Khương Nhiêu ngơ ngác nhìn về phía Dung Đình, chỉ một lúc sau biểu cảm hơi ngơ ngác kia biếnthành nhíu mày buồn bực. Dung Đình bị nàng liếc một cái là đã hiểu đang có chuyện gì, trong mắt hắn thoáng lộ ra chút buồnphiền, giọng điệu cũng dịu đi: “Là lỗi của ta.” Hắn cụp mắt xuống vừa hoảng loạn vừa bối rối: “Vết thương trên chân nàng chưa khỏi, ngủ cả ngàycũng có lợi cho việc hồi phục, nhưng ta lại tự ý quyết định mà không chịu bàn bạc với nàng, là lỗi củata.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Dáng vẻ còn đáng thương hơn cả hạt mưa trên hoa lê của nữ nhân. Rất giống đóa hoa yêu kiều bị dính sương giá, suy nghĩ cho người khác nhưng bản thân lại thương tíchđầy mình. Liêu Thu Bạch nhìn chằm chằm. Sao tự dưng lại bắt đầu xin lỗi rồi? Là y bị điếc ngang à? Bọn họ lại dùng ánh mắt để giao tiếp gì thế? “Chàng... Chàng...” Khương Nhiêu cũng phải nhìn chằm chằm.Seen 25131012/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-130.1107201/9
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Nàng còn chưa kịp tức giận, hắn đã xin lỗi ngay trước mặt Liêu Thu Bạch? Vốn dĩ nàng không muốn so đo với hắn trước người khác, chứ chưa cần nói đến đang là lúc quan trọngnhư này. Nàng chỉ thấy hơi tức giận thôi. Nhưng hắn lại xin lỗi còn nhanh hơn cả cơn tức của nàng. Giống như đèn Khổng Minh còn chưa bị thổi bay đã xẹp xuống trước, sẽ không bay lên theo chiều giónữa. Khương Nhiêu không làm gì được hắn, nàng nói liên tục hai lần từ “chàng” rồi cơn tức cũng mất sạch,cuối cùng những lời nàng muốn nói vẫn thay đổi, quay trở lại với công việc: “Đi điều tra Trương LưuNguyên đi.” “Được.” Dung Đình trả lời. Ngoan ngoãn phục tùng thật. Liêu Thu Bạch đứng sau lưng hắn. Khi Dung Đình đi ra khỏi thư phòng, Liêu Thu Bạch đi theo hắn. Khương Nhiêu cũng đi tập tà tập tễnh theo. Bóng của ba người hắt xuống những bậc đá xanh. Dung Đình ra lệnh cho Hoài Thanh: “Đưa Tứ cô nương về Bội Sân viện.”12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-130.1107202/9
“Ta cũng muốn đi điều tra, các ngươi đi điều tra đi, ta về nhà tìm tranh.” Khương Nhiêu nghe thấyDung Đình muốn để nàng ở lại Bội Sân viện thì bất mãn chen ngang. Dung Đình ngoan ngoãn phục tùng với nàng, nhưng lúc này lại là một ngoại lệ: “Không được.” “Không thể không được.” Khương Nhiêu hơi sốt ruột. Đây là chuyện của phủ Ninh An Bá, không có lý nào bọn họ ra ngoài hết, còn lại chỉ có thể ở đâykhông làm được gì. Dung Đình liếc nhìn mắt cá chân của nàng. Chỉ cần một cái liếc mắt, Khương Nhiêu đã hiểu. Nàng khựng lại, rụt chân ra sau, cúi đầu, ủ rũ không vui: “Ta... Không ra ngoài.” Mắt cá chân của nàng còn đang bị bong gân, cơ thể vừa buồn ngủ vừa mệt, lại không có võ công gì cả,đêm hôm khuya khoắt ra ngoài cũng chỉ làm liên luỵ đến người khác phải chăm sóc nàng, thêm phiền. “Nàng yên tâm đi ngủ đi.” Dung Đình cúi đầu, hạ giọng nói nhỏ vào tai nàng: “Ta sẽ về sớm thôi.” Rồi sau đó hắn đứng dậy, cùng đi ra khỏi viện tử với Liêu Thu Bạch. Liêu Thu Bạch đi theo Dung Đình, nói: “Trương Lưu Nguyên kia thật sự có điểm gì đấy kỳ lạ, nhưngnếu kết quả điều tra cuối cùng lại không phải hắn ta, Cửu Điện hạ đã có kế hoạch gì khác chưa?” Dung Đình dừng bước chân. Vậy thì bẻ gãy tay gã trước, khiến gã không thể viết được nữa.12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-130.1107203/9
Rồi sau đó cắt lưỡi gã, khiến gã không thể nói nữa. Như thế sẽ không còn có ai có thể nghe thấy gã kêu oan kể khổ, không một ai biết chữ viết của gã rasao. Bức tranh chữ năm đó Khương Tứ gia mua chính là chứng cứ để gã trở thành người thế tội. Cho dù tranh của bốn năm năm trước không vẽ giống hoàn toàn, nhưng thời gian trôi qua... Con ngườisẽ thay đổi, khả năng viết chữ vẽ tranh cũng vậy, chỉ cần tranh lúc đấy đã tựa tựa thì có thể người đấychính là gã. Dù sao phụ hoàng của hắn chỉ cần thể diện, còn những bá tánh hóng chuyện kia nói muốn nêu caochính nghĩa, chẳng qua chỉ là muốn tìm một đề tài để nói chuyện lúc nhàm chán thôi. Tóm lại là một kẻ lén lút lợi dụng tên tuổi của người khác để trục lợi cá nhân cũng chẳng trong sạch gìcho cam, không đáng để đồng tình. Ánh trăng sáng vằng vặc, chậm rãi chiếu xuống, hắt lên bờ vai của thiếu niên, biến thành một lớpsương lạnh, trắng đến nỗi quạnh quẽ. Suy nghĩ cực kỳ tàn ác không hề khiến cho khuôn mặt đẹp đôi môi đỏ của hắn phải nhíu mày, cho dùtrong lòng hắn là ác quỷ, không hề có sự thương xót chúng sinh, nhưng khuôn mặt của hắn vẫn đẹpđến nao lòng giống như ánh trăng. “Vậy điều tra thân hữu của hắn ta đi.” Hắn thản nhiên trả lời Liêu Thu Bạch. Khi sắp đi ra khỏi viện tử, hắn quay đầu lại liếc nhìn giống như đang suy nghĩ gì đó, quả nhiên hắnnhìn thấy tiểu cô nương của hắn không nghe lời quay về phòng ngủ, mà đang đứng dưới hàng hiênnhìn hắn rời đi. Hắn bất lực dừng bước, hơi mấp máy môi, nói một câu. 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-130.1107204/9
Nhưng không nói thành tiếng. Đêm hôm gió to như thế, cho dù hắn có nói thành tiếng thì âm thanh cũng sẽ chìm trong gió lạnh Nhưng Khương Nhiêu vẫn biết hắn đang nói cái gì. “Đừng lo lắng.” Nàng đứng đấy nhìn hắn, cho đến khi bóng dáng hắn khuất sau bức tường. Sau khi nhận ra hắn với người trong giấc mơ là hai người khác nhau, nàng không còn sợ nữa, mà chỉthường xuyên cảm thấy hắn đáng thương. Sau khi đã quen với việc chăm sóc hắn, trong tiềm thức của nàng quên mất sau này người này sẽ có thủđoạn tàn nhẫn và lắm mưu nhiều kế đến mức nào. Cho dù tính tình hắn đã trở nên hiền lành, nhưng dù sao năng lực của hắn vẫn còn đấy. Nhưng... Cứ nghĩ đến việc bát thuốc hắn cho nàng uống khiến nàng lãng phí một ngày một cách vô ích,Khương Nhiêu vẫn thấy hơi bực mình. Nếu hắn không vào cung gặp Chiêu Vũ Đế, thế chẳng phải bây giờ nàng tỉnh dậy, sẽ phải đối mặt vớichiếu thứ tru di cửu tộc sao? Nàng đứng trong sân hóng gió rất lâu nhưng vẫn chưa nguôi giận, sau khi về phòng, nhìn chăn bôngtrên giường, nàng không nhịn được siết chặt nắm đấm, đấm nó hai cái. Nàng không nỡ trút giận lên người hắn, nên đành phải trút giận lên chăn của hắn. Trên chăn bông có những vết lõm sâu do nắm tay nhỏ bé của nàng tạo ra.12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-130.1107205/9
Khương Nhiêu cúi đầu nhìn vết nhăn nhúm trên chăn, sau khi nhìn một lúc lâu, nàng lại duỗi tay ravuốt phẳng chúng. Nàng thấy hơi mệt mỏi, ngả người, vùi mặt vào trong chăn. Mùi trên chăn giống y như đúc mùi trên người hắn. Ôm chăn… Rất giống như đang ôm lấy hắn. Khương Nhiêu thấy hơi sợ hãi trước suy nghĩ bỗng dưng xuất hiện trong đầu mình, mặt nàng bỗng đỏbừng vì xấu hổ giống như đang bị bỏng, vội vàng tránh xa cái chăn này. Nàng hơi thở hổn hển, hít vào một hơi thật sâu. Rõ ràng là nàng đã nằm ngủ trên giường và chăn này một ngày một đêm, nàng lại không dám tiếp tụcnằm đấy nữa mà đi quanh quanh trong phòng. Cuối cùng lúc này cũng không ngủ được nữa. … Tuy chiếu thư đến muộn hơn một chút, nhưng bên ngoài phủ Ninh An Bá vẫn bị binh lính bao vây,người trong phủ không thể ra ngoài, khi xe ngựa của Dung Đình dừng lại bên ngoài ngõ Ô Y, Liêu ThuBạch cho mấy người kia xem lệnh điều tra của Chiêu Vũ Đế, bọn họ tránh đường để hai người họ đivào. Hai người đi thẳng đến thư phòng, khi nhìn thấy tranh chữ trên bàn, trên kệ đồ cổ với cả trên mặt đất,những bức tranh dù có ra giá cao thì trong hoạ phường cũng không có ai bán, nhưng ở đây lại được bàyrất tuỳ tiện, Liêu Thu Bạch cảm khái: “Bảo sao tên trộm lần trước đột nhập không đến nhà kho, mà lạiđến thư phòng.” 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-130.1107206/9
“Tìm tranh đi.” Dung Đình cũng không quay đầu lại nhìn y. Ra ngoài hắn vẫn ngồi xe lăn, lệnh điều tra của Chiêu Vũ Đế đưa cho Dung Đình cho phép hắn điềuđộng hai trăm Cấm Vệ quân, Dung Đình điều động hơn hai mươi người, lục tung toàn bộ thư phòng,cuối cùng cũng tìm ra bức tranh kia. Trên tranh, danh hào Khương Hành Chu đã bị xoá mất, bên cạnh đề ba chữ “Trương Lưu Nguyên”. Liêu Thu Bạch bước đến xem thử: “Quả nhiên là giống đến bảy tám phần, năm sáu năm trước đã nhưthế...” Vậy đến bây giờ, có khả năng sẽ bắt chước còn giống hơn. “Bốn ngày trước hắn ta chưa đi xe đâu, hắn ta còn đang ở gần Kim Lăng, chưa chắn hắn ta đã về quê,tìm người quen của hắn ta, hỏi xem hắn ta có muốn đi đâu không.” Dung Đình cuộn bức tranh lại, vứtlệnh bài cho Liêu Thu Bạch, “Dẫn người đuổi theo hắn ta.” Đây là cơ hội tốt của y, Liêu Thu Bạch hưng phấn, nắm chặt lấy miếng lệnh bài kia: “Được!” Y kiểm tra danh sách của mỗi cổng thành, ngựa không ngừng vó chạy về phía bắc. Trong một khách điếm, khi tìm thấy Trương Lưu Nguyên, bọn họ bắt gặp tử sĩ đang ám sát TrươngLưu Nguyên. Trong góc áo của tử sĩ có rắn bạc, Liêu Thu Bạch cứu Trương Lưu Nguyên, y trói người lại rồi báo tinnày cho Dung Đình biết. Dung Đình nhìn Trương Lưu Nguyên, ra lệnh cho hạ nhân: “Đưa Tứ cô nương đến đây.” Sau khi Khương Nhiêu đến, Dung Đình chỉ về phía Trương Lưu Nguyên bị trói trong góc tường, thờ ơnói: “Đây là người đã hãm hại cha nàng.” 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-130.1107207/9
Trương Lưu Nguyên nghe thấy Dung Đình nói vậy thì lập tức muốn bò dậy: “Đại nhân, ta không liênquan đến chuyện hãm hại Tứ gia, ta chỉ nhận tiền làm việc thôi, ta không muốn hãm hại Tứ gia!” Liêu Thu Bạch cau mày hỏi: “Thật sự chỉ vì tiền thôi à?” Trương Lưu Nguyên nghiến răng. Phong cách tranh chữ của gã với Khương Hành Chu tương tự như, lúc còn trẻ gia cảnh nghèo khó, bịngười ta nói chữ của gã giống chữ Khương Hành Chu mấy lần nên nảy ra ý đồ lệch lạc, sau khi nếmđược ngon ngọt thì gã liên tục bắt chước phong cách của Khương Hành Chu viết chữ vẽ tranh. Bắt chước càng ngày càng giống, ngân lượng kiếm được càng lúc càng nhiều, gã lại càng ngày càngbất mãn. Dựa vào đâu mà tranh và chữ của hai người họ đều giống nhau, nhưng Khương Hành Chu lại đượcđứng trên thần đàn cao chót vót, còn gã lại chỉ có thể làm con chuột chui rúc dưới cống ngầm, kiếmsống nhờ vào danh tiếng của Khương Hành Chu. Không có một bức tranh nào có thể viết tên của bản thân, gã đã chịu quá đủ rồi. “Nếu Khương Hành Chu chết thì Đan Thanh thánh thủ của Đại Chiêu chính là ngươi.” Người đến tìm gã đã nói như thế. Gã không thể chống lại được sự cám dỗ đấy. Nhưng gã không ngờ được người đến nhờ gã làm việc lại muốn giết người diệt khẩu! Gã nhìn Khương Nhiêu, trong số những người ở đây, chỉ có Khương Nhiêu là trông mềm yếu nhất,nhìn trông có vẻ dịu dàng lương thiện nhất, không khó chơi giống như hai tên quan viên kia, mắtTrương Lưu Nguyên đảo quanh, gã vội vàng chĩa mũi dùi xin tha về phía Khương Nhiêu: “Cô nương,người tha thứ cho ta đi, ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, ta còn phải nuôi toàn bộ gia đình, ta cũnghết cách rồi!”12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-130.1107208/9
Khương Nhiêu nghe thấy tiếng xin tha thì hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nói với Dung Đình và LiêuThu Bạch: “Các ngươi xoay người lại.” Sau khi hai người họ xoay người, nàng vén làn váy lên, dùng cái chân không bị thương đạp choTrương Lưu Nguyên mấy phát, hoàn toàn không có phong thái của tiểu thư khuê các. Dung Đình nhẹ giọng cười. Liêu Thu Bạch nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ: “Ngài đang cười cái gì thế?” Dung Đình nghe thấy tiếng động sau lưng, biết được sau lưng đang xảy ra chuyện gì, hắn không chỉkhông cản lại mà còn dung túng giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ý cười trong ánh mắt khôngthể nào che giấu được. “Đáng yêu.” Liêu Thu Bạch nghi ngờ lỗ tai mình nghe nhầm, cô nương biết đánh người thì có gì mà đáng yêu? Khương Nhiêu thở hồng hộc, đá mệt rồi mới dừng chân lại, nhìn về phía Trương Lưu Nguyên từ trêncao nhìn xuống: “Là ai đã sai khiến ngươi làm chuyện này?” 12/5/24, 8:28 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-130.1107209/9
Chiết Khương