nàng chứ? Cho dù biết dệt hoa trên gấm dễ, đưa than ngày tuyết khó, nhưng Khương Nhiêu vẫn thấy khó chịu. Đèn lồng trên đường bị gió thổi qua, lúc sáng lúc tối. Bên cửa sổ khách điếm, Thẩm Tú Oánh nhìn bóng dáng nhỏ xinh ngã xuống nền tuyết nhấp nhô, nụcười càng rõ ràng hơn. Nha hoàn vừa đâm phải Khương Nhiêu đẩy cửa vào phòng, Thẩm Tú Oánh không buồn quay đầu lại,chỉ thản nhiên nói: “Làm tốt lắm.” Nàng ta nhìn Khương Nhiêu cố gắng hết lần này đến lần khác mà vẫn không đứng dậy được, cườikhanh khách: “Nếu lo lắng cho cha ngươi đến vậy, không bằng để ta tặng ngươi cơ hội hiếu thảo.” Sau vài lần cố gắng, Khương Nhiêu vẫn cố nén đau để đứng dậy. Bởi vì mắt cá chân đau đớn nên nàng phải cong eo bước đi, giống như người nhặt củi trên đường.Nàng bước từng bước một, người thất tha thất thểu. Khương Nhiêu lại như không hề thấy đâu, trên mặt nàng toàn là vẻ oán hận, tức giận bản thân và ôngtrời. Nàng giận mình đi quá chậm, giận bóng tối buông xuống quá nhanh. Ngày mai chỉ cần vừa đến giờ, hết thời gian cấm đi lại ban đêm là nàng phải tiếp tục ra ngoài tìmngười giúp đỡ ngay. Nàng còn chưa đến thư viện Bạch Lộ, thành nam và thành tây. Nàng còn phải nghĩ cách nhìn thấy bức tranh kia nữa. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-125.11071510/11
Khương Nhiêu kéo chiếc chân bị thương đi về phía trước, con đường không dài nhưng lại như khôngcó điểm cuối. Trong tiếng gió bắc vù vù, Khương Nhiêu chợt nghe thấy ngựa hí vang. Nàng quay đầu lại. Trên con phố dài dằng dặc phía sau, trong đêm trăng gió tuyết đầy trời. Một người cưỡi trên lưng ngựa, ngược dòng người chạy về phía nàng. Thiếu niên lưu loát xoay người xuống ngựa, Khương Nhiêu còn chưa phản ứng kịp mà chân đã nhẹbẫng, được hắn ôm lên bằng tư thế như đang ôm trẻ nhỏ. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-125.11071511/11