Chiết Khương

Chương 132

... Sau khi cạy được miệng Trương Lưu Nguyên khai ra người đứng sau lưng sai bảo, nhóm KhươngNhiêu chia ra làm ba, Liêu Thu Bạch dẫn người đi lục soát Thẩm phủ, Dung Đình áp giải Trương LưuNguyên tới Đô Sát viện, còn Khương Nhiêu trở về phủ Ninh An Bá. Nàng muốn lập tức báo tin này cho mẫu thân và đệ đệ biết.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Khương Cẩn Hành đứng run rẩy trên nền tuyết. Mặt cậu bé đỏ lựng vì giá rét, cả tay cũng vậy, cơ thể nhỏ bé núp sau con sư tử đá trước cửa Bá phủ,dùng ná cao su bắn chim bắn cục đá về phía đám quan binh đang canh chừng phủ Ninh An Bá. Cậu bé ngắm rất chuẩn nhưng đối với đám quan binh mặc áo giáp sắt có thân thể cường tráng thì cụcđá bắn vào người chẳng khác nào món đồ chơi nhỏ gãi ngứa sai chỗ hoặc như giọt nước mưa khôngmay bắn tung tóe lên người mà thôi. Đứa trẻ núp sau con sư tử đá bắn tới đỏ hoe cả mắt. Quan binh bao vây phủ Ninh An Bá hoàn toàn không thèm để ý tới cậu bé. Tiểu quý công tử có ngoại hình nhanh nhẹn, cơ thể trắng trẻo mập mạp trước đây nay đã không cònmập mạp, chỉ còn trắng trẻo, giống như đứa trẻ trong bức tranh treo vào ngày tết, cực kỳ đáng yêu.Đám quan binh đứng canh chừng ở đây mấy ngày đều đã quen mặt với cậu bé cứ hễ trời vừa sáng là lạimuốn đánh lui bọn họ nhưng đánh trận nào thua trận đó, càng thua lại càng hăng hái đánh tiếp này. Seen 25131012/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-132.1107221/12
Ban đầu bọn họ còn đuổi cậu bé về nhưng về sau thì càng ngày càng dung túng cho cậu bé càn quấy,dù sao đứa bé miệng còn hôi sữa cũng chẳng làm được nên trò trống gì. Chỉ khi nào có chỉ huy tới tuầntra, bọn họ mới cho người đi ra túm gáy áo của Khương Cẩn Hành, xách cậu bé trở về phủ Ninh AnBá. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Lúc này, nghe thấy tiếng xe ngựa ở đầu ngõ, quan binh bèn bước ra. Khương Cẩn Hành chui qua dưới nách quan binh, chạy như bay về phía người vừa bước xuống xengựa, vừa chạy vừa gọi to “a tỷ, a tỷ”. Khương Nhiêu ôm lấy đệ đệ nhào về phía mình. Khương Cẩn Hành nhìn ra sau lưng Khương Nhiêu rồi òa khóc: “A tỷ mau dẫn ta đi gặp cha đi, tamuốn đi cứu cha.” Môi cậu bé run run, mặt mày tím tái, chỉ còn lại màu môi đỏ hồng, cậu bé khóc nấc gọi “cha”, “cha”hai tiếng rồi thốt lên một câu thành ngữ: “Cha nợ con trả hức hức.” “Không cần.” Khương Nhiêu ngồi xổm xuống lau khô nước mắt trên mặt cậu bé: “Không cần, chakhông sao.” Khương Cẩn Hành ngẩn người lập tức ngừng khóc rồi bĩu môi một cái, khóc váng lên: “Tỷ lừa ta, mẫuthân cũng lừa ta như vậy nhưng cha đã bị đưa đi rồi, rõ ràng là có sao mà!” Khương Nhiêu yêu thương ôm lấy đệ đệ đã khóc nhòe nhoẹt nước mắt. Rõ ràng trước đây ai nói sao thì cậu bé đều tin như vậy. “Đệ phải tin lời a tỷ nói.” Khương Nhiêu vừa vỗ lưng cậu bé vừa rơm rớm nước mắt: “Không sao thậtmà.”12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-132.1107222/12
Trương Lưu Nguyên và Thẩm Tước lần lượt bị tống vào nhà lao, bên phía Đô Sát viện nhanh chóngbẩm báo việc này lên cho Chiêu Vũ Đế. Sắc mặt Chiêu Vũ Đế khó coi suốt một lúc lâu, sau đó ông ta giận tím mặt, yêu cầu Đô Sát viện điềutra rõ ràng về Thẩm Tước, lại sai người ra roi thúc ngựa đến phủ Ninh An Bá, rút Cấm Vệ quân đangbao vây bên ngoài phủ Ninh An Bá về. Khương Hành Chu được phóng thích. Người tới tuyên chỉ là một viên thái giám có hàng mày dài. Người này đọc rành rọt từng chữ trongthánh chỉ xong, giơ tay ra hiệu một trong số tám tên tiểu thái giám đứng đằng sau bước tới, xốc tấm vảiche trên chiếc khay vuông lên, lộ ra nghiên mực quý làm từ ngọc bích ở bên dưới. “Phen này Tứ gia đã phải chịu khổ rồi, đây là quà thánh thượng đền bù cho ngài, sau này sẽ còn cóthêm nữa.” Khương Hành Chu không hề nhìn nghiên mực quý đó mà hỏi viên thái giám tới tuyên chỉ: “Công côngcó biết chuyện này làm sao mà điều tra ra được không?” Vừa rồi trong thánh chỉ có nói người bắt chước chữ viết của ông ấy bị bắt được chứ không phải tự rađầu thú. Vậy người điều tra ra gã là ai? Ngay chính bản thân ông ấy cũng còn không ôm bất cứ hy vọng gì, chỉ thấy hối hận vì hồi trẻ đã sốngquá phóng túng, để lại mầm họa cho mình sau này. Mặc dù vẫn luôn cứng miệng khẳng định dù thếnào đi nữa mình cũng không đời nào phạm vào tội đại bất kính nhưng trong lòng ông ấy… Lại âmthầm thừa nhận. Người tra án của Đô Sát viện cũng nhận định đúng là ông ấy làm. Vậy rốt cuộc là ai vẫn còn đi điều tra rõ ngọn ngành? Nếu như không tra ra được… Chẳng phải ông ấysẽ bị xử lý như dư đảng của Tĩnh Vương hay sao?12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-132.1107223/12
Viên thái giám có hàng mày dài nhìn Khương Hành Chu, trong lòng nghĩ thầm, vốn Khương Hành Churất được Hoàng thượng ưu ái, sau khi chuyện này qua đi, trong lòng Hoàng thượng lại càng thêm áynáy với ông ấy, tương lai của ông ấy sẽ vô cùng tươi sáng, đừng nói là người có tài thư họa giỏi nhấtĐại Chiêu, chưa biết chừng sẽ còn được lưu danh thiên cổ. Viên thái giám cười: “Tốt hơn hết là Tứ gia nên hỏi Cửu Điện hạ.” Khương Hành Chu hiểu ra, không khỏi ngẩn người. “Gã đó là do Cửu Điện hạ bắt được, còn làm thế nào mà bắt được thì nô tài không rõ.” Khương Hành Chu im lặng một hồi rồi lại hỏi: “Cửu Điện hạ đang ở đâu?” “Vừa rồi điện hạ đã đi cùng với người của Đô Sát viện vào cung, lúc này chuyện của đại nhân đã đượcgiải quyết, chắc hẳn điện hạ đã xuất cung trở về Công bộ rồi. Lao ngục này không phải nơi Tứ gia nênở, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn xe ngựa rồi, mời Tứ gia.” Viên thái giám mày dài nhường đường. Khương Hành Chu bước nhanh ra ngoài. Trong lao ngục vừa ướt vừa lạnh, bên ngoài thời tiết cũng không khá hơn là bao. Tuyết vẫn rơi dày, mây đen che khuất mặt trời. Trên đầu cành, tuyết cũ của hôm qua đã bị tuyết mới rơi hôm nay phủ lên thêm mấy lớp áo bạc. Nhữngnhũ băng đọng dưới mái hiên cũng xếp dài thành dãy. Mặc dù thời tiết tệ hại tới vậy nhưng khóe mi Khương Hành Chu vẫn ướt nhòe. Ông ấy ngẩng đầu nhìntrời, cảm giác như được sống lại một lần nữa.12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-132.1107224/12
Khương Hành Chu nhìn về phía trước, trông thấy chiếc xe ngựa đang đợi mình đằng sau cây dương đãphủ đầy tuyết. Ông ấy rảo bước đi về phía đó, không giẫm lên chiếc ghế mà đầy tớ đã kê sẵn cho ôngấy leo lên xe mà cầm lấy dây cương từ tay xa phu, mở khóa càng xe, tung mình lên ngựa, cưỡi ngựachạy vút đi. Vờ như không thấy bóng người đứng sau cây dương. Bùi Tùng Ngữ bị Khương Hành Chu phớt lờ, sắc mặt thoáng lộ vẻ khó chịu. Tên đầy tớ đứng đằng sau nói đỡ cho Khương Hành Chu: “Có lẽ Tứ gia… Không nhìn thấy ngài.” “Được rồi.” Bùi Tùng Ngữ cười buồn rười rượi, phất tay áo. Nếu như tội danh của Khương Hành Chu vẫn chưa được rửa sạch thì y còn cảm thấy chuyện mình làmlà đương nhiên. Y bảo vệ chính mình, cũng có thể thay Khương Hành Chu chăm sóc nhi tử, nữ nhi, cũng coi như là báoơn. Nhưng không ngờ là Khương Hành Chu lại thật sự bị oan... Chính y mới là người đã quên ơn năm xưa Khương Hành Chu tiến cử mình. Gã sai vặt thấy Bùi Tùng Ngữ cười nhưng biểu cảm lại cực kỳ khó coi bèn nói: “Đại nhân không cầnquá để tâm chuyện này, ngài đã giúp đỡ Khương gia rất nhiều rồi.” Bùi Tùng Ngữ không nói gì, chỉ đi thẳng về phía trước. Đúng là y có rung động nhưng y không cho rằng một mối nhân duyên tốt đáng để y từ bỏ tiền đồ tốtđẹp.12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-132.1107225/12
Đúng vậy, tiền đồ. Dù cho Khương Hành Chu thật sự muốn đoạn tuyệt với y thì y vẫn còn tiền đồ của mình. Nếu trong lòng y cảm thấy mắc nợ thì vẫn có thể tiếp tục lặng lẽ trả ơn. Bùi Tùng Ngữ bước đi trên con đường phủ tuyết, để lại những dấu chân ngoằn ngoèo. Khi đã bỏ xa tênđầy tớ sau lưng rồi, y mới lẩm bẩm nói: “Có lẽ... Suy nghĩ của ta là sai.” Bùi Tùng Ngữ lạnh lùng đứng từ vị trí của một người ngoài cuộc để hồi tưởng lại những việc mình đãlàm nhưng y không có mặt mũi nào nói ra mình có ý với Khương Nhiêu. Y để ý tới nàng từ khi nào? Rất nhiều người xung quanh nói bọn họ xứng đôi, nhiều tới mức y không kìm được bắt đầu để ý tớinàng. Sau đó y lặng lẽ tới cửa hàng ven sông Tần Hoài mà nàng thường lui tới để xem thử. Nàng khônggiống với những cô nương được nuông chiều từ bé, tính tình tiểu thư kia, điều ấy khiến y không thể rờinổi mắt, dần dần rung động. Chỉ có điều, dẫu có chấp niệm nhưng không hề sâu nặng. Y nhớ tới đêm trời đổ tuyết y tìm được Khương Nhiêu, khi tiểu cô nương ném trả áo choàng vào ngựcy, đôi mắt nàng rưng rưng lệ nhưng lại ánh lên sự kiên cường. Dù cho người ta nói bọn họ xứng đôi, dù cho y và nàng ở bên nhau, e là sẽ chỉ có mình y vui vẻ cònnàng thì không. Nàng là lương duyên của y nhưng y lại không phải lương duyên của nàng.12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-132.1107226/12
Vậy y đành buông tay. Bùi Tùng Ngữ cúi đầu cười, ánh mắt dịu dàng mà đau thương. Dù đã suy nghĩ thấu đáo, đã quyết định buông tay nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy đôi chút tiếc nuốikhó tả thành lời. Y bỏ những tâm tư ngổn ngang ấy lại sau lưng, nhanh chân quay trở về với con đường của chính y. ... Khương Hành Chu ra roi thúc ngựa chạy dọc theo con đường từ hoàng cung tới dinh Công bộ, bóngngười phóng khoáng, vó ngựa sướng vui. Ông ấy dừng ngựa chắn trước mặt Dung Đình vừa xuống xengựa đang định đi vào Công bộ. Thoạt tiên Khương Hành Chu vẫn nhìn Dung Đình bằng ánh mắt mâu thuẫn và đề phòng như ngàytrước nhưng rồi ông ấy nhanh chóng thay đổi thái độ, tuy không mấy tình nguyện nhưng vẫn nói: “CửuĐiện hạ, liệu ngài có thể cho ta thêm hai vò rượu giống loại mà lần trước ngài đã tặng ta không?” Nói rồi, Khương Hành Chu kéo dây cương, cưỡi ngựa rời đi. Người hầu đi theo bên cạnh Dung Đình là Ô Thước và Hoài Thanh. Ô Thước ngây người nhìn theobóng lưng Khương Hành Chu cưỡi ngựa rời đi, nghĩ tới lời ông ấy nói, thắc mắc hỏi Hoài Thanh: “Tứgia nói vậy nghĩa là sao?” “Lúc trước Tứ gia không muốn nhận rượu Cửu Điện hạ tặng, lần này lại chủ động tới hỏi xin, ngươinói xem nghĩa là gì?” Ô Thước vẫn không hiểu. Hoài Thanh kinh ngạc: “Ngươi không hiểu?”12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-132.1107227/12
Ô Thước thành thật: “Không hiểu.” “Đồ ngốc.” Hoài Thanh nói: “Sính lễ, sính lễ! Nói vậy thì ngươi hiểu chưa?” Ô Thước sực hiểu ra: “Phủ ta sắp có việc hỉ rồi nhỉ?” Hoài Thanh đánh mắt tỏ ý “đúng vậy”. ... Tin tức Khương Hành Chu bị oan vừa xuất hiện lập tức như mọc chân tự chạy khắp Kinh thành, cònnhanh hơn cả tin lần trước ông ấy bị bắt. Lúc mới nghe tin Khương Hành Chu có thể là dư nghiệt của Tĩnh Vương, không ít người trong Kinhthành mắng chửi Khương Hành Chu. Lúc Tĩnh Vương tạo phản đã giết người, cướp của, phóng hỏa,hiếp dâm, tàn sát bách tính, khiến tiếng oán than dậy đất, tiếc là hiện tại không biết người này đang ởđâu, bọn họ không đánh được, không mắng được nên đành trút hết lửa giận lên Khương Hành Chu. Thậm chí có chủ quán tranh có treo bán tranh chữ của Khương Hành Chu còn sợ bị vạ lây nên đã đốthết tranh của ông ấy. Thế nhưng… Lúc trước mắng ác bao nhiêu thì bây giờ xấu hổ bấy nhiêu. Chủ quán tự tay đốt mất bức tranh quý giá nhất của quán không khỏi đấm ngực dậm chân suýt thì bấttỉnh. Những người mà Khương Nhiêu đã từng đi từng nhà một cầu xin cũng lũ lượt kéo tới thăm dò thái độcủa Khương Hành Chu, sau đó một lần nữa tới cửa cầu kiến. Từ đầu tới cuối, phủ Ninh An Bá vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách.12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-132.1107228/12
Dù ngoài trời gió tuyết có lớn tới đâu, chỉ cần đóng cửa lại, đốt lò sưởi lên, lắng nghe tiếng người vàtiếng lửa cháy tí tách hòa vào nhau là lại thấy vừa ấm áp vừa náo nhiệt. Khương Nhiêu nhìn đệ đệ mình nhoài người chơi chọi dế với đường đệ sáu tuổi, trong lòng thở dàicảm thán trẻ con đúng là trẻ con. Buổi sáng còn mới khóc như chết đến nơi vì không gặp được cha, buổi chiều thấy cha về là lại nhưkhông hề có chuyện gì xảy ra, quay trở về trạng thái vô tư lự trước đó, tiếp tục bắt mèo chọc chó. Hoàn toàn không hề biết mấy ngày nay phủ Ninh An Bá đã lượn một vòng trước Quỷ môn quan. Tuy nói vậy nhưng Khương Cẩn Hành cũng vẫn có thay đổi. Mặc dù hiện tại cậu bé đang chơi chọi dếnhưng là chơi chọi dế có văn hóa. Cậu bé vừa quan tâm xem dế của mình thua hay thắng vừa chấm nước viết chữ “dế” xuống đất. Mấy ngày trước, khi bị giam trong phủ, cậu bé muốn viết thư cột vào chân chim bồ câu để mắngHoàng đế hại cha mình nhưng vì có quá nhiều chữ không biết viết nên đành thôi. Trong lòng cậu bé vẫn còn nhớ rõ cảm giác ấm ức đó nên quyết tâm phải học viết nhiều hơn. Khương Nhiêu lại gần, nhấc ngón tay Khương Cẩn Hành lên kiểm tra, trông thấy chữ “châu chấu”dưới đất, nàng dở khóc dở cười viết lại chữ “dế” ở bên cạnh: “Đây mới là chữ dế.” Cửa noãn các được Khương Tần thị mở ra, Khương Nhiêu ngẩng đầu nhìn bà ấy. Mắt nàng lấp lánh ánh sáng: “Mẫu thân...” Giọng nàng nhỏ nhẹ, ngân dài, nghe như có điều muốn hỏi. 12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-132.1107229/12
“Con nhớ ai à?” Mặc dù đã biết rõ nhưng Khương Tần thị vẫn muốn trêu ghẹo nữ nhi. Khương Nhiêu ngượng ngùng cúi đầu, ánh lửa trong lò nhuộm hồng hai má: “Mẫu thân biết mà.” Khương Tần thị dí trán nàng. Không nỡ mạnh tay. Mặc dù bà ấy biết trượng phu đã bình an vô sự, may nhờ có Dung Đình nhưng cũng biết nữ nhi cũngđã phải chạy đôn chạy đáo, còn làm nhiều hơn bà ấy. Biết nữ nhi chỉ còn mấy tháng nữa là cập kê, lúc này bà ấy mới có cảm giác “nữ nhi đúng là lớn rồi”. “Cha con đúng là mê rượu, ông ấy đã bắt Cửu Điện hạ uống với ông ấy không ít rượu rồi.” KhươngTần thị lẩm bẩm: “Ông ấy say đã đành, còn hại Cửu Điện hạ say theo, ta đã sai người đưa Cửu Điện hạqua phòng khách nghỉ ngơi rồi.” Khương Nhiêu chau mày: “Trù phòng đã nấu canh giải rượu chưa ạ?” Khương Tần thị gật đầu, Khương Nhiêu vẫn không yên lòng: “Con đi xem thử xem sao.” Ánh đèn sáng tỏ dưới mái hiên của phòng dành cho khách. Nửa ngày trước, phủ Ninh An Bá đọngtuyết cũng không có ai có tâm trạng quét dọn, hiện tại tuyết đã được chất thành một đống nhỏ ở gócsân. Khương Nhiêu tự tay bưng canh giải rượu tới phòng khách. Cha không sao thì nhà cũng không sao, tảng đá lớn trong lòng nàng biến mất, bước đi vô cùng khoankhoái. 12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-132.11072210/12
Khương Nhiêu gõ cửa gian phòng phía tây, trong phòng không có động tĩnh gì nhưng cánh cửa lạikhông khép chặt mà vẫn để hờ nửa cánh. Nàng đi vào trong xem thử, nhìn thấy bóng người ngồi dựavào cột giường, nàng nhíu mày lại gần. Minh Thược cầm đèn lồng đứng bên ngoài chờ nàng. Nàng ấy ngoái lại nhìn, thấy Khương Nhiêu sơ ý quên đóng cửa bèn cẩn thận khép chặt cửa lại. Lúc trở lại dưới hiên chờ Khương Nhiêu, nàng ấy đá đống tuyết một cái. Hắn đã được ngồi uống rượu với lão gia, xem ra chuyến này đã chốt cô gia là ai rồi. Còn chuyện cô nương tới phòng khách lúc nửa đêm có phần không thủ lễ thì ngay cả phu nhân cũngcòn mặc kệ, nàng ấy lại càng không cần phải để tâm. ... Khương Nhiêu nhẹ nhàng lại gần giường, thấy hắn bất động thì biết chắc hắn đã say hoặc đã ngủ thiếpđi rồi. Nếu không thì hắn đã nghe thấy động tĩnh của nàng từ lúc ở ngoài thư phòng, mà đã nghe thấy độngtĩnh thì không lý nào lại không nhúc nhích chút nào. Khương Nhiêu lại gần xem thử thì đúng là như vậy. Dung Đình khoanh tay dựa người vào cột giường, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trông vô cũng bìnhyên. Hai má hắn đỏ hồng, ngay cả tai cũng đỏ, mùi rượu át hết mùi thuốc, nước da lạnh trắng được tô điểmthêm màu hồng, tôn lên sắc đẹp vô song của hắn. 12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-132.11072211/12
Hắn còn chưa thay y phục ra đã ngủ mất rồi… Khương Nhiêu nhíu mày. Nếu như Dung Đình là một cô nương thì nàng thực sự phải khen hắn giỏi giữ gìn trinh bạch, ngay cảnhững cô nương thủ tiết trong thoại bản cũng không hề mặc nguyên áo khi ngủ trong phòng khách củangười khác mà đúng không? Nhưng hắn không phải một cô nương. Thấy tư thế này của hắn thật sự không được thoải mái, nàng biết chắc chắn hắn không cho phép HoàiThanh hầu hạ mình nên không hề trách Hoài Thanh không hầu hạ hắn chu đáo. Nàng nhẹ nhàng để bátcanh giải rượu xuống bàn, quay lại, đệm cánh tay dưới gáy hắn, định đặt hắn nằm xuống. Thế nhưng mới luồn được cánh tay ra sau gáy của Dung Đình, tay còn lại đang cố tìm cách dịch ngườihắn thì thắt lưng bỗng nhiên bị đè xuống, thân thể không kịp phản xạ, lập tức nhào về phía trước... Ngã lên trên ngực hắn. 12/5/24, 8:30 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-132.11072212/12