Chiết Khương

Chương 120

Trần Binh sững sờ, ngay sau đó cảm xúc sững sờ này biến thành bối rối. Nhưng là người lão luyện trong chốn quan trường, thấu hiểu lòng người, những gì nghĩ trong lòng ôngta không bao giờ thể hiện ra mặt nên ông ta lập tức im lặng. Ai mà ngờ được rằng tính toán kỹ càng như vậy, lại đột nhiên xuất hiện Khương Hành Chu tranh giànhngười với mình?Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Khương gia là dòng dõi quý tộc, đời đời làm quan, địa vị ở Kim Lăng không thể so sánh với những giađình làm quan thông thường. Ai kết hôn với nhà họ thì sẽ có thể mạ vàng cho bản thân. Một người tài năng xuất chúng như Bùi Tùng Ngữ nhưng xuất thân nhà nghèo, càng cần một cuộc hônnhân như vậy để đứng vững hơn trong giới quý tộc. Còn phủ Ninh An Bá mấy năm nay có chút suytàn, rõ ràng cũng cần một chàng rể tài năng để hỗ trợ. Bỏ qua một cuộc hôn nhân trời định như thế, lại đi chọn một vị Hoàng tử bệnh tật yếu đuối? Đây là thật sự hồ đồ, hay trong lòng có tính toán khác? Ông ta không đồng tình: “Huynh nuông chiều nữ nhi quá rồi.” Khương Hành Chu bỗng khiêm tốn: “Chỉ là việc nhỏ thôi.”Seen 25131012/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-120.1107101/10
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Trần Binh ngay lập tức cảm thấy khó chịu, ông ta không tin Khương Hành Chu không nghe thấynhững tin đồn bên ngoài. Rõ ràng là biết ông ta muốn gả nữ nhi cho Dung Đình nhưng lại cố ý nóinhững lời này cho ông ta nghe, thật là xảo quyệt. Ông ta không vui xoay xoay ngón tay: “Nếu là nam nhi thấy thích cô nương nhà nào thì còn dễ nói,đến nhà cầu hôn là xong, còn huynh thì...” Chẳng lẽ đi cầu hôn trước mặt Hoàng đế? Khương Hành Chu cười, nụ cười tuy nhạt nhưng lại đầy vẻ tự tại và tự tin: “Thánh thượng đã lấykhông ít tranh của ta, nợ ta không ít phần thưởng, mười mấy năm trước, ngài ấy đã có ý kết thân với ta.Bây giờ, nếu ta nhắc lại chuyện này thì Thánh thượng có lẽ vẫn sẽ đồng ý.” Trần Binh nghẹn lời. Ông ta mang theo bức tranh hoa điểu mà Khương Hành Chu tặng rời khỏi phủ Ninh An Bá. Lên xe ngựa, Trần Binh mở cuộn tranh dài ba thước ra xem, nhìn qua hai lần rồi khinh thường ném vàotay người hầu phía sau, giọng điệu chua ngoa: “Cũng chẳng thấy bức tranh này đẹp chỗ nào, khôngbiết vì sao Hoàng thượng lại thích.” Về đến Trần phủ, ông ta gọi tâm phúc đến rồi thì thầm vào tai, kể hết những gì thấy nghe ở phủ NinhAn Bá hôm nay. Cuối cùng, ông ta còn nghiêm túc lo lắng nói: “Mau đi báo những điều này cho Quốctrượng gia.” ... Vân Quý phi cũng không nói rõ với Khương Tứ gia cụ thể ngày nào sẽ để Khương Nhiêu trở về. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-120.1107102/10
Bà ấy chỉ nói: “Con yên tâm, dù cuối cùng cha con không đồng ý thì ta sẽ đến chỗ Hoàng thượng nóicon một lòng chân thành, cầu xin một đạo thánh chỉ tứ hôn cho con, cũng không phải là không được.” “Hoàng thượng đối với ta cầu gì cũng được, yêu cầu này cũng không phải vô lý, ngài ấy sẽ không từchối.” Khương Nhiêu gật đầu nhưng nàng vẫn mong cha nàng có thể đồng ý. Nếu nhờ đến tiểu di cầu thánh chỉ tứ hôn, tuy tốt nhưng sẽ làm cha nàng đau lòng hơn. Lúc này, Vân Quý phi như nhớ ra điều gì, cong môi cười nhàn nhạt: “Trước đây ta không có nhi tử, họcoi ta như con kiến nhỏ nhảy lung tung, tuy không thể giết nhưng cũng không coi trọng. Bây giờ thì tốtrồi, cuối cùng ta cũng trở thành mối họa lớn trong lòng Từ gia.” Khương Nhiêu đứng bên cửa sổ ngắm tuyết, quay đầu nhìn Vân Quý phi. Vân Quý phi đang ngồi trên ghế, thân hình mảnh mai ngả về phía sau, đôi mắt đẹp sáng ngời. Thần thái lười biếng, vô cùng... Hưng phấn? Khương Nhiêu bước vài bước đến bên Vân Quý phi, bóc một quả cam đưa cho bà ấy: “Tiểu di khônglo lắng mình sẽ trở nên nguy hiểm hơn sao?” Vân Quý phi thích nhìn khuôn mặt trắng trẻo, mềm mại của nàng, chỉ cần nhìn là thấy an yên, bà ấyvuốt ve đầu nàng như vuốt mèo: “Trước đây, ta coi Hoàng hậu là cái gai trong mắt, nhưng nàng ta tuyghét ta, khinh thường ta thì trong lòng nàng ta cũng có nhiều đối thủ còn lợi hại hơn ta nhiều. Có lẽ cònvì ta không có con mà ngấm ngầm chê cười. Ta chỉ có thể so sánh nhan sắc với nàng ta, so sánh sủng áicủa Hoàng thượng, tuy ta luôn thắng nhưng thắng dễ dàng quá chỉ thấy nhàm chán. Ta chán rồi, cầnthay đổi cách chơi.” Khương Nhiêu vẫn không yên lòng: “Vậy để con dạy tiểu di vài cách tự bảo vệ.” Vân Quý phi phì cười: “Con thì có cách tự bảo vệ gì?”12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-120.1107103/10
Khương Nhiêu cúi đầu im lặng, ngón tay nghịch nghịch túi bên hông, để lộ vật bị túi che khuất. Nụ cười của Vân Quý phi nhạt dần rồi trở nên nghiêm túc: “Sao con lại mang theo dao găm?” Khương Nhiêu nói lấp lửng: “Có một thời gian, Đại bá mẫu luôn chặn con trước cửa hàng ở bờ sôngTần Hoài nên con hơi sợ.” Thực ra không phải vậy. Trước đây, nàng cũng nghĩ rằng chỉ cần ở bên cha mẹ, sẽ được bảo vệ tốt, không cần lo lắng gì. Từ khi có giấc mơ ở Nghiệp thành, nàng đã hiểu rằng không thể luôn trông cậy vào cha mẹ, họ cũng cólúc không thể bảo vệ nàng. Dù có thể không thành công nhưng nàng vẫn phải thử. Con dao găm này trước đây nàng không dám cầm, sau khi gặp Hỗ Đường thì Hỗ Đường không chỉ dạynàng cách dùng, mà còn chỉ cho nàng biết các điểm yếu của con người ở đâu. Chỉ hi vọng nàng không bao giờ phải dùng đến. Khương Nhiêu cúi đầu, di chuyển túi hòng che giấu dao găm, nhẹ nhàng vỗ vào túi rồi nghiêm túcngẩng đầu: “Trong này, còn có thuốc mê.” Tiểu cô nương thành thật trông rất đáng yêu, má phính phính hơn cả nụ hoa mà lại đang dạy bà ấy cáchlàm điều xấu. Vân Quý phi nhìn Khương Nhiêu ra vẻ như một người thầy thì bật cười ra nước mắt, ngảxuống ghế, hô “đúng, đúng” “Ta còn lo con gặp chuyện gì nên mới học cách mang dao găm, may mà không có.” Bà ấy cười xongmới ngồi dậy: “Ta vào cung bao năm, chữ ác đều viết trên mặt, chỉ có con coi ta là hiền lành. Cách củata còn nhiều hơn, phải là ta dạy con mới đúng.”12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-120.1107104/10
“Ồ.” Khương Nhiêu chậm rãi đáp, buông tay, đôi mắt trong sáng thành khẩn, nhìn Vân Quý phi: “Vậy,tiểu di dạy con đi.” Vân Quý phi lại không nhịn được mà cười giòn giã. Sao lại có đứa trẻ nghe lời và đáng yêu như vậy? “Đợi con về nhà thì ta sẽ đưa mấy vị giáo tập ma ma trước đây dạy ta đến bên con, dạy con cách phòngthân và còn cả những điều cần biết trước khi thành thân.” Khương Nhiêu tròn mắt, như bị kinh ngạc, hàng mi run run: “Chuyện sau thì không cần.” “Chẳng lẽ con đã biết hết rồi à?” Vân Quý phi nhìn nàng với vẻ trêu ghẹo. “Con, con không biết.” Biết cái gì chứ? Khương Nhiêu che tai đỏ, trong lòng kêu “aaaaaaa”. “Trước đây không phải con nói với ta là chân của Cửu Hoàng tử nhất định sẽ khỏi? Con không trốnđược đâu.” Vân Quý phi ghé tai thì thầm: “Con biết thêm một chút thì vào lần đầu tiên sẽ bớt khổ.” “Tuy chân của hắn bị thương lâu, nhưng nửa năm trước không phải vẫn ra võ trường tranh tài vớiHoàng thượng sao? Không có sức thì sao kéo nổi cung mấy trăm cân.” Bà ấy ôm lấy Khương Nhiêu,ngắm nghía rồi nói: “Nghe lời ta, đừng quá xấu hổ, học một chút nếu không thì eo con mảnh như liễu,mềm như hoa sẽ chịu khổ nhiều lắm.” Khương Nhiêu mắc cỡ đến mức không thể thở nổi, những ngón tay trắng nõn bám vào tai dường nhưbị đốt đỏ, giống như một con cá vừa ra khỏi nước, khiến Vân Quý phi không còn chọc ghẹo nàng nữa.Trong lòng bà ấy chỉ nghĩ đến lúc đó để cho giáo tập ma ma dạy nàng là được rồi, chuyện này càng làngười quen nói, ngược lại càng khiến người ta xấu hổ. Nhưng nhìn nàng như thế này, bà ấy lại yên tâm. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-120.1107105/10
Vừa nãy thấy ánh mắt nàng trong sáng, không giống như có ý với Cửu Hoàng tử, bà ấy còn lo lắngrằng nàng muốn gả cho Dung Đình vì lý do khác. Bây giờ, nhìn thấy nàng xấu hổ né tránh, bà ấy mớiyên tâm. Nếu không phải là thích thì khi nhắc đến chuyện này, ánh mắt nàng đáng lẽ phải là chán ghét mớiđúng. Khương Nhiêu hít sâu một hơi, điều chỉnh lại nhịp thở: “Tiểu di, tại sao Hoàng thượng lại tin tưởngHoàng hậu như vậy?” Nói chuyện chính sự, nói chuyện chính sự, nói chuyện chính sự thì mặt nàng sẽ không nóng như vậy. “Thay vì nói Hoàng thượng tin tưởng Hoàng hậu, không bằng nói ngài ấy tin tưởng Từ gia.” Vân Quýphi bình thản nói: “Quốc trượng mấy năm trước bị bệnh, cáo lão từ quan, giải tán môn khách. Khi đó,ông ta bệnh đến mức tưởng chừng không qua được vài năm nữa, ai ngờ hai năm nay lại khỏe hơn mộtchút, nhưng vẫn già yếu, môn khách trong phủ đã giải tán. Hơn nữa, ông ta không còn quyền lực thựcsự, cũng không thường qua lại với quan viên. Đặc biệt là ông ta chỉ có hai nữ nhi, không có nhi tử,ngoại thích chủ động buông quyền mà làm được đến mức này, Hoàng thượng đương nhiên thấy rất yêntâm.” Khương Nhiêu cúi đầu, nhíu mày, nhớ lại trước khi rời nhà, bức thư nàng đã xóa chữ “Đông giao tànhoa ánh đường tiền” đó. Nàng hỏi Dung Đình, Hoàng hậu muốn gả nữ nhi nhà ai cho hắn thì hắn trả lời là Trần? Người họ Trần mà nàng và Dung Đình đều biết thì chỉ có Trần Binh. Trần Binh là người bên Từ gia nhưng không ai biết ông ta có qua lại với Từ gia, triều đình không biếtcòn bao nhiêu người giống như ông ta. Nghĩ như vậy, dù Từ Quốc trượng nhìn có vẻ đã cằn cỗi nhưng gốc rễ bên dưới vẫn bám rất sâu. Hoàng hậu muốn một người trông như không liên quan đến mình là Trần Binh gả nữ nhi cho DungĐình. Có lẽ là không muốn để Dung Đình biết, người bên gối tương lai của hắn là người do bà ta sắpxếp.12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-120.1107106/10
Một gián điệp như vậy thì sẽ không bị Dung Đình đề phòng. Khi Dung Đình không có cách nào phản kháng, Hoàng hậu sẽ trắng trợn ức hiếp, nhưng khi hắn ngàycàng mạnh mẽ, không còn dễ ức hiếp như trước thì Hoàng hậu sẽ bắt đầu chơi chiêu trò ngầm. Đúng là đáng ghét! May mà Dung Đình không cắn câu. Khương Nhiêu đột nhiên nảy sinh nghi ngờ. Trần Binh giấu mình kỹ như vậy nhưng Dung Đình làm sao biết được ông ta là người của Hoàng hậu? Và tại sao, đến nay hắn vẫn thân thiết với Trần Binh? ... Viện Bội Sân. Ô Thước đứng trước mặt Dung Đình, báo cáo: “Thuộc hạ và Trường Hưng hầu như không rời nửabước, đã theo dõi Trần đại nhân bảy ngày. Hôm qua là lần đầu tiên thấy có người từ phủ ông ta ra ngoàivào nửa đêm, đi gặp Quốc trượng gia.” Mặt Ô Thước toát mồ hôi lạnh, cúi đầu: “Trần đại nhân thật sự không đáng tin.” Mặt hắn ta có vẻ khó coi. Trước đó ở Vân Lăng, hắn ta còn nghĩ rằng hành động vứt bỏ trứng gà mà Trần Binh tặng của DungĐình là không thỏa đáng, có chút... Không biết điều nên mới để lại vài quả trứng cho những con chó12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-120.1107107/10
hoang trong làng ăn. Nửa ngày sau, những con chó đó nôn mửa không ngừng. Dung Đình ngồi sau bàn, trước mặt là một chồng công văn dày, hắn cầm bút son, đôi mắt rủ xuống,không rời mắt khỏi từ những công văn đó mà khẽ gật đầu. Ô Thước nghi ngờ hỏi: “Điện hạ có định đoạn tuyệt với Trần Binh không?” “Không cần.” Hai chữ ngắn gọn mà không giải thích gì thêm. Ô Thước không dám dò hỏi tâm tư của hắn, báo cáo xong thì rời khỏi thư phòng. Mặt Dung Đình trắng bệch, ánh mắt lạnh lẽo, chớp mắt nhưng lại lộ ra vẻ hứng thú. Trần Binh và Từ Quốc trượng có lẽ vẫn tin rằng hắn coi Trần Binh là quý nhân. Vậy cũng tốt, coi như hắn thương hại họ, để họ lầm tưởng rằng hắn bị họ xoay vòng vòng, bố thí chohọ vài ngày vui vẻ. Những thứ Trần Binh muốn hắn sẽ không cho, nhưng hắn muốn có tất cả những mối quan hệ của TrầnBinh trong Công bộ. Trần Binh tự mình dâng lên giúp hắn trải đường, lợi ích miễn phí, nếu không nhận thì phí. Đợi đến khi ông ta không còn giá trị lợi dụng, lúc đó hắn sẽ cho ông ta một bài học, sự việc mới thú vị. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-120.1107108/10
Ô Thước khi ra ngoài thì nghe thấy trong thư phòng có tiếng ho nặng nề. Đúng lúc Hoài Thanh từ bên ngoài trở về, Ô Thước nhìn hắn ta một cái: “Ngươi từ đâu trở về vậy?” Hoài Thanh giơ gói giấy dầu trong tay lên cho hắn ta xem: “Đi mua điểm tâm của Lý Ký về, mấy ngàynay Cửu Điện hạ đột nhiên thích ăn đồ ngọt, ngày nào cũng phải có điểm tâm của Lý Ký.” Ô Thước kéo hắn ta ra một bên: “Ta nghe thấy Cửu Điện hạ ho, bệnh của ngài ấy so với hôm qua cònnặng hơn, đại phu nói thế nào?” Hoài Thanh nói: “Đại phu đến khám nói, Cửu Điện hạ bị lạnh vào ban đêm, nhưng ta đã kiểm tra kỹlưỡng than sưởi và chăn gối trong phòng, rõ ràng rất ấm. Có lẽ là do mệt mỏi, hơn nữa, mấy ngày nayĐiện hạ vừa vào Công bộ, công văn lại nhiều như vậy mà lúc rảnh rỗi thì lại muốn đi đến phủ Ninh AnBá, sao chịu nổi sự mệt nhọc này.” Trước đây, hắn không bệnh mà còn giả bệnh nhưng lần này hắn thực sự bị bệnh rồi. Vậy mà cũngkhông thấy hắn muốn cho Khương Nhiêu biết, Hoài Thanh không hiểu tâm tư của Dung Đình, chỉ nói:“Có lẽ, đây cũng là tâm bệnh.” Ô Thước hỏi: “Hôm nay, Điện hạ có gõ cửa phủ Ninh An Bá không?” Hoài Thanh lắc đầu. Ô Thước nói: “Dù sao cũng là kết quả đóng cửa không gặp, Điện hạ còn bệnh thế này thì sao phải ngàynào cũng đến?” Lúc này, cửa thư phòng mở ra. Dung Đình ho khan rồi điều khiển xe lăn đi ra: “Không cần bàn luận chuyện này nữa.” “Ta phải chịu chút khổ sở.” 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-120.1107109/10
Không thể chỉ để một mình Khương Nhiêu chịu khổ. Hắn nhận gói giấy dầu từ tay Hoài Thanh rồi quay lại thư phòng. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, hắn mặc nguyên quần áo nằm xuống, nhưng canh đúng giờ, khitrăng treo trên đỉnh đầu hắn lại chậm rãi đứng dậy. Sau khi thay một bộ đồ đen, hắn bèn thả tóc dàixuống, buộc lại cao như cách mà Ô Thước thường làm. Cuối cùng, hắn bịt mặt bằng khăn đen, hắn mang theo bánh lê giòn mà hắn đã dặn Hoài Thanh đi muatừ Lý Ký, tránh những hộ vệ mà Khương Tứ gia sắp xếp để đi thẳng vào phủ Ninh An Bá. Phòng sách vốn còn sáng đèn vào mấy ngày trước nhưng đêm nay lại rơi vào một mảng tối tăm và tĩnhlặng. Dung Đình nhíu mày, tiến gần đến cửa rồi áp tai vào. Không có tiếng người. Nàng ấy đâu rồi?! Tâm tình Dung Đình chấn động, ho mạnh một tiếng. Cùng lúc đó, trên con đường ngoài viện, hộ vệ canh giữ nghe thấy động tĩnh bên trong nên lập tức trởnên cảnh giác, từ bốn phương tám hướng đổ về phía phòng sách: “Ai ở đó?” 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-120.11071010/10