Gia Hòa Hoàng hậu cực kỳ kinh ngạc và thấy khó hiểu với chuyện đó: “Trước đây Thẩm Tước vàchúng ta không mấy qua lại với nhau.” “Trên phố đồn đãi Thẩm Tước là kẻ sủng thiếp diệt thê nên thanh danh của ông ta không mấy tốt đẹp.Gần đây, thành tích trên triều của ông ta cũng không tồi, sắp thăng chức, có thể đưa ra ý kiến vớiHoàng Thượng, chỉ cần tìm được cơ hội thì ông ta tất sẽ nắm lấy.” Từ Quốc trượng thong thả nói: “Chờ ta gặp ông ta, thăm dò xem ông ta tính làm gì rồi người hẵngquyết định có gặp nữ nhi ông ta hay không.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Thị nữ bên cạnh Gia Hòa Hoàng hậu ghé vào tai nói thầm với bà ta mấy câu, nhắc nhở Gia Hòa Hoànghậu đừng quên yến tiệc trong cung vào cuối tháng này. Gia Hòa Hoàng hậu nói với Từ Quốc trượng: “Cuối tháng trong cung sẽ tổ chức ngắm hoa, đến lúc đóbổn cung sẽ gặp Thẩm Nhị cô nương. Hay là cứ để ta gặp mặt Thẩm Nhị cô nương hỏi han trước đã rồingười hẵng đến gặp Thẩm đại nhân, tránh việc lui tới với triều thần quá nhiều làm Thánh thượng nghingờ.” “Vậy cũng tốt.” Từ Quốc trượng đồng ý. Tại Thẩm phủ, mẫu thân của Thẩm Tú Oanh là Giang thị đang đeo cho nàng ta một chiếc khuyên taingọc trai mới tinh rồi cầm gương đồng lên. Bà ta vui mừng nhìn vào trong gương và nói: “Chiếckhuyên tai này rất hợp với con, đúng là không tồi chút nào.” Thẩm Tú Oanh nhìn bản thân được phản chiếu trong gương đồng. Dáng vẻ của nàng ta xinh đẹp hơn Giang thị hồi trẻ rất nhiều.Seen 25131012/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-102.1106921/10
Mẫu thân nàng ta có xuất thân kém như thế mà vẫn bay lên cành cao, được tôn làm chính thê. Tronglòng Thẩm Tú Oanh không khỏi nảy sinh lòng hiếu thắng, nếu nàng ta đã có nhan sắc xinh đẹp hơn cảmẫu thân, xuất thân cao hơn thì nàng ta chắc chắn sẽ có thể gả cho người tốt hơn nữa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Huống chi, nàng ta đã làm lại cuộc đời lần thứ hai nên sẽ không đi sai đường. Kiếp trước và kiếp nàyDung Đình đều không để nàng ta vào mắt, nàng ta cũng sẽ khiến hắn sống không yên. Thế nhưng Gia Hòa Hoàng hậu mãi mà không gọi nàng ta gặp mặt, chỉ có một mình nàng ta thì chắcchắn không thể thay đổi gì nhiều lắm. Trong lòng Thẩm Tú Oanh nôn nóng không yên, chân mày nhíuchặt lại. Lúc này, nàng ta nghe nha hoàn thông báo có thiệp mời từ trong cung gửi đến, mời nàng ta tham dựtiệc ngắm hoa. Thẩm Tú Oanh nhìn tấm thiệp mời, hàng chân mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra. ... Giữa trưa, trong rừng trúc um tùm, rợp bóng mát. Các học sinh mới vừa kết thúc cuộc thi thử tháng này, nhao nhao đi từ trong học đường ra. Liễu Hòa Quang thấy Dung Đình đẩy xe lăn chậm rãi đi qua thì trong mắt lập tức bùng lên ngọn lửa.Khi nhớ đến nỗi nhục phải chịu ở sân săn bắn, hắn ta muốn tới gây chuyện với Dung Đình thì bị TạĐồng Ngạn cản lại. Tất nhiên Tạ Đồng Ngạn cũng không ưa Dung Đình. 12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-102.1106922/10
Nhưng hôm đó sau khi từ sân tập bắn quay về, buổi tối hắn ta ngâm mình trong bồn tắm rửa, muốn rửasạch máu chim nhạn trên người thì mới phát hiện trên đỉnh đầu có một chỗ trống lạnh căm căm, sờ vàothì thấy da đầu. Bấy giờ, hắn ta mới muộn màng ý thức được mũi tên của Dung Đình cũng đã xuyênqua búi tóc của hắn ta, nó sượt qua sát với da đầu. Chỉ thiếu chút nữa thôi là đầu của hắn ta sẽ thiếu mất một miếng. Sau khi nhớ lại, Tạ Đồng Ngạn vừa hận vừa sợ nhưng hắn ta không thể mất hết mặt mũi thừa nhậnmình sợ một kẻ tàn phế. Thế nên lúc ngăn Liễu Hòa Quang, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Giữaban ngày ban mặt đừng tìm hắn ta gây chuyện để tránh miệng lưỡi của người đời.” Liễu Hòa Quang vừa bực bội vừa căm phẫn, Tạ Đồng Ngạn cố tình hạ thấp giọng trách mắng hắn ta:“Sao ngươi phải gấp thế làm gì? Chờ đến khi Thập Thất Hoàng tử kế vị, còn sợ không trị được hắn taà?” Đúng lúc Thập Thất Hoàng tử đi từ trong học đường ra, sắc mặt cậu ta tối sầm như nhỏ mực. Cậu ta vốn tưởng Dung Đình mắc bệnh đến nỗi ngay cả cửa lớn phủ đệ cũng không ra nổi, nào ngờbuổi thi tháng này hắn vẫn tới được. Khoảnh khắc Yến Nam Tầm cầm bài luận của hắn lên đọc lướt qua, trong mắt ông ấy lộ ra vẻ rất hàilòng. Dù hắn bị ốm không đi học mấy ngày mà vẫn chiếm được cảm tình của lão học giả đứng đầu thư viện.Điều này khiến Thập Thất Hoàng tử càng ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi. Ba nhà Tạ, Liễu, Từ qua lại với nhau, họ đều xem Thập Thất Hoàng tử như Thái tử tương lai. ThấyThập Thất Hoàng tử, Liễu Hòa Quang và Tạ Đồng Ngạn không dám thờ ơ, khom người hành lễ vớicậu ta: “Kính chào Thập Thất Điện hạ.” Sự giận dữ trong mắt Thập Thất Hoàng tử chưa tan, cậu ta không quá muốn nói chuyện với bọn hắnnên dứt khoát gật đầu rồi đi ra khỏi Thanh Sơn Thục. Sau đó, cậu ta lập tức hỏi tùy tùng chờ bên ngoàiThanh Sơn Thục: “Kẻ tàn phế kia đâu rồi?” Tùy tùng trả lời: “Hắn ta rời khỏi thư viện Bạch Lộ và đi về phía đông rồi ạ.”12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-102.1106923/10
“Hướng đông?” Rõ ràng là phủ đệ của hắn ở phía tây. “Nô tài không hề nhìn lầm, hắn ta đi về hướng đông.” Thập Thất Hoàng tử nghi ngờ rồi nhíu mày: “Cùng đi xem sao.” ... Xe ngựa đi đến bờ sông Tần Hoài, lúc xuống xe, Hoài Thanh nhanh nhẹn dựng một tấm ván dài đểDung Đình tiện đẩy xe lăn xuống. Giữa trưa dòng người qua lại đông đúc, trong số những người đi đường, có nhiều người chú ý đếnchàng thiếu niên ngồi trên xe lăn. Đồng thời cũng có người nhận ra hắn là ai. Bọn họ tùy ý quan sát rồi lại nhìn Dung Đình bằng ánh mắt thương hại khiến trong lòng Dung Đìnhcảm thấy rất phiền chán. Hoài Thanh rất muốn nói với Dung Đình rằng bách tính Kim Lăng biết diễn biến vụ tai nạn của hắn ởNam Chương nên mới liên tục nhìn hắn như thế. Vương hầu quý tộc từ bé đã không hiểu được nỗi khổ sở của dân gian, những người thật lòng lo nghĩcho cuộc sống của bách tính, làm việc vì nước vì dân hiếm có cứ như lông phượng sừng lân. Những ánh mắt đó nhìn về phía Cửu Điện hạ kèm theo sự bội phục và kính trọng. 12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-102.1106924/10
Thế nhưng không đợi hắn ta nói gì thì trên mặt Dung Đình khẽ nở nụ cười, cứ như trời quang mâytạnh. Có một bà cụ già run rẩy đi đến, nói: “Ngài là Cửu Điện hạ đúng không?” Chàng thiếu niên càng thể hiện biểu cảm hiền lành, thân thiện và dễ mến hơn. Vì để có thể kiếm tiếngthơm nên dù trong lòng lạnh lùng chán ghét thì ngoài mặt vẫn mỉm cười hòa nhã: “Là ta.” Bà cụ cầm hai quả trứng gà màu được quấn dải lụa màu đỏ nhét vào tay Dung Đình, nói: “Quê cũ củata ở Nam Chương, người nhà đều ở đó. Cửu Điện hạ, cảm ơn ngài.” Sau khi bà cụ đó đi khiến Hoài Thanh khá bất ngờ và cảm động. Loại trứng gà màu đỏ đối với dân chúng bình thường chính là thứ bọn họ dùng để chúc phúc. Hắn ta sợ Dung Đình ở lâu trong thâm cung không biết tới phong tục này, đang định giải thích thìDung Đình đã ném hai quả trứng vào ngực hắn ta. “Vứt đi.” Sự hiền lành và thân thiện trước mặt người khác đã biến mất hết, hắn bình tĩnh nói với vẻ mặt lạnhtanh. “Điện hạ, đây là ý tốt từ bà cụ đó...” Dung Đình ngoái đầu liếc hắn ta một cái: “Vứt.” Hắn cảm thấy rất lo lắng khi nhận bất cứ thứ gì từ người khác, dù là xuất phát từ ý tốt hay ác ý. ...12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-102.1106925/10
Hoài Thanh ra ngoài một chuyến, sau khi vứt hai quả trứng gà gói trong vải đỏ xong, lúc quay về, hắnta đi vào cửa hàng gạo rồi đến sân viện tìm Dung Đình: “Có lẽ đến hơi sớm, Tứ cô nương chưa tới đâynên không thấy có xe ngựa của nàng ấy ở bên ngoài.” Hôm nay, hắn hẹn Khương Nhiêu gặp mặt ở cửa hàng gạo vào giờ mùi. Thế nên, không cần DungĐình căn dặn, Hoài Thanh tự dặn mã phu đuổi kịp giờ hẹn, nhanh chóng lên đường. Đến khi tới nơi thìlại phát hiện tới hơi sớm, Hoài Thanh hổ thẹn nói: “Cửu Điện hạ, do nô tài ước lượng nhầm thời gian.” “Không sao cả, tới sớm vẫn hơn tới muộn.” Nếu là nàng thì hắn phải chờ bao lâu cũng được. Chờ đến khi Khương Nhiêu tới, hắn lại ấm ức tủi thân thở dài một hơi: “Cuối cùng ngươi cũng đến.” Hắn đã chờ tầm hai khắc, nhưng nghe giọng điệu của Dung Đình thì cứ như hắn đã chờ nàng cả buổichiều nay. Bình thường trông Dung Đình đã rất đẹp, hôm nay lộ vẻ đẹp yếu ớt dưới ánh nắng trời chiều, mang lạicho người ta cảm xúc yếu đuối dễ thương xót. Trong giọng nói của hắn không có chút ý trách móc nào,ngược lại trong mắt đầy sự cam tâm tình nguyện. Chẳng qua sự cam tâm tình nguyện đó hắn muốn biểu hiện ra cho người ta xem. Vì đã hẹn thời điểm gặp mặt từ trước nên nàng không tới muộn, chẳng qua đến chậm hơn hắn thôi.Khương Nhiêu thầm hạ quyết tâm trong lòng lần sau hẹn nhau sẽ đến sớm hơn chút, nàng giải thíchvới Dung Đình: “Trên đường xảy ra một vài chuyện nên mới tới chậm trễ hơn.” Minh Thược cầm một bông hoa tường vi trong tay, nói: “Ban nãy khi mới xuất cung không lâu, cônương bị đứa trẻ bán hoa cản lại rồi tặng bông hoa này.” Trong đám trẻ con bán hoa ở Kim Lăng có một quy định bất thành văn là thỉnh thoảng bọn họ sẽ tặngmột bông hoa cho một cô nương đi trên đường. Nhưng bọn họ không cần nhận tiền, chỉ cần bọn họcảm thấy vẻ ngoài cô nương đó đẹp và muốn tặng hay không.12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-102.1106926/10
Khương Nhiêu nghe nàng ấy nói xong thì đỏ mặt, phản bác: “Có liên quan gì đến vẻ bề ngoài chứ?Hơn nữa, ta cũng đã đưa bạc.” Những đứa trẻ bán hoa rất lanh lợi, chỉ chọn những cô nương ăn mặc vừa nhìn đã biết nhà giàu có sungtúc để tặng hoa, hơn nữa còn chơi chiêu “Người bình thường đã đẹp lắm rồi, người còn yêu kiều hơnhoa nên hoa này là quà tặng.”, dụ cho các cô nương thấy vui vẻ, đừng nói là tiền mua hoa mà bọn họcòn cho không ít tiền thưởng. Dùng cách đó để lừa gạt những tiểu cô nương chưa từng làm ăn buôn bán còn được, chứ những ngườinhư nàng, thường ngày gõ bàn tính tính toán sổ sách thì sẽ không tin tưởng vào lời của bọn họ. Chẳng qua nàng thương những đứa trẻ kia tuổi còn nhỏ mà phải dãi dầm mưa dãi nắng, vất vả kiếmsống nên cho không ít tiền thưởng. “Nô tỳ biết chứ, đám trẻ con bán hoa hay nói miệng lưỡi ngọt xớt.” Minh Thược cảm thấy KhươngNhiêu là người đẹp nhất mà nàng ấy từng gặp: “Biết đâu có người mua hoa từ tay bọn chúng rồi mượntay chúng tặng cho cô nương thì sao? Tình tiết lãng mạn này có rất nhiều trong thoại bản.” Ngón tay Khương Nhiêu gõ lên trán nàng ấy, hạ thấp giọng nói: “Những lời này để bao giờ về nhà rồihãy nói.” Dung Đình im lặng không lên tiếng. Chẳng qua không ai biết trong đôi mắt phượng dù gặp sóng to gió lớn cũng không gợn sóng của hắnlúc này ngập tràn vẻ khó chịu. Một lúc lâu sau, hắn khẽ nói: “Ta muốn ngắm đóa hoa đó một chút.” Lần đầu tiên, Khương Nhiêu thấy hắn có hứng thú với thứ gì đó, nàng không khỏi cảm thấy mới lạ nênnói với Minh Thược: “Đưa hoa cho Cửu Điện hạ đi.” Minh Thược đưa hoa cho Dung Đình.12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-102.1106927/10
Đóa hoa rơi vào tay Dung Đình, hắn cầm lấy cành hoa ngắm nhìn cẩn thận từng li từng tí. Lúc cúi đầungắm hoa, đôi mi run run, gò má vốn trắng nõn lại được tôn lên nhờ màu hoa tường vi rực rỡ, trongtrẻo như tuyết đầu mùa. Khương Nhiêu không khỏi nhớ lại những lời mà đứa bé bán hoa nói với nàng, mấy từ như “xinh đẹpcòn hơn hoa” nên dùng cho hắn mới đúng. Tối qua nàng với tiểu di lặng lẽ tâm sự. Tiểu di đắp chung một cái chăn với nàng, ôm nàng nói lải nhảirất nhiều, nói gì mà nếu không tìm được người mà mình thích cũng không sao, không gả thì không gả.Thậm chí, bà ấy còn nói những lời trái với lẽ thường, rằng nuôi trong nhà mấy nam tử tuấn tú, mỗingày nhìn ngắm bọn họ như thấy cảnh đẹp ý vui đúng là chuyện kéo dài tuổi thọ. Nhưng Khương Nhiêu cảm thấy sau khi tiếp xúc một thời gian dài với Dung Đình, trong mắt nàngkhông còn những màu sắc khác. Người có gương mặt ngây thơ, đẹp còn hơn hoa cúi đầu, đột nhiên suýt xoa một tiếng. Cánh tay hắnrun run khiến nhánh hoa rơi xuống mặt đất. Khương Nhiêu giật mình vì việc xảy ra ngoài ý muốn này, nàng đột nhiên hoàn hồi khỏi dòng suy nghĩmiên man, vội la lên: “Làm sao thế?” “Trên cành hoa có gai.” Hắn giơ tay ra, trên đầu ngón tay rỉ một chút máu, đột ngột khiến người ta chúý rồi hít vào một hơi thật sâu. Khương Nhiêu nhìn hạt máu kia, cảm giác cứ như nó đâm vào ngón tay nàng, trong lòng cũng thầmsuýt xoa một tiếng. Nàng lập tức lấy khăn tay trong túi ra, cẩn thận quan sát. Gai không ghim vào vếtthương của hắn nên nàng bèn cầm khăn tay lên quấn vào ngón tay hắn. Minh Thược bên cạnh lẩm bẩm: “Nhánh hoa không có gai mà ta?” Thế nhưng, tiếng lẩm bẩm của nàngấy bị Khương Nhiêu bỏ ngoài tai, nàng cực kỳ chăm chú băng vết thương cho Dung Đình. Lòng bàn tay hắn đầy vết chai và những vết thương cũ chưa lành chằng chịt. Khương Nhiêu băng vòngquanh vết thương của hắn, động tác của nàng rất nhẹ nhưng hắn lại hơi trốn tránh một chút. Trông hắncó vẻ đau lắm nên vẻ mặt Khương Nhiêu càng đau lòng hơn.12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-102.1106928/10
Nàng định khom lưng nhặt cành hoa lên, định xem trên đó có gai không thì Minh Thược “ồ” lên mộttiếng: “Cô nương, người đã đè trúng mất rồi.” Khương Nhiêu cúi đầu nhìn thoáng qua, trong quá trình khi Dung Đình lùi về sau trốn tránh thì bánhxe lăn đã nghiến lên cành hoa. Nhánh hoa bị nghiền nát làm mất đi hình dạng ban đầu. Trong mắt Dung Đình, cảnh tượng cánh hoa màu hồng rơi ra dính vào bùn đất thê lương cực kỳ tuyệtvời. Khương Nhiêu nói: “Không cần nhặt nó lên nữa.” Nàng quay đầu nhìn ngón tay bị thương của Dung Đình: “Tay ngươi có đau không?” Ý muốn hủy hoại ở trong lòng Dung Đình không hề biểu hiện ra chút nào trên nét mặt bình tĩnh củahắn. Dung Đình không trả lời mà chỉ khẽ lắc đầu một cái. Khương Nhiêu thở dài một hơi: “Nếu ta không tới tìm ngươi thì ngươi cũng sẽ không phải chịu khổ thếnày.” Dung Đình lập tức lắc đầu: “Do ta muốn cầm cành hoa đó lên ngắm, là lỗi của ta.” “Ngươi đừng có mà không đến gặp ta nữa.” Dung Đình trầm giọng nói, giọng điệu buồn bã: “Trừ ngươi ra, trong thư viện và cả hoàng cung, khôngai để ý đến ta cả. Nếu ngươi không đến gặp ta nữa thì sẽ chẳng còn người nào quan tâm ta.” Hoài Thanh nghĩ bụng, do chuyện nạn đói Nam Chương mà Chiêu Vũ Đế có ý định đưa Cửu Điện hạmột chức vụ ở Công bộ để trải nghiệm và rèn luyện. Một số người mới nghe tin đã lập tức hành động,nhất là Thục phi nương nương, để mượn hơi Cửu Điện hạ giúp đỡ Tam Điện hạ nên dùng hết các thủđoạn, mỗi lần gửi quà lại bị từ chối, sao ngài ấy lại nói rằng không ai quan tâm đến mình? 12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-102.1106929/10
Nhưng hắn ta vẫn lựa chọn ngậm miệng không lên tiếng. ... Đằng sau cửa sổ xe ngựa hình chữ thập vuông, một đôi mắt độc địa nhìn chằm chằm về phía cửa hànggạo. Thập Thất Hoàng tử thấy Dung Đình bước vào cửa hàng gạo, không lâu sau cậu ta chưa đợi đượcDung Đình từ bên trong đi ra thì thấy Khương Nhiêu đi vào. Vì thế cậu ta lạnh lùng hỏi: “Người vừamới vào trong cửa hàng gạo là cô nương nhà nào?” 12/5/24, 8:24 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-102.11069210/10
Chiết Khương