Khương Nhiêu không tin trên đời có chuyện trùng hợp đến thế, túi gạo vừa rơi khỏi tay, nàng cũng vôthức cụp mặt nhìn theo. Lúc nàng cúi đầu, nữ tử khiến nàng cảm thấy giống Thẩm Tú Oánh đã không thấy không đâu nữa. Khi Khương Nhiêu ngẩng đầu lên thấy một bóng người hoảng loạn bỏ chạy.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không tin chuyện có thể chết đi rồi lại sống lại được, nhưng sựkhông tin của nàng lại bị bóng người hoảng loạn bỏ chạy kia làm khó hiểu xen lẫn với kỳ quái. Nếu không phải Thẩm Tú Oánh, tại sao phải bỏ chạy? Nàng định tìm người đuổi theo xem thế nào thì lại thấy một con ngựa trắng dừng lại ở đầu ngõ, cũngthấy Khương Cẩn Hành từ trên ngựa nhảy xuống. Cậu ấy mặc bộ trường sam màu xanh trúc, dáng vẻ lịch sự vô cùng, là một thiếu niên lang thanh cao,dù nhìn ai cũng nở nụ cười dịu dàng. Ngay cả khi nhìn thấy người dân đến lấy gạo cứu tế cũng khôngcó chút khinh thường hay kiêu ngạo, thái độ hòa nhã lịch sự, chỉ là khi nhìn về phía những nữ tử khác,nụ cười trên mặt cậu ấy càng nhiệt tình hơn, khiến cho phong thái nhã nhặn của Khương Cẩn Hành toátthêm vài phần hào hoa và phong lưu. Khương Nhiêu hết sức nghi ngờ, vội vàng phân phó Minh Thược đi tìm người đuổi theo nữ tử kia. Cònvề Khương Tử Hành, đệ đệ mà nàng nhìn suốt từ nhỏ tới lớn, đã sớm nhìn chán rồi, cho dù hào hoa thếnào cũng không thể lọt vào mắt xanh của nàng được. Nàng quay đầu nói chuyện với Minh Thược, đợinàng ấy đi xa, lại lo lắng nhìn theo bóng lưng của Minh Thược, hoàn toàn không để ý đến Khương CẩnHành. Nụ cười của Khương Tử Hành lập tức vụt tắt, môi mím lại, rụt rè gọi: "A tỷ."Seen 25131012/5/24, 8:47 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-205.1107951/9
Lúc này Khương Nhiêu mới quay đầu lại nhìn cậu ấy: "Sao đệ lại đến đây?" Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Đến thăm tỷ..." Vốn muốn nói là xem Khương Nhiêu có việc gì cần cậu ấy giúp không, nhưng nghĩđến việc Khương Nhiêu không để ý đến mình, Khương Cẩn Hành có chút giận dỗi, giọng điệu khôngvui: "Cha mẹ bảo ta đến xem tỷ có gặp rắc rối gì không." "Lại đây." Khương Nhiêu gọi cậu ấy đến bên cạnh mình, tuy rằng giọng điệu của Khương Cẩn Hànhnhư thể nàng nhất định sẽ gặp rắc rối, mà những chuyện đó sẽ khiến nàng không vui, nhưng KhươngCẩn Hành ăn nói kiểu vậy đã lâu, nàng cũng quen rồi, khẽ bảo: "Đệ trông sạp cháo giúp ta với." Khương Cẩn Hành nhanh nhảu hỏi: "Thế còn tỷ?" Khương Nhiêu: "Tỷ đi bắt người." Khương Cẩn Hành: "Tỷ đừng đi, đến cả con châu chấu tỷ còn không dám bắt, làm sao có thể bắt ngườiđược? Để ta đi cho." Cậu ấy thoạt trông vẻ lơ đễnh, ánh mắt nhìn như chỉ chăm chăm đến những cô nương xinh đẹp trênđường, nhưng thực tế thì cảnh Khương Nhiêu nói chuyện với Minh Thược lúc nãy cậu ấy đều trôngthấy cả, tự ý quyết định: "Để ta đi tìm người hầu của tỷ cho." Cậu ấy vừa bước đi được hai bước bỗng quay lại, ngón tay gõ lên tấm gỗ chất đầy túi gạo: "Tối naybày thêm một bộ bát đũa, ta có chuyện muốn nói với tỷ, ta sẽ ở lại ăn cơm." … Con đường phủ đầy tuyết trắng, người đi lại trên đường cũng không nhiều. 12/5/24, 8:47 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-205.1107952/9
Thẩm Tú Oánh bước đi vội vã, hai tay giữ chặt vành nón, vốn dĩ trên đường cũng không có nhiềungười,mà nàng ta lại cứ thích đi về phía ít người hơn. Khương Nhiêu đã nhìn thấy nàng ta, mà nàng ta cũng đã nhìn thấy Khương Nhiêu. Nàng ta đã trốn chạy quá lâu, năm nay vì muốn tìm Đại điển Bảo Lạc mới cả gan trở lại Kinh thành. Nhìn thấy trước Tề Vương phủ có quầy phát cháo, nên nàng ta đã theo dòng người đến đây. Trước khi rời kinh, Thẩm Tú Oánh chưa từng nghe ai được phong chức Tề Vương cả. Lúc còn làm tiểu thư nhà quan, nàng ta chưa từng cảm thấy một đấu gạo quý giá gì, nhưng khi bảnthân rơi vào cảnh nghèo khổ, đến ăn cơm cũng không đủ, từng hạt gạo đều cực kỳ quý giá. Nàng ta chỉmuốn tới đó theo lấy một túi gạo, lấy xong sẽ rời đi ngay, nên mới đứng vào hàng ngũ đang chờ đượcphát cháo. Ngõ Ô Y, nơi phồn hoa nhất thành Kim Lăng, ngay cả mây trên trời cũng đẹp hơn nơi khác. Nàng ta mơ màng nghĩ, nếu được sống ở đây một ngày thì thật tốt biết bao, tiếc rằng cha nàng ta khôngphải quan to, mà nàng ta... Thẩm Tú Oánh từng nghĩ rằng cuộc đời này mình có thể sẽ rất tốt đẹp, dùkhông thể đạt đến vị trí mà người đời ngưỡng mộ nhất, ít nhất cũng có thể gả cho công tử nhà quyềnquý trong ngõ Ô Y. Thẩm Tú Oánh nghĩ vẩn vơ, đến khi gần tới lượt mình, nàng ta mới ngỡ ngàng nhận ra người phát cháolà Khương Nhiêu. Những năm gần đây bận trốn chạy, nàng ta hoàn toàn không biết đến những thay đổi trong thành KimLăng. Không ngờ Khương Nhiêu đã xuất giá, còn gả cho Tề Vương… Chiếc mũ che khuất đi gương mặt Thẩm Tú Oánh, cũng che đi tầm nhìn của nàng ta, Thẩm Tú Oánhkhông thể, cũng không dám ngẩng đầu nhìn rõ mặt Khương Nhiêu. Nàng ta sợ nhìn rõ Khương Nhiêu12/5/24, 8:47 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-205.1107953/9
rồi thì bản thân cũng sẽ bị Khương Nhiêu nhận ra. Cổ tay mảnh khảnh nhưng không hề tiều tụy, trắng trẻo, cân đối, đường nét mềm mại, nhìn một cái làbiết Khương Nhiêu đã sống một cuộc sống giàu có, an nhàn sung sướng, ai nhìn vào cũng ngưỡng mộkhông thôi. Nàng ta ngẩn ngơ suy nghĩ, khi chạy vào ngõ nhỏ, gió thổi vào da mặt, da thịt đều đau rát, tóc rối chemờ mắt nàng ta, trông nàng ta vô cùng nhếch nhác, Thẩm Tú Oánh lại bùng lên những oán hận. Hình như Khương Nhiêu đã nhận ra nàng ta rồi. Nàng ta chạy càng nhanh, bước chân phía sau càng bám sát, khiến nàng ta kinh hãi, dù đã quẹo vàongõ hẻm nhỏ hẹp cũng không dám dừng bước, tim đập dữ dội. Nàng ta vất vả trăm bề, cuối cùng vẫn chẳng còn gì. Tài lộc danh lợi, địa vị người nhà, những gì nàng ta mong muốn đều không thể có được, những gì từngcó lại đều rời xa nàng ta. Khương Tú Oánh chỉ còn lại một mạng sống này, thấp kém nhục nhã, trốn đông trốn tây như một conchuột cống sống lay lắt trên thế gian này. Chạy thục mạng đến cuối con hẻm, bỏ lại sau lưng tiếng chân đuổi theo, khi xung quanh đã yên tĩnh,nàng ta mới dám thở dốc, dựa vào tường để nghỉ. Nhưng trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ rốt cuộc Tề Vương là ai. Mỗi ngày nàng ta chỉ nghĩ đến chỗ trú chân, bữa ăn tiếp theo phải đi xin ai, mệt mỏi như sắp chết tớinơi, đâu còn thời gian và sức lực để tìm hiểu chuyện của Kim Lăng. Cũng chẳng còn ai để hỏi thăm. 12/5/24, 8:47 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-205.1107954/9
Tề Vương... Chẳng lẽ là Dung Đình? Điều này hoàn toàn khác với kiếp trước, nhưng nếu không phải là Dung Đình... làm sao hắn có thể đểKhương Nhiêu gả cho người khác được? Trừ phi hắn đã chết. Khi hơi thở dần dần ổn định lại, xung quanh bốn bề yên tĩnh, Thẩm Tú Oánh cảm thấy bản thân có thểrời đi được rồi. Nhưng khi nàng ta vừa ngẩng đầu lên thì xém tí ngã uỵch xuống đất. Trên bức tường cao chín thước đã có một thiếu niên ngồi đó, hứng thú nhìn nàng ta không thôi. Không biết đã nhìn bao lâu. Thấy nàng ta phát hiện ra mình, môi cậu ấy khẽ cong lên, nở một nụ cười thật tươi, ngón tay uốn congđặt lên môi, thổi một tiếng còi. Tiếng chim trên cành giật mình bay đi, tiếng còi vang vọng khắp ngõ nhỏ. Chẳng bao lâu, tiếng chân nháo nhác từ xa đến gần, mấy nha hoàn lẫn gã sai vặt đều chạy tới đây. Bọn họ kính cẩn gọi thiếu niên ngồi trên tường là "thiếu gia". Thẩm Tú Oánh thấy tình hình không ổn, nhắm đúng thời cơ định chạy đi, nhưng một tia sáng lạnh lẽođã chặn ngang ngay trước mặt nàng ta. Nàng ta cúi đầu nhìn thì thấy mũi kiếm cách cổ họng nàng ta không xa, chỉ khoảng nửa nén hương,mắt nàng ta hoa lên, run rẩy nói: "Công tử nhận nhầm người rồi."12/5/24, 8:47 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-205.1107955/9
Nàng ta nghe thấy nha hoàn gọi Khương Cẩn Hành là "thiếu gia", nên cũng đại khái đoán ra thân phậncủa Khương Cẩn Hành, nếu nàng ta không nhận ra cậu ấy, cũng chưa chắc cậu ấy đã nhận ra nàng ta. Nước mắt nàng ta trào ra, lăn dài trên má, tay ôm ngực: "Ta chỉ là nữ nhân trói gà không chặt, khôngbiết đã phạm sai lầm gì, mà khiến công tử dùng kiếm hù dọa ta như thế." Khương Tú Oánh khóc như lê hoa đái vũ, nhưng Khương Cẩn Hành lại là người ghét nước mắt nữnhân nhất, trong mắt cậu ấy không có chút thương xót hay cảm thông nào: "Đừng ngụy biện nữa." Thẩm Tú Oánh lập tức ngừng khóc, trừng mắt nhìn Khương Cẩn Hành một cách hung tợn, giọng đanhthép: "Ngươi còn chặn đường ta, ta sẽ kêu to lên, nếu không thả ta đi, hãy đợi mà mất hết danh dự đi!" Khương Cẩn Hành nhìn nàng ta đầy hứng thú, nữ nhân này lật mặt nhanh thật đấy, thấy cậu ấy khôngmềm lòng lại bắt đầu giở giọng uy hiếp. Thật đáng tiếc, Khương Cẩn Hành chính là kẻ không ăn mềm cũng không ăn cứng. "Danh dự là cái quái gì chứ?" Cậu ấy cười nói. Thẩm Tú Oánh nắm chặt tay, nàng ta chỉ giả vờ dọa dẫm, làm sao dám nghĩ bản thân có thể uy hiếpKhương Cẩn Hành thật chứ, nhưng nàng ta thấy cậu ấy vẫn còn nhỏ tuổi nên vẫn muốn thử xem sao. Không ngờ phủ Ninh An Bá lại nuôi dưỡng ra một thiếu gia không sợ trời không sợ đất như vậy. Nàng ta bị Khương Cẩn Hành nhìn chằm chằm, da đầu tê rần, giống như con thú bị vây hãm, tiến thoáilưỡng nan. Cậu ấy không ăn mềm cứng, nàng ta cũng hết cách. Nàng ta đành liều mạng, cứng đầu kêu lên: "Người đâu! Có người cưỡng đoạt dân nữ nhà lành này!"12/5/24, 8:47 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-205.1107956/9
Thẩm Tú Oánh hét thất thanh, hy vọng có người đến đây, khi đó có lẽ nàng ta vẫn còn cơ hội trốn thoáttrong lúc hỗn loạn. Khương Cẩn Hành mặc kệ nàng ta kêu gào đến khản giọng, tự tại đứng yên, trong mắt không hề daođộng. Chỉ có thanh kiếm trong tay càng lúc càng gần. Nếu người trước mắt không phải là nữ nhân, cậu ấy đã sớm đánh tới tấp rồi. Trong mắt Khương Cẩn Hành dần dần có chút không kiên nhẫn, thanh kiếm không thấy máu, nhẹnhàng hất bay mũ của Thẩm Tú Oánh, lại cắt đứt mái tóc che đi gương mặt của nàng ta, Vài lọn tóc dài rơi xuống đất. Nhìn thấy khuôn mặt lộ ra sau khi bị cắt tóc, Khương Cẩn Hành chạm vào thanh kiếm, thở dài mộttiếng: "Thanh kiếm này cùn thật đấy." Rồi lại nói tiếp: "Lúc đầu trận hỏa hoạn thiêu rụi phủ trạch Thẩm phủ, rõ ràng ngươi đã chôn thântrong biển lửa, sao lại có thể sống sót tới bây giờ? Là chết đi sống lại hay mang tội chạy trốn, ngươikhông định giải thích một chút sao?" Giọng điệu của cậu ấy dường như không phải là ép hỏi, chỉ là giọng điệu bình thản kể lại sự thật, nhẹnhàng đến mức không giống người ở tuổi này: "Thẩm Nhị cô nương, hử?" Thẩm Tú Oánh nghe Khương Cẩn Hành chỉ rõ thân phận của mình, cả người cứng đờ, đôi môi khôkhốc khẽ mấp máy, nhưng không nói được nửa lời. Lúc đầu nàng ta đã đẩy ngã ngọn đèn bên giường, chỉ muốn thiêu chết nha hoàn của mình, không ngờlại thiêu chết cả mẹ mình. 12/5/24, 8:47 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-205.1107957/9
Những năm chạy trốn, nàng ta luôn cảm thấy hối hận khôn cùng. Sống không bằng chết, thà rằng lúc đó chết đi cho xong. Nhưng đến khi đối mặt với cái chết, nàng ta lại muốn sống. "Ta nhớ mẫu thân ta lắm." Nàng ta nghẹn ngào, vô cớ khóc ngất lên. Khương Cẩn Hành từ từ giơ tay, thu kiếm lại, khi Thẩm Tú Oánh tưởng rằng cậu ấy sẽ tha cho mình,thì thiếu niên cười toe toét, búng tay một tiếng rõ kêu, ra lệnh cho thuộc hạ: "Bắt nàng ta lại." ... Tuy rằng Khương Nhiêu đã đoán được đó là Thẩm Tú Oánh, nhưng khi thấy người bị đệ đệ mình bắtvề, biết đó là Thẩm Tú Oánh, nàng vẫn cảm thấy ngạc nhiên không thôi. Khương Cẩn Hành hành động mau lẹ, đi không đến nửa canh giờ đã trở lại, cậu ấy tìm người gửi tincho quan viên Đại lý tự từng thẩm vấn vụ án của Thẩm Tước, còn mình thì đưa Thẩm Tú Oánh trở vềTề Vương phủ trước, nhốt nàng ta vào nhà kho, sau đó thì đi tìm Khương Nhiêu, vừa gặp mặt đã mỉamai: "Tỷ chỉ phát một bát cháo cũng gặp chuyện kỳ lạ như vậy, cái số này… Chậc chậc." Khương Nhiêu thấy cậu ấy đã bắt được người về, đôi mắt cún con của Khương Cẩn Hành sáng rực,dáng vẻ đắc ý như có một cái đuôi đang ngoe nguẩy không ngừng, nàng cũng không thèm tranh cãi vớicậu ấy, chỉ ném cho cậu ấy một cái khăn mới để lau mồ hôi. Thẩm Tú Oánh thật sự chưa chết, trong lòng Khương Nhiêu dấy lên rất nhiều nghi vấn: "Vì sao nàng tavẫn còn sống? Chẳng lẽ người chết trong đám cháy là người khác? Thế làm sao nàng ta có thể lừa đượcmọi người chứ? Còn có, tại sao hôm nay nàng ta lại tới trước cửa Vương phủ?" Khương Cẩn Hành lắc đầu: "Những điều tỷ muốn biết, ta đều đã hỏi trên đường đi cả rồi." "Hỏi được gì chưa?"12/5/24, 8:47 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-205.1107958/9
Khương Cẩn Hành lại khẽ 'chậc' một tiếng, nhìn Khương Nhiêu như nhìn kẻ ngốc: "Nếu hỏi được gì,chẳng phải đã sớm nói với tỷ rồi sao?" Khi Khương Nhiêu nói chuyện với cậu, chỉ nói được nhiều nhất ba câu là có vẻ hòa thuận, nói thêm cáilà chí chóe ngay. Nhưng nghĩ đến việc gọi đệ ấy bắt người thì đệ ấy lập tức đi luôn, làm việc cũng đáng tin, chỉ là mỏhỗn tý, nàng cũng không tức giận, chỉ hỏi: "Đệ muốn ở lại dùng bữa, còn nói có chuyện muốn nói vớitỷ, là chuyện gì vậy?" Khương Cẩn Hành vừa định mở miệng, song thấy bóng ai xuất hiện ở cổng, ngay cả cây trâm gỗ cùngbộ bạch sam cũng không dìm được vẻ tuấn tú, tao nhã của người đó. Khương Cẩn Hành khẽ nheo mắt: "Tỷ phu về rồi, những lời đó để lát nữa ta nói với tỷ sau." 12/5/24, 8:47 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-205.1107959/9
Chiết Khương