Chiết Khương

Chương 221

Chu Vân từ tiệm trang sức trở về, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng chẻ củi từ trong sân. Nàng dừng bước chân, bất đắc dĩ thở dài, rồi chuyển bước đi về phía phát ra âm thanh. Quẹo vào cổng sân, trước mắt là cây nhãn đang tươi tốt.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Vừa mưa xong nên lá cây đẫm nước xanh mướt, căng tràn sức sống. Chỉ là không thể bắt mắt bằng thanh niên đang chẻ củi trong sân. Thanh niên giơ cao cái rìu, vừa định hạ xuống, nghe thấy tiếng bước chân từ cổng vòm liền quay đầulại. Thấy người đến là Chu Vân, hắn hạ rìu xuống, vội vàng lau mồ hôi trên mặt, chờ đến khi Chu Vân đếntrước mặt hắn mới thả tay áo xuống và cúi đầu. Hắn cúi mắt, nhìn xuống đất, không dám nhìn nàng: "Chủ tử." Ánh nắng nhẹ nhàng sau cơn mưa rọi lên gương mặt Chu Vân, gương mặt được trang điểm như hoađào. Đây là kiểu trang điểm trong cung không cho phép, dùng nhiều son phấn, quá mức lộng lẫy đâm dễthành thô tục, không đủ trang nghiêm. Seen 25131012/5/24, 8:49 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-221.1108111/7
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Chu Vân vừa hay không thích trang nghiêm. Nàng vốn có làn da trắng tự nhiên, không cần phấn son cũng đủ trắng trẻo. Kiểu trang điểm này trênmặt nàng, chẳng chút thô tục, ngược lại thanh thoát xinh đẹp. Trang dung như tên gọi, khiến người takhông thể rời mắt. Chu Vân liếc nhìn đống củi cao như núi nhỏ trên mặt đất, rồi lại nhìn thanh niên trước mặt, người cứkhăng khăng muốn làm việc này, thở dài: "Mấy ngày trước ta đã nói với ngươi, củi ngươi chẻ đủ dùngnửa tháng rồi, không cần bận rộn nữa." Thanh niên cúi đầu thấp hơn: "Tống Chuy biết sai rồi." Lại nhận lỗi. Chu Vân nghẹn lời: "Ta không phải đang trách ngươi." Chu Vân nhớ lại lần đầu gặp Tống Chuy. Một năm trước nàng đến huyện Đàm, nơi đây mưa mấy ngày liền, đường xá lầy lội, nhà nhà đóng cửakhông ra ngoài. Chu Vân hỏi đường đứa trẻ ăn xin bên đường, lại đi nhầm vào cái hố, bánh xe ngựa mắc kẹt trong bùnlầy, chỉ dựa vào sức mấy người phu xe căn bản không kéo ra được. Cho đến khi một bóng đen cao lớn từ bên đường lao ra, dẫn theo một đám trẻ ăn xin, cùng nhau kéochiếc xe ngựa ra. Chu Vân đứng bên nhìn, nhanh chóng hiểu ra mánh khóe của đám trẻ ăn xin này. Chúng chỉ đường cho người lạ vào chỗ lầy lội nhiều, nếu xe ngựa mắc kẹt, sẽ phải nhờ chúng giúp. 12/5/24, 8:49 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-221.1108112/7
Thủ đoạn lừa đảo, lại gặp trúng nàng. Chu Vân tự nhận xui xẻo, chờ đám trẻ ăn xin đến đòi tiền. Lại đợi đến khi tên đầu sỏ to lớn bước đến trước mặt nàng. Hắn xách đứa trẻ ăn xin chỉ đường cho nàng như xách gà con, ấn đầu nó bắt nó xin lỗi nàng. Đứa trẻ ăn xin sợ đến run rẩy, thú nhận hết chuyện cố ý chỉ sai đường để lừa tiền của nàng. Chu Vân biết, đám trẻ ăn xin trong chợ sống rất khổ, không theo quy tắc của người thường, trái lại nhưsống trong rừng rậm, tôn sùng kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu mới là nguyên tắc duy nhất. Đám trẻ ăn xin nghe lời tên to con này như vậy, đoán chừng hắn là kẻ đánh nhau dữ nhất, lợi hại nhấttrong đám. Nhưng chính kẻ hung hăng này, khi nàng hỏi hắn có muốn đi theo nàng không thì đồng ý ngay tắp lự. Hắn trở thành tùy tùng của nàng, còn trung thành hơn so với vài người đã đi theo nàng nhiều năm. Chu Vân nhìn thanh niên tóc dài búi cao, vẻ ngoài gọn gàng trước mặt, rồi lại nghĩ đến Tống Chuy lầnđầu gặp mà vẫn còn thấy mơ hồ. Lần đầu gặp hắn, tóc tai bù xù, trên đầu vướng đầy cành cây và bùn đất, che hết mày kiếm mắt sao củahắn, lấm lem như lăn trong bùn lầy, ngoài đôi mắt sáng như sao, ngũ quan khác chẳng thấy rõ gì. Dù chỉ là một tên ăn xin không đủ ăn, nhưng thân hình to lớn, đứng thẳng người như một con gấu,dũng mãnh không dễ bị bắt nạt, toàn thân đầy hoang dã. Đến chỗ Chu Vân, Tống Chuy không còn phải đói no bất chợt, cơ bắp càng rắn chắc, trông càng caolớn. 12/5/24, 8:49 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-221.1108113/7
Chu Vân đứng cạnh hắn, cảm thấy chỉ cái bóng của hắn cũng đủ bao trùm nàng, nhưng nàng khôngthấy áp lực. Tống Chuy không cha không mẹ, hắn giống như con ngựa hoang trên thảo nguyên, đầy tính hoang dã. Nhận chủ rồi, trước mặt chủ nhân lại luôn cúi đầu, hiền lành ngoan ngoãn. Chu Vân nói: "Không phải việc của ngươi, ngươi còn tranh làm, xem ra có thừa thời gian thế thì mấychữ ta dạy ngươi hôm trước biết viết, biết đọc hết chưa?" Tống Chuy nghe lời ngồi xổm xuống, nhặt một cành cây, viết hai chữ "Tống" và "Chuy" trên mặt đất. Chữ xiêu xiêu vẹo vẹo rất xấu, nhưng dù sao cũng không sai nét nào. Chu Vân hài lòng gật đầu, nhận lấy cành cây từ tay Tống Chuy, lại viết trên đất mấy chữ "Sổ sách tiềnbạc" và "Một đôi ba bốn". "Những chữ này, trước khi trời sáng ngày mai phải nhớ hết cho ta." Nàng hơi ngang ngược ra lệnh:"Nhớ hết rồi mới được động vào rìu." Tống Chuy không nói nhiều, gật đầu với Chu Vân, đợi đến khi Chu Vân rời đi, hắn vẫn còn gật đầu. Nắm chặt cành cây vừa được Chu Vân cầm, mãi không buông. * Chu Vân dừng chân tại một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, không ai biết nàng từng là Vân Quý phi đã từngtheo tiên Đế, chỉ biết nàng đã mất chồng, nhà mẹ đẻ không còn ai, lưu lạc đến đây. Nói là lưu lạc nhưng không hề khổ sở. Nàng có nhiều tiền, gần như mua hết tất cả các cửa hàng, điềntrang và tiệm cầm đồ có thể mua được ở thị trấn này, để có việc mà làm.12/5/24, 8:49 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-221.1108114/7
Chu Vân dạy Tống Chuy học chữ với mong muốn đào tạo hắn trở thành quản lý cửa hàng. Chỉ chẻ củi, làm việc nặng, tất nhiên có thể nuôi sống hắn nhưng không phải kế lâu dài. Dù thu nhận Tống Chuy nhưng Chu Vân cảm thấy, hắn sẽ không mãi ở lại bên nàng làm một ngườihầu. Hắn không chỉ to lớn, đầu óc cũng rất thông minh, hắn nên có một thế giới rộng lớn hơn. Chu Vân luôn nhớ, khi xe ngựa của nàng bị mắc kẹt trong bùn lầy, hắn đã sớm thấy nàng lấy túi tiền ra,biết nàng sẽ trả tiền nhưng vẫn bắt đám trẻ đi theo xin lỗi. Ở trong bùn lầy nhưng lòng vẫn có ánh sáng, biết đúng sai, có nhân nghĩa. Một đứa trẻ trong sạch như vậy, gặp được nàng, lại giúp nàng, nàng muốn giúp hắn một phen. Khi Tống Chuy học được nhiều chữ hơn, Chu Vân lại tìm người dạy hắn tính toán. Ngoài dự đoán của nàng, Tống Chuy tuy không biết chữ, nhưng lại tính toán rất rõ ràng, thậm chí biếtsử dụng bàn tính. Hỏi ra mới biết, hắn từng làm phục vụ trong quán rượu. Tống Chuy tính cách cứng đầu, không chịu pha loãng rượu bán, nhanh chóng bị chưởng quầy tống cổ.Dù chỉ làm chạy vặt hai tháng, nhưng nhìn chưởng quầy sử dụng bàn tính hắn đã học lén được một ít. Chu Vân muốn thử xem khả năng tính toán của hắn đến đâu, gọi nha hoàn mang sổ sách năm ngoái củatiệm cầm đồ đến, đích thân xem hắn tính. 12/5/24, 8:49 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-221.1108115/7
Sổ sách của tiệm cầm đồ mấy tháng nhiều như núi, tính toán một lần mà kéo dài đến một hai canh giờ. Trời chiều ngả về tây, mặt trời lặn hướng tây. Chu Vân nhìn chăm chăm một giờ, không thấy sai sót gì, dần dần chán nản, thấy buồn ngủ, nàng nhắmmắt lại. Lát sau, vai nàng nặng trĩu, có thêm một chiếc áo ngoài. Chu Vân tuy buồn ngủ nhưng không ngủ thật,nàng mở bừng mắt. Mặt mày Tống Chuy gần trong gang tấc. Hoàng hôn đổ ánh vàng, chiếu lên gương mặt thanh niên, chầm chậm chìm đắm vào mắt Chu Vân. Mặt trời đỏ đang lặn dần xuống phía tây, trải lên người hắn những tia sáng vàng lấp lánh, đẹp đến mứckhông sao tả xiết. Ngũ quan của Tống Chuy sắc nét, mày rậm mắt to, sống mũi và môi mang đầy vết thương như gai góc,kết hợp lại với nhau trông lại rất anh tuấn. Là kiểu mà nhìn một lần sẽ khiến người ta cảm thấy đầy tính chiếm đoạt, dũng mãnh uy nghiêm, vẻđẹp hoang dã. Như đao như kiếm, vô cùng chói mắt. Chu Vân thở dốc, nắm chặt chiếc áo ngoài mà Tống Chuy đắp lên nàng, rũ hàng mi dày xuống, nói:"Cảm ơn." Khi Chu Vân mở mắt, Tống Chuy giật mình lùi lại. Một kẻ cao lớn mạnh mẽ, suýt nữa ngã chỏng chơ trên đất.12/5/24, 8:49 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-221.1108116/7
Chu Vân bị hắn chọc cười, nhưng vừa mới cong môi đã nghiêm nghị. Tâm tư của đứa trẻ thực sự dễ nhìn thấy. Tống Chuy mười tám, năm mười bảy tuổi được nàng đem về. Nàng cho hắn một ngôi nhà, trong một năm qua đã cho hắn sự ấm áp mà hắn chưa từng cảm nhận. Có lẽ vì vậy, hắn mới cẩn thận và tràn đầy tình ý nhìn nàng như thế. Nhưng một đứa trẻ mười tám tuổi, cả đời chưa gặp mấy người, làm sao có thể thật sự hiểu được mìnhmuốn gì? Làm thế nào để nói rõ với Tống Chuy, Chu Vân lại có thêm một chuyện phiền lòng. Còn về chút rung động khi mở mắt thấy Tống Chuy, Chu Vân không nghĩ thêm nữa. Giống như viên đá ném xuống hồ, từ từ chìm xuống đáy, bị nàng kìm nén lại. 12/5/24, 8:49 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-221.1108117/7