Kinh thành phủ tuyết, có lẽ là cảnh đẹp nhất trong bốn mùa. Ngói đỏ ngói xanh cũng phủ một lớp tuyết trắng, màu sắc tươi sáng. Xung quanh im lìm, chỉ có tiếngtuyết rơi nhẹ nhàng. Cung Thấu Tương.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Vân Quý phi che một chiếc ô xanh, đứng trong sân chờ Khương Nhiêu. Khi thấy bóng dáng tiểu cônương mặc áo choàng đỏ trắng xuất hiện, bà ấy bèn tiến tới đón, kéo nàng vào trong ô của mình. Bà ấy nhìn kỹ mặt Khương Nhiêu, lúc chờ đợi còn lo lắng, bây giờ lại bật cười: “Con bị giam mấyngày, ta còn lo con bị giam đến mức ăn không ngon, không ngờ con lại tròn trịa hơn chút.” Khương Nhiêu véo má mình. Mềm mềm hơn thật! “...” Nàng không nên vì sợ bị phát hiện mà ăn hết đồ ăn vặt Ô Thước đưa vào ban đêm. Gương mặt trắng trẻo của Khương Nhiêu cúi xuống, tránh bàn tay chọc má của Vân Quý phi: “Tiểu di,tiểu di định giúp con hay giúp cha con khuyên con?” Seen 25131012/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-119.1107091/9
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Vân Quý phi cười một cách lười biếng: “Con đúng là thông minh lanh lợi, ngay cả việc cha con nhờ takhuyên con cũng biết.” “Ta đồng ý với cha con là sẽ khuyên con. Nhưng đó chỉ là lời nói dối để ông ấy thả con ra, con cứ ởđây với ta đến khi cha con đổi ý.” “Con có thể tùy hứng, bất kể việc lớn nhỏ, ở chỗ tiểu di, con muốn làm gì cũng được.” Bà ấy nhìnKhương Nhiêu đầy yêu thương, xoa đầu nàng, mắt cay cay: “Nếu ta ở đời này không vướng bận, nhấtđịnh sẽ như diều giấy trên trời, cắt đứt dây, bay ra khỏi tường cung mà không ngoảnh lại. Đáng tiếc saulưng ta có cha mẹ, trước mặt có già trẻ Tần gia, vận số của Tần gia gắn liền với ta. Ta trông có vẻ ngạomạn nhưng chưa từng thực sự làm theo ý mình. Ta biết mệnh và chấp nhận mệnh, không bất mãnnhưng ta chỉ mong con có thể sống tùy hứng hơn chút, để thực hiện ước nguyện của ta.” Khương Nhiêu nhìn Vân Quý phi. Tiểu di của nàng thật đẹp, da trắng như tuyết và đôi môi đỏ mọng. Tần Vân không chỉ xinh đẹp, bà ấy còn rất rõ về lợi thế của mình, mưu mô và gia thế đủ để xứng vớivẻ đẹp tuyệt trần này. Bà ấy luôn hành động kiêu ngạo, không bao giờ để người khác trong mắt, khôngbao giờ để mình chịu thiệt, không bao giờ bị lấn lướt. Vẻ mặt hiện tại của bà ấy, đôi mắt đỏ bừng nhưng cố tỏ ra bình thường, hiếm thấy và ngắn ngủi, TầnVân lại cười, nhìn về phía sau Khương Nhiêu, thì thấy vài nha hoàn lạ mặt bèn chuyển chủ đề: “Nhahoàn tên Minh Thược bên cạnh con đâu? Sao không thấy?” Khương Nhiêu không nói gì nhưng cầm lấy chiếc ô xanh trong tay Vân Quý phi, giơ cao lên đầu haingười, mặt ô nghiêng về phía Vân Quý phi. Hai lọn tóc bên mặt nàng bị gió lạnh thổi lên, dính chút tuyết nhỏ. Người khác chỉ biết khi Tần Vân mới vào cung đã được Chiêu Vũ Đế yêu chiều, trong vài năm ngắnngủi đã trở thành quý phi, sủng ái vô song, ai cũng ngưỡng mộ và nịnh nọt.12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-119.1107092/9
Nhưng không ai biết khi Tần Vân mới vào cung, chỉ là tấm khiên để Chiêu Vũ Đế bảo vệ người màông ta quan tâm thật sự. Nhưng trái tim đế vương dễ thay đổi, người ông ta thật sự yêu dần mất đi sự sủng ái. Một năm nọ bà taxúc phạm Tần Vân khiến Tần Vân bị thương nằm liệt giường vài tháng, kẻ đó đã bị Chiêu Vũ Đế đẩyvào lãnh cung. Chiêu Vũ Đế thực sự thích Tần Vân nhưng Tần Vân chưa từng thật lòng với Chiêu VũĐế. Nỗi buồn và đau khổ của bà ấy không phải vì nam nhân mà vì bản thân sống không đủ tốt. Dạo gần đây, người được sủng ái đó đã qua đời trong lãnh cung. Nghe nói cho đến lúc chết, Chiêu Vũ Đế cũng không đến thăm bà ta một lần. Người đó chết trong hận thù, trước khi chết bà ta nhìn về phía cung Thấu Tương, gào thét một tiếngvới chất giọng khàn khàn, nghe không rõ. Có người trong cung nói, tiếng đó đầy oán hận, như đang gọi: Tần Vân. Dù Tần Vân trông mạnh mẽ nhưng tim bà ấy cũng làm bằng thịt, bà ấy cũng sẽ sợ hãi, cũng gặp ácmộng. Thời gian đó, bà ấy gọi Khương Nhiêu vào cung ở cùng, đêm đến nửa tỉnh nửa mơ, hoảng hốt nên mớivô tình tiết lộ câu chuyện đó cho Khương Nhiêu. Vẻ mặt hiện tại của Vân Quý phi giống hệt vẻ mặt dưới ánh trăng đêm đó, yếu ớt và buồn bã. Khương Nhiêu nghĩ, không trách cha nàng có thành kiến với hoàng gia, nàng cũng có. Huynh đệ trongnhà nông vì một mẫu đất mà đánh nhau đến vỡ đầu, thì ở hoàng cung nơi quyền lực được phóng đạiđến cực độ, lòng người như quỷ, mỗi người đều có toan tính riêng. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-119.1107093/9
Dù nàng đã quyết định sẽ đính hôn với Dung Đình, nhưng khi hắn thành công, nàng muốn rời đi. Hắnhiểu lòng nàng thì chắc chắn sẽ đồng ý. Nếu đến lúc đó, nàng cũng có thể đưa tiểu di ra khỏi cung thì tốt. “Thế còn nha hoàn của con?” Giọng nói của Vân Quý phi khiến nàng bừng tỉnh, nàng đáp: “Minh Thược đã bị cha con giáng xuốnglàm nha hoàn nhị đẳng, bị phạt về làm việc dưới trướng mẹ con, không thể theo con nữa.” Nàng trò chuyện với nha hoàn mới trên xe ngựa mới biết được chuyện này. Đó là do nàng làm liên lụy nàng ấy. Nếu Minh Thược kiên quyết không giúp nàng thì cũng sẽ không bịphạt như vậy. Khương Nhiêu chau mày, đầy cảm giác tội lỗi nhưng quyết tâm nói: “Con sẽ nghĩ cách, đưa nàng ấy vềlại bên con.” “Cha con đang trút giận thôi, đợi ông ấy nguôi giận rồi, mọi chuyện sẽ ổn.” Ánh mắt của Vân Quý phi nhìn lướt qua mái tóc trên vai Khương Nhiêu đã phủ đầy tuyết, kéo nàngvào trong phòng. Bà ấy tự tay cởi nút dây áo cho nàng, gỡ áo choàng rồi ngồi xuống bên cạnh trườngkỷ, dùng tấm thảm lông bọc lấy đầu nàng, nắm tay nàng, hỏi vô cùng nghiêm túc: “Niên Niên, con thậtsự muốn gả cho Cửu Hoàng tử sao?” Vân Quý phi có chút lo lắng: “Con đừng vì giúp ta mà chọc giận Hoàng hậu, đừng để mình phải chịuthiệt.” “Không phải chịu thiệt.” Khương Nhiêu nghiêm túc nói: “Con đã suy nghĩ kỹ rồi.” Vân Quý phi nhìn kỹ sắc mặt của Khương Nhiêu. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-119.1107094/9
Nhưng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Ánh mắt của tiểu cô nương quá sáng tỏ, không có chút ngượng ngùng của một cô nương khi nhắc đếnngười trong lòng, thậm chí không hề đỏ mặt mà lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như tâm trí không đặt ởđây. Ngoài trời tuyết rơi ngày càng lớn. Khương Nhiêu nhìn những bông tuyết rơi từ bầu trời xuống. Nàng rất ghét trời tuyết. Trong giấc mơ, nhà nàng bị tịch thu gia sản cũng vào ngày tuyết, cảnh tượng bên ngoài cửa sổ giốnghệt như bây giờ. Không biết hôm nay lạnh hay ngày đó lạnh hơn. “Tiểu di.” Khương Nhiêu ngắm tuyết đến nỗi xuất thần: “Tiểu di nói xem, khi nào cha con mới đồng ývới con chứ?” ... Phủ Ninh An Bá. Khương Hành Chu và Trần Binh ngồi đối diện nhau trước án thư. Trước đây, khi Dung Đình đến Vân Lăng, Khương Hành Chu từng mang lễ vật hậu hĩnh đến thăm TrầnBinh. Cho nên, hôm nay Trần Binh đến trả lễ, coi như có qua có lại, Khương Hành Chu tiếp đãi ông tarất chu đáo. Hai người uống rượu vui vẻ, Trần Binh nhân lúc hơi say bèn xin Khương Hành Chu mộtbức thư họa. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-119.1107095/9
Khương Hành Chu đồng ý rất sảng khoái. Ông ấy dẫn Trần Binh đến thư phòng của mình, tự mình tìm lại những bức tranh cũ trên giá sách, cònTrần Binh đứng trước bàn làm việc của Khương Hành Chu, nhìn bức tranh thủy mặc trên bàn, chỉ vàohỏi: “Đứa bé trong tranh này là ai vậy?” Khương Hành Chu từ sau giá sách bước ra: “Là nữ nhi của ta.” Trên giấy tuyên là một cô bé khoảng bốn, năm tuổi, hai bên đầu buộc hai bím tóc, má phúng phính,cười rất ngọt ngào, lúm đồng tiền rất sâu. Ánh mắt của Khương Hành Chu trở nên dịu dàng: “Đây là sinh nhật bốn tuổi của con bé, hồi nhỏ conbé chậm nói nên không biết nói rõ ràng, mỗi lần gọi cha là một chuỗi dài.” Không phải ông ấy chưa từng sống mơ mơ màng màng. Những năm đầu mới cưới, thư họa của ông ấy bắt đầu có chút danh tiếng, đang lúc đắc ý thì lại bị lãotiên sinh mà ông ấy tôn kính nhất chỉ trích là không đáng một xu. Trong một thời gian dài, ông ấy như mắc bệnh, không vẽ được gì như rơi vào ngõ cụt. Thậm chí, đếnnửa đêm ông ấy thường nằm mơ thấy lão tiên sinh mắng mình mà tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh. Ông ấy tìm Đại ca than thở, Đại ca chỉ biết đưa ông ấy đi uống rượu, say rồi thì quên hết, tỉnh rượu rồithì ông ấy vẫn ở trong ngõ cụt đó. Mọi người đều nghĩ ông tuổi còn trẻ đã sớm cạn tài, trừ thê tử và nữ nhi của ông. Khi đó Khương Nhiêu vẫn là một đứa bé, đi đứng không vững. Mỗi ngày, nàng lại lẫm chẫm từngbước nhỏ, như chỉ biết mỗi câu này, liên tục gọi “cha cha cha cha cha”, ôm bút vẽ, kiên định đi theoông ấy. Dù ông ấy vẽ gì thì nàng đều coi như bảo bối.12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-119.1107096/9
Sao bỗng nhiên lớn nhanh vậy chứ! Gần đây, ông ấy luôn nhớ đến thời điểm hai đứa bé còn nhỏ. Khương Hành Chu vừa nghĩ đến chuyện gần đây, lông mày liền nhíu lại, ông ấy ôm trán rồi thở dài. Trần Binh hỏi ông ấy: “Tử Hòe huynh có chuyện phiền lòng sao?” “Không phải chuyện lớn.” Ông ấy chỉ vào cô bé trong tranh: “Nữ nhi của ta nay đã lớn, đã đến tuổi bànchuyện hôn nhân nhưng ta đang phiền lòng về chuyện hôn sự của con bé.” “Chẳng lẽ huynh chưa trao thiếp canh với Bùi Thiếu khanh sao?” Trần Binh ngạc nhiên nói: “Sáng nayta còn nghe người ta nói về chuyện này, còn đợi uống rượu mừng của hai nhà các huynh.” “Sợ là con bé và biểu ca của con bé không có duyên phận.” “Bát tự không hợp sao?” Ánh mắt Khương Hành Chu có phần nặng nề, lắc đầu: “Con gái ta không có tình cảm với biểu ca mà tacũng không muốn ép con bé.” “Ôi, có chuyện gì vậy chứ?” Trần Binh khó hiểu: “Hôn sự của cô nương nhà nào chẳng do cha mẹquyết định? Lệnh cha mẹ, lời bà mối, đây mới là chuyện lớn. Sao có thể để con cái tự quyết định, tiểucô nương mọi nhà thì có thể hiểu được cái gì chứ, con bé nhìn người có thể bằng huynh sao.” Khương Hành Chu nhíu mày, không vui nhìn Trần Binh. Trần Binh ở bên ngoài cũng có tiếng là yêu con gái như mạng, ông ấy còn vì điểm này mà cảm thấytính cách hợp nhau, mới dễ dàng tặng bức thư họa vô giá của mình. 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-119.1107097/9
Nhưng lời hôm nay của ông ta khiến Khương Hành Chu nghe thấy khó chịu. “Ta không quan tâm con cái nhà người khác thế nào nhưng nữ nhi ta có thể tự quyết định. Con mắtnhìn người của con bé cũng không kém ta.” Nữ nhi của ông ấy, ông ấy tự nói được còn người khác thì không được. Trần Binh không biết nói gì thêm, ho khan: “Phải, phải.” Ông ta chỉ cảm thấy Khương Hành Chu quả nhiên như lời đồn, là người sống không theo lễ giáo. Ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên u ám, hỏi Khương Hành Chu: “Huynh nói vậy, chẳng lẽ nữ nhi củahuynh đã có ý trung nhân?” Khương Tứ gia không nói, nhưng im lặng tức là đồng ý. “Biện pháp mạnh cũng đã dùng, biện pháp mềm cũng đã dùng, nếu hôm nay con bé về mà vẫn khôngthay đổi ý định...” Khương Hành Chu nói đến đây, bỗng dừng lại, giọng khàn đi: “Ta sẽ không ngăncon bé nữa.” Đồ ăn sáng, trưa, tối mỗi ngày ông ấy đều gọi bếp làm những món nàng thích, nhưng những món đólúc được mang ra hầu như còn nguyên. Sáng nay, ông ấy đến thư phòng nhìn con gái thì thấy tiểu cô nương vốn đã không mập lại nhìn nhưgầy hơn, như tờ giấy. Ông ấy sợ rằng nếu tiếp tục nhốt lại thì nàng sẽ chết đói mất. Trần Binh tò mò hỏi: “Bùi Thiếu khanh cũng không sánh bằng, không biết người đó là ai?” Khương Tứ gia nhìn Trần Binh một cách sâu xa. Ông ấy biết Trần Binh muốn gả tiểu nữ nhi Trần Tòng Quân cho Dung Đình.12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-119.1107098/9
Nếu không thì Trần Binh sẽ không nói những lời này với ông ấy. Dù ông ấy không thích Dung Đình nhưng vì đó là người nữ nhi ông ấy chọn, ông ấy không muốn aikhác nhòm ngó. “Là Cửu Hoàng tử, Dung Đình.” 12/5/24, 8:27 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-119.1107099/9
Chiết Khương