Từ kẽ hở trên mái nhà nhìn ra ngoài bóng đêm là một khoảng trống đen ngòm. Một nha hoàn hét lên: "Phu nhân, đầu người chảy máu rồi..." Nha hoàn tính chạy ra ngoài để mời đại phu cho Liễu thị, nhưng lại bị Liễu thị nghiêm giọng ngăn lại.
Liễu thị mắng: "Đây là nơi hoang vu mà trời thì tối tăm, ngươi đi mời đại phu thì biết mời đến bao giờ mới về?" Bà ta sờ sờ đầu mình, cảm thấy không đau lắm: "Không cần mời đại phu, ta không sao." Trong lòng bà ta lại càng thêm oán hận Khương Nhiêu: "Nha đầu chết tiệt đó, nếu không phải tại nó thì ta cũng không phải ở nơi quỷ quái này. Mới bao tuổi mà đã ác độc như vậy, ta nguyền rủa nó sau này không tìm được một bà bà tốt... A!..."
Lúc này, những viên đá và mảnh ngói trên mái nhà cũng bắt đầu rơi xuống. Những viên sỏi và mảnh ngói dường như có mắt, chúng không bay về phía nam cũng không bay về phía bắc, mà rơi rất chuẩn xác, chỉ rơi đúng vào chỗ vết thương của Liễu thị... Những lời nguyền rủa chưa kịp thốt ra của Liễu thị bị nghẹn lại trong tiếng kêu rên đầy đau đớn của bà ta. Liễu thị ôm đầu, trong đầu vang lên tiếng ong ong.
Gió đêm thổi qua kẽ hở trên mái nhà do thiếu hai viên ngói xanh, tiếng gió nghe như tiếng khóc đầy thê lương của lũ ma quỷ. Liễu thị cố gắng dùng tay trái chắn những mảnh đất nhỏ và đá đang rơi xuống, còn tay phải do bị thương từ hôm thọ yến đến nay nên vẫn chưa thể nâng lên được. Giống như có ai đó đang ẩn nấp trong bóng tối, luôn muốn lấy mạng của bà ta. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, sống lưng Liễu thị lập tức lạnh buốt, hoảng hốt ngẩng đầu lên.
"Có người, nhất định có người trên mái nhà!" Bà ta khẳng định chắc nịch.
Lời này làm tiểu nha hoàn bên cạnh bà ta sợ hãi, run rẩy ngẩng đầu lên: "Phu nhân, làm gì có ai. Có phải đầu người bị thương nặng quá rồi nên mới nhìn thấy ảo giác không?"
Sắc mặt Liễu thị lập tức tái xanh. Nếu không phải có người thì hai viên ngói rơi xuống kia làm sao có thể nhắm chính xác vào đầu bà ta như vậy. Bà ta sờ sờ cái đầu vẫn đang chảy máu của mình.
Sau đó, Liễu thị cố gắng đứng lên, dù đau cổ đến mấy thì cũng phải nhìn chằm chằm vào chỗ gió lùa trên mái nhà, cẩn thận tìm kiếm. Bà ta muốn tìm hắn sao? Chàng trai trên mái nhà, giống như một chú hồ ly, thông qua kẽ hở của những viên ngói, dễ dàng điều khiển tất cả động tĩnh trong phòng từ trên cao.Chàng trai bất ngờ nở một nụ cười tinh nghịch, trong đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng. Rõ ràng trên mặt là cười tươi rói, nhưng đó lại là nụ cười chơi đùa lòng người. Sự tàn ác đáng sợ hòa quyện với vẻ thanh tao tuy có vẻ mâu thuẫn nhưng lại rất hài hòa trong khí chất của hắn. Hắn khẽ động ngón tay. Bốn ngọn đèn cầy gần như tắt ngúm cùng một lúc. Căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối vô tận, tĩnh lặng như dưới đáy biển.
Liễu thị không thể nhìn thấy gì nữa. Trong bóng tối, ngọn đèn dầu trên bàn bị nghiêng rồi đổ ập xuống khiến dầu bắn tung tóe lên bàn. Thậm chí có vài giọt bắn lên cánh tay bà ta, khiến Liễu thị nhảy lùi về phía sau, vô tình làm đổ chiếc ghế gỗ đằng sau xuống đất, cả người loạng choạng suýt nữa thì té ngã rồi. Nha hoàn lần mò trong bóng tối để đỡ bà ta dậy: "Phu nhân, đầu của người..."
Trực giác của Liễu Thị cho thấy trên mái nhà chắc chắn có người, bà ta hét lên: "Ngươi ra ngoài xem thử đi!" Nha hoàn lập tức chạy ra sân. Ánh trăng mờ ảo chiếu sáng mặt đất, mái nhà như phủ một lớp sương sớm mang đến trống trải và yên tĩnh. Nhưng trên mái nhà, không hề thấy bất cứ bóng người nào.
Nha hoàn đứng trong sân hét lên: "Phu nhân, trên mái nhà không có ai hết!" Liễu thị kinh ngạc: "Sao có thể như thế được?" "Thật sự không có ai cả mà!" Liễu thị vẫn không chịu bỏ qua, nếu không phải người thì chẳng lẽ là ma? Bà ta run sợ nói: "Ra ngoài tìm đi!"
Nha hoàn vừa đi, trong phòng là một khoảng tĩnh lặng vì chỉ còn lại Liễu thị. Nhưng sau lưng bà ta, đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Chỉ đúng một tiếng, đúng một tiếng chân vang lên rồi lại im bặt. Như là có người cố ý giơ mũi giày khẽ chạm đất, nhằm nhắc nhở người khác về sự tồn tại của mình.
Trong phòng chỉ có bà ta, không có ai khác, Liễu thị sợ hãi quay đầu lại nhìn, nhưng bị một sợi dây thừng quấn quanh cổ. Liễu thị chẳng biết ai là kẻ nắm lấy dây thừng, rồi hắn bỗng siết chặt tay, bóp chặt cổ bà ta. Mặt Liễu thị tím tái, bà ta cứ tưởng mình sẽ chết tại đây. Nhưng cuối cùng người nọ lại nhân từ buông tay ta, để bà ta có thể hít thở đôi chút. Rốt cuộc Liễu thị cũng nhìn thấy mặt kẻ đó.
Trong bóng đêm, lờ mờ thấy được một gương mặt quỷ dữ cùng với những chiếc răng nanh sáng bóng. Liễu thị sợ hãi ngất xỉu tại chỗ rồi bị nước lạnh tạt cho tỉnh lại. Tay chân bà ta bị dây thừng trói lại, cả người bị treo ngược trên xà nhà.
"Liễu phu nhân." Liễu thị không thể quay đầu được nên không nghe được âm thanh phát ra từ đâu. Chỉ nghe được một giọng nói khàn khàn trầm thấp, xen lẫn với gió đêm, truyền vào tai bà ta như tuyết rơi từ cành cây khô héo, lạnh lẽo đến rợn người.
Bà ta nghĩ đến những viên ngói đã rơi xuống tối nay, mái nhà trống không, đèn bỗng tắt đột ngột, tiếng bước chân, cùng với bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng bà ta. Liễu thị run rẩy hỏi: "Ngươi là người hay quỷ?"
"Bảy năm rồi." Bảy năm, bảy năm gì? "Đêm hội đèn lồng nguyên tiêu bảy năm trước, ngươi đã làm gì?" Mặt Liễu thị biến sắc ngay lập tức.
Người đó thở dài một hơi: "Năm đó, ta chỉ mới tám tuổi mà đã bị bọn buôn người hành hạ đến chết."Quỷ, đúng là quỷ thật rồi!
"Ta biết, bọn buôn người đó là do ngươi gọi đến."
Liễu thị lập tức hoảng hốt: "Không phải ta, không phải ta, bọn buôn người đó không phải do ta mời đâu."
"Hừ."
"Không phải ta, áaaaaaaa!" Liễu thị hét toáng lên: "Oan có đầu nợ có chủ. Ta chỉ bàn với bọn chúng chuyện bắt cóc chất nữ của ta, nên việc chúng nó bắt cóc những đứa trẻ khác không phải do ta sai bảo đâu! Ngươi tha cho ta đi, ta còn có nhi tử và nữ nhi phải chăm lo nữa, ta thật sự không định hại ngươi đâu! Bọn buôn người đó đã chết rồi, ngươi cũng đã báo thù được rồi, ngươi đi đầu thai đi! Tha cho ta đi! Tha cho ta đi mà! Ta sẽ đốt thật nhiều tiền giấy cho ngươi mà." Liễu thị khóc lóc van xin, nước mắt và nước mũi chảy đầy mặt.
Đột nhiên xuất hiện ánh lửa sáng bừng lên trong căn phòng tối tăm... Trong tầm nhìn ngược sáng của Liễu thị, bà ta đã thấy một bóng người, sát khí dày đặc cùng khí thế lẫm liệt, lặng lẽ đứng trong phòng. Đúng là mặt đỏ răng nanh nhưng đó là một chiếc mặt nạ. Dưới đất hằn lên một cái bóng, cho nên kẻ này không phải quỷ.
Liễu thị nhận ra mình đã bị lừa, sắc mặt lập tức tái nhợt, trong lòng vừa sợ vừa giận, bà ta như cảm thấy hít thở không thông.
Vừa rồi hắn cứ luôn đùa giỡn với bà ta! Rõ ràng muốn lấy lời khai từ bà ta!
Dưới ánh nến chập chờn, Dung Đình đứng trước ánh lửa, gương mặt chìm trong bóng tối như mặt nước tĩnh lặng. Trí nhớ của hắn quá tốt, dù là những chuyện từ nhiều năm trước nhưng lại cắm sâu trong đầu hắn.
Đêm hội đèn lồng năm ấy, cả con phố ngập tràn trong ánh đèn lộng lẫy. Hắn không quan tâm đến Khương Nhiêu nên nàng chỉ đành ôm lấy bản thân, nằm co ro ở góc tường lạnh lẽo ẩm mốc, nhìn ra ngoài qua lỗ nhỏ. Nàng khóc đến mức đôi mắt như đã cạn khô nước mắt, trong hơi thở yếu ớt vẫn còn vương vấn tiếng nức nở, mải mê nhìn ánh sáng ngoài kia.
Nơi nào có ánh lửa, nơi đó có người. Vì thế nàng mới nhìn chăm chú với dáng vẻ trông mong như thế. Có lẽ đến tận lúc trước khi ngủ, nàng vẫn đang chờ người đến cứu mình. Khi ngủ, nàng cũng không yên giấc, lúc thì gọi cha, lúc thì gọi mẹ. Cho dù bị hắn bắt nạt đến vậy, nhưng vì không có chỗ dựa nào khác nên nàng chỉ đành bám vào kẻ xấu xa là hắn này.
Nếu thực sự bị bắt đi thì nàng sẽ ở đâu, sống cuộc đời thế nào. Dung Đình không dám nghĩ tới.
Tuy hắn đã phẫn nộ tới cùng cực nhưng lại nở nụ cười tươi rói. Đôi mắt dài hẹp đỏ rực, như con rắn đang thè lưỡi phun độc.
Hắn chơi đùa với con dao găm, con dao găm trong lòng bàn tay hắn xoay một vòng đẹp mắt khiến ánh sáng lạnh lẽo lóe lên. Đầu nhọn của dao găm đặt lên cổ tay Liễu thị. Tựa như hắn đang dùng bút viết trên giấy, chậm rãi và tao nhã, vạch một vết cắt nông trên cổ tay Liễu thị. Miệng vết thương không sâu, máu từ từ đọng lại ở đầu vết thương rồi nhỏ thành từng giọt.
Hắn đá một thùng gỗ chứa nước tới, đặt dưới cổ tay đang bị treo ngược của Liễu thị để Liễu thị có thể nghe thấy tiếng máu của bà ta đang chảy róc rách. Tí tách, tí tách rồi lại tí tách. Tiếng dế kêu đêm hè cũng không rõ ràng bằng tiếng máu nhỏ giọt trên mặt nước.
Liễu thị sắp bị âm thành này hành hạ đến phát điên rồi. Thậm chí, bà ta còn mong rằng đêm nay bà ta gặp quỷ thật, chứ không phải là một con người bằng xương bằng thịt. Giọng bà ta khàn đi, căm phẫn nhìn bóng dáng sắp rời đi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lông mày Dung Đình sẽ nhếch lên, nhưng cũng không ngoảnh đầu lại.
"Thay vì đoán ta là ai, sao không thử đoán xem là nha hoàn của ngươi về trước, hay máu của ngươi sẽ chảy hết trước."
...Chết không đáng sợ, đau đớn rồi sẽ qua trôi nhanh thôi. Khi biết rằng mình sẽ chết nhưng không thể vùng vẫy, trơ mắt nhìn thời gian trôi qua mà bất lực, đómới là sự tra tấn đáng sợ nhất. Thời gian dài đằng đẵng chầm chậm trôi đi, mà bản thân lại chẳng thể nào vùng vẫy được.
Mỗi giọt máu rơi xuống, sắc mặt Liễu thị lại tái nhợt thêm một phần. Từng giây từng phút trôi qua,thần sắc của bà ta dần chuyển sang nỗi tuyệt vọng đến cực điểm, còn trong cổ họng phát ra những tiếngrên rỉ đau đớn.
Nhưng Dung Đình đã tính toán thời gian. Liễu thị vẫn còn giá trị đến phút cuối cùng. Hắn sẽ không để bà ta chết sớm như vậy thế thì quá dễdàng cho bà ta rồi.
Sau canh ba, nha hoàn ra ngoài tìm người đã trở về, cứu được Liễu thị. Khi Liễu thị được thả xuống, bà ta lập tức ngất xỉu suốt hai canh giờ, việc đầu tiên bà ta khi tỉnh lạichính là đi tìm bút mực, muốn viết thư cho Khương Đại gia.
Chuyện đứa trẻ bị bắt cóc năm xưa có liên quan đến bà ta, nếu để nhà lão Tứ biết được thì sao lão Tứcó thể tiếp tục giúp đại ca mình đây? Bà ta không thể đợi thêm một khắc nào nữa, biết rằng nếu cử nha hoàn đi mời trượng phu tới đây thìchưa chắc trượng phu bà ta sẽ chịu tới đây. Nếu như bà ta muốn ông ta sớm biết chuyện này thì chỉ cóthể dùng cách viết thư thôi.
Chuyện năm đó vốn chỉ có bà ta và trượng phu bà ta biết, nay thêm một người thứ ba biết, lỡ cóchuyện gì xảy ra...
Viết xong thư, bà ta bảo nha hoàn nhanh chóng đưa đến phủ Ninh An Bá, lén đưa thư cho Khương Đạigia. Bà ta đặc biệt dặn dò nha hoàn: "Đi đường nhỏ, đừng để ai phát hiện."
Nhưng nha hoàn vừa ra khỏi cửa chưa được một khắc thì đã quay lại. Nàng ta quỳ xuống đất, khóc lóc: "Phu nhân, thư bị người ta cướp mất rồi."
...
Trời vừa hửng sáng, tại Phủ Ninh An Bá.
Khương Nhiêu còn chưa thức giấc vì nàng mơ thấy Liễu thị quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin nàngtha thứ. Lẽ ra nàng phải rất vui sướng, nhưng Khương Nhiêu lại cảm thấy, giấc mơ này trông giống như ácmộng.
Rốt cuộc bá mẫu đã làm chuyện xấu xa đến nhường nào, mới cầu xin nàng tha thứ? Giấc mơ chỉ cho nàng biết kết quả, không cho nàng biết được đầu đuôi sự việc, làm nàng bỗng cảmthấy bất an vô cớ.
Không cho nàng biết Liễu thị định làm chuyện xấu xa gì, làm sao nàng biết cách phòng ngừa đây? Khương Nhiêu rất muốn kéo kẻ sắp xếp để nàng có giấc mơ tiên tri này ra, rồi giao cho đệ đệ nàngđánh cho một trận. Sau đó, nàng sẽ để hắn ta ngoan ngoãn sắp xếp cho nàng những giấc mơ đầy đủ từđầu đến đuôi.
Nàng bỗng cảm nhận được sự rung lắc dữ dội.
Khương Nhiêu lập tức tỉnh giấc, hàng mi dài khẽ lay động, mở đôi mắt ngái ngủ ra thì nhìn thấy gươngmặt Minh Thược. Vẻ mặt Minh Thược trông cực kỳ lo lắng, nhẹ nhàng lay bả vai Khương Nhiêu: "Tiểu thư, có chuyệnlớn rồi."
Khương Nhiêu bị lay tỉnh, nghe Minh Thược nói: "Tứ gia đang vẽ tranh trong thư phòng thì bỗng nhậnđược một bức thư, vừa xem xong ông ấy đã lập tức quay đầu đi tìm Đại gia đánh nhau. Không ai canngăn được, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra rồi!"
Chiết Khương