Chiết Khương

Chương 210

Những nha hoàn đang quét dọn, thắp đèn trong phòng đã được cho lui ra ngoài hết. Cánh cửa cây hoa tử đằng đóng chặt, trong phòng chỉ thắp một ngọn nến, Khương Nhiêu tựa lưng vàocửa, cằm nâng lên có chút đau nhức. Dung Đình ôm lấy gò má Khương Nhiêu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Sự hoang dã và buông thả của hắn thấm vào xương tủy, nếu không kìm nén thì sẽ giống như sói đóinhìn thấy con mồi, phát điên quá mức. Nhưng hắn là người xảo quyệt, rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, biết rất rõ tính tình của mìnhkhông được yêu thích, trước đây những lúc hôn nàng, muốn nàng, nếu không kìm được mà bắt nạt tiểucô nương quá mức, những lúc đó không đợi nàng lên tiếng oán trách, bản thân hắn sẽ dừng lại một lúc,thiết nghĩ an ủi và lấy lòng vẫn tốt hơn là cưỡng đoạt, nên hắn dịu dàng đến mức khiến người ta khôngthể cưỡng lại. Khương Nhiêu không ngốc, thậm chí cách làm việc của nàng cũng khá rõ ràng, nhưng nàng có mộtđiểm yếu. Nàng quá mềm lòng, đặc biệt là đối với Dung Đình. Dung Đình cũng biết điều này. Nếu không phải hắn đáng thương, thì khi vết thương ở chân hắn lành hẳn, nàng cảm thấy bản thân đãtrả hết nợ, và đã cao chạy xa bay từ lâu rồi. Seen 25131012/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-210.1108001/11
Nhưng nàng lại là người trêu chọc hắn trước. Cho dù là sau khi gặp lại hay khi còn nhỏ. Hắn nắm thậtchặt điểm yếu của nàng đối với mình, ra vẻ đáng thương lại ngoan ngoãn, hiền lành và vô hại. Bản chấtgàn dở của hắn chỉ thỉnh thoảng mới bộc lộ đôi lần mà thôi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trangcopy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc đượcbản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Nàng nói hắn đã thua cược. Hắn cười. Là hắn đã thắng cược rồi. Hắn cúi đầu hôn nàng sâu hơn, dịu dàng không thôi, tình cảm sâu lắng, triền miên không dứt, khiKhương Nhiêu đưa tay đẩy hắn ra vì cằm quá đau, hắn ngoan ngoãn buông ra, thay vào đó lại hôn vàotai nàng. Hắn chớp mắt nhìn hàng mi đang khép chặt lại, sống mũi đẫm mồ hôi và đôi môi đỏ như anh đào củaKhương Nhiêu, hắn không biết màu đỏ nhuận này đã dính lên môi mình mấy phần. Hắn giơ ngón taython dài lên lau đôi môi mỏng của mình, lại thuận tay cầm lấy cằm của Khương Nhiêu, xoay mặt nànglại, tay kia thì đỡ lấy cơ thể nàng để hai chân nàng lơ lửng trên không, cao hơn hắn nửa cái đầu. Mặc dù thường xuyên bị ôm như vậy, nhưng lúc hai chân rời khỏi mặt đất, Khương Nhiêu vẫn sợ hãiđến mức ngừng thở. Nàng cụp mắt xuống nhìn Dung Đình, nàng nghe tiếng hắn nhếch môi nói với giọng hưng phấn: “Vừarồi là phần thưởng.” Khương Nhiêu không biết tại sao. Dáng người nàng trở nên vô cùng nhỏ nhắn trước mặt hắn, không muốn hắn phải cúi xuống quá nhiềunên phải ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của đối phương, lại khiến cằm mình đau nhức. Lúc này cúiđầu, nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cơn đau nhức sau gáy cũng dịu đi không ít. 12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-210.1108002/11
Chóp mũi họ chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện. "Ta biết mình xấu xa, ta cũng đã cho nàng cơ hội." Ngón tay Dung Đình nhẹ nhàng lùa vào tócKhương Nhiêu, ghé sát vào tai nàng rồi nói: "Là nàng không rời đi, về sau muốn đi, cũng không điđược nữa đâu, đừng oán trách ta." Nếu Khương Nhiêu đã biết hắn đang đè nén bản chất thật của mình thì cũng nên biết hắn điên. Nhưng có lẽ bởi vì gần mực thì đen, hình như nàng cũng học được tật xấu của hắn, nếu đã một lòngmột dạ với một người, thì sẽ chẳng thể nào nghe theo lời khuyên của người khác mà nhất quyết đi theocon đường riêng của mình. Nàng chỉ cảm thấy buồn cười khi thấy hành động do dự trái ngược với bản tính quyết đoán thườngngày của hắn. Nhưng khi nàng nghĩ đến loại do dự và chần chừ của hắn chỉ tồn tại khi đối mặt vớinàng thì lại không thể cười được nữa. Nếu có thể khiến hắn yên tâm, nàng có thể kể cho hắn nghe một vài chuyện. Khương Nhiêu cụp mắt, đặt tay lên vai Dung Đình: "Ta đã nhận ra sự giả vờ của chàng từ lâu rồi. Nếulúc đó ta đã không rời đi, sau này ta cũng sẽ không rời đi." Dung Đình chợt mỉm cười, vẻ u ám trong nụ cười cũng biến mất, nét mặt thêm phần thuần khiết củaniên thiếu. Hắn gọi nhũ danh của Khương Nhiêu, như thể hai chữ đó hàm chứa bao nhiêu luyến tiếc trong cuộcđời hắn, có gọi thế nào cũng không đủ: “Niên Niên.” Quả nhiên, hắn đã thắng cược. Nếu hắn thực sự muốn, hắn sẽ không tiết lộ bản chất thật của mình cho nàng thấy dù chỉ một chút. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc thật sự không rành thế sự, thật sự trong sáng và sạch sẽ. Hắn vànàng đều là những đứa trẻ sinh ra trong vòng xoáy quyền lực, nếu trong tay hắn không có quyền không12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-210.1108003/11
có thế, cuối cùng đến bản thân còn khó bảo vệ được, thì sao có thể bảo vệ người khác? Trước khi vếtthương ở chân lành lại, hắn đang nghĩ dù không thể làm Hoàng đế thì cũng sẽ ủng hộ một con rối lênngôi. Chỉ khi có quyền lực, mạng sống của hắn mới nằm trong tay chính mình. Bản chất của hắn tàn nhẫn và tham lam quyền lực đến vậy, nghĩ đến có ngày nàng chợt biết được bảnchất thật của mình, cảnh tượng đó giống như ác mộng đối với hắn vậy. Hắn đã mơ đến nghĩ đến từ lâu,nửa đêm tỉnh dậy không ngủ tiếp đực, hắn đã nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa rồi. Hắn không giấu giếm quá sâu, không một tiếng động, thỉnh thoảng bộc lộ một chút bản chất thật củamình với nàng. Hắn làm nũng tỏ vẻ ngoan ngoãn, từng bước hạ thấp điểm mấu chốt của nàng, từngbước để nàng bao dung hắn, một phút yếu lòng biến thành hai phút, hai phút lại biến thành ba phút. Nếu như nàng mãi mãi không phát hiện ra bản chất của hắn là tốt nhất, cho dù nàng phát hiện ra được,chỉ cần không rời đi là được. Chỉ có rời đi là không ổn. Hắn đang cá cược, rằng hắn cho nàng thời gian để suy nghĩ, xem nàng có chạy trốn hay không. May mắn là, đáp án mà nàng có thể cho hắn, không phải là đáp án tệ. Cứ tiếp tục dây dưa như vậy cho đến chết cũng tốt. Hắn tiếp tục gọi nhũ danh của Khương Nhiêu, Khương Nhiêu đáp lại: "Ta ở đây." Mỗi lần gọi “Niên Niên” đều có tiếng đáp lại “Ta ở đây”. Đôi mắt Dung Đình nóng rực, trong mắt hiện lên sự đau đớn và mê đắm, hắn lại hôn nàng. Những cành táo khô trên cành đan chéo vào nhau, che khuất vầng trăng trên bầu trời. Ánh trăng trongtrẻo chiếu sáng mọi góc tối của màn đêm. 12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-210.1108004/11
Thứ mà hắn đang ôm đang hôn là vầng trăng nhỏ sẽ chỉ chiếu sáng một mình hắn. Lúc này, hắn trở nên tàn nhẫn, năng lượng tà ác bộc phát, hắn vừa hôn vừa cắn nàng như một con thúhoang phát điên, nhe ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, hắn dùng lực như thể nuốt chửng nàng vàobụng mình. Đôi môi Khương Nhiêu tê dại, má đau nhức, tim cũng đau đớn theo. Nếu không có người trước mặt,nàng đã rơi vào cơn ác mộng mất nhà rồi. Nếu đổi lại là trước đây, trước khi hôn nàng như thế này, chắc chắn hắn sẽ chớp mắt tỏ vẻ đáng thương:“Nàng thương ta với.” Giờ đây hắn không nói những lời này, Khương Nhiêu bàng hoàng, dường nhưnàng đang nhớ lại dáng vẻ hắn nũng nịu xin nàng thương xót ngày trước. Nàng lùi lại và đưa tay gạtmái tóc đen của hắn sang một bên, để lộ toàn bộ khuôn mặt hắn. Khuôn mặt hắn đã bớt đi vẻ trẻ con ngày trước mà trở nên góc cạnh hơn, đôi mắt sáng và làn da đẹptựa ngọc, thêm vào đó là vẻ độc đoán, đâu còn vẻ ngoan ngoãn nghe lời. Nốt ruồi nhỏ dưới mắt hắnkhông bao giờ thay đổi, mãi như chấm đỏ trên nền tuyết trắng, làm tăng thêm một chút dục vọng trênkhuôn mặt hắn, trông rất bắt mắt. Nàng giơ bàn tay nhỏ bé lên ấn vào trán hắn, hắn ngước lên nhìnnàng, ánh mắt vừa điên cuồng vừa trân trọng, sâu thẳm đến đáng sợ. Chỉ một ánh nhìn thôi, khiến tráitim Khương Nhiêu rung động. Nàng ngày càng phát điên theo hắn, điều đó có lẽ đúng. Cho dù nàng nhìn ra ẩn dưới lớp vỏ bọc ngoan ngoãn nghe lời của hắn là dã tâm, tham vọng như loàisói, vậy thì sao? Nàng đã rơi vào bẫy mà không hề hay biết, quả nhiên hắn vô cùng xảo quyệt, rõ ràngbản thân muốn, nhưng chuyện nào cũng đều do nàng chủ động. Hắn thì hay rồi, không mắc bất kỳ sailầm nào cả, cũng không hề để lộ ra bất kỳ biểu hiện hay tham vọng nào. Nhưng cho dù đã biết chuyện, quả nhiên nàng vẫn không thể tàn nhẫn, một mình hắn làm hết mọi việctốt xấu, nàng còn chẳng thể nổi giận với hắn, lại còn bị hắn dẫn dụ vào chiếc bẫy của mình, để mặc hắnlàm mọi điều bản thân muốn, nàng chẳng có phản kháng gì với hắn cả. Còn có thể làm gì được? Trừ người trước mặt này, nàng chưa từng nghĩ sẽ ở bên cạnh ai khác. Ít nhấtthì hắn chịu nghe lời nàng, không lạm sát người vô tội, không vì trả thù mà dùng mọi thủ đoạn, hắn códanh tiếng tốt ở bên ngoài, sẽ không bị người ta mắng sau lưng. 12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-210.1108005/11
Khương Nhiêu thở dài, nàng cụp mắt hàng mi khẽ chớp. Nàng cúi đầu, đôi môi mềm mọng đang tê dạinhẹ nhàng áp xuống môi Dung Đình. Nàng vẫn nghiêng người về phía hắn như ngày trước, lại gần hắnkhông chút phòng bị: “Ta ở đây.” Nàng thở dài, vòng tay qua cổ Dung Đình, nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ luôn ở đây, chàng muốn gì thì cứ nóira." Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng trẻo, toàn thân mềm mại xinh đẹp đến mức Dung Đình cảm thấyngứa ngáy trong lòng, thuận theo động tác ôm của nàng, đè nàng xuống ghế, nói: “Nàng.” Khương Nhiêu ngây ra một lúc, sau đó nhận ra vị trí đã thay đổi. Hai tay Dung Đình đè lên bàn taynàng, toàn bộ mái tóc đen xõa xuống vai hắn, hắn nhìn Khương Nhiêu, hơi thở nhanh chóng đứt quãng,hắn lại gần nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa má nàng, cất giọng thì thầm: “Là nàng hỏi ta muốnlàm gì.” … Ngày hôm sau Khương Nhiêu dậy muộn, vừa tỉnh đã thầm oán trách. Trong lòng Khương Nhiêu vẫn đang suy nghĩ liệu cai ngục đó có thể giải quyết chuyện của Thẩm TúOánh mà không để lộ sơ hở hay không, mặc dù hôm trước bị Dung Đình quấn lấy đến mức mồ hôiđầm đìa như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, mệt mỏi đến mức còn không muốn cử động một ngóntay nhưng nàng vẫn nhớ dặn hắn đánh thức mình dậy sớm vào ngày mai. Dung Đình đắp chăn mỏng cho nàng rồi bước vào phòng tắm, mở miệng đáp lại lời dặn của nàng. Khương Nhiêu nghe thấy hắn đồng ý thì mới yên tâm chìm vào giấc ngủ, sáng sớm tỉnh dậy, chỗ nằmbên cạnh đã trống trơn, nàng đưa tay ra sờ, phát hiện chăn gối đã lạnh từ lâu. Nàng lại ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài, trời đã sáng, mặt trời đã lên ba thước rồi. Vừa rồi nàng còn bảo hắn đừng làm gì có lỗi với bản thân, nhưng lời nói của hắn đã nhanh chóng trởnên không đáng tin chút nào. 12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-210.1108006/11
Năm đó, Thẩm gia diệt môn, mẫu thân của Thẩm Tú Oánh ban đầu vì muốn bám lấy Thẩm Tước nênđã bị đuổi ra khỏi nhà mẹ đẻ, cuối cùng đến người nhận thi thể cũng không có, bị ném xác nghĩa địahoang ngoại thành, xác bị diều hâu ăn thịt. Thẩm Tú Oánh đã châm lửa thiêu chết mẫu thân của mình,sự việc chấn động này đâu đâu trong thành Kim Lăng cũng thấy người ta lôi ra bàn tán sôi nổi suốtmấy tháng. Trước kia Thẩm Tú Oánh đã có không ít kẻ thù là các tiểu thư khuê các, những người từngôm bụng tức vì nàng ta luôn thích lôi chuyện này ra, bàn luận tới lui, chuyện cũ ngày trước cũng đàolại để nói. Bọn họ chỉ nói là oan oan tương báo, nói là thê tử kết tóc năm đó của Thẩm Tước hóa thànhlệ quỷ, nên đã báo thù những kẻ đã hại bà ấy. Khương Nhiêu không nghe nhiều về những tin đồn trên đường phố, nàng chỉ quan tâm đến việc liệucái chết của Thẩm Tú Oánh có khiến Dung Đình bị ảnh hưởng hay không, nếu đã không ảnh hưởng gì,thì mấy lời đồn thổi càng ngày càng vô lý ngoài đường kia, nàng cũng chẳng quan tâm nữa. Ngược lại là Khương Cẩn Hành, là cậu ấy đã bắt Thẩm Tú Oánh về, cũng coi như tạo được chút tiếngtăm. Đang là ngày nghỉ ở thư viện, nên Khương Cẩn Hành ở lại cửa hàng của Khương Nhiêu. Trước đâycậu ấy cũng thường đến cửa hàng của Khương Nhiêu, không giúp đỡ làm việc, cũng chẳng giúp tínhtiền, giống như một công tử ăn chơi nhàn rỗi. Hôm nay, cậu ấy bỗng trở nên chăm chỉ, bận rộn tới luigiúp đỡ tiểu nhị làm việc trong cửa hàng. Làm xong công việc, cậu ấy vỗ tay đi tìm Khương Nhiêu ở căn phòng nhỏ sau sân. Cậu ấy lau tro trên mặt hai lần, sau đó mở rèm đi vào, nhìn thấy dây kết màu đỏ trên tay KhươngNhiêu, bước chân cậu ấy dừng lại, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ, hỏi Khương Nhiêu: “Chuyệncủa Tương vương phi, đã hỏi được rõ ràng rồi?" Khương Nhiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này đã qua quá lâu rồi, không cần nhắc lại nữa." Khương Cẩn Hành nghe thấy ý tứ muốn chuyện lớn hóa nhỏ qua lời nói của Khương Nhiêu, đã hiểuđược chuyện mà cậu ấy muốn nàng biết nhất thì nàng biết rồi, cũng may mà chưa ngốc quá mức, chưabị một người có gương mặt đẹp nhưng nụ cười lại chứa dao như Tề Vương lừa..Khương Cẩn Hành sờ sờ cằm, có chút tò mò hỏi: "Không phải các cô nương đều thích nam nhân cónăng lực sao? Thì ra... nhu nhược đáng thương, điều này sẽ làm các cô nương thích thú hơn sao?" 12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-210.1108007/11
Khương Nhiêu đỏ mặt, khuôn mặt trắng nõn bỗng đỏ bừng: "Đệ đừng đoán bừa, cũng đừng nói nhảm." Dù yếu đuối và đáng thương đến đâu, lấy được sự đồng cảm của nàng cũng không sao, nhưng đểchiếm được trái tim của nàng thì không dễ dàng như vậy. “Con người của tỷ phu đệ rất tốt, sau này đừng bàn tán về chàng ấy nữa.” Khi bắt gặp cảnh tượng hắn giết người, nàng đã bảo hắn, đừng kìm nén tính cách của bản thân để rồiphải chịu uất ức, hắn thì lại vui vẻ giống như tiếp tục dáng vẻ ngày trước, khóe mắt mang theo ý cười,lịch sự, nho nhã, nói những lời dễ nghe, dễ thương lượng. Chỉ là khi nhìn thấy nàng chuẩn bị ra ngoài,sẽ thể hiện rõ ý không muốn ra ngoài, muốn đi cùng nàng, nhưng đáng tiếc, có bữa tiệc xã giao trênquan trường, hắn không thoát ra được, mới để nàng một mình đến đó. "Ai quan tâm chuyện này?" Khương Cẩn Hành trợn mắt, nghiêm khắc nói: "Còn chẳng phải sợ tỷ quángốc à." Khương Nhiêu nhướng mi, lạnh lùng nói: "Đệ đang... Muốn ta tiễn khách?" Khương Cẩn Hành vẫn muốn hỏi Khương Nhiêu một điều gì đó nên cậu ấy lập tức im lặng. "Vừa giúp đỡ bê bao lương thực, sau đó lại giúp tính toán, trước giờ chưa từng thấy đệ hăng say nhưvậy, nói đi, muốn ta giúp gì cho đệ?" Khương Nhiêu nhìn bụi bặm bám trên người Khương Cẩn Hành,dừng động tác cuộn dây trong tay, Khương Cẩn Hành giơ ngón tay lên lau vết bụi trên mặt, thầm khencách của tỷ phu đúng là có tác dụng, tỏ vẻ yếu đuối là nịnh được đồ tốt. Cậu ấy vừa ngẩng đầu đã thấyánh mắt cảnh cáo của Khương Nhiêu, bèn vội cười ha ha không dám nói xấu Đình Dung câu nào nữa,mà cất giọng nịnh nọt: “A tỷ.” “Muốn ta giúp gì, mau nói luôn đi.” "Tỷ có biết rằng vị Tả đại nhân ở huyện Thụy kia đã thăng quan, được điều đến phủ Giang Châukhông? Ta muốn qua lập xuân, đường sông tan băng sẽ đi đến đó một chuyến, lúc đầu được Tả đạinhân thu nhận, mới chỉ tặng quà cảm ơn, còn chưa trực tiếp gặp mặt để cảm tạ, như vậy thì không đượcphải phép.” Khương Cẩn Hành ngồi thẳng, giọng điệu nghiêm túc, đường hoàng.12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-210.1108008/11
Khương Nhiêu giơ ngón tay chọc vào trán cậu ấy, cau mày nói: "Mấy ngày nay để đến đây gò bó bảnthân, để mượn lý do chúc mừng Tả đại nhân thăng quan, muốn chạy ra ngoài chơi đúng không?" Khương Cẩn Hành không tỏ rõ ý kiến, Khương Nhiêu lắc đầu: "Chắc chắn phụ thân sẽ không chophép." Khương Cẩn Hành mím môi cầu xin: "A tỷ, cầu xin tỷ đó, tỷ xin cha giúp ta đi, ta mà còn tiếp tục vùiđầu ở trong thư viện nữa thì sắp thành đầu gỗ luôn rồi, mùa mưa này, ta mốc đến nơi rồi." Khương Nhiêu liếc nhìn Khương Cẩn Hành. Đôi mắt cậu ấy to tròn, ánh mắt sáng ngời và khuôn mặthồng hào làm gì có chút chán nản nào. “Chơi nhiều loạn đấy.” Nàng nói. Khương Cẩn Hành ranh mãnh trợn mắt, sau đó đứng dậy bò xuống bàn, cất giọng yếu ớt cầu xin: "Atỷ... A tỷ ơi... ngoại trừ tỷ, không ai có thể giúp ta được nữa." Cậu ấy giơ một ngón tay lên và nói: "Hãy giúp ta lần này thôi." Khương Nhiêu bị cậu ấy gọi từng tiếng như vậy, đã hơi mềm lòng. Khương Cẩn Hành đã trưởng thànhrất nhanh trong vài năm qua. Dáng người cao và lớn nhanh như một cây con, nhìn đã có vài phần dángvẻ của người lớn. Để cậu ấy ra khỏi Kinh thành một mình và sắp xếp người đi theo cũng coi như rènluyện, nhưng nàng vẫn hơi lo lắng về bài vở học tập của cậu ấy, đang do dự thì đúng lúc này bức màncửa lại được mở ra. Vừa nhìn thấy bóng người đi vào, Khương Cẩn Hành lập tức ngồi dậy. Khương Nhiêu vội vàng gom sợi chỉ đỏ trong tay lại, nhét vào trong ngực rồi giấu đi. Khương Cẩn Hành ngồi thẳng dậy, trong nháy mắt đã bị Ô Thước xách đi, đi ra sân luyện công phu. 12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-210.1108009/11
Dung Đình đi vào, trong tay cầm túi giấy đựng hạt dẻ nướng đường sau đó nhét vào tay Khương Nhiêumột cách đầy tự nhiên, rồi ngồi bên cạnh Khương Nhiêu tự pha trà cho mình. Hắn không có khẩu vị, không quan tâm đến việc ăn uống, thậm chí ăn cảm thấy mệt mỏi. May mà,Khương Nhiêu là người sành ăn, yêu thích sự mới lạ, nàng luôn muốn thử mọi món mới của người bánhàng rong trên phố. Bởi vì tính này của nàng, Dung Đình nhớ tới sở thích cùng thói quen của nàng, sauđó cũng nhớ được mùi vị của vài món ăn: “Ta nghe người bán hàng nói đây là hạt dẻ hái từ Cù Lăng,người đó nói hậu vị rất ngọt, ngọt hơn cả đường, nàng nếm thử xem." Khương Nhiêu cúi đầu nhìn túi giấy, thấy một ít hạt dẻ bên trong đã được bóc vỏ, nàng lấy ra một hạtbỏ vào miệng, quả nhiên ngọt như mật, nàng lúng búng hỏi: “Ô Thước xách Cẩn Hành ra ngoài đấu võà?” "Đệ ấy muốn đi Giang Châu, thì phải có bản lĩnh đi được đến đó." Trong giọng nói của Dung Đình có chút tàn nhẫn, sau khi uống hai ngụm trà, hắn cầm lấy túi giấy,chậm rãi bóc hạt dẻ. Trong sân vang lên những tiếng đấm đá và tiếng Khương Cẩn Hành gọi Ô Thước ca để cầu xin nươngtay. Khương Nhiêu trông ra ngoài, nghe thấy giọng nói của Dung Đình nên quay lại nhìn hắn. "Để đệ ấy đấu với Ô Thước, xem võ nghệ học được đến đâu rồi. Về phần học văn, lát nữa ta sẽ hỏisau." Khương Nhiêu cảm thấy đây là một ý không tồi. Mí mắt Dung Đình hơi rũ xuống, hắn dùng hai ngón tay bóp nát vỏ hạt dẻ thành từng mảnh, làm nhưvô tình nói: “Gần đây đệ ấy khá rảnh rỗi, hai ngày một lần lại chạy đến đây.” Hiển nhiên Khương Nhiêu nghe ra được sự oán giận trong giọng nói lạnh lùng của hắn, nàng chăm chúnhìn hắn bóp nát vỏ hạt dẻ, nheo mắt lại, duỗi ngón tay gõ nhẹ vào mu bàn tay hắn: “Đã nói rồi, chàngđang nghĩ gì, phải nói với ta."12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-210.11080010/11
Nàng ghét nhất việc đoán, nàng lười biếng, đoán tới đoán lui tốn quá nhiều sức. Hơn nữa, dù giỏi quansát lời nói và sắc mặt đến đâu, nàng cũng sợ mình sẽ đoán sai. Dung Đình ngoảnh mặt đi: “Tốt nhất là đệ ấy nên thắng được Ô Thước, đi Giang Châu.” Bằng không,ngày ngày quanh quẩn lượn lờ trong các cửa hàng bên sông Tần Hoài và phủ của hắn, đến chó nhìncòn phiền mà bản thân vẫn không biết. Quả nhiên. Đến đệ đệ của nàng đến chỗ nàng nhiều một chút hắn cũng không vui. Đúng là bình giấm. 12/5/24, 8:48 PMSeen 251310read://https_luvevalandn1.co/?url=https%3A%2F%2Fluvevalandn1.co%2Ftieu-thuyet%2Fchiet-khuong.2150%2Fchap-210.11080011/11