Chiết Khương

Chương 195

Tuế An viện. Sau khi Hoài Thanh đi tìm đại phu bắt mạch cho Dung Đình, Khương Nhiêu đứng bên cạnh chờ đợi,nàng vội vàng hỏi thăm: “Đại phu, bệnh tình của chàng ấy có nghiêm trọng không?” Đại phu mặc áo xanh cầm hòm thuốc dừng lại một chút, lại nhìn sang chỗ Hoài Thanh, Hoài Thanhnháy mắt với ông ấy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Đại phu mặc áo xanh khẽ thở dài một tiếng: “Gần đây điện hạ thường làm việc quá sức nên mới bịnhiễm phong hàn. Bây giờ tình trạng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là cần phải nằm trên giườngtịnh dưỡng, tuyệt đối không để bị cảm lạnh, đợi qua bảy ngày là ổn rồi.” “Bảy ngày…” Khương Nhiêu siết chặt tay, nhíu mày: “Lâu như vậy sao…?” “Người lao lực quá sức thành bệnh thì tất nhiên là phải nghỉ ngơi thêm nhiều một chút rồi.” Lão đại phu nói xong, lại nhìn về phía Hoài Thanh, khẽ nhếch mày. Ông ấy đã hành nghề chữa bệnh suốt mấy chục năm nay, đã từng chứng kiến các phu nhân và di nươngở danh gia vọng tộc giả vờ bệnh để tranh sủng, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân giả vờbệnh. Chẳng qua là người giả bệnh này lại là Tề Vương đang nổi danh dạo gần đây, ông ấy cũng không dámlắm miệng, chỉ liếc nhìn Hoài Thanh. Seen 25131012/5/24, 8:44 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-195.1107851/6
Lão đại phu này được Hoài Thanh tìm đến, những lời ông ấy nói bây giờ đều là do Hoài Thanh đã sớmdặn dò trước từ trên đường dẫn ông ấy đến đây. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Nhìn khuôn mặt Hoài Thanh có vẻ như khá hài lòng với những lời mình vừa nói, lão đại phu cũng yêntâm, quay đầu lại nói với Khương Nhiêu: “Nếu ngài ấy đã không còn vấn đề gì thì lão phu đi trướcđây.” “Làm phiền tiên sinh.” Khương Nhiêu nghiêng đầu nhìn về phía nha hoàn đứng bên cạnh: “Loan Âm,đi tiễn đại phu đi.” Dung Đình ngồi bên cửa sổ, tay hơi nâng lên, nhàn nhã chống cằm, mái tóc đen buông xuống đôi vai.Từ đầu đến cuối hắn vẫn không nói lời nào mà cứ nhìn đại phu nói chuyện với Khương Nhiêu. Mí mắthắn khép hờ, đôi mắt vốn hẹp dài trông càng bé hơn, giống như là buồn ngủ đến không chịu được, lạinhư thể mắc bệnh rất nặng. Khương Nhiêu đưa mắt nhìn Hoài Thanh và nha hoàn cùng ra ngoài tiễn đại phu, cũng đi vòng qua bànngồi xuống ghế bên cạnh. Nha hoàn và người hầu nam đều đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người nàng và Dung Đình. Nàng lo lắng nhìn khuôn mặt ốm yếu xanh xao của Dung Đình, hỏi: “Đêm qua chàng vốn không cầnphải gấp gáp ra ngoài như vậy.” Cho dù có ra ngoài vào ban ngày thì e là cũng không ảnh hưởng chút nào. Nàng hiểu suy nghĩ của hắn, chẳng qua là nhìn hắn tự hành hạ bản thân như vậy, nàng không khỏi cảmthấy tức giận và đau lòng. Khoảng thời gian này nàng cũng được hắn chiều chuộng đến mức đã dámnhe nanh múa vuốt, đưa ngón tay chọc lên trán của hắn một cái, vẻ mặt như đang trách cứ. Dung Đình theo động tác của nàng ngẩng đầu lên, hắn khẽ cười: “Ta biết sai rồi.” 12/5/24, 8:44 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-195.1107852/6
Trong lòng Khương Nhiêu cân nhắc câu nói đã biết sai này của hắn, cũng không hề nói là lần sau cósửa hay không, nàng lập tức khẽ mím môi. Tám phần là sẽ không thay đổi. Nàng hơi bất lực thở dài, nói: “Ta đi sắc thuốc cho chàng.” Nàng vừa mới quay người, bước ra ngoài không được nửa bước thì bên eo bị một cánh tay ôm ngang,lực kéo khiến nàng nghiêng ngả, ngã ngồi xuống rồi rơi trọn vào trong lồng ngực hắn. Khương Nhiêuvùng vẫy muốn thoát ra nhưng lại không nhích được một chút nào, nàng khẽ nhíu mày nhìn về phíasau. Dung Đình tựa cằm lên vai nàng, vẻ mặt trông càng thêm an nhàn thỏa mãn, cánh tay ôm eo nàng càngsiết chặt. Khương Nhiêu lại nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, vẫn không thể khiến tình huống của mình thayđổi một chút nào, cả người không thể nhúc nhích, nàng lại thở dài một tiếng: “Sao sức lực của chànglại mạnh như vậy chứ?” Không phải là vẫn đang bệnh sao? “Ta trời sinh đã vậy rồi.” Giọng Dung Đình bình thản, hắn khẽ nghiêng đầu, nói khẽ bên tai KhươngNhiêu: “Nàng đừng đi.” Khương Nhiêu cúi đầu nhìn cánh tay hắn đặt ngang eo mình, siết chặt đến mức y phục của nàng cònxuất hiện nếp nhăn rõ rệt, khẽ mím môi, giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến khiến lòng nàng runlên, nghiêng đầu sang nơi khác: “Ta chỉ đi xem lửa một chút thôi.” Cánh tay Dung Đình ôm nàng càng chặt hơn: “Để nha hoàn đi sắc thuốc, nàng ở đây với ta đi.” “Đại phu đã nói là ta không thể để bị cảm lạnh nữa.” Cằm hắn vẫn luôn tựa lên vai nàng giống như mộtcon thú nhỏ vậy, vừa ỷ lại vừa thân mật chậm rãi cọ hai cái, giọng thì thầm giống như than thở: “Ômnàng thì ta sẽ không cảm thấy lạnh nữa.” Khương Nhiêu bị hắn cọ lên cổ cảm thấy rất nhột nhưng nàng vừa nghĩ đến lúc hắn đổ bệnh, bản thânlại không hề nói một câu nào đã quay về phủ Ninh An Bá, trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm thấy hơiáy náy nên cũng cam tâm tình nguyện làm chiếc lò sưởi hình người cho hắn. 12/5/24, 8:44 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-195.1107853/6
Đến khi tay hắn đã thò vào trong vạt áo nàng, nàng mới không nhịn được nữa, nghiến răng quay đầulại: “Dung, Đình.” Dung Đình hướng ánh mắt vô tội nhìn nàng, lông mi khẽ run lên khi chớp mắt nhưng cũng không hềrút tay ra, nói với Khương Nhiêu: “Đại phu đã nói là ta không thể bị lạnh nữa.” Căn bệnh này của hắn lại giống như kim bài miễn tử vậy. Mà quả thật cũng là vậy. Hắn vừa nhắc đến chuyện mình đổ bệnh thì trái tim Khương Nhiêu đã mềm nhũn, cho dù hành độngcủa hắn có ngang ngược làm càn đến mức khiến nàng xấu hổ thì nàng vẫn đỏ bừng mặt dung túng chohắn. Nhưng khi nàng cụp mắt thấy dấu vết trên cổ mình lại căng thẳng đến mức không nhịn được. Nàng khẽnghiêng đầu, ánh mắt liên tục đảo ra ngoài cửa sổ, lúc nào cũng lo rằng có nha hoàn quét tước dọn sânbên ngoài đi ngang qua, nhìn thấy gì đó, sự lo lắng này khiến nàng cắn chặt môi dưới, đôi môi đỏ tươibị cắn đến mức hằn vệt trắng. Dung Đình chợt đứng dậy, ôm Khương Nhiêu đi một đoạn đến bên cạnh giường nhỏ, đẩy nàng ngãxuống trên giường, sau khi hắn kéo rèm che giường ra thì dùng cả tay và chân ôm trọn Khương Nhiêutrong lòng mình. Khương Nhiêu vừa chạm lên giường đã cảm thấy hơi bất an, ý định ban đầu của nàng là muốn để hắnngủ bù một mình trên giường một lúc, mà không phải là nàng cùng ngủ một giấc với hắn. Cơ thể kia của hắn trông thì gầy yếu, chỉ có nàng biết dáng người sau khi cởi bỏ lớp quần áo của hắncó cơ bắp rắn chắc như thế nào, đè nặng lên người nàng. Tư thế này khiến lòng Khương Nhiêu cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu, nàng đang định lên tiếngcảnh cáo hắn rằng đang bệnh không được càn quấy nhưng khi cúi đầu xuống đã thấy hắn nhắm hai mắtlại, dáng vẻ như thật sự ôm nàng chỉ là để sưởi ấm cơ thể mình, trông hết sức yên tĩnh và đơn thuần. 12/5/24, 8:44 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-195.1107854/6
Khương Nhiêu cũng không nói gì nữa, chờ khi hắn ngủ say, nàng cử động cơ thể cứng nhắc định nằmxuống nhưng lại phát hiện dù hắn thật sự đã ngủ nhưng cánh tay bên eo nàng vẫn ôm rất chặt, gần nhưlà không thể nào thoát ra được. Nàng đưa tay ra, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay Dung Đình, muốn thử nhiệt đồ lòng bàn tay hắn. Còn không ấm áp bằng tay nàng. Khương Nhiêu từ bỏ suy nghĩ muốn rời đi, cũng không rút bàn tay nhỏ nhắn của mình trong tay củaDung Đình ra, ngay cả cơ thể cũng không hề xê dịch, tiếp tục làm lò sưởi hình người cho hắn. Tình huống này… Thật sự là quen thuộc đến kì lạ. Nàng đợi đến khi ủ ấm bàn tay hắn một chút thì mới rút tay ra khỏi chăn, thấy có mấy sợi tóc rũ lênkhuôn mặt Dung Đình, nàng vươn tay ra, nhẹ nhàng vén ra, để khuôn mặt hắn lộ ra. Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú này của hắn, dần lơ đãng. Dù đến khi trưởng thành nhưng ngũ quan hắn cũng không khác quá nhiều so với thuở thiếu thời, chỉ làkhí chất trên khuôn mặt càng lúc càng ôn hòa, đã sớm khác một trời một vực với dáng vẻ khi nàng mớigặp hắn. Nhưng có đôi lúc, bộ dáng của hắn vẫn trùng khớp với người nàng nhìn thấy trong giấc mơ, giống nhưgiờ phút này vậy. Khương Nhiêu chắc chắn rằng nàng đã từng mơ thấy cảnh tượng không khác với lúc này là bao… Hắn đẩy nàng lên giường mình, nắm lấy cổ tay nàng, giam cầm suốt cả đêm, mà nàng ngay cả trốncũng không dám, sợ hãi run cầm cập. Ở bên một kẻ sát nhân khát máu cả đêm, không thể rời đi được, ngủ lại không dám ngủ, bất cứ lúc nàoquay đầu lại cũng có thể gặp nguy hiểm, làm sao nàng có thể không sợ hãi được?12/5/24, 8:44 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-195.1107855/6
Tính tình hắn thất thường, mỗi khi phát điên không ai dám đến gần. Cho dù là kẻ tài trí hơn người, cóquyền lực trong tay cũng không thể nào khiến người khác thích mình được… Khương Nhiêu hiểu rõ rằng chỉ có kẻ tàn nhẫn nhất, giẫm lên xương cốt chồng chất, nắm lấy quyền lựcmới có thể ngồi vào vị trí của hắn. Bên dưới quyền lực ẩn giấn vô vàn âm mưu toan tính và giết chóc. Nàng sợ quyền cao chức trọng của hắn, càng sợ những thủ đoạn hắn dùng để đạt được quyền thế kia,cho dù nàng vẫn luôn là người dễ mềm lòng nhưng đối với loại người cực kỳ tàn nhẫn và không có tìnhngười này, nàng cũng chỉ cảm thấy ghê sợ và chán ghét. Khương Nhiêu nhìn một hồi rồi cúi đầu, nàng áp tai vào vị trí tim của Dung Đình, lắng nghe tiếng timđập đều đặn và mạnh mẽ của hắn, trong lòng bắt đầu hơi tê dại. Đến tận bây giờ khi nhớ đến những giấc mơ kia, nàng vẫn cảm thấy hơi sợ hãi. Tuy vậy, mặc dù có esợ, trong đó cũng xen lẫn một chút đau lòng. Suýt chút nữa thì người nàng thích đã trở thành bộ dạng như vậy, làm sao nàng có thể không cảm thấykhó chịu được chứ? 12/5/24, 8:44 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-195.1107856/6