Sau khi kết thúc phiên chầu, Bùi Tùng Ngữ trở về phủ, cởi bỏ bộ quan phục Vân Ưng và mão quan ra.Sau đó, y lại thay sang bộ thường phục màu trắng, cẩn thận chỉnh lại vạt áo, thu dọn mọi thứ gọn gàngrồi nhìn mình trong gương. Ngay lúc, y đang định đến phủ Ninh An Bá thì người hầu gõ cửa: “Bùi đạinhân.” Người hầu bước vào, khom người nói: “Đại nhân, Cửu Điện hạ có lời truyền, nói người lát nữa hãy vềthư viện tìm ngài ấy.” Bùi Tùng Ngữ nhìn ra bên ngoài, bóng chiều tà đang dần buông xuống, từng đám mây bắt đầu trở nêntối dần, y có hơi ngạc nhiên nói: “Muộn như vậy rồi...”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Ngài ấy nói là có chuyện quan trọng.” Bùi Tùng Ngữ giơ tay lên xoa xoa giữa hai lông mày của mình. Thật là trùng hợp làm sao, mọi chuyện lại đến cùng một lúc. Y nói: “Vậy thì về thư viện trước xem thử tiên sinh có việc gì.” Người hầu đã chuẩn bị xe ngựa cho y, khi đi ngang qua đường Chu Tước thì gặp phải một cỗ xe ngựakhác đang đi ngược chiều. Người trong xe đó vén rèm nhìn ra ngoài, sau đó nhanh chóng hạ rèm xuống, bóng tối lại bao trùm bêntrong xe ngựa khiến gương mặt của người vừa cười nó bỗng trở nên u ám. “Vừa rồi người đi ngang qua là Bùi đại nhân, cô nương đang trông ngóng cái gì vậy?” Tiểu nha hoàn ởmột bên hỏi.Seen 25131012/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-106.1106961/10
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Thẩm Tú Oánh nghịch ngọc như ý mà nàng ta định tặng cho Gia Hòa Hoàng hậu trong bữa tiệc cungđình, thản nhiên nói: “Chỉ là ta vừa nghĩ thông một vài chuyện.” Năm thứ năm sau khi tân hoàng đế lên ngôi thì định rời khỏi kinh thành, vi hành xuống phía nam suốtnhiều tháng trời. Lúc đó, nàng ta là một ca kỹ nổi tiếng chốn kinh thành, bên gối không thiếu những nhân vật lớn trongtriều đình. Cũng chính vì vậy mà khả năng nghe ngóng của nàng ta tin tức cũng nhiều hơn người khác,nhờ vậy mà đã hỏi ra được một số chuyện từ bọn họ. Tân đế vi phục xuống miền Nam là vì muốn bắt một sủng tỳ bỏ trốn. Người giúp tỳ nữ đó bỏ trốn chính là Bùi Tùng Ngữ vừa bị tước chức và lưu đày sau khi nữ tỳ đó bị bắttrở về. Lúc đó, nàng ta vẫn chưa biết tiểu tỳ nữ bên cạnh Dung Đình chính là Khương Nhiêu, nên đã xemchuyện đó thành bí mật hoàng gia, là chuyện thần tử khi quân phạm thượng. Bùi đại nhân suốt nhiều năm qua vừa thanh liêm chính trực, lại sáng suốt hơn người. Nhưng chẳng aingờ lại có ngày y to gan dám giành nữ nhân với Hoàng đế, đúng là khiến người ta kinh ngạc. Kiếp này nàng ta có quan tâm đến Khương gia một chút nên khi ngẫm lại chuyện này, nàng ta lại cảmthấy có thể không phải là giành mà là đoạt lại. Khương Tứ gia và Bùi Tùng Ngữ thân thiết như vậy, nếu phủ Ninh An Bá không xảy ra chuyện thì BùiTùng Ngữ suýt nữa đã được đính hôn với Khương Nhiêu rồi không phải sao? Nàng ta lại muốn xem thử, bây giờ Dung Đình chỉ là một kẻ tàn tật không quyền không thế thì làm saođể tranh giành với Bùi Tùng Ngữ còn trẻ tuổi đã làm được chức Thiếu khanh ngũ phẩm, là quân tửmẫu mực được công nhận ở Kim Lăng. 12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-106.1106962/10
Người hầu của Bùi Tùng Ngữ đưa ra chủ ý cho y: “Đại nhân, sao chúng ta không đến phủ Ninh An Bádự yến tiệc trước, sau đó đến chỗ Cửu Điện hạ. Chỉ là dùng thiện thôi mà nên chẳng tốn bao nhiêu thờigian cả.” Bùi Tùng Ngữ dựa vào thành xe, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cứ đến thư viện trước, xem thử chỗ CửuĐiện hạ có việc gì.” “Chẳng lẽ đại nhân không nhìn ra tâm ý của Tứ gia sao?” Thấy Bùi Tùng Ngữ không lo lắng chuyện ởphủ Ninh An Bá, người hầu do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Đại nhân đến nay vẫn không có ý gìvới Khương Tứ cô nương sao?” Gió bên ngoài thổi qua tấm rèm trên mái xe ngựa, tạo ra tiếng phần phật. Bùi Tùng Ngữ không trả lời, nhưng cũng không lập tức phản bác lại mà nói Khương Nhiêu chỉ là congái của ân nhân. Thế nhưng vành tai của y hơi đỏ lên, đột nhiên đổi chủ đề: “Bảo xa phu nhanh mộtchút, ta phải mau chóng đến thư viện Bạch Lộ.” … Nhưng Bùi Tùng Ngữ không thể nào ngờ được, hôm nay y bước vào thư viện Bạch Lộ thì không thể đira được nữa. “Sau khi có bản đánh giá bài kiểm tra lần trước, tiên sinh nhờ ta sửa sang lại bài kiểm tra văn của cácsư huynh nhưng ta... Ta không cẩn thận làm mất bài của sư huynh rồi, bài văn đó phải được truyền đọcvào tiết học sáng mai, sư huynh, ta sai rồi.” Sư đệ nhỏ tuổi nhất của y đang cúi đầu, tỏ vẻ rụt rè sợ hãi. Đúng là trẻ con, chỉ là chuyện nhỏ xíu mà đã hoảng loạn mất bình tĩnh. Bùi Tùng Ngữ thở dài nhưng không nói ra được lời trách móc nào. 12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-106.1106963/10
Đám sư huynh đồng môn bọn họ ngay từ đầu đã hơi bài xích sư đệ nhỏ tuổi nhất này rồi. Cửu Hoàng tử vốn không có gì nổi bật giữa mười mấy vị Hoàng tử, thỉnh thoảng chỉ có tin đồn rằngbản tính của hắn tàn ác, ngang ngược khó bảo. Thậm chí, có người còn đồn đại rằng việc hắn bị thíchkhách tấn công là do trời trừng phạt. Do đó, khi mới vào thư viện, phần lớn mọi người đều giữ thái độdè dặt và tránh xa hắn. Sau này, Tạ Đồng Ngạn và Liễu Hòa Quang dẫn đầu tẩy chay Dung Đình khiến những người khôngmuốn chuốc họa vào thân cũng tiếp tục giữ khoảng cách với Dung Đình. Nhưng sau đó mọi chuyện lại thay đổi hoàn toàn. Sau buổi đi săn, Tạ Đồng Ngạn và Liễu Hòa Quang đành phải nhượng bộ, hơn nữa, những tin đồnDung Đình tàn nhẫn, ngang ngược và khó bảo thì cũng chưa ai thấy hắn thể hiện như thế cả. Cùng vớivụ ở Nam Chương khiến người ta thấy được sự nhân từ và tốt bụng của hắn. Bây giờ thì các sư huynh trong sư môn đã có vài phần chiều chuộng xem như là bù đắp cho tiểu sư đệnày rồi. Thậm chí, đến cả Vu Âm Học ngay từ đầu đã không ưa Dung Đình cũng không biết mối quan hệ giữahai người đã tốt lên từ khi nào. Nhất là y thường thấy hắn ta đi tìm Dung Đình vào mấy ngày mà nghĩatử của Khương Tứ gia còn ở đây. Trong thư viện này, hiện giờ người vừa được Yến tiên sinh yêu mến, lại không khiến các sư huynhđồng môn đố kỵ, ghen ghét chắc chỉ có một mình hắn. “Sư huynh, bài văn bị mất rồi thì phải làm sao mới ổn đây?” Lời nói của Dung Đình kéo y khỏi dòngsuy nghĩ, hắn tỏ vẻ lo lắng, cau mày nói: “Ta biết đây là lỗi của ta, lát nữa ta sẽ đi tìm tiên sinh để chịuphạt. Tiên sinh muốn phạt ta thế nào ta cũng sẽ chấp nhận. Có điều... Ta muốn nhờ sư huynh giúp tamột chút.” “Cứ nói đi không sao.” “Ta không muốn làm lỡ việc truyền đọc trong tiết học ngày mai. Sư huynh còn nhớ nội dung tổng quátcủa bài văn không? Nếu sư huynh có thể viết lại một bản thì sẽ không làm lỡ tiết học của Yến tiên12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-106.1106964/10
sinh.” “Nhưng ta còn phải đi dự tiệc...” “Vẫn chưa đến giờ thân mà.” Thiếu niên ngước mắt cầu xin: “Sư huynh, ta chỉ xin của sư huynh mộtchút thời gian thôi.” Bùi Tùng Ngữ tính toán thời gian trong đầu, đúng là vẫn còn thời gian. Sau đó, y lại nhìn Dung Đìnhngồi trên xe lăn, mùi thuốc và khí bệnh trên người hắn luôn nhắc nhở người khác rằng hắn là một bệnhnhân yếu đuối. Hơn nữa, hắn còn có khuôn mặt tuấn tú, nghe nói trước khi đôi chân bị tàn phế, hắn làmột người rất giỏi võ, thật đáng tiếc... Điều này khiến người ta khó mà từ chối, cuối cùng Bùi TùngNgữ cũng gật đầu đồng ý. Đôi mắt Dung Đình chợt cong cong như trăng lưỡi liềm, hắn mỉm cười nói: “Đa tạ sư huynh.” Từ lúc vào lớp, trải qua các bước trải giấy, bày bút, mài mực, đến khi bắt đầu cầm bút viết thì cũng đãmất một khắc. Bùi Tùng Ngữ chỉ nhớ đại khái bài viết của mình, có một vài chi tiết đã bắt đầu quên cho nên lúc đầunói không được trôi chảy lắm. Hơn nữa, người hầu của y cứ đứng phía sau nhắc thời gian khiến ykhông thể nào tập trung được. Dung Đình cầm bút son, vừa viết vừa nói: “Sư huynh bảo người hầu của sư huynh ra ngoài chờ đi,không ai nói chuyện làm phân tâm thì có lẽ sẽ nhanh hơn.” Bùi Tùng Ngữ đồng ý lời đề nghị của hắn, bảo người hầu lui ra ngoài. Lần này, quả nhiên suôn sẻ hơnnhiều nhưng chỉ là y đã quên mất thời gian. Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, người hầu đitheo y mới nói: “Đại nhân, chúng ta nên đến phủ Ninh An Bá rồi, nếu không đi thì sẽ không kịp mất.” Y nhìn Dung Đình, hắn đang viết rất vội cứ như đang lo lắng muốn bù đắp cho việc mình đã làm sai.Trên trán hắn cũng xuất hiện những giọt mồ hôi, khi bị tiếng gõ cửa bên ngoài thúc giục khiến tay chânhắn luống cuống hơn nên càng dễ mắc lỗi. Cho nên, hắn đã viết sai thêm vài chữ, người khác nhìn vàocũng cảm thấy sốt ruột thay hắn. Bùi Tùng Ngữ thầm thở dài một hơi, y lại nghĩ đúng là tuổi trẻ dễ mất bình tĩnh.12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-106.1106965/10
Y nói: “Đừng gấp, ta nói xong mới đi.” Thiếu niên nghiêng đầu nhìn y, mỉm cười rạng rỡ: “Đa tạ sư huynh.” Lại thêm một khắc nữa trôi qua, khi thấy Dung Đình viết xong chữ cuối cùng, Bùi Tùng Ngữ đứng dậyđi ra ngoài nhưng lại bị Dung Đình ngăn lại: “Sư huynh.” Bên ngoài trời đang tối dần, Bùi Tùng Ngữ cũng có chút sốt ruột, nhíu mày hỏi: “Còn chuyện gì nữasao?” “Bài văn của sư huynh, có vài chỗ... Ta cảm thấy chưa ổn.” Lời này lập tức thu hút sự chú ý của Bùi Tùng Ngữ: “Ở đâu?” Dung Đình chỉ vào một chỗ trên trang giấy, hỏi: “Nếu ở chỗ này đổi một chữ thì có phải sẽ hay hơnkhông?” Sau đó, hắn chỉ vào phần cuối của bài viết: “Và cái này...” Nhưng hắn đột nhiên dừng lại. Bùi Tùng Ngữ xuất thân hàn môn, công danh đều là nhờ vào cán bút tạo nên. Vì thế y rất coi trọng vănchương. Y suy ngẫm những chỗ mà Dung Đình chỉ, cảm thấy hắn nói cũng có lý nên nhất thời quên đinhững chuyện khác, càng tò mò chỗ cuối đó là gì, y tiếp tục hỏi: “Còn chỗ nào nữa...” Thấy y không vội đi, những ngón tay hơi căng của Dung Đình mới thả lỏng một chút, trong mắt dầndần hiện lên ý cười. Có hắn chặn ở đây thì không cần phải sắp xếp người chặn đường y nữa. 12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-106.1106966/10
Ở ngoài phòng. Người hầu của Bùi Tùng Ngữ sốt ruột đến mức giậm chân liên tục. Hoài Thanh giờ đã là người hiểu biết sâu rộng, hắn ta tựa người vào cửa, trông chẳng hề vội chút nào.Khi nhìn thấy người hầu bên cạnh đang sốt ruột, hắn ta bèn đưa ra lời đề nghị chân thành: “Nếu thật sựmuốn giúp chủ tử ngươi thì chi bằng mau chóng tới phủ Ninh An Bá nói chủ tử ngươi có việc khôngthể đến được, nói lời xin lỗi trước tránh để người ta phải chờ.” Hắn ta biết được Bùi Tùng Ngữ sắp đến Khương phủ để dự tiệc từ chỗ người hầu này. Cho nên, hắn talập tức hiểu ra lý do vì sao Cửu Điện hạ lại phái Ô Thước lấy cớ có việc quan trọng để mời Bùi TùngNgữ đến thư viện. Còn một chuyện nữa... Việc ngăn cản Bùi Tùng Ngữ đến dự tiệc tại phủ Ninh An Bá quả thực là một chuyện quan trọng. Bùi đại nhân chắc chắn là không thể đi được nữa. Khi Bùi Tùng Ngữ để ý thời gian thì đã muộn rồi, đành phải căn dặn người hầu đến phủ Ninh An Báxin lỗi rồi nhắn ngày khác sẽ đến thăm. Dung Đình tự trách nói: “Tại ta làm thất lạc bài văn của sư huynh nên mới làm lỡ chuyện của sư huynhnhư vậy.” Tuy trong lòng Bùi Tùng Ngữ có chút không vui, nhưng những lời góp ý quý báu của Dung Đình vừarồi cũng khiến y cảm kích phần nào. Hai luồng cảm xúc trái chiều triệt tiêu lẫn nhau khiến sắc mặt ytrở nên dịu dàng hơn: “Không sao, Tứ gia độ lượng, ắt sẽ thông cảm.” Dung Đình không hề nhớ Khương Tứ gia từng độ lượng với hắn, hắn buồn bã cụp mắt xuống nói: “Sưhuynh nhớ phải đi xin lỗi Tứ gia đấy.” 12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-106.1106967/10
Hắn tỏ vẻ cực kỳ quan tâm đến Bùi Tùng Ngữ, gương mặt tuấn tú ra vẻ chân thành nói: “Là ta làm lỡviệc của sư huynh, ta nên giúp sư huynh giải quyết vấn đề. Ta có nghe nói Tứ gia thích thưởng trà màmay sao ta lại có một hũ Đại Hồng Bào thượng hạng, hay là sư huynh mang nó đến tặng cho Tứ giađi.” Bùi Tùng Ngữ nhận lấy hộp trà Dung Đình đưa cho, vừa cảm động vừa ngạc nhiên, bởi trước đây ychưa từng nghe nói Khương Tứ gia thích uống trà. … Bùi Tùng Ngữ không đến dự tiệc khiến Khương Tứ gia cau mày. Khương Tần thị lo lắng hỏi ông ấy: “Chuyện của hai đứa nó thật sự có thể thành sao?” Sau một thời gian điều tra, dạo gần đây Khương Tứ gia càng ngày càng hài lòng với Bùi Tùng Ngữ. Ông ấy đã cẩn thận quan sát bấy lâu nay, cuối cùng ông ấy cũng nắm chắc được tám chín phần, dámkhẳng định nhân phẩm của Bùi Tùng Ngữ không khác gì lời đồn. Điều quan trọng nhất là, bên cạnhBùi Tùng Ngữ không có thông phòng cũng không có tiểu thiếp, bản thân hắn vẫn còn trong sạch nênsau này nữ nhi cũng đỡ lo. Nhưng dù Bùi Tùng Ngữ có tốt đến đâu, nếu không quan tâm đến con gái ông ấy thì cũng vô dụng. Giống như hôm nay, y đã hứa đi dự tiệc nhưng lại không đến, có vẻ như không để tâm lắm. Ánh mắt Khương Tứ gia tỏ vẻ bối rối. Ngày hôm sau, sau khi nhận được trà mà Bùi Tùng Ngữ gửi đến đại diện cho lời xin lỗi, ông ấy càngdở khóc dở cười. Ông ấy không biết nên nói y có lòng, hay là không có lòng vì thật ra, Khương Tứ gia thích rượu hơntrà.12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-106.1106968/10
Kể từ khi nhấp ngụm rượu đầu tiên vào năm mười ba tuổi, ông ấy đã say mê mùi rượu. Trong nhữngnăm ở bên ngoài, dường như ông ấy đã được nếm thử hết các loại rượu ngon khắp thiên hạ. “Có quà tạ lỗi còn hơn là không có gì.” Ông ấy tự an ủi mình, đưa lá trà cho người hầu đi cất rồi thongthả đi về viện nhưng lòng vẫn không thấy thoải mái. Tâm lý của người làm phụ thân là tìm được người nam nhân tốt nhất trên thế giới làm phu quân củacon gái mình. Nhưng ông ấy chỉ là một người bình thường, không có tuệ nhãn thần minh. Tuy ông ấy cũng từng tựmãn là mình biết nhìn người, nhưng ông ấy cũng rất sợ, sợ mình nhìn sai người, sợ con gái chịu uất ứcnên trong lòng luôn do dự không yên. Khương Tứ gia buồn bực đi về viện của mình, chỉ nhìn thấy một vò rượu nhỏ đặt trên chiếc bàn dàitrong nhà. Ông ấy là con sâu rượu, chỉ cần ngửi là có thể biết đó là rượu ngon. Thế là ông ấy mở nắp vò ra nếmthử, trong lòng lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Ông ấy nhấp một ngụm rượu rồi hỏi người hầu: “Rượu này là ai gửi tới?” Khương Tứ gia tưởng là thê tử hoặc là nữ nhi mình nhưng lại thấy một bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm giơlên từ dưới cửa sổ: “Là con.” Khương Cẩn Hành thò đầu ra, lớn tiếng nói: “Đây là rượu Cửu Điện hạ bảo con đưa cho cha.” Khương Tứ gia say sưa uống từng ngụm rượu, nghe Khương Cẩn Hành nói vậy thì ông ấy lập tức phunra rồi không ngừng ho sặc sụa khiến gương mặt già nua ửng đỏ. 12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-106.1106969/10
12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-106.11069610/10
Chiết Khương