Chiết Khương

Chương 115

Nàng ấy túm cổ Khương Cẩn Hành trong lòng Khương Nhiêu dậy, đặt cậu bé xuống đất rồi đưa doi dacủa mình cho cậu bé: “Ngoan nào, đi ra chỗ khác chơi đi.” Có được đồ chơi mới nên Khương Cẩn Hành chạy đi luôn. Khương Cẩn Hành vừa rời đi, trên mặt Hỗ Đường đã lộ ra vẻ trêu ghẹo, nàng ấy nhìn Khương Nhiêu:“Bao giờ Cửu Điện hạ về?”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Khương Nhiêu cúi đầu, cầm cái gương nhỏ lên nhìn yên chi trên má mình, không để ý tới vẻ trêu chọccủa Hỗ Đường, nàng đáp: “Chắc mấy ngày nữa thôi.” Hỗ Đường cười trộm, rút cái gương nhỏ trong tay Khương Nhiêu ra, nàng ấy chọc chọc cánh tayKhương Nhiêu, âm cuối cao vút: “Có phải lúc trước ngươi buồn bã là vì Cửu Điện hạ không?” Tay Khương Nhiêu trống không, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy ánh mắt đầy thích thú của Hỗ Đường. Đương nhiên là thế rồi. Nhưng nhìn biểu cảm quen thuộc trên mặt Hỗ Đường, khiến nàng chợt nhớ tới mình từng thấy vẻ mặtnhư thế của lão phu nhân ở Nghiệp thành kia. Lão phu nhân ấy cứ cố chấp cho rằng nàng với Dung Đình là vị hôn phu, vị hôn thê của nhau, đến tậnsau này, bà ấy cũng không thay đổi suy nghĩ. Khương Nhiêu: “...” Seen 25131012/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-115.1107051/9
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Nàng quyết định giấu giếm Hỗ Đường nhưng không ngờ Hỗ Đường đã đi trước nàng một bước:“Ngươi không lập tức phủ nhận thì chính là thừa nhận rồi.” “Cửu Điện hạ à...” Hỗ Đường nhớ lại dáng vẻ của Dung Đình. Vẻ ngoài rất đẹp, đẹp hơn cả nữ nhân nhưng không hề ẻo lả. Có điều, tiếc là bị tàn tật. Hỗ Đường nhíu mày, lo lắng nói: “Nếu là hắn thật thì cha mẹ ngươi có thể đồng ý sao?” “Không đồng ý đâu.” Hỗ Đường buồn bã, cảm thán nói: “Đôi uyên ương số khổ.” Khương Nhiêu: “...” Nàng giải thích với nàng ấy: “Không phải như ngươi nghĩ đâu, ta với hắn không có gì cả, ta giúp hắn,hắn cũng giúp ta. Bọn ta có ơn với nhau thôi.” Hỗ Đường nhìn chằm chằm mặt Khương Nhiêu: “Ngươi đừng có lừa bản thân nữa.” Mắt Hỗ Đường rất sâu, giống như mang huyết thống của người Tây Vực, mắt nàng ấy vừa sâu vừasáng như có thể nhìn thấu người khác: “Ngươi nói xem hắn đi rồi, ngươi có buồn không, khi hắn sắpvề rồi thì ngươi có thấy vui không?” Khương Nhiêu nghẹn họng, một lúc lâu sau, nàng mới lề mề nói: “Nếu như đệ đệ ta rời xa ta, ta cũngsẽ lo lắng và buồn bã, đệ ấy về rồi thì ta cũng sẽ vui thôi.”12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-115.1107052/9
Hỗ Đường nhìn thì thông minh nhưng thực tế, nàng ấy chỉ lớn hơn Khương Nhiêu có một tuổi thôi.Nàng ấy nhớ lại những lời Khương Nhiêu nói, không tìm được chỗ phản bác nhưng nàng ấy luôn cảmthấy có gì đó không giống những gì Khương Nhiêu nói lắm: “Hắn là Hoàng tử, đừng bảo ngươi coi hắnthành ca ca nhé?” “Không phải ca ca.” Là chỗ dựa... Nhưng sao có thể nói những lời này cho Hỗ Đường nghe đây? “Đừng nói về cái này nữa.” Khương Nhiêu không chống đỡ nổi Hỗ Đường cứ hỏi hết cái này đến cái khác, nàng chuyển chủ đề:“Ngày mai ngươi có thời gian không, đi miếu Tam Thanh với ta một chuyến nhé?” “Đến đó làm gì?” “Làm lễ tạ.” Nàng từng cầu nguyện trước mặt Phật Tổ, xin cho Cửu Điện hạ bình an vô sự, quay về đúng thời gian.Bây giờ nó đã thành hiện thực rồi nên nàng phải tới đó làm lễ tạ ơn Phật Tổ đã giúp nàng hoàn thànhtâm nguyện. Ai ngờ đến ngày Dung Đình về, nàng ngồi trong một tửu lâu có tầm nhìn thoáng đãng gần cổng thànhnhất, Khương Cẩn Hành cũng ngồi với nàng. Cậu bé thích buồn ngủ thì đi ngủ, mơ mơ màng màng từlúc trời sáng rõ mặt trời đến tận khi màn đêm buông xuống. Cả một ngày trời mà không thấy bóngdáng Dung Đình đâu. Cuối cùng Khương Cẩn Hành dụi mắt tỉnh dậy, giọng nói nũng nịu còn ngái ngủ: “Tỷ tỷ, huynh ấy cònchưa về à?” 12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-115.1107053/9
Khương Nhiêu cúi đầu nhìn cậu bé: “Ta đã cho người đi hỏi thăm rồi, đệ đợi chút.” Khương Cẩn Hành nhăn mặt, nhìn mặt trăng trên bầu trời: “Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, cổng thành sẽđóng lại, huynh ấy còn chưa về nữa, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Bàn tay đang bế cậu bé lập tức siết chặt lại, Khương Nhiêu phản bác ngay mà không thèm suy nghĩ:“Không đâu.” Vẻ mặt bình thản của nàng xuất hiện vết nứt, để lộ ra sự hoảng hốt nhưng nàng vẫn kiên trì nói: “Sẽkhông đâu đâu.” Khương Cẩn Hành chưa từng thấy tỷ tỷ mình nghiêm túc như thế, cậu bé mím môi: “Tỷ tỷ, đau.” Bấy giờ Khương Nhiêu mới phát hiện ra vừa rồi bản thân siết tay lại trong vô thức đã kẹp chặt bụng đệđệ. Nàng vội thả lỏng tay ra, lúc này Dụ Nhi được nàng phái đi nghe ngóng tin tức đã về, nàng ấy cúingười nói: “Cửu Điện hạ chưa về, vẫn còn đang ở Vân Lăng. Mặc dù hết một tháng rồi nhưng ngài ấyxin được ở lại, ngài ấy nói đợi xây xong sạn đạo mới về.” Khương Nhiêu che ngực, thở phào một hơi. Vẫn may, vẫn may. May mà không xảy ra chuyện gì. Vừa nãy nàng suýt mắng Phật Tổ nhưng trong lòng nàng lại thấy trống rỗng. Có lẽ là vì đợi hắn lâu quá, cứ đinh ninh hôm nay hắn có thể về nhưng lại không thấy bóng dáng hắnđâu. 12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-115.1107054/9
Nếu như hắn ở lại Vân Lăng đến khi xây xong sạn đạo mới về, vậy thì phải ở đó đến bao giờ đây? “Bao giờ mới xây xong sạn đạo kia, ngươi có nghe ngóng được không?” Khương Nhiêu hỏi Dụ Nhi. Dụ Nhi đáp: “Không ai biết cả, người bên ngoài đều nói ở núi Vân Lăng có nhiều đá lở, lại còn haymưa, e là không thể dựng đường được. Tiền triều có biết bao người đều không làm được, muốn xây sạnđạo này là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.” Cùng lúc đó, trong cung Cẩm Tú. “Nó nói phải đợi xây xong sạn đạo mới quay về?” Gia Hoà Hoàng hậu cao giọng, mặt tỏ vẻ khó tin. Cung nhân bóc vải cho Gia Hòa Hoàng hậu cung kính đáp: “Vâng.” Gia Hòa Hoàng hậu ăn quả vải, nở nụ cười lạnh lẽo mà đắc ý: “Đúng là đồ ngu xuẩn, nó thề thốt nhưthế rồi, nếu như không xây xong sạn đạo thì đừng hòng được về đây nữa.” “Đừng về cũng tốt.” Thập Thất Hoàng tử nghe tin Dung Đình không về thì hưng phấn nhưng cậu ta lo lắng hỏi lại: “Mẫuhậu, sạn đạo không dễ xây thật sao?” “Đương nhiên là thật, nếu không sao Hoàng thượng phải phái Trần Binh qua đó, dựa vào bản lĩnh củaTrần Binh, tốn vài tháng thôi, xây dựng một sạn đạo đơn giản chẳng khác nào giết gà bằng dao mổtrâu.” Trái tim thấp thỏm của Thập Thất Hoàng tử bình yên trở lại, cậu ta nói: “Nếu chuyện này khó như thế,hà cớ gì phải cưỡng cầu, để cho thương đội đi đường vòng xa hơn chút là được rồi. Nếu không đổ vàođó bao nhiêu sức người sức của như thế để rồi đến cuối cùng cũng chỉ như lấy giỏ tre múc nước.” “Đúng vậy.” Gia Hòa Hoàng hậu cười: “Cố chấp xây đường, để cho đám người thương đội kia đượclợi nhưng lại động chạm tới chuyện tốt của những người giữ đường khác. Nếu như không có sạn đạonày, những thương đội muốn đi qua thì phải lấy giấy thông hành từ chỗ họ, lúc đó không tránh khỏi12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-115.1107055/9
việc đút lót lấy lòng họ. Còn xây sạn đạo xong thì không ai đút lót họ nữa, đương nhiên bọn họ sẽkhông vui. Con nghe nói chưa? Nó vừa tới chân núi Vân Lăng đã bị người ta ném trứng gà thối khắpngười.” Thập Thất Hoàng tử không che giấu được sự sung sướng trong đáy lòng, cậu ta cười nhạo: “Đúng làchâu chấu đá xe, không tự lượng sức mình. Hắn ta muốn giành lợi ích cho các thương đội đó đúng làđầu óc bị mụ mị rồi. Đám thương đội buôn bán kia đều là tiện dân hạ đẳng, giúp bọn chúng thì sao cóthể thu được lợi ích lớn nhất?’ Gia Hòa Hoàng hậu chậm rãi đung đua giáp ngón tay sơn đỏ chót, mong đợi kịch hay: “Nếu như khôngxây xong sạn đạo này, không biết phụ hoàng con thất vọng đến nhường nào.” Ngày qua lại dần trôi qua… Lá cây dần chuyển vàng, cuối cùng gió thu cuốn tới, thổi bay những chiếc lá nâu đi, chỉ để lại cành khôkhẳng khiu. Từ đầu bến cuối, bên phía sạn đạo kia không có tin tức gì truyền tới, có người vì thế mà đắc ý mừngthầm, có người lại vì thế mà sầu tư, buồn bã. Khương Nhiêu ôm Tiểu Phú Quý ngồi bên cửa sổ, mặt mày ưu sầu. Từ sau khi vào thu, lông vũ của nó đã dày hơn nhiều, sờ vào mềm mại như lông tơ. Ngày nào Khương Nhiêu cũng ôm nó, ngồi bên cửa sổ đợi nha hoàn về bẩm báo tin tức bên Vân Lăng. Tháng mười không có tin tức gì, tháng mười một cũng không có tin tức gì, nàng lại đợi tiếp, cả mùađông cũng sắp qua rồi. 12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-115.1107056/9
Ngày đáng ra Dung Đình phải trở về thì nàng lại không đợi được hắn, hai ngày sau mới nhận được thưcủa hắn. Bởi vì sự chậm trễ của người đưa thư, muộn mất mấy ngày sau, bức thư mới được chuyển tới tay nàng,trong thư giải thích tại sao hắn không về. Mặc dù bên ngoài đều truyền tin nói sạn đạo vốn không thể xây xong, dù có xây xong cũng sẽ bị đá lởđập nát nhưng trong thư, hắn nói rất nhẹ nhàng, thoải mái, không có kể khổ cũng không hề oán thán. Nói rất đơn giản... “Bao giờ mới về đây.” Khương Nhiêu thực sự lo lắng chuyện giống như người ta nói, không thể xây sạn đạo được. Nhưngnàng lại càng lo lắng hắn sẽ làm như những gì hắn nói, không xây sạn đạo xong thì không về. Lỡ như hai điều trên đều thành thật thì chẳng phải hắn sẽ mãi mãi không trở về sao? Khương Nhiêu đột nhiên thấy rùng mình, Tiểu Phú Quý trong lòng nàng cũng run rẩy, lông vũ trênngười rung rung. “Nếu như hắn không về nữa thì ta phải đi tìm hắn thật rồi.” Khương Nhiêu cúi đầu nói với Tiểu PhúQuý . Tiểu Phú Quý rung rung lông vũ của mình. Khương Nhiêu lại nổi cáu, nàng bực bội nghĩ, đợi khi hắn về thì nàng sẽ không thèm để ý đến hắn. “Rốt cuộc là đến bao giờ mới về đây.” Nàng lắc lắc Tiểu Phú Quý, vừa bực vừa ảo não. 12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-115.1107057/9
Minh Thược bưng chén trà nóng qua, đưa tới trước mặt Khương Nhiêu: “Cô nương, trời hanh khô nênngười hãy uống ngụm trà cho nhuận giọng đi.” Nàng ấy ôm Tiểu Phú Quý trong lòng Khương Nhiêu lên, gõ vào mỏ nó: “Sáo nhà người ta đều biếtnói chuyện, chỉ có nó ngay từ đầu đã ở cùng Thạch Lựu nên biết kêu meo meo nhưng không biết nóitiếng người.” Khương Nhiêu uống hết nửa chén trà, cổ họng thoải mái hơn nhiều nhưng nàng không tiếp lời. Từ khi biết Minh Thược sẽ báo mọi hành tung của mình cho cha và Bùi Tùng Ngữ biết, mặc dù nàngkhông dạy dỗ Minh Thược nhưng đã không còn thân thiết, tin tưởng Minh Thược như trước nữa. Đương nhiên Minh Thược cũng nhận ra sự lạnh nhạt của Khương Nhiêu, trong lòng nàng ấy rất hốihận. Hai tháng qua, nàng ấy đã hiểu rõ rồi, bất kể nàng ấy nói gì thì Khương Nhiêu cũng không suy nghĩ lại,không thèm nhìn Bùi Tùng Ngữ nhiều thêm một chút. Trái tim nàng đã ở chỗ Cửu Điện hạ rồi. Nàng ấy vốn là nô tì, có địa vị thấp kém nên lời nói không có trọng lượng. Nếu không phải ỷ vào chủtử dung túng cho nàng ấy, thì ở trước mặt chủ tử đến cả cơ hội nói chuyện nàng ấy cũng không có. Từ sau khi nghĩ thông suốt, nàng ấy không nhắc tới Bùi Tùng Ngữ trước mặt Khương Nhiêu nữa, cũngkhông nghe lời Khương Tứ gia, báo với Bùi Tùng Ngữ là Khương Nhiêu đang ở đâu. Dù cho Bùi Tùng Ngữ vẫn thường xuyên lui tới phủ Ninh An Bá như trước kia nhưng thời gian tình cờgặp Khương Nhiêu không còn nhiều nữa. Sau khi lui xuống, Minh Thược lại bắt đầu vắt óc nghĩ xem phải làm thế nào để bù đắp sai lầm trướcđó của mình. 12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-115.1107058/9
Nàng ấy là nha hoàn nhất đẳng trong viện tử của Khương Nhiêu, lại là nha hoàn hầu hạ bên cạnhKhương Nhiêu lâu nhất. Trong số các nha hoàn trong phủ, địa vị của nàng ấy được xếp trong số nhữngngười đứng đầu, nàng ấy tập hợp tất cả nha hoàn lại: “Các ngươi ai có được tin tức phía Vân Lăng thìphải mau chóng tới báo cho ta biết, hoặc là đi báo cho cô nương cũng được, ta sẽ thưởng cho. Ngườinào quê ở vùng lân cận kinh thành đều có thể về nhà hỏi thăm nhiều hơn.” Đầu tháng mười hai, trời sáng muộn, sương đọng trên đầu cành, Khương Nhiêu còn đang ngủ đã bịngười ta lay dậy. Nàng dụi mắt, nhìn ngọn đèn chiếu sáng khuôn mặt tươi cười sung sướng của Minh Thược, rồi lại nhìnbầu trời còn tối tăm, không kịp phản ứng lại ngay, giọng nói đầy ủ rũ hỏi: “Trời còn chưa sáng, cóchuyện gì thế?” Minh Thược nói với nàng: “Cô nương, là chuyện tốt! A Liễu bên phòng bếp đi chợ sớm mua đồ ăn nóivới nô tì Cửu Điện hạ về rồi.” 12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-115.1107059/9