Chiết Khương

Chương 124

Nước mắt trong mắt Minh Thược lại trào ra: “Cả phủ đang rối như tơ vò, nô tỳ lén lút chạy ra báo tincho cô nương, nô tỳ cũng chỉ biết được từng đó mà thôi.” Vẻ khiếp sợ trên mặt Vân Quý phi còn chưa biến mất, nhưng bà ấy vừa quay đầu lại nhìn KhươngNhiêu đã bị sắc mặt tái nhợt của nàng dọa sợ. “Cha con không có chừng mực như vậy ư?”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Vân Quý phi gật đầu đáp: “Chắc chắn việc này là hiểu lầm.” Bà ấy kéo tay Khương Nhiêu: “Cha con có địa vị cao, tranh chữ lại được Hoàng thượng thiên vị, nhấtđịnh là có kẻ ghen ghét. Con còn nhỏ tuổi, lại chưa từng sống lâu ở Kim Lăng, không có mấy cơ hộinhìn thấy chuyện như vậy. Đợi Đô Sát viện điều tra rõ chân tướng là có thể trả lại sự trong sạch chocha con thôi, con đừng hoảng sợ.” Khương Nhiêu cụp mắt nói: “Con không hoảng sợ.” Chỉ là nhìn thấy Minh Thược hai mắt đẫm lệ, trong đầu nàng bỗng hiện lên cảnh bị xét nhà ở tronggiấc mơ mà thôi. Cũng là một ngày tuyết trắng bay bay, Minh Thược cũng khóc lóc, nước mắt giàn giụa. Cho dù biết chuyện hôm nay không phải là chuyện hôm đó, nhưng nàng vẫn không thể kìm nén đượcnỗi bất an của mình. Seen 25131012/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-124.1107141/11
Gần đây Khương Nhiêu càng ngày càng ít nằm mơ. Trong giấc mơ đêm qua, tuyết phủ một lớp dày,nàng đập đầu trong đêm đến khi đầu chạm đất, đến khi đầu đau đớn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Tối qua Khương Nhiêu không ngủ yên được, tơ máu hằn rõ trong mắt nàng. Khương Nhiêu véo lòng bàn tay, dù nàng nhìn trông bình tĩnh nhưng sự bất an lại quanh quẩn trongánh mắt. Vân Quý phi ôm một chiếc áo choàng, đứng dậy, nghiêm túc nói: “Ta đến chỗ Hoàng thượng xem rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì, xem có giúp đỡ được gì không. Con cứ ở đây chờ ta, đừng lo lắng quá.” Khương Nhiêu lại đứng lên trước cả khi bà ấy đứng dậy, nàng lắc đầu, đã xảy ra chuyện này, sao nàngcó thể ngồi yên cho được: “Con quay về phủ một chuyến.” … Bá tánh tò mò chen đầy bên ngoài ngõ Ô Y, đầu ngõ chật như nêm cối. Nhìn con ngõ chật ních đầy người là người, vẻ nhợt nhạt, lo lắng trên mặt Khương Nhiêu càng rõ rànghơn. Nàng mất một buổi sáng mới biết rõ mọi chuyện qua lời của tổ phụ và mẫu thân. Có người dâng tấu buộc tội, người đó không ra mặt, thứ được trình đến trước mặt Chiêu Vũ Đế chínhlà một bức tranh. Nghe nói là tranh cha nàng vẽ khi say rượu. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-124.1107142/11
Tất cả những chữ trong tranh đều vô cùng qua loa, chỉ có chữ “Độ” trong tên Hoàng thượng là đượcviết hết sức rõ ràng. Điểm chết người chính là bức tranh này là tranh cha nàng tặng cho Tĩnh Vương năm đó. Chỉ vậy thôi cũng khiến tội phạm húy nặng thêm mấy phần. Trước đây Tĩnh Vương từng là bằng hữu cùng trường với cha của Khương Nhiêu, mười mấy nămtrước khởi binh mưu phản, sau khi bị trấn áp thì tìm được đường sống trong chỗ chết rồi biến mất. Dùmấy năm trước đại xá thiên hạ nhưng Hoàng thượng vẫn không miễn tội chết của ông ta. Một khi dínhdáng đến Tĩnh Vương, dính vào tội là đồng bọn còn sót lại của kẻ tạo phản thì nhà nàng sẽ lại giốngnhư kiếp trước. Biện pháp duy nhất là tìm được nhân chứng chứng minh rằng bức tranh đó không phải do cha nàng vẽ. Khương Nhiêu nôn nóng, sốt ruột mà chờ tin của Đô Sát viện. … Nhờ Vân Quý phi cầu xin nên Hoàng thượng tạm thời thả Khương Tứ gia về. Nhưng dù có thả Khương Tứ gia về phủ thì cũng chỉ là cho ông ấy về gặp người nhà một lát mà thôi.Còn có bốn nha dịch võ công cao cường theo sát một tấc không rời, chờ xác nhận xem bức tranh kia cóphải do Khương Tứ gia vẽ hay không rồi lại đưa ông ấy đến Đô Sát viện sau. Tin tức vừa tới, Khương Nhiêu liền chờ ngoài phủ. Khương Tần thị và Khương Cẩn Hành cũng chờ cùng với nàng. Thời gian đã đến lúc chạng vạng. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-124.1107143/11
Mỗi khi gia đình phú quý gặp nạn, chuyện này luôn thành đề tài bàn tán hấp dẫn trong mồm ngườikhác. Chỉ mới một ngày mà lời đồn đã len lỏi khắp mọi ngóc ngách Kinh thành. Đô Sát viện còn chưa đưa ra kết luận mà lời đồn đãi đã được thêm mắm thêm muối, chứng thực tộidanh của Khương Tứ gia. Mọi người nhất thời lo sợ, ai cũng muốn vạch rõ khoảng cách với Khương Hành Chu, chỉ sợ dính phảicái danh là tay sai còn sót lại của Tĩnh Vương. Khương Tần thị ưu sầu, Khương Nhiêu đứng bên cạnh bà ấy, nói: “Bức tranh kia không phải là do chavẽ.” Đúng là cha nàng có hơi không tuân thủ lễ pháp, cực kỳ coi rẻ chuyện tên húy này, cũng không cầnngười khác phải kiêng dè tên của ông ấy. Nhưng cha nàng sẽ không làm chuyện gây liên lụy đến cả gia tộc. Dù người khác nói là do khi đó cha nàng say rượu thì nàng cũng không tin. Khương Cẩn Hành ngước mắt nhìn tỷ tỷ, cũng lắc đầu theo: “Không phải cha.” Cậu bé vẫn đang ở tuổi cái hiểu cái không về chuyện hôm nay, chỉ biết cha mình phạm tội lớn vì mộtbức tranh, là tội chém đầu. Khương Cẩn Hành túm góc áo của Khương Nhiêu, vội vã nói: “Là đệ, là đệvẽ, đệ lén uống rượu rồi vẽ linh tinh.” Giọng nói non nớt của Khương Cẩn Hành chìm nghỉm trong tiếng bàn tán ồn ào, có lẽ cậu bé sợKhương Nhiêu không nghe thấy nên lại cất cao giọng lặp lại lần nữa: “Là đệ vẽ bức tranh đó! Chính làđệ!” Khương Nhiêu rưng rưng nước mắt, kéo tay Khương Cẩn Hành, lắc đầu với đệ đệ mình.12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-124.1107144/11
Theo luật Đại Chiêu, tội đại bất kính chính là tội không thể tha thứ. Nam tử từ 16 tuổi trở lên trong tộc đều bị chém đầu, những người còn lại thì bị đày đến biên cương,sung thành nô tịch. “A tỷ, sao tay tỷ lại lạnh như vậy?” Khương Cẩn Hành nhẹ nhàng hỏi, dùng hai bàn tay nhỏ của mìnhđể bọc lấy tay Khương Nhiêu. Đầu ngõ bỗng trở nên rất ồn ào, một chiếc xe ngựa dừng lại, Khương Tứ gia vén rèm xuống xe. Nha dịch mặc giáp sắt thực sự canh giữ sát bên ông ấy, một tấc cũng không rời. Khương Tứ gia gặp thê tử, nhi nữ đang chờ trước phủ, ông ấy lấy lại tinh thần, đi qua chỗ họ, cười nhưkhông có gì xảy ra: “Ta không sao.” Khương Tần thị hoảng hốt đón chào: “Lão gia, bức tranh kia là sao? Có phải Đô Sát viện bắt sai ngườirồi không?” Ông ấy không đề cập đến bức tranh, làm người Khương Nhiêu rét run. Với tính cách của cha nàng, nếu bức tranh kia không phải do ông ấy vẽ thì chắc chắn sẽ kiên quyết phủnhận. Khương Tứ gia lại không đáp lời, chỉ lắc đầu nói: “Nàng và các con đừng lo lắng quá. Ta phải gặpngười này, không thể về phủ cùng các nàng, các nàng về phủ trước đi.” Không ai chịu đi, nụ cười bất đắc dĩ trên mặt Khương Tứ gia càng rõ ràng hơn, ông ấy nhìn về phíaKhương Tần thị: “Khuynh Thiện, lần này đành phiền nàng chăm sóc Hành ca nhi và Niên Niên trướcvậy.” 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-124.1107145/11
Khương Tần thị đặt tay lên trên vai Khương Cẩn Hành, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, nói vớiKhương Tứ gia: “Phụ thân đã vào cung cầu kiến Thánh Thượng, tối nay ta cũng sẽ về Tần phủ. Lãogia, sẽ không sao hết.” Khương Tứ gia gật đầu cười mỉm, xoay người bước lên xe ngựa. Sau khi rời xa thê nhi, nụ cười mệtmỏi trên mặt biến mất, nhìn trông vô cùng tiều tụy. Đúng là ông ấy có thói quen vẽ tranh sau khi say rượu, chính ông ấy cũng quên là mình đã vẽ bứctranh đó từ khi nào. Nhưng nhìn nét vẽ thì đó rõ ràng là tranh ông ấy vẽ. Chính ông ấy cũng không thể phủ nhận… Khương Tứ gia lên xe ngựa, không hề nhận ra rằng có một chiếc xe ngựa khác đang theo sau ông ấy ởphía xa. Xe ngựa đưa Khương Tứ gia tới quán trà. Khương Hành Xuyên đang đợi trong nhã gian. Ông ta mặc y phục cũ, cố gắng duy trì sự ngăn nắp và khí phái trong quá khứ. Lần trước lão Bá gia mắng ông ta làm gia tộc mất mặt, khiến ông ta bị phân tông trừ tộc. Từ đó, cuộcsống của Khương Hành Xuyên càng ngày càng lụn bại, để chi trả phí sinh hoạt mà phải đem hết tất cảnhững thứ có thể bán đến hiệu cầm đồ bán đi. Cũng chỉ có những lúc mặc y phục cũ lúc trước mới có thể giúp ông ta duy trì thể diện. “Không phải định cả đời này đều không gặp ta à? Sao vẫn sai người mời ta đến trà lâu gặp mặt thế?” 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-124.1107146/11
Khương Tứ gia không dám ngẩng đầu, bước chân ông ấy nặng nề, giọng thì khô không khốc: “Đệ… cóchuyện muốn nhờ.” Khương Hành Xuyên mở to mắt, từ khi thực quyền bị đoạt, ông ta ngày đêm đều mong ước được nhìnthấy cảnh tượng ngày hôm nay. Trở thành sự thật rồi à? Khương Hành Xuyên nhướng mày: “Bức tranh kia là do ngươi vẽ thật à?” Khương Tứ gia không trả lời. Cho dù ông ấy thấy đúng là như vậy, nhưng ông ấy có chết cũng sẽ không thừa nhận. Nếu thừa nhận thì mọi chuyện đều hết cách rồi. Khương Tứ gia nói: “Dù đại ca bị phân tông trừ tộc thì tháng nào đệ cũng sai người đưa chút tiền bạcđến giúp đỡ đại ca. Thật ra đệ chính là người bạn cũ họ Chu kia.” Khương Hành Xuyên kinh ngạc ngẩn người, ngay sau đó lại cúi đầu cười khẩy. Tháng nào cũng sai người đưa tiền bạc tới thì có ích gì? Chút tiền đó chỉ đủ để ông ta tồn tại chứ chẳngđủ để duy trì thể diện ngày xưa. Ông ta lưu lạc đến bước đường này, không phải là do Khương Hành Chu ban tặng ư? Khương Tứ gia không ngồi xuống mà vẫn đứng ở trong phòng. Đôi tay ông ấy run rẩy: “Nếu thê tử vànhi nữ của đệ bị liên lụy…” Khương Hành Xuyên cười nhạo: “Ngươi đang cầu xin ta chăm sóc bọn họ à?”12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-124.1107147/11
Lúc trước ông ta bị phân tông trừ tộc, thành chuột chạy qua đường, người người đói đánh. Nhưng ai mà biết được rằng sau khi đã phủi sạch quan hệ với Khương gia, ông ta lại thành trái thơmtrái ngọt chứ? Thành danh vì tranh, cũng chịu nhục vì tranh. Khương Hành Xuyên nhìn Khương Tứ gia bằng ánh mắtđầy vẻ châm biếm: “Cuộc sống hiện tại của ta cũng chẳng tốt đẹp gì, sao ta phải chăm sóc bọn họ hộngươi?” Ông ta cười, hếch cằm lên cao, cầm một chén trà nhỏ, thong thả, kiêu căng nói: “Đệ đệ không thấyngươi đứng như vậy không giống như đang cầu xin người khác à?” Khương Hành Xuyên liếc mắt nhìn mặt đất, ẩn ý rõ ràng. Khương Tứ gia bối rối khó xử, người căng như dây đàn. “Không làm được đúng không?” Khương Hành Xuyên khẽ gõ chén trà trong tay, tuy hành vi cử chỉ của ông ta vẫn lịch sự, văn nhãnhưng trong ánh mắt lại đầy vẻ sung sướng của kẻ tiểu nhân đắc chí: “Tứ đệ, mời.” Khương Tứ gia mím chặt môi, không nói lời nào, nhìn mặt đất dưới chân, chậm rãi quỳ xuống như mộtcon rối gỗ đứt dây. Đầu gối của ông ấy còn chưa chạm đến mặt đất mà cửa nhã gian đã bị người khác đẩy ra. Khương Hành Xuyên đang chờ xem trò hay, chén trà trong tay đột ngột bị người tới đánh đổ, bay thẳngvề phía cằm của ông ta. Ông ta bị bỏng đến độ không kịp trở tay, nhảy bật lên khỏi chỗ ngồi y như concá sống bị thả vào nồi nước sôi. Khương Nhiêu túm tay Khương Tứ gia, kéo ông ấy ra khỏi nhã gian.12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-124.1107148/11
Nàng thở hồng hộc, nước mắt rưng rưng, tức giận mà quát Khương Tứ gia: “Cho dù cha thật sự quỳxuống thì ông ta cũng sẽ không làm như cha mong muốn.” Khương Nhiêu thấy hành động của phụ thân không đúng, ông ấy không nghĩ cách tìm người giúp giámđịnh bức tranh, rửa sạch tội danh mà lại tới gặp bá phụ của nàng? Có lẽ bức tranh kia thực sự là do ông ấy vẽ. Ông ấy lại giống như trong giấc mơ của nàng, lại định quỳ xuống cầu xin người khác. Không thể quỳ được… Môi Khương Tứ gia run lên: “Cha biết chứ…” Ông ấy đứng bên người nữ nhi, tuy thân hình cao lớn, sống lưng vẫn thẳng tắp nhưng trông lại có vẻ côđơn và đáng thương. Nữ nhi còn biết thì sao ông ấy lại không biết cho được. Khương Tứ gia hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sau này đại ca có thể giúp ông ấy chăm sóc thê nhi. Điều ông ấy muốn cầu xin… chỉ là sau này đại ca sẽ không làm khó bọn họ mà thôi. Chỉ cần hôm nay ông ấy chịu để đại ca sỉ nhục, thoải mái xả giận thì có lẽ có thể xóa đi nỗi phẫn hậnvà cơn tức trong lòng Khương Hành Xuyên… Khương Hành Xuyên không phải kiểu người khoan dung, vậy nên ông ấy bắt buộc phải tới đây mộtchuyến. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-124.1107149/11
Cho dù chỉ có một, hai tia hy vọng nhỏ bé. Thì ông ấy vẫn sẽ làm như vậy. “Đây không phải chuyện do con quyết định, con trở về đi.” Nước mắt của Khương Nhiêu đảo quanh hốc mắt. Khương Tứ gia thấy nàng không đi thì nghiêm mặt, đe dọa nàng như thể đang tức giận: “Về ngay! Nếucon không về thì tối nay ta sẽ quay về đại lao của Đô Sát viện!” Khương Nhiêu giận dỗi dậm chân, xoay người rời đi. Khương Tứ gia nhìn bóng dáng của Khương Nhiêu, muôn vàn lời nói hiện lên trong lòng, nhưng cuốicùng tất cả đều biến thành một tiếng thở dài. Khi nữ nhi còn nhỏ, chỉ cần nhìn thấy nàng khóc là Khương Tứ gia nhất định sẽ nâng con gái nhỏ củamình lên vai, để nàng lung lay mà cưỡi cổ ông ấy, đưa nàng đi mua kẹo. Con gái ông ấy dễ dỗ, cho ăn chút đồ ngọt là lập tức ngừng khóc. Nếu lúc này trên người ông ấy có kẹo thì tốt rồi. Khương Tứ gia cúi đầu nhìn áo ngoài dính bụi đất của mình, hai tay ông ấy trống trơn, tự chê cười bảnthân. Làm gì có nhiều cái “nếu” như vậy? Nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện hôm nay, cả đời ông ấy đều sẽ không uống rượu.12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-124.11071410/11
12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-124.11071411/11