Võ trường rộng lớn cùng với gió thổi mạnh, quả thật lạnh hơn trong thư viện nhiều. Khương Nhiêu bỗng vô thức muốn cởi áo ngoài đưa cho hắn. Nhưng nàng đang đóng giả là một người mập nên đã quấn nhiều lớp vải quanh eo, nếu thiếu một lớp áo, thân phận nữ tử của nàng có thể bị lộ. Khương Nhiêu rơi vào tình huống khó xử.
Nàng nghe thấy Dung Đình nói: "Tay ta lạnh quá." Tay Khương Nhiêu bị hắn nắm lấy nên tất nhiên nàng biết tay hắn lạnh. Việc tắm nước thuốc liên tục khiến nhiệt độ cơ thể của Dung Đình lạnh hơn so với người bình thường. Đầu ngón tay của hắn tỏa ra cảm giác mát lạnh mang theo mùi thuốc, xuyên qua làn da sát nhau truyền đến da thịt của Khương Nhiêu.
Nàng ngồi xuống, hai bàn tay nhỏ nắm chặt tay trái của hắn, ủ ấm một lúc rồi lại chuyển sang ủ ấm tay phải của hắn. Sau một lúc lâu, nàng cảm thấy tay mình không còn ấm nữa, dường như nàng đã truyền hết nhiệt độ sang tay hắn. Lúc này, nàng mới ngước mắt lên và nhìn vào mắt hắn. "Ngươi vẫn lạnh à?" Đôi mắt trong veo của nàng đầy sự quan tâm.
Phản ứng của Dung Đình lại là nắm tay nàng trước, nắm chặt: "Ừ." Giọng hắn trầm và yếu ớt, giống như chưa tỉnh ngủ.
Dung Đình ngồi trên xe lăn hơi ngả người ra sau như đã kiệt sức. Mặc dù vóc dáng của hắn cao lớn nhưng nhìn khuôn mặt và dáng vẻ của hắn lại vô cùng yếu ớt, ngay cả tốc độ chớp mắt cũng rất chậm. Khương Nhiêu nhìn biểu cảm này thì hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào. Trên võ trường, mọi người chỉ muốn xem ai thắng ai thua nhưng nàng lại lo cơ thể ốm yếu của hắn sẽ xảy ra vấn đề, từ đầu đến cuối nàng đều lo lắng đến toát mồ hôi. Tuy nhiên, may mà hắn chỉ thấy mệt và không bị thương.
Khương Nhiêu để mặc cho hắn nắm lấy tay nàng ủ ấm. Với thân phận Khương Hữu Phúc, ở bên ngoài họ không cần phải lo về chuyện nam nữ thụ thụ bất thân nhưng nắm tay nhau như vậy thì vẫn này khá kỳ quặc. Một lúc sau, nàng muốn rút tay về. Nhưng Dung Đình lại nắm chặt hơn, đan tay vào tay nàng: "Tay ta vẫn lạnh lắm."
Hắn chỉ cần liếc qua đã gần như biết Khương Nhiêu đang khó xử vì chuyện gì, hắn nắm tay nàng đặt lên tay vịn của xe lăn. Bởi vì nàng đang mặc y phục của nam tử nên tay áo rộng thùng thình, che khuất tay hai người dưới lớp vải. Những người khác nhìn thì chỉ thấy Khương Nhiêu đang giúp hắn giữ xe lăn. Nhưng không ai biết, dưới tay áo, họ đang lén lút nắm tay nhau.
Trong lòng Dung Đình vừa có niềm vui thầm kín vừa thầm thấy sự bất mãn. Mỗi lần hắn được chạm vào nàng, hắn sẽ vừa thấy thỏa mãn vừa thấy không đủ. Càng nghĩ, trong mắt hắn càng hiện lên vẻ u ám khó chịu. Hắn còn có thể chịu đựng những ngày tháng lén lút như thế này đến khi nào đây?Khi về phủ, Thẩm Tú Oánh tức giận đến mức gục xuống bàn khóc to. Kiếp trước có biết bao nhiêu nam nhân khen nàng ta đẹp. Hôm nay, trước khi đến bãi săn, nàng ta đã dành hai ba canh giờ để trang điểm cẩn thận, hắn dựa vào cái gì mà nói nàng ta xấu xí? Ánh mắt Dung Đình nhìn nàng ta như bén rễ trong tâm trí nàng ta, mãi không thể xua tan. Trong đó ẩn chứa sự lạnh lùng, ghê tởm và khinh bỉ, như thể nàng ta là một thứ gì đó bẩn thỉu. Kiếp trước, hắn là thiên tử cao quý, hắn nhìn nàng ta bằng ánh mắt mỉa mai như vậy thì đành chịu. Nhưng bây giờ hắn chỉ là một kẻ tàn phế còn nàng ta là đích nữ của quan lớn, hắn lấy đâu ra tư cách mà dám nhìn nàng ta như thế!
Thẩm Tú Oánh bỗng lau nước mắt trên mặt, nàng ta không ngừng nhớ lại cảnh tượng đã thấy ở bãi săn. Dung Đình để cho một thư sinh có dáng người nhỏ bé, khuôn mặt bình thường, hình như là sư đệ của hắn, đi theo bên cạnh hắn. Ánh mắt hắn không hề thấy sự khó chịu nào. Hắn đã thay đổi so với kiếp trước. Hắn không chỉ có thể cho phép tiểu tỳ nữ kia ở bên cạnh mình, mà còn có thể chịu đựng những người khác nữa. Vậy thì kết cục cuối cùng chuyện hắn lên ngôi Hoàng đế, có phải... Sẽ thay đổi không? Thẩm Tú Oánh hơi hoang mang nhưng rồi lại thấy phấn khích một cách khó hiểu. Nàng ta nhớ lại những gì nàng ta thay đổi kể từ khi trùng sinh.
Đôi mắt nàng ta đột nhiên sáng lên, nắm chặt tay. Nàng ta đã liều mạng để có cơ hội trùng sinh lại lần nữa, có lẽ nàng ta có thể thay đổi nhiều việc hơn nữa. Nàng ta không muốn nịnh bợ hắn nữa, nàng ta không muốn hắn trở thành Hoàng đế. Kiếp này, hắn đã coi thường và sỉ nhục nàng ta, còn cả thanh kiếm đã đâm vào cổ họng nàng ta ở kiếp trước. Nàng ta sẽ đòi lại gấp đôi.
…
Trong cung Cẩm Tú, một cung nữ dâng bái thiếp lên cho Gia Hòa Hoàng hậu. Gia Hòa Hoàng hậu lạnh lùng liếc nhìn, thấy đó là bái thiếp cầu kiến của Nhị cô nương nhà Thẩm Tước thì cầm thiếp lên nhìn hai lần rồi vứt đi: "Không gặp, không cần trả lời." Thẩm Tước vốn không có quan hệ gì với nhà bà ta, cũng không biết tại sao nữ nhi của ông ta lại đột nhiên muốn gặp bà ta.
Gia Hòa Hoàng hậu suy nghĩ một lát rồi chợt gọi cung nữ lại: "Ngươi trả lời thư, cứ nói bổn cung đang bị bệnh nên, không tiện gặp nàng ta." Nhưng hôm nay tâm trạng của Gia Hòa Hoàng hậu tốt nên muốn đổi ý. Cung nữ đáp lại “vâng” rồi đi trả lời thư.
Lúc này, một cung nhân đi vào trình kết quả hai môn cưỡi ngựa và bắn cung của Thập Thất Hoàng tử lên cho Gia Hòa Hoàng hậu: "Nương nương, Thập Thất Hoàng tử đạt được điểm tối đa ở hai môn này." Gia Hòa Hoàng hậu mỉm cười hài lòng, hỏi: "Ở bãi săn có chuyện gì thú vị không?" Cung nhân lắc đầu.Gia Hòa Hoàng hậu biết rằng Dung Đình không bị mất mặt như bà ta mong đợi. Nhưng nghĩ đến cảnh Dung Đình ở bãi săn, nhìn các thư sinh khác bắn tên cưỡi ngựa còn hắn chỉ có thể ngồi xe lăn. Cho dù hai chân có muốn cử động cũng không thể cử động được, bà ta không nhịn được mà cong môi cười.
Lúc này, bà ta bỗng nghe thấy cung nữ báo Chiêu Vũ Đế đến, Gia Hòa Hoàng hậu vội vàng đứng dậy nghênh đón. Tâm trạng vui vẻ của Chiêu Vũ Đế được duy trì từ bãi săn đến khi trở về cung, ông ta kể cho Gia Hòa Hoàng hậu nghe về cuộc thi trên bãi săn, sau đó nói: "Trẫm đã đồng ý với yêu cầu của Tiểu Cửu để nó ra khỏi cung lập phủ riêng."
Ông ta thấy vẻ mặt Gia Hòa Hoàng hậu tràn ngập vẻ kinh ngạc, muốn ngăn cản nên ông ta nói: "Trẫm đã hạ chỉ cho Công bộ chọn địa điểm xây phủ cho Tiểu Cửu, thánh chỉ đã được ban ra nên nàng không cần ngăn cản nữa."
Những lời mà Gia Hòa Hoàng hậu muốn nói đều bị chặn lại. Thậm chí, khi Chiêu Vũ Đế nói câu "Tiểu Cửu đã trưởng thành, nàng nên vui mừng mới đúng", bà ta vẫn cố gượng cười phụ họa, dù trong lòng nghiến răng nghiến lợi cũng phải tỏ ra vui vẻ.
…
Một tháng sau, phủ đệ được tu sửa và xây dựng xong, tọa lạc ở phía thành Tây. Gia Hòa Hoàng hậu không thể chịu đựng được việc phủ đệ của Dung Đình tọa lạc ở nơi phồn hoa nhất Kim Lăng. Bà ta nghĩ mọi cách để người của Công bộ chọn vị trí phủ đệ của Dung Đình ở nơi hẻo lánh nhất thành Tây. Nhưng việc này lại đúng ý muốn của Dung Đình.
Ngày hắn chuyển nhà, thư viện đã cho hắn nghỉ ba ngày. Ban đêm, vào lúc canh ba giờ thân, đêm đã khuya, Hoài Thanh vẫn bận rộn từ trong ra ngoài cả một ngày. Trước khi đi ngủ hắn ta đến ngoài phòng Dung Đình xem qua, thấy cửa sổ chưa đóng nên tiến lên đóng lại.
Trước khi đóng cửa sổ, hắn ta còn cầm đèn lồng, nhìn lướt trong phòng. Xe lăn đặt cạnh tường, sau đó hắn ta nhìn sang giường, rèm giường che kín mít, hình như Dung Đình đã ngủ rồi. Hoài Thanh cảm thấy kỳ lạ, hắn ta hầu hạ Dung Đình đã lâu nhưng hiếm khi nào thấy người đó đi ngủ sớm hơn hạ nhân.
Hoài Thanh đóng cửa sổ lại, quay người rời khỏi viện nhưng hắn ta không biết trên giường không có ai.
…
Một bóng đen gần như hoàn toàn ẩn mình trong màn đêm, ngồi trên mái nhà, không biết đã ngồi được bao lâu.
Trong căn phòng bên dưới, Liễu thị đang nói chuyện với nha hoàn thiếp thân. Liễu thị bị đuổi đến căn nhà ở thành Tây, thoắt cái nhiều tháng đã trôi qua, khuôn mặt bà ta rõ ràng tiều tụy đi nhiều, như thể bà ta thực sự bị bệnh.
Liễu thị không thể ra khỏi nhà nửa bước, nên chỉ có thể dựa vào tin tức do nha hoàn nghe được để dò hỏi một số chuyện ở phủ Ninh An Bá. Bà ta đặc biệt quan tâm đến động tĩnh của tứ phòng nên hỏi nha hoàn rất kỹ.
Nha hoàn thiếp thân nói: "Thọ yến của lão phu nhân vừa kết thúc thì Tứ gia đã đi đến thư viện Bạch Lộ dạy học, dường như ngài ấy hơi giận Đại gia nên đã lâu không về phủ. Tuy nhiên gần đây, tình hình có..."vẻ tốt hơn, ngài ấy còn tặng Đại gia nhiều tranh vẽ, dẫn Đại gia ra ngoài giao du, tạo điều thuận lợi cho Đại gia." Nha hoàn thiếp thân nói: "Phu nhân, theo nô tỳ thấy, Tứ gia thật sự không quan tâm đến tước vị." Liễu thị nhíu mày mắng: "Ngươi cũng không biết trong đầu hắn ta nghĩ gì mà!"
"Nhưng nếu Tứ gia muốn Bá phủ thì chắc chắn sẽ lợi dụng chuyện thọ yến để làm lớn chuyện, sao lại giúp Đại gia như bây giờ chứ. Không lâu sau thọ yến, Tứ phu nhân cũng giao lại việc quản gia cho lão phu nhân." Sắc mặt Liễu thị thay đổi, trong lòng hơi dao động. Lúc đó, Khương Hành Chu đột ngột quay về khiến bà ta trở tay không kịp. Cho nên, sau này khi xảy ra chuyện ở cửa hàng lương thực mới khiến bà ta quyết tâm trừ khử tứ phòng.
"Ngươi thực sự nghĩ rằng lão Tứ đang giúp nhà chúng ta sao?" Nha hoàn thiếp thân gật đầu mạnh. Liễu thị đang nhíu mày bỗng giãn ra: "Nếu hắn ta thật sự coi trọng đại ca của hắn ta thì có lẽ ta còn có thể quay về?" Liễu thị vừa mừng vừa lo: "Nhanh mài mực cho ta, ta phải viết thư cho lão gia, nhờ chàng ấy nói tốt về ta nhiều hơn. Có lẽ một ngày nào đó lão Tứ sẽ nghe lời đại ca, ta có thể trở về trước mà không cần chờ đến khi lão gia kế thừa tước vị."
Bà ta đoán suy nghĩ của Khương Hành Chu, bỗng khịt mũi: "Trước kia ta còn giận lão Tứ, bây giờ xem ra hắn ta đúng là kẻ ngốc." Bà ta nghĩ đến việc đại ca đã đề phòng hắn ta từ lâu mà hắn ta lại hết lòng vì đại ca, Liễu thị cảm thấy vui sướng.
Bà ta mỉm cười hạnh phúc, cầm bút viết lên giấy. Nhưng sau khi viết xong, bà ta đột nhiên lại thấy căm hận hỏi: "Dạo này nha đầu nhà lão Tứ gia sống thế nào?"
"Nô tỳ nghe nói Tứ cô nương bị bệnh, ở trong viện của mình, ít khi ra ngoài gặp mọi người." Nha hoàn thiếp thân nói: "Đúng rồi, khi Tứ gia đi du lịch ngoài kinh, ngài ấy đã nhận một nghĩa tử. Nô tỳ chưa gặp nhưng nghe nói Tứ gia đối xử với nghĩa tử khá tốt, còn dẫn hắn đến học ở thư viện Bạch Lộ. Lão Bá gia biết chuyện đã bảo Tứ gia đưa nghĩa tử về phủ, nhưng Tứ gia nói nghĩa tử bị câm bẩm sinh, sợ người lạ nên không đưa hắn về phủ Ninh An Bá."
"Nghĩa tử?" Lúc này, Liễu thị càng cảm thấy Khương Tứ gia thật sự không quan tâm chuyện thừa kế Bá phủ: "Nhận nuôi một kẻ câm thì có ích gì chứ? Lão Tứ đúng là thừa lòng tốt." Bà ta nhếch mép cười: "Còn nha đầu đó bị bệnh như vậy cũng là đáng đời." Những tội lỗi mà bà ta phải chịu bây giờ đều do Khương Nhiêu ban cho, ánh mắt Liễu thị đầy ghêng ghét: "Chi bằng nó cứ chết vì bệnh tật đi, nếu không phải vì số phận do nó mạng lớn thì nó đã chết từ mấy năm trước rồi, sao sống được đến bây giờ."
Nha hoàn thiếp thân đang định nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng "rắc rắc" trên đầu, hai viên gạch xanh rơi xuống, rơi trúng đầu Liễu thị để rồi máu lập tức chảy ra. Nha hoàn thiếp thân hét lên. Liễu thị hoa mắt chóng mặt, che vết thương trên đầu, trong lòng bàn tay toàn là máu ấm. Tay bà ta run rẩy, gào lên hỏi: "Ai ở đó!"
Chiết Khương