Vẻ mặt Khương Tứ gia như thể tự phân cao thấp với mình sau đó bị thua. “Ta tin con có chừng mực, nếu con thực sự muốn đi thì đi đi.” “Làm theo lời mẫu thân con nói, đợi đến mai hẵng đi.” Ông ấy lo lắng dặn dò: “Dẫn Khương Bình vớihộ vệ giỏi đi theo cùng.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Trước khi tới đây, Khương Nhiêu đã chuẩn bị tâm lý phải quỳ xuống cầu xin cha mẹ rồi, không ngờ chỉvài câu nói thôi đã có được thứ mình muốn. Ánh mắt nàng ngập tràn niềm vui như cất chứa đầy saosáng: “Cảm ơn cha.” Đợi nàng đi xa rồi, Khương Tứ gia mới nâng bàn tay đang gõ mặt bàn chống lên thái dương, khuônmặt thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi. “Phiền thật đấy.” Khương Tần thị đã biết trước kết quả sẽ là như thế này. Bà ấy ngồi xuống cạnh Khương Tứ gia, dịu dàng an ủi: “Con cái có phúc của con cái, phiền cái gì?” “Con bé biết ta chiều chuộng nó nên lúc nào cũng cảm thấy mình có chỗ dựa... Chỗ dựa để con bé dámlàm gì thì làm. Cái tính tình đấy của con bé cũng do ta chiều mà ra, ta không làm gì được nó. KhuynhThiện, ta vừa mừng lại vừa lo.” “Con bé biết có người che chở nó, nó sẽ không để bản thân bị bắt nạt hay chịu ấm ức.” Khương Tứ gialấy gậy gỗ chống cửa sổ trong phòng lên, nhìn bóng lưng nữ nhi đi xa dần, ông ấy thất thần: “Nhưngnếu sau này không có người chiều chuộng nó như ta thì nó sẽ khổ lắm.”Seen 25131012/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-114.1107041/10
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Ánh mặt trời tràn vào cửa sổ, hoa quế trong sân vườn vàng rực, từng đám từng đám chớm nở, hươngthơm phả vào qua song cửa sổ. Loài hoa quế này rất đỏng đảnh, không chịu được lạnh dù chỉ là một chút, nếu không chúng sẽ chết. Mấy ngày trước mới mưa, Khương Tứ gia dặn người làm chuyển hoa quế vào noãn các. Mãi đến haingày này tạnh mưa, ban ngày có nắng nên ông ấy mới cho chuyển hoa quế ra ngoài. Đến gốc cây non ông ấy cũng hao tâm tổn sức, tỉ mỉ chăm sóc, không nỡ để nó chịu chút gió mưa thìsao ông ấy nỡ lòng đẩy nàng tới chỗ người khác để chịu khổ đây? “Dù cho không phải Bùi Tùng Ngữ thì cũng không thể là con cháu hoàng gia.” Mắt Khương Tứ gia tốisầm, ông ấy tự giận chính mình: “Sao ta lại không hạ quyết tâm, nhốt con bé ở nhà chứ!” Khương Tần thị đặt bàn tay mềm mại lên vai ông ấy: “Chàng thả lỏng tâm trạng đi, vì hôn sự của NiênNiên mà lâu lắm rồi chàng không được ngủ một giấc thật ngon. Nếu như cứ tiếp tục thế này thì chàngsẽ suy sụp mất.” Ngoài phòng, một bóng người dừng ngoài cửa một lát rồi mới yên lặng rời đi. ... Minh Thược nghe nói Khương Hành Chu đồng ý cho Khương Nhiêu đến núi Vân Lăng nên lúc thu dọnhành lý, nàng ấy không hào hứng lắm. Mãi đến khi nhìn thấy Khương Nhiêu xuất hiện trước nguyệtmôn, nàng ấy mới bước ra, ủ rũ nói: “Cô nương, bên Vân Lăng lắm núi nhiều non, địa thế phức tạphơn dãy núi bên Nghiệp thành, bây giờ còn đang xây dựng sạn đạo, chắc chắn đường rất khó đi, ngườicứ nhất quyết muốn tới đó chịu khổ sao?” Bước chân Khương Nhiêu nặng nề, sắc mặt u ám, lúc đi qua Minh Thược, nàng rầu rĩ nói một câu:“Thôi không đi nữa.”12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-114.1107042/10
Minh Thược: “Người ở lại Kim Lăng đi, ở lại Kim Lăng ngắm hoa, thưởng trà, thỉnh thoảng lại đi dựtiệc, nhàn nhã biết mấy... Ơ, không đi nữa á?” Minh Thược kinh ngạc. Khương Nhiêu gật đầu, đi về phòng, Minh Thược bám theo sau: “Cô nương, không đi nữa thật ạ?” “Ta không đi nữa.” Gió thu cuốn lá ngô đồng rụng trong sân lên, lá bay tới chân Khương Nhiêu. Lúc nàng giẫm lên, dưới chân vang lên âm thanh giòn tan, sắc mặt nàng cũng chẳng kém cạnh màu lárụng kia là bao. Khi thấy Minh Thược còn định hỏi gì đó, Khương Nhiêu nói: “Dạo này cha ta ngủkhông ngon, lát nữa ngươi tìm nha hoàn tới chỗ Lý đại phu lấy một ít dược thiện để cho cha bồi bổ sứckhỏe.” Sau khi Minh Thước đi, Khương Nhiêu vùi đầu vào gối trên giường mỹ nhân. Nàng không vui! Tại sao không cách nào vẹn cả đôi đường để nàng muốn gặp Dung Đình thì cứ đi gặp Dung Đình màphụ thân nàng cũng sẽ không ngăn cản đây. Có vẻ từ sau khi đại bá xảy ra chuyện, thành kiến của cha với các Hoàng tử đã nặng nề thêm rồi. Nếu phụ thân nàng không có thành kiến với Dung Đình thì tốt quá. Nếu không có thành kiến thì có lẽ ông ấy sẽ không cảm thấy Bùi Tùng Ngữ tốt đến vậy. 12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-114.1107043/10
Ban đầu, khi nghĩ đến Bùi Tùng Ngữ, Khương Nhiêu có thể thờ ơ nhưng khi đổi lại thành Dung Đình,vành tai trắng nõn của nàng đỏ ửng. Nàng vội xoay người ngồi dậy, gò má hây hây, nhìn vào trong việntử, thấy mấy nha hoàn giúp nàng dọn hành lý đang cất đồ lại. Thế là nàng bèn mở cửa sổ, nói với họ:“Đừng cất đi nữa.” Có nha hoàn nhị đẳng bẩm báo lại: “Cô nương, Minh Thược tỷ tỷ nói người không đến Vân Lăng nữanên sai chúng nha hoàn cất những thứ này đi.” “Ta không đi nữa. Nhưng ta không đi thì vẫn có thể đưa đồ qua đó mà.” Khương Nhiêu mở cửa sổ, thòđầu ra rồi giơ tay đếm: “Lò sưởi cầm tay, than lửa, huân hương.” Trời giá rét nên nhất định phải mang theo chút đồ có thể sưởi ấm, trên núi lạnh như thế sẽ dễ bị ốm. Khương Nhiêu nhoài người ra cửa sổ nhìn nha hoàn: “Phải mang qua đó, không để thiếu thứ gì.” ... Dưới chân núi Vân Lăng, cuối thôn trang có mấy căn phòng được dựng tạm cho quan viên đến giámsát, đốc thúc xây dựng ở. Lúc này đã là nửa đêm, trăng sao thưa thớt, trời tối đen như mực, trong góc hẻo lánh cũng tối đen. Hoài Thanh hớt ha hớt hải gõ cửa sương phòng ở phía Tây còn đang sáng đèn: “Điện hạ, Trần đại nhânlại tới rồi.” Hắn ta vừa mới dứt lời, tiếng cười sang sảng của Trần Binh đã vọng vào trong viện: “Cửu Điện hạ, hạquan tới có chuyện muốn nói với ngài.” Tuy Trần Binh là quan văn nhưng mặt mày thô ráp, râu quai nón phủ nửa mặt, bình thường cạo sạch thìkhông nhìn ra. Mấy ngày qua, ông ta bận rộn chuyện xây dựng sạn đạo Vân Lăng, không có thời giansửa soạn cho bản thân nên nửa mặt đã mọc râu đen lún phún rồi. 12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-114.1107044/10
Bị gió táp nắng chiếu nhiều ngày, da mặt ông ta đen nhẻm đi, nếu như cởi quan phục trên người ra thìtrông chẳng khác gì nông phu làm lụng trong ruộng lúa cả. Nhưng ông ta không theo kiểu cách nhà quan nên mới tới mấy ngày đã có thể làm thân với người dânđịa phương. Trần Binh vào phòng Dung Đình, đặt hai giỏ trứng gà trong tay lên bàn: “Đây là nhà Chu Nhị ở thônĐông tặng thần, thần mang hai giỏ tới biếu tiểu Điện hạ.” “Chủ ý của tiểu Điện hạ rất tốt, từ sau khi thông báo cho dân chúng là họ cũng có thể dùng sạn đạo kiađể đi lại thì không còn nhiều người phản đối nữa.” Trần Binh ngồi xuống than thở: “Nhưng hành độngnày của ngài đã cắt đứt con đường kiếm tiền của không ít người, bây giờ giấy thông hành qua sạn đạokhông còn giá trị gì nữa nên quan sai trong nha môn không kiếm chác được gì. Có lẽ họ sẽ thù hằnngài, sáng nay người ném trứng gà thối vào người ngài tám chín phần mười là người liên quan tới họ.” Dung Đình lạnh lùng nói: “Không sao cả.” Trần Binh thấy hắn không hề tức giận chút nào, tay vẫn cầm con dao, nghiêm túc khắc mô hình trongtay, ánh mắt ông ta bị thứ đó thu hút: “Ngài làm mô hình này tinh xảo quá.” “Những người dân làm loạn đã được dẹp yên, nên thương lượng xem phải xây dựng sạn đạo thế nàorồi.” Trần Binh thấy Dung Đình nói việc chính thì cũng bắt đầu nghiêm túc hơn, ông ta nói: “Địa hình núiVân Lăng không hiểm trở nhưng mà trên núi có nhiều đá lở quá, ở giữa còn có vách đá, nếu như xâydựng sạn đạo thì xây xích nối liền sạn đạo giữa hai ngọn núi dễ bị đá rơi xuống làm đứt. Đây là chỗkhó giải quyết nhất, nếu xây sạn đạo không xong thì bổn quan cũng không còn mặt mũi nào đi gặpHoàng thượng nữa.” “Có thể nghĩ cách dẫn đá lăn theo hướng khác.” Dung Đình chỉ bản vẽ đang trải trên bàn. Trần Binh nổi hứng nói: “Để thần xem thử.” Ông ta cầm tờ giấy, nhíu mày một lúc, ngón tay bóp chặt đùi mình, giận dữ nói: “Sao thần lại khôngnghĩ tới chuyện này nhỉ.”12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-114.1107045/10
Dung Đình liếc Trần Binh rồi nhìn chỗ ông ta đang tập trung vào: “Mái bên trên là để cho ván gỗ, trụgỗ của sạn đạo không bị nước mưa làm mục nát, chứ không phải để chống không cho đá rơi vào. Trầnđại nhân nhìn nhầm rồi, cách của ta là đổi một con đường khác.” Trần Binh đỏ bừng mặt: “Đúng là cách hay.” Ông ta cầm bản vẽ trong tay rồi nhìn mô hình mới thành hình trong tay Dung Đình: “Đợi khi làm xongmô hình, Điện hạ có thể cho hạ quan mượn không?” Sau khi nhận được câu trả lời đồng ý của Dung Đình, ông ta để bản vẽ lại mặt bàn rồi nói: “Để hômkhác hạ quan sẽ cho người tới lấy.” Gió đêm bắt đầu nổi lên, giấy vân mẫu dán trên cửa sổ bị gió thổi qua phát ra âm thanh ù ù như thổimột loại nhạc cụ nào đó mà sắp bị hụt hơi, lớp giấy ấy như bị gió đêm thổi thành từng mảnh vụn. Trần Binh đứng đó một lúc đã bất mãn nhíu mày: “Lúc đầu thần mời điện hạ đến chỗ thần ở, điện hạkhông đồng ý nhưng bây giờ trời đột nhiên trở lạnh, điện hạ có thay đổi ý định không? Chỗ thần cóphòng bếp, có nha hoàn, nữ nhi thần thường mang điểm tâm con bé làm tới cho thần, trong phòng cũngsáng sủa, ở sẽ thoải mái hơn nhiều, không kém ở trong hoàng cung là bao đâu. Hoàng thượng phó thácngài cho thần, thần không thể để ngài chịu vất vả.” Rõ ràng là đứa bé lớn lên trong cung nhưng lại có dáng vẻ khổ cực, một chiếc bàn, một cái giường,sương phòng ở phía Tây của hắn đang ở được bày trí mà đến quan viên xuất thân nghèo khó như ông tacũng cảm thấy khó coi. Dung Đình bật cười. Khuôn mặt kia của hắn, dù cho không cười thì ngay lần đầu gặp mặt cũng sẽ khiến người khác đều sẽliên tưởng tới hai chữ “xinh đẹp”. Lúc hắn cười rộ lên lại càng đẹp hơn, đuôi mắt lạnh lùng dịu dàng hơn, hòa tan sương tuyết trên người,lông mi rủ xuống che đi sự lạnh lùng và độc đoán trong đôi mắt khiến hắn trông có vẻ thuần khiết vàvô tội hơn. 12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-114.1107046/10
Nụ cười hiền lành như thế sẽ khiến người ta cảm thấy dù mình yêu cầu hắn làm gì thì hắn đều sẽ làmtheo. Trần Binh bị nụ cười ấy làm cho mụ mị, ông ta tưởng cuối cùng Dung Đình cũng chịu nghe lời mìnhrồi nên quá đỗi vui mừng. Thậm chí còn không đợi Dung Đình trả lời, ông ta đã nói trước: “Bây giờ hạquan sẽ tìm người dọn dẹp phòng ốc cho ngài ngay.” “Không cần đâu, cảm ơn Trần đại nhân.” Dung Đình quay xe lăn, cầm tú đao trên bàn, lấy chuôi đaogạt mảnh gỗ xuống, giữa hắn với Trần Bình đứng về hai phía trong căn phòng nhỏ hẹp này giống như ởgiữa dòng sông ranh giới ngăn cách hai nước Sở và Hán. Cái bóng hắt lên tường của hai người cũngcách xa nhau: “Ta ở đây quen rồi, không cần phiền hà Trần đại nhân nữa.” Trần Binh á khẩu, chắp tay lại: “Chỗ này của ngài không có gì cả, sao có thể ở quen được...” Ông ta thấy Dung Đình không giống như sẽ suy nghĩ lại, nhắc đến ba lần đều bị từ chối, ông ta biếtchuyện này hết hy vọng rồi, ánh mắt ông ta tối lại. Sau đó, ông ta lại nhìn Dung Đình thêm một lát rồimới nói: “Trời cũng khuya rồi, hạ quan cáo lui trước.” Ô Thước tiễn khách ra ngoài, sau khi trở lại, còn chưa tới gần gian tứ hợp viện kia đã thấy Hoài Thanhxách hai cái giỏ ra ngoài. Nhìn kỹ lại... “Đây chẳng phải trứng gà Trần đại nhân đưa tới sao?” Hoài Thanh dừng chân, trả lời hắn ta: “Cửu Điện hạ bảo ta tìm chỗ ném đi.” Ô Thước cầm một cái giỏ trong tay Hoài Thanh, ước lượng một chút, mặt tỏ vẻ tiếc nuối: “Bảo ném làném à.” “Trần đại nhân quan tâm Cửu Điện hạ thật. Vừa nãy ta tiễn ông ta đi, suốt dọc đường, ông ta cứ hỏiCửu Điện hạ có sống tốt không, tấm lòng của ông ta mà cứ ném đi thế này, không tốt lắm đâu…” 12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-114.1107047/10
“Tính tình Cửu Điện hạ là thế đấy.” Hoài Thanh thở dài, cũng không thể trách hắn được: “Dù sao thì ở chỗ nào cũng có người muốn lấymạng ngài ấy mà.” Hoài Thanh nói với Ô Thước: “Ngươi nhớ cho kỹ, có thể để cho Cửu Điện hạ không đắn đo tin tưởngthì chỉ có mình Tứ cô nương của phủ Ninh An Bá kia. Ngươi không thấy à? Sáng nay, lúc xe ngựa củaphủ Ninh An Bá đưa đồ đến, Cửu Điện hạ vui biết mấy.” Ô Thước gãi đầu, đi ném trứng gà với Hoài Thanh xong, hắn ta không nỡ ném hết, giữ lại mấy quảđịnh để hôm sau cho chó ăn. Lúc bọn họ về bẩm báo đã thấy trong tay Dung Đình cầm chiếc lò sưởiđúc cành hoa mai quấn quanh. Chiếc lò sưởi nhỏ bằng đồng, bên trong còn chưa đốt than hay huân hương, chỉ là một đồ vật lạnh lẽonặng nề nhưng Dung Đình nâng niu nó, trong mắt lộ vẻ yêu thích vô cùng. Từ than củi, lò sưởi cho đếnhuân hương, còn có kẹo hoa quế được hắn xếp ngay ngắn thành hàng và bày trên bàn. Hôm nay, xe ngựa của phủ Ninh An Bá tới nên Ô Thước ra nghênh đón. Đương nhiên là hắn ta nhận ranhững thứ kia đều là đồ Khương Tứ cô nương đưa tới. Một hàng ngay ngắn chỉnh tề, vừa vào cửa đã nhìn thấy, trông có vẻ như đang nhìn vật nhớ người. Sosánh với cảnh ngộ bị ném bỏ của đám trứng gà kia, đúng là khác nhau một trời một vực. Sau khi Ô Thước về, hắn ta tâm phục khẩu phục huých vai Hoài Thanh rồi nói: “Ngươi nói chẳng saichút nào.’ ... Thoáng cái đã hết một tháng, mới chớp mắt đã tới cuối tháng chín rồi. Hỗ Đường thấy cuối cùng Khương Nhiêu vẫn không thể tới Vân Lăng thì thường xuyên đến phủ NinhAn Bá bầu bạn với nàng để nàng giải sầu. 12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-114.1107048/10
Rõ ràng mới giữa tháng chín, Khương Nhiêu còn buồn bã, ủ dột thế mà tới cuối tháng chín đã có thể dễdàng nhận ra tiểu mỹ nhân lạnh lùng như băng suốt một tháng qua đã vui vẻ hơn nhiều rồi. Đôi mắtnàng lấp lánh, mặt mũi cũng được trang điểm tử tế, nhìn sáng sủa, rực rỡ. Hỗ Đường: Có gì đó mờ ám. Nhưng nàng ấy còn chưa nghĩ ra mờ ám gì, mãi đến khi qua tìm Khương Nhiêu, gặp được KhươngCẩn Hành đang nói chuyện với Khương Nhiêu trong phòng. Khương Cẩn Hành lớn nhanh như thổi nhưng dù là vậy thì trông cậu bé vẫn nhỏ xíu, có điều ngườicũng gầy hơn rồi. Lúc cậu bé nhào vào lòng Khương Nhiêu không còn giống như quả bóng dính trênngười nàng nữa. Cậu bé dụi đầu lòng Khương Nhiêu, gào lên “a tỷ, a tỷ” rồi lại hỏi: “Không phải Cửu Điện hạ sắp vềrồi sao? Đệ muốn đi gặp Cửu Điện hạ.” Khương Cẩn Hành đi học trong thư viện, cậu bé rất sợ mấy tiên sinh dạy học, võ tiên sinh còn đỡ chứcứ nhìn thấy văn tiên sinh là lại giống như mạng của cậu bé sắp mất vậy. Lúc Dung Đình còn ở đây,hắn dạy cậu bé học nên cậu bé có thể vượt qua được lúc ở chỗ văn tiên sinh, Nhưng lần này Dung Đìnhlại tới Vân Lăng khiến cuộc sống của Khương Cẩn Hành không dễ dàng gì. Cậu bé kéo mặt mình dài ra như cái bánh: “Tỷ nhìn đi, đệ gầy thế này rồi này.” Khương Nhiêu xoa đầu cậu bé: “Ta cũng muốn gặp Cửu Điện hạ.” “Mình đi đi.” “Khụ khụ.” Hỗ Đường gõ cửa, được Khương Nhiêu đồng ý, nàng ấy mới bước vào, đặt một chiếc hộpnhỏ màu sắc rực rỡ trước mặt Khương Nhiêu: “Cho ngươi này, hoa yên chi hoa lộ, chỉ cần chấm mộtchút lên môi hay gò má đều rất đẹp.” Khương Nhiêu cầm lên ngửi thử: “Không phải ngươi không thích đi dạo tiệm phấn son sao?” 12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-114.1107049/10
“Ta không thích đi dạo mà cũng không cần dùng phấn son. Nhưng ngươi dùng mà, ta nghĩ tới ngươidùng mấy thứ này rất đẹp nên mới mua đấy, cũng vì thế nên ta mới thích đi dạo tiệm phấn son.” HỗĐường cầm hộp yên chi trên tay Khương Nhiêu qua, mở hộp ra, ấn ngón tay vào, chấm chấm lên máKhương Nhiêu: “Đẹp thật.” Nàng ấy vừa ngắm Khương Nhiêu vừa nói: “Chắc chắn sau này ta sẽ sinh nữ nhi, ta sẽ trang điểm chonữ nhi ta thật xinh đẹp.” Khương Nhiêu bật cười: “Nếu nữ nhi ngươi giống ngươi thì sao?” Hỗ Đường xùy một tiếng: “Vậy thì thôi, nuôi con khỉ còn hơn nuôi ta.” Khương Cẩn Hành líu lo nhại lại: “Nuôi con khỉ còn hơn nuôi ta.” Hỗ Đường: “...” 12/5/24, 8:25 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-114.11070410/10
Chiết Khương