Chiết Khương

Chương 216

Bỗng dưng, hắn lại cau mày, ánh mắt tối sầm lại. “Ta từng mơ một giấc mơ, trong mơ ta cũng như hiện tại, trải qua bao năm gian truân, ban đầu làmNhiếp chính, cuối cùng làm Hoàng đế. Nhưng bên cạnh ta mãi mãi không có nàng, Niên Niên, nàngnói ta nghe đó chỉ là giấc mơ thôi.” Giọng nói trầm thấp của hắn chất chứa sự run rẩy mà người khác khó có thể nhận ra.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Dung Đình vốn tưởng rằng Khương Nhiêu sẽ nghe theo lời hắn nói đó chỉ là giấc mơ, nhưng khôngngờ Khương Nhiêu chỉ rất nghiêm túc nhìn hắn, đôi mắt long lanh như biết nói, lặng lẽ nhìn hắn. Sau khi hắn nói xong, nàng thì thầm: “Trước khi gặp chàng, ta đã mơ thấy chàng.” Dung Đình hít thở sâu: “Nàng mơ thấy cái gì?” “Ta mơ thấy gặp được chàng.” Khương Nhiêu chớp mắt: “Sau đó ta thật sự đã gặp được chàng.” Nàng nói rất ít, nhưng Dung Đình lại ghi nhớ rất kỹ. Hắn nhớ đến câu nói đùa trước đó của nàng. Nàng từng đùa rằng mình hay mơ những giấc mơ trở thành hiện thực, nàng còn sợ bị xem là yêu maquỷ quái, lúc nói chuyện ánh mắt cứ trốn tránh, liên tục nhìn sang một bên, vô cùng dè dặt. Seen 25131012/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-216.1108061/7
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Hắn luôn nhớ tới điều đó, nếu không có giấc mơ sau đó, thì chắc hắn sẽ cho rằng lời mà nhi nữ củaThẩm Tước nói là điên rồ, nhưng giấc mơ sau đó lại khiến hắn bắt đầu hoảng sợ. “Nàng còn mơ thấy gì nữa?” Khương Nhiêu cân nhắc câu chữ: “Chỉ là một số chuyện vặt vãnh và nhỏ nhặt thôi.” Lời nói đã đến bên môi nhưng Khương Nhiêu không nỡ lòng tiếp tục nói thêm, nhưng giấc mơ củanàng cứ thiếu đầu thiếu đuôi, thấy cũng không xem là thật, bận tâm vào những gì đã mơ thấy trong mơthì thật vô ích: “Thực tế những chuyện xảy ra sau này không giống như trong mơ của ta. Nhữngchuyện trong mơ không phải là thật, chàng đừng bận tâm. Nếu chàng muốn biết ta đã mơ thấy gì, saunày ta sẽ từ từ kể cho chàng biết.” Trong lòng Dung Đình đã mơ hồ đoán được gì đó. Hắn mỉm cười: “Vậy ta sẽ đợi đến ngày đó.” … Sau đại điển phong Hậu ngày mồng bảy tháng ba, lại qua nửa năm sau, trong cung truyền đến tin tứctiền triều Hoàng Quý phi, nay là Thái hậu Tần Vân bị cảm phong hàn, đã không qua khỏi. Trong mắt người ngoài, Tần Vân đã ngọc nát hương tan, nhưng thực tế bà ấy đã thay đổi thân phận. Bà ấy triệu kiến phụ mẫu vào cung, trò chuyện suốt đêm, quỳ gối dưới đất cảm ơn công ơn sinh thànhvà dưỡng dục, đổi họ Tần theo họ mẹ là Chu, đổi tên mình thành Chu Vân, và nói với họ rằng bà ấykhông muốn ở lại hoàng cung nữa, không muốn ở lại Kim Lăng nữa. Chu Vân rời kinh vào đêm ngày ba tháng chín. 12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-216.1108062/7
Bà ấy mặc y phục đơn sơ, dáng người trông thanh tao giản dị, đội mũ chóp để che đi khuôn mặt, đợiđến khi xa Kim Lăng một chút, đến nơi không ai biết đến bà ấy, mũ chóp mới có thể được tháo xuống. Có rất ít người biết chuyện bà ấy giả chết. Vài ngày trước gặp gỡ người thân, đến đêm nay bà ấy rời kinh, chỉ có một vài người đến tiễn bà ấy làKhương Nhiêu và Dung Đình. Dung Đình không muốn đích thân tới, nhưng Khương Nhiêu muốn tới, hắn đành phải đi theo. Hai người lặng lẽ xuất cung cũng không kinh động quá nhiều người, họ đều mặc thường phục, khôngdẫn theo người hầu, ám vệ thì âm thầm quan sát. Chu Vân đợi Khương Nhiêu tới, bà ấy nắm lấy tay Khương Nhiêu, mỉm cười nói: “Trước đây, ta còntưởng rằng, con trở về Kim Lăng chưa được vài năm thì lại theo cha con ra ngoài, nào ngờ cuối cùnglại là ta rời khỏi Kim Lăng, còn con thì ở lại đây.” Khương Nhiêu xấu hổ cúi đầu, nàng vẫn luôn nghĩ rằng chỉ ở Kim Lăng vài tháng rồi lại ra rời kinh,nào ngờ lại vì Dung Đình mà bị trói buộc ở Kim Lăng cả đời. “Niên Niên.” Chu Vân nhìn Khương Nhiêu, càng nghĩ càng thấy hối tiếc, Dung Đình hiện tại tuy tốt,nhưng bà ấy luôn lo lắng vị trí Đế vương này, người ngồi lên vị trí đó ngày ngày lăn lộn trong đốngquyền lực, sớm muộn gì cũng sẽ thay lòng đổi dạ, bà ấy nhịn không được lại đề cập lần nữa vớiKhương Nhiêu: “Hay là… con đi theo ta đi?” Câu nói này Khương Nhiêu đã nghe nhiều lần, nàng cũng đã từ chối nhiều lần. Nàng biết tiểu di đang lo điều gì, nhưng nàng càng tin tưởng Dung Đình hơn. Khương Nhiêu còn chưa kịp nói lời nào, Dung Đình đột nhiên nắm chặt vạt áo của nàng. Chu Vân thoáng nhìn thấy động tác của Dung Đình, dở khóc dở cười.12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-216.1108063/7
Chẳng qua cũng chỉ là một câu nói đùa mà hắn đã lo lắng vậy rồi. Tính cách bá đạo như vậy... Chu Vân lại nhìn Khương Nhiêu, luôn lo lắng đứa nhỏ của mình vì tínhtình mềm yếu bao dung mà sẽ dễ bị bắt nạt. Bà ấy kéo Khương Nhiêu một bên, giọng buồn rầu pha lẫn chút cô đơn, nói: “Nếu con đi cùng ta, ta sẽkhông còn cô đơn trên con đường này nữa." “Tiểu di đừng đùa con nữa.” Khương Nhiêu nhìn thấy ánh mắt có hơi buồn bã của Dung Đình phía sau,chớp mắt với Chu Vân: “Tiểu di cũng biết con không thể đi.” Chu Vân cúi đầu, dịu dàng nhìn nàng: “Ta phải đi thật rồi?” Trong ánh mắt của Khương Nhiêu có chút lưu luyến, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đừng để lỡ giờ nữa, saunày có cơ hội, Niên Niên sẽ đến thăm tiểu di.” Chu Vân bật cười bước lên xe ngựa. Xe ngựa dần dần đi ra ngoài. Chu Vân dùng tay giữ chặt chiếc mũ bị gió thổi bay, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đêm dài tĩnh lặng, dãy núi xa xăm tối đen như mực, hoa cỏ cây cối đều chìm trong màn đêm, nhữngsắc màu rực rỡ của ban ngày đều biến thành những bóng tối lả lướt trong đêm. Nhưng lòng bà ấy lại sáng tỏ lạ thường. Bị đè nén nhiều năm như vậy, từ nay về sau, cuộc đời bà ấy chỉ có núi cao biển rộng, không còn nhữngmưu mô xảo quyệt, ganh đua tranh đoạt khiến lòng bà ấy cảm thấy mệt mỏi. 12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-216.1108064/7
Khương Nhiêu thẫn thờ nhìn theo chiếc xe ngựa khuất dần khỏi tầm mắt. Nàng biết đây là kết thúc mà tiểu di đã mong ngóng bao năm qua, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảmgiác buồn bã khi phải chia tay. Dung Đình nhìn Khương Nhiêu đứng trong màn đêm, thân người nhỏ nhắn, y phục đơn sơ, dường nhưcó thể bị màn đêm nuốt chửng, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một nỗi lo lắng, vội đưa taysiết chặt lòng bàn tay Khương Nhiêu, giọng nói trong gió đêm nghe có phần khàn khàn: “Thực sựmuốn đi theo à?” Khương Nhiêu đột nhiên tỉnh táo lại và vội vàng lắc đầu. “Ta không đi.” Khương Nhiêu quay lại nhìn Dung Đình, nàng cười rộ để lộ má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ,hỏi ngược lại hắn: “Nếu chàng ở đây thì ta có thể đi đâu?” Dung Đình thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói: “Ta biết nàng không muốn ở lại Kim Lăng.” “Qua vài năm nữa, đợi ta có thể bồi dưỡng ra vài người hữu dụng để kiểm soát lẫn nhau, thế lực trongtriều ổn định thì ta sẽ dẫn nàng xuất kinh, đi khắp nơi vi phục xuất tuần.” “Nếu chàng muốn vi phục xuất tuần thì tốt, nhưng nếu chỉ vì ta thì không cần thiết.” Khương Nhiêucười chậm rãi nói: “Ta muốn ở lại Kim Lăng, đương nhiên là vì có chuyện khiến ta cảm thấy tốt hơn sovới việc xuất kinh vân du.” Thấy Dung Đình hình như có chuyện muốn nói, nàng giơ nắm đấm lên vung lên trước mắt hắn: “Đừnghỏi ta chuyện gì tốt hơn, rõ ràng là chàng biết mà.” Nói xong, Khương Nhiêu chắp tay sau lưng nói: “Hôm nay đã ra khỏi cung, vậy thì đến chợ đêm sôngTần Hoài chơi một chuyến rồi về nhỉ?” Mặc dù nghe như đang bàn bạc với Dung Đình, nhưng khi vừa dứt lời, nàng lại không nghe ý kiến củahắn mà bắt đầu đi về phía Tây. 12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-216.1108065/7
Dung Đình đưa tay sờ lên chóp mũi. Những gì hắn muốn nói đều bị nàng nhận ra, vẻ mặt hắn có chút khó chịu, nếu có người nhìn thấuđược suy nghĩ của hắn, hắn nhất định sẽ không giữ người đó bên cạnh, nuôi hổ dữ là điều mà hắnkhông thể nào làm được. Nhưng người đó lại là Khương Nhiêu, Dung Đình chỉ đành cưng chiều lắcđầu, rồi theo sau Khương Nhiêu cùng nhau đi về phía tây. Khương Nhiêu nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng bước chân theo sau mình, hắn đã quá trầm lặng, khôngbiết món nào ngon, không biết chơi gì hay, suốt ngày lo lắng những chuyện vớ vẩn như “liệu nàng ấycó bỏ mình không?”. Nàng biết hắn bị ám ảnh bởi nàng, nhưng thế giới rộng lớn này còn đáng để trân trọng hơn nhiều. “Niên Niên.” Khương Nhiêu dừng lại, quay đầu nhìn Dung Đình. Dung Đình mỉm cười bước theo. Nàng không cho hắn hỏi thì hắn không hỏi nữa, nhưng hắn không cam tâm bị nàng bắt bí như thế.Dung Đình bước nhanh đến bên cạnh Khương Nhiêu, bóng dáng cao lớn dường như muốn bao trùmlấy nàng, hỏi: “Khi nào nàng mới kể những giấc mơ đó với ta?” Khương Nhiêu nghẹn họng, nhìn vẻ mặt ngây thơ tươi cười của Dung Đình, trong lòng vừa tức vừabuồn cười. Nhỏ nhen, đúng là nhỏ nhen. Nàng chỉ chặn hắn một câu, hắn đã muốn thấy dáng vẻ cạn lời của nàng. Nhưng những giấc mơ đó của nàng... Nàng không tin những lời như điên như dại đó của Thẩm TúOánh, rõ ràng nàng đã mơ thấy bọn họ cùng nhau già đi, nhưng khi mơ, nàng lại nghĩ cả đời này mìnhkhông bao giờ có thể trốn thoát. 12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-216.1108066/7
Song dù vậy, nàng vẫn khó biết được tâm trạng của mình trong mơ, với tính cách đa nghi của DungĐình, nói cho hắn nghe e là hắn lại nghi thần nghi quỷ. Khương Nhiêu mím môi nói: “Sau này.” “Sau này? Sau này là khi nào?” Dung Đình cười hỏi. Khương Nhiêu bắt đầu giỡn lại hắn, quay đầu và sải bước về phía trước: “Dù sao, chúng ta vẫn còn rấtnhiều cái sau này mà.” Phía sau không có tiếng bước chân. Khương Nhiêu bước được vài bước, nhận thấy điều gì đó kỳ lạ nên quay lại. Dung Đình đứng ở phía sau nàng, ánh trăng chiếu vào đôi mắt trong veo của hắn. “Nếu thật sự có kiếp sau.” “Ở kiếp sau, ta sẽ ghi nhớ tất cả.” “Đổi lại ta sẽ đi tìm nàng.” 12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-216.1108067/7