Chiết Khương

Chương 123

Ngoài hai người họ ra, trong Ngự hoa viên chỉ còn sót lại mặt đất bị tuyết trắng bao phủ và nhữngkhóm hoa sơn trà trắng hồng đang độ nở rộ khoe sắc. Cả một khoảng đình viện rộng lớn như vậy lại quá trống trải và yên tĩnh. Trong lòng Dung Đình như có hàng ngàn con ngựa cất vó băng qua, đầu óc lập tức rối như tơ vò.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Khương Nhiêu tình cờ chớp chớp đôi mắt ươn ướt, cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn chăm chú: “Theo nhưlời chàng vừa nói thì chàng thật sự tệ đến vậy sao?” Khi nàng nghĩ đến chuyện hắn có thể không muốn đính hôn với mình nữa, cho dù lúc này hắn có bàyra khuôn mặt ngây thơ vô tội đến mức nào thì nàng vẫn thấy rất khó chịu. Nàng tự lý giải nỗi bực dọc này xuất hiện đều do hắn không muốn đính hôn với mình nữa. Nếu hắnlàm vậy thật thì mọi công sức, nỗi đau mà nàng từng gánh chịu đều sẽ trở nên vô ích. Khương Nhiêu hít sâu một hơi. Hiện tại, không chỉ cha và tiểu di của nàng sinh ra tâm lý nghi kỵ với hắn thay vì thấy ấn tượng, màngay cả Trần Binh và Trần Tòng Quân cũng biết tới mối tình son thắm thiết mà nàng dành cho hắn. Nếu hắn lại đổi ý tiếp thì nhất định phải để nàng đứng ra giải thích rõ ràng rằng nàng không hề thíchhắn. Seen 25131012/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-123.1107131/11
Bằng không với tính tình của tiểu di, nếu để tiểu di biết nàng muốn gả cho người không thích mình, cólẽ bà ấy sẽ bùng nổ như Sơn Đại Vương vậy, chạy thẳng đến gặp Hoàng đế đòi cướp người về. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Mặc dù Khương Nhiêu đã chắp tay ra sau lưng, nhưng những ngón tay thon thả đã có xu hướng dầnsiết chặt lại với nhau. Vành tai của Dung Đình dần đỏ ửng, trùng với màu của mấy đóa sơn trà trên cành. Không ngờ niềm vui nho nhỏ vừa chớm nở trong lòng hắn đã bị bật gốc và giày xéo trong nước bùntanh hôi chỉ trong giây lát vì hắn đã nhớ ra mình vừa nói gì. Thân hình cao lớn của hắn lập tức căng thẳng trong nháy mắt. Cả người hắn mặc cẩm y đen huyền nhưmàu mực, nhìn sơ qua còn thấy tấm lưng kia cứng rắn vững chắc hơn cả bức tường đá phía sau nữa. Hắn như bị điểm huyệt câm, hầu kết nhấp nhô lăn lộn nhưng sau một hồi lâu vẫn không nói được lờinào. Khương Nhiêu càng nhíu mày sâu hơn vì sự im lặng của hắn. "Không thể nào... Thật sao?" Nàng ngập ngừng hỏi. “Không phải.” Dung Đình lập tức phủ nhận, giọng hắn trầm khàn đến lạ. Thậm chí, hắn còn không thể tự kiểm soát tốt giọng nói của chính mình, âm cuối có vẻ hơi run rẩy. Hắn vẫn rũ mắt nhìn xuống như trước đây, lộ ra vẻ mặt yếu đuối khiến nàng dễ thấy đồng cảm nhất. Nhưng... Vẻ mặt này lại khiến Khương Nhiêu nảy sinh nghi ngờ: "Chàng... Sẽ không giả vờ yếu đuốiđể lừa ta thêm lần nữa đâu, phải không?"12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-123.1107132/11
Nàng nghi ngờ liếc nhìn hắn, thấy hắn vẫn cụp mắt xuống với vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn. Nàngnghĩ có lẽ hắn thực sự là kiểu người như vậy, nên trong lòng không khỏi càng nghĩ ngợi nhiều thêm:“Chàng đừng hành xử như trước đây nữa, suốt ngày nghĩ mình lại đang gây rắc rối cho ta. Có gì cũngcố gắng chịu đựng, cất giấu suy nghĩ thật còn hơn nói với ta.” Từ “lại” kia khiến Dung Đình nghẹn họng: “Ta không có gì muốn giấu cả.” Hắn chỉ không nghĩ rằng người mình thường xuyên nghĩ tới, luôn miệng mắng mỏ từ đầu năm đến tậncuối năm, thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ dùng thủ đoạn gì để trừng phạt người đó lại chính là mình. Vốn dĩ, nếu người đó còn dám tiếp tục dây dưa với nàng thì hắn đã nghĩ tới việc dùng dao chém chếtkẻ đó. "Thực sự không có mà." Hắn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt có chút chán nản. Bàn tay khẽ quay bánh xe lăn, trầm giọng nói: "Ta...Hôm nay, ta về trước vậy." Khương Nhiêu hướng về phía bóng lưng của hắn, hét lớn: "Chàng nên đi về hướng Tây." Bóng lưng của Dung Đình chợt khựng lại. Hắn quay người lại một cách máy móc rồi rẽ về hướng bên phải. Sau khi rời đi bằng cổng vòm ở phíaĐông và khuất bóng sau cánh cổng, chỉ chốc lát sau bóng dáng hắn đã lặng lẽ hiện ra sau khung cửavòm. Khương Nhiêu đang định rời đi thì nhìn thấy bóng dáng hắn lại xuất hiện bên ngoài cổng vòm, nàngdừng bước và hắn cũng từ từ quay trở lại. Hắn chỉ mới rời đi trong chốc lát mà hai gò má đã ửng đỏ hết cả lên. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-123.1107133/11
Cứ như thể hắn vừa chui ra khỏi một nồi canh ấm nóng nghi ngút, dường như ngày tuyết rơi này khôngcòn lạnh như vậy nữa. Gương mặt đỏ hồng này không hề làm mất đi vẻ tuấn mỹ của hắn mà ngược lại, còn khiến khuôn mặthắn không còn lạnh lùng như trước kia nữa. Giống như đã trải qua sự phồn hoa và cảnh đẹp thịnh thếnên trên mặt mới nhiễm thêm chút khí chất hồng trần. "Không phải ta có ý không muốn đính hôn với nàng. Ta... Trước đây, ta không biết người đó là mình." Giọng hắn đầy vẻ hối lỗi. Nếu sớm biết người đó là mình thì sao hắn có thể suốt ngày nghĩ đến việc tự vung dao lên chém mìnhthành từng mảnh chứ. Thay vào đó, lẽ ra hắn nên đến sớm tiếp cận và liên tục dây dưa với nàng mới phải. "Ta sẽ chỉ đính hôn với mình nàng thôi." "Ta là của riêng nàng." Giọng hắn cuối cùng cũng trở lại bình thường, bỏ đi vẻ hoảng sợ nên nghe có vẻ trầm thấp hơn hẳn.Chất giọng ấy hòa vào làn gió lạnh, âm điệu từ tốn, chậm rãi và ngọt ngào. Từng câu từng chữ thốt ra khỏi miệng đều hết sức trang trọng. Nói xong, hắn nhìn thoáng qua sau lưng nàng rồi đột nhiên nhét túi giấy dầu chứa đầy điểm tâm vàotrong tay Khương Nhiêu, lập tức quay người rời đi. Khương Nhiêu nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy có chút kỳ quái. Vừa rồi nàng cũng không hung dữ lắm mà, sao hắn lại vội vàng bỏ đi như chạy trốn vậy?12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-123.1107134/11
Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn vội vàng, luống cuống tay chân như vậy. Mấy món điểm tâm trong túi vẫn còn hơi ấm, nàng cúi xuống xem thử. Trong đầu chợt nghĩ đến giọngnói trầm ấm vừa nãy của hắn khi đang nhẹ nhàng cam đoan với nàng, vành tai nhỏ chợt thấy hơi ngứangáy. Mọi cảm giác bất an, khó chịu vừa rồi đều tan biến trong giây lát. Nàng xoay xoay mũi chân, vừa nhàn nhã chơi tuyết vừa lẩm bẩm: "Muốn dụ mình béo lên à". Đến lúcnàng quay đầu lại thì thoáng giật mình. Vân Quý phi đứng dưới cửa thùy hoa ở đằng kia đang mỉm cười nhìn nàng, cũng không biết bà ấy đãđứng ở chỗ này bao lâu rồi. Khương Nhiêu vô thức giấu chiếc túi trong tay ra sau lưng. Lớp lông tơ trắng mịn của chiếc áo choànglông cáo quấn quanh khuôn mặt dịu dàng duyên dáng của nàng, những sợi lông tơ run rẩy trong gió. "Cái gì mà quý quá vậy?" Vân Quý phi đã chầm chậm tới gần, mở túi giấy dầu của tiệm Lý Ký trongtay Khương Nhiêu ra. Bà ấy đút cho Khương Nhiêu hai miếng điểm tâm rồi cũng tự ăn một miếng. Bà ấy cười nửa miệng trêu chọc: “Hai ngày nay, con toàn trốn tới Ngự hoa viên gặp Cửu Hoàng tửđúng không?” Khương Nhiêu ngậm điểm tâm trong miệng, vừa nhai vừa gật đầu. Vân Quý phi “chậc” một tiếng, có chút chán ghét nhét cái túi trở lại trong lòng Khương Nhiêu: “Ngọtquá.” “Tiểu di vừa mới đi đâu về vậy?” Khương Nhiêu nuốt miếng bánh quy xốp xuống hỏi Vân Quý phi:“Sáng nay, mới chính mão con đã dậy rồi, nhưng đi khắp cung Thấu Tương cũng không tìm thấy tiểudi.” 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-123.1107135/11
"Hửm? Ta ấy à, chạy đi phá rối người khác thôi." Vân Quý phi vén tà váy lên đạp tới đạp lui trên lớp tuyết mềm, nhướng mày cười tà ác. Khương Nhiêuhiểu ý ngay: “Hoàng hậu ạ?” Vân Quý phi gật đầu nói: “Hai tháng trước, Hoàng thượng đột nhiên sinh bệnh, tuy đã trị dứt nhưngsau khi mùa đông tới lại thường xuyên ho khan. Hôm nay là ngày tuyết rơi, nên ta đã dậy sớm nấu mộtít canh lê, đợi ngài ấy trên đường đến Ngự thư phòng. Ta đã chờ ở đó để đưa canh lê cho ngài ấy." Trông Vân Quý phi có vẻ rất buồn ngủ, nhưng từ đầu tới cuối trên mặt bà ấy vẫn luôn giữ vững nụcười nhàn nhã, như thể vừa đánh thắng trận trở về. Bà ấy ghé sát vào tai Khương Nhiêu, lặng lẽ nói: “Con nhìn đi, lớp trang điểm hôm nay của ta trông cógiống vừa thức trắng đêm, cả người yếu ớt tiều tụy không?” Khương Nhiêu nhìn kỹ lại mới thấy hôm nay Vân Quý phi trang điểm rất nhợt nhạt. Dưới mí mắt cònđược đặc biệt phủ phấn xanh để trông tiều tụy hốc hác hơn, cũng không thoa chút son môi nào.Khương Nhiêu bất đắc dĩ nói: “Con mới nhìn qua thôi cũng thấy đau lòng.” “Đó chính là điều ta muốn.” Vân Quý phi mỉm cười: “Bằng không, làm sao ta có thể lừa gạt nam nhânkia để ngài ấy tin rằng tình cảm của ta dành cho ngài ấy thâm sâu tựa biển?” Nhưng bà ấy vẫn kiêu căng hất cằm: "Cho dù có trang điểm nhợt nhạt đến đâu thì trông ta vẫn đẹp hơnHoàng hậu nhiều lắm." Vào ngày tuyết rơi, cung nhân phải khiêng kiệu nên chuyện đi lại trên đường cũng khó khăn hơn nhiều. Tần Vân và Khương Nhiêu cùng xuống nhuyễn kiệu trở về cung Thấu Tương. Sau khi vào trong noãncác, Vân Quý phi mới dám nói chuyện lớn tiếng hơn với Khương Nhiêu. "Lần sinh bệnh này của Hoàng thượng đã giúp Hoàng hậu có cơ hội trổ tài." 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-123.1107136/11
“Nàng ta ngày ngày hầu hạ trước mặt Hoàng thượng, bày ra đủ kiểu hiền lương thục đức. Không chỉvậy, nàng ta còn định tranh thủ bỏ đá xuống giếng, nói rằng các phi tần khác không thèm để tâm đếnHoàng thượng. Ngài ấy bị bệnh cũng không đến thăm, cứ như thể chỉ có mình nàng ta sẵn sàng ra sứccho Hoàng thượng vậy, thậm chí còn muốn đổi mạng cho ngài ấy luôn.” Bà ấy liên tục lẩm bẩm, bất mãn phàn nàn: “Rõ ràng chính nàng ta đã hạ chỉ không cho các phi tầnkhác tới chăm bệnh mà.” “Ta thật sự không thể nhìn nổi cách làm việc này của nàng ta nên hôm nay đã mượn cớ đưa canh lêđến, khóc lóc ăn vạ trước mặt Hoàng thượng hồi lâu. Hoàng hậu vội thay lời, nói Hoàng thượng cầnnghỉ ngơi nên nàng ta mới không gọi những phi tần khác tới quấy rầy. Đúng là gió chiều nào theochiều nấy.” "Hoàng thượng nói sao ạ?" Vân Quý phi khinh thường ngước mắt lên: "Mấy câu ba phải thôi." “Ngài ấy chỉ muốn ngồi không hưởng cảnh tề nhân chi phúc, để cho tất cả đám nữ nhân trong hậu cungđều thật lòng yêu mình nhưng lại muốn bọn họ phải chung sống hòa thuận với nhau.” Vân Quý phi nóicứ như thể chuyện này chả liên quan gì tới mình vậy, cười nhạo nói: “Thật lòng à?” Bà ấy mệt mỏi ngáp, trông khá ủ rũ: "Trong chốn cung cấm này, chỉ e ngài ấy sẽ không bao giờ đạtđược điều mình thực sự mong muốn." Nếu để Hoàng thượng nghe được những lời này có thể sẽ bị chém đầu, nhưng Khương Nhiêu nghe VânQuý phi nói càng nhiều lại không quá lo lắng như trước nữa. Nàng chỉ lén lút kéo tay Vân Quý phi,thầm nghĩ nên nói cho bà ấy biết về chuyện cho phép mình xuất cung. Vân Quý phi nhìn lướt qua trên án, nhìn những chiếc bánh quy xốp được sắp xếp gọn gàng trong đĩa vàbày đầy trên bàn, đột nhiên cười nói: "Đừng nói mấy chuyện nhàm chán này nữa, ta thấy vị CửuHoàng tử này chẳng giống tên phụ hoàng cuồng vọng hay tự cao tự đại kia tí nào." "Hắn ở trước mặt con luôn rất cẩn thận, hình như có vẻ hơi sợ hãi. Mối hôn sự này của con vẫn chưađịnh xong, tranh thủ thiết lập đạo phu thê trước cũng được." 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-123.1107137/11
Đạo phu thê... Khương Nhiêu: "..." Nàng nghĩ đến bóng lưng chạy trối chết của Dung Đình, cụp mắt xuống: “Chàng ấy chỉ hơi nhát ganthôi, chứ không phải loại hèn nhát.” "Cũng gần giống vậy mà." Vân Quý phi hài lòng cong khoé môi: "Trước mặt mình có một nam nhânôn hòa và yếu đuối như vậy, con cũng không cần sống hư tình giả ý như ta để lấy lòng hắn nữa. Bởi vìhắn sẽ nghĩ mọi biện pháp lấy lòng con. Con chỉ cần khẽ giậm chân là có thể hắn sẽ sợ đến mức vộivàng quay lưng chạy trốn y như hôm nay vậy." Khương Nhiêu: "..." Nhút nhát thôi là chưa đủ mà ẩn mình trong vỏ ốc mới là hình tượng chuẩn xác nhất để hình dung. Nàng sờ tay lên má mình. Dù không coi mình là mỹ nhân hiếm có trên đời nhưng nàng cũng biết mình rất xinh đẹp và đáng yêu,khiến người ta yêu quý: “Trông mình hung dữ đến vậy à?” "Tốt nhất là nên hung hăng hơn một chút, sau này mới không gặp bất lợi." Thế này mới thực sự là hung dữ này. Khương Nhiêu có chút buồn bực, Vân Phi bốc một nắm lựu đút cho nàng: "Con còn nhớ Thẩm TúOánh không. Là người lần trước con từng nhắc đến với ta đó, Nhị cô nương nhà Thẩm Tước đạinhân?" "Tất nhiên rồi." 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-123.1107138/11
"Vừa rồi khi ta đang giằng co với Gia Hòa Hoàng hậu thì có một thái giám chạy đến thông truyền gọinàng ta đi trước, nói là Thẩm Nhị cô nương đang đợi nàng ta trong cung Cẩm Tú. Gia Hòa Hoàng hậuđã vội vàng rời đi." "Ta thấy hơi lạ. Rõ ràng Thẩm Tú Oánh chỉ là nữ nhi một nhà quan viên bình thường nhưng thái độ củaHoàng hậu lại rất cung kính." Trên mặt Vân Quý phi lộ ra vẻ khó hiểu: “Trước đây ta chỉ thấy Hoàng hậu tỏ vẻ kính trọng với các vịcao tăng trong chùa thôi.” Khương Nhiêu cau mày. Nàng vẫn còn nhớ cảnh tượng mình mơ thấy vào cuối tháng 8 năm nay trước khi vào cung tham dựtiệc ngắm hoa... Thẩm Tú Oánh vô tình chọc giận Gia Hòa Hoàng hậu, bị các cung nữ bên cạnh Hoàng hậu Gia Hà bắtlại tống cổ khỏi Ngự hoa viên, trông chật vật không chịu nổi. Chỉ trong nháy mắt mới trôi qua vài tháng thôi, sao thái độ của Gia Hòa Hoàng hậu với Thẩm Tú Oánhlại thay đổi rõ rệt như vậy? Chuyện này thật sự có chút kỳ quái. Nàng nghĩ đi nghĩ lại rồi nói với vẻ chắc nịch: “Trước đây, Thẩm Tước rõ ràng rất thân thiết với bá phụcủa con, không dính dáng gì đến Từ gia hết. Trong bữa tiệc ngắm hoa trong cung cuối tháng 8 vừa rồi,Thẩm Tú Oánh còn vô tình va chạm với Hoàng hậu, tuy không bị trừng phạt nhưng cảnh tượng lúc đóthực sự rất mất mặt.” "Ta không quan tâm Hoàng hậu kết giao với ai, nhưng Thẩm Tú Oánh này luôn chạy tới gần khiêukhích con. Ta chỉ lo lắng nàng ta hợp thành một hội với Hoàng hậu sẽ gây bất lợi cho con.” Vân Quýphi nhìn Khương Nhiêu với ánh mắt hiền hòa: “Niên Niên à, con có sợ không?” "Con không sợ." Khương Nhiêu lắc đầu. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-123.1107139/11
Nàng không sợ bất cứ điều gì ngoại trừ chuyện hai nhà Khương - Tần gặp chuyện không may. Trần Tòng Quân từ khi sinh ra đã bị ký thác kỳ vọng rất cao, thường xuyên bị đối xử khắc nghiệt ngaytừ khi còn nhỏ. Nàng ấy coi gia tộc mình gắn liền với xiềng xích trói buộc nên hiện giờ chỉ muốn vứtbỏ gia tộc và bỏ trốn. Nhưng nàng lại ở trong một hoàn cảnh khác. Không ai gây áp lực lên người nàng, đây là do nàng camtâm tình nguyện gồng gánh đống xiềng xích đó trên người. Khi gần tới giữa trưa, bóng mặt trời di chuyển về phía đông, có một tia sáng mờ ảo dần ló dạng trênbầu trời u ám. Lúc này, có một cung nữ cúi đầu từ ngoài vào thông báo: "Nương nương, có người từ phủ Ninh An Bátới đây." “Mau cho nàng ấy vào đi!” Vân Quý phi quay đầu nhìn Khương Nhiêu, cười ngọt ngào. “Phụ thân của con ấy mà, quả thực là người có miệng lưỡi rất sắc bén nhưng tâm lại mềm như đậu hũ.Mới hai ngày không gặp mà ông ấy đã sắp không nhịn nổi nữa rồi.” Nhưng Khương Nhiêu lại không cười. Nghĩ đến cha mình mềm lòng sớm như vậy, trong lòng nàng cóchút chua xót. Sợi dây buộc tấm màn treo khẽ lay động vài lần, sau khi nó được vén lên, người đang đứng đợi ở bênngoài lập tức tiến vào. Khương Nhiêu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhìn thấy khuôn mặt của người vừa bước tới. Lúmđồng tiền nho nhỏ lại càng sâu hơn, trông rất vui vẻ và hào hứng: "Minh Thược hả?" Trên mi mắt Minh Thược dính sương trắng, trên mặt cũng có. Trên hàng mi của nàng ấy phủ mấy bông tuyết nhỏ li ti bị đọng lại khi đi đường, trên mặt cũng phủ đầysương trắng bị gió lạnh hun thành giọt nước12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-123.11071310/11
Khương Nhiêu còn chưa kịp vui mừng đã thấy rõ vẻ mặt buồn bã thống khổ của Minh Thược, nàngnhất thời sửng sốt. Môi Minh Thược run run, sắc mặt trắng xanh nhợt nhạt. Nàng ấy cũng không thi lễ với Vân Quý phi. Sau khi nhìn thấy Khương Nhiêu, hai đầu gối lập tứcmềm nhũn ra, quỳ xuống lo lắng nói: “Cô nương, xảy ra chuyện rồi.” Giọng nàng nghe cực kỳ hoảng sợ, vội nói liền một mạch không ngừng nghỉ: “Có người đã luận tộimấy bức tranh của Tứ gia vẽ từ vài năm trước, phạm phải điều cấm kỵ là trọng tội đại bất kính vớiHoàng đế. Vừa rồi, Tuần án Ngự sử đã xông vào quý phủ và bắt Tứ gia tới Đô Sát viện.” 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-123.11071311/11